Chúa Tể Chi Vương

Chương 157: Mục tiêu đạt thành




Nhất thời, có đồng thời hai vị trưởng lão đồng ý thu Triệu Phong làm đồ đệ.

Nhưng người mà Triệu Phong lựa chọn lại chính là Đại trưởng lão.

Đại trưởng lão vẫn đứng yên tại chỗ, một mực im lặng không đáp.

Triệu Phong không hiểu rõ nội tình bên trong, đột nhiên Vân Hải chân nhân đứng ra thì cũng cảm thấy trở tay không kịp.

Nếu như chỉ một mình Tiết trưởng lão thu hắn làm đồ đệ thì cũng bỏ đi, nhưng bây giờ lại đột nhiên xuất hiện thêm Vân Hải chân nhân, sự tình đã trở nên có chút phiền toái rồi.

Trong mắt Vân Hải chân nhân có chút thâm ý, trên mặt thì vẫn giữ nét vui mừng.

Tâm thần Triệu Phong thoáng rùng mình, hơi suy nghĩ một chút đã hiểu.

Vân Hải chân nhân làm vậy là cho hắn một cơ hội để “quy hàng”, giống như Bắc Mặc, bái hạ Vân Hải chân nhân.

Nếu như vậy thì hắn cũng không cần phải tốn nhiều công sức mà vẫn có thể chà đạp Quảng Quân Hầu thêm lần nữa. Nếu sư tôn Từ Nhiên biết được việc này, e rằng sẽ tức giận đến mức thổ huyết.

Đồng thời.

Đây cũng là một loại thủ đoạn cường ngạnh, bức Triệu Phong phải làm ra lựa chọn.

Nếu như Triệu Phong lựa chọn Tiết Trưởng lão, thì sẽ không còn đường quay đầu nữa, sau này sẽ triệt để trở thành cừu gia, lúc đó Vân Hải chân nhân sẽ tận lực chèn ép, nghĩ biện pháp giải quyết hắn

- Ha ha, Vân Hải sư đệ, ngươi cảm thấy hứng thú với Triệu Phong sao? Nếu như ngươi muốn, ta sẽ tặng tên đệ tử này cho ngươi.

Tiết trưởng lão hơi ngẩn ra, chợt bật cười ha hả.

Triệu Phong thầm nghĩ không ổn

Cục điện hiện nay lại càng bất lợi với hắn hơn!

Lúc này, hắn đã hoàn toàn phân tích thấu triệt sự tình.

Thứ nhất, Đại trưởng lão bởi vì một nguyên nhân nào đó mà không muốn thu đồ đệ.

Thứ hai, Tiết trưởng lão không có thành tâm.

Thứ ba, Vân Hải chân nhân trong lòng có quỷ.

Mấu chốt chính là điểm thứ hai.

Việc Tiết trưởng lão muốn thu đồ đệ, chẳng qua chỉ là muốn hòa hoãn bầu không khí mà thôi, đồng thời giúp Đại trưởng lão có thể xuống đài, không làm thất tín với người khác.

Vân Hải chân nhân vừa muốn thu Triệu Phong làm đồ đệ thì Tiết trưởng lão liền không chút do dự đáp ứng.

Cho nên, Tiết trưởng lão cũng không có lòng thành, không đáng tin cậy, từ việc ông ta thu Khổng Nguyên Hạo làm đồ đệ, có thể thấy được ông ta rất coi trọng tư chất.

- Nếu như bái làm môn hạ của Tiết Trưởng lão, sau này đối địch với Vân Hải chân nhân, chưa chắc sẽ được ông ta che chở, nói không chừng ông ta còn thông đồng với Vân Hải chân nhân để bán đứng ta.

Triệu Phong nhanh chóng rút ra kết luận.

Tiết trưởng lão không thành tâm, không đáng tin cậy, ông ta chỉ muốn nịnh nọt Đại trưởng lão mà thôi.

Nếu bái Vân Hải chân nhân làm sư phụ, vậy thì cũng không khác gì đem dê vào miệng cọp, càng vi phạm nguyên tắc làm người của Triệu Phong.

Suy nghĩ trong đầu Triệu Phong nhanh chóng vận chuyển, sau đó rút ra kết luận.

Bái hai người này làm sư phụ, còn không bằng đổi lại lời thỉnh cấu.

Ngược lại, Đại trưởng lão không dễ dàng thu đồ đệ, không tùy ý hứa hẹn, loại người này, khi hành sự nhất định sẽ tận tâm tận lực, một khi được tán thành, có thể làm chỗ dựa rất tốt, thậm chí còn được che chở.

Chỉ tiếc...

Triệu Phong thầm thở dài, rất nhanh làm ra quyết định.

Hắn không chọn Tiết trưởng lão hay Vân Hải chân nhân, mà quyết định thay đổi thỉnh cầu.

Lựa chọn này khiến cho mọi người ở đây đều rất kinh ngạc khó hiểu.

Bái làm môn hạ của Trưởng lão đây là vinh hạnh bực nào? Quả thật không khác gì có một tòa núi lớn sau lưng làm chỗ dựa.

Ba người Từ Chấp đều lộ vẻ tiếc hận giống như chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.

Đáng tiếc, bọn họ không phải là Triệu Phong không có quyền lựa chọn.

Trong mắt Đại trưởng lão lóe lên dị quang, rốt cuộc cũng mở miệng nói:

- Nếu như ngươi từ bỏ thỉnh cầu này, vậy không khác gì lão hủ nuốt lời. Nhưng bổn trưởng lão đã từng phát thệ, kiếp này sẽ không thu nhận bất kỳ đệ tử nào nữa.

Nghe đến đây, Triệu Phong cuối cùng cũng giải đáp được nghi hoặc trong lòng.

Khó trách, lúc hắn đưa ra yêu cầu bái sư, Đại trưởng lão lại một mực trầm mặc, hiển nhiên là đợi Tiết trưởng lão và Vân Hải chân nhân giải vây cho mình.

Nhưng người tính không bằng trời tính, không ngờ Triệu Phong lại đồng thời cự tuyệt Tiết trưởng lão và Vân Hải chân nhân, thà rằng đổi lại thỉnh cầu.

Nói cách khác, bất kể Đại trưởng lão đáp ứng hay không đáp ứng, cuối cùng cũng sẽ trở thành người nuốt lời.

- Nếu ngươi bái làm môn hạ của ta, cần phải đáp ứng một yêu cầu.

Đại trưởng lão tiếp tục nói.

- Yêu cầu gì?

Triệu Phong không ngờ sự tình lại chuyển biến lần nữa.

- Từ bỏ Phong... Lôi... Chưởng!

Đại trưởng lão gần như là đọc từng chữ.

Triệu Phong không khỏi cảm thấy ngoài dự liệu.

Tại sao Đại trưởng lão lại bảo mình từ bỏ Phong Lôi Chưởng?

Tại sao ông ta lại thề rằng kiếp này sẽ không thu bất kỳ đệ tử nào nữa?

Đột nhiên...

Trong đầu Triệu Phong vang lên một đoạn âm thanh:

- Trước kia Dương Càn có một vị sư huynh, hắn ta đã tu luyện Phong Lôi Chưởng, chẳng qua về sau...

Đây là nguyên văn lời của Viên sư tỷ.

Ngày đó, trong hội nghị nội môn, Dương Càn đã từng nhắc nhở Triệu Phong: Hãy quý trọng tính mạng của mình, tránh xa Phong Lôi Chưởng

Chẳng lẽ, Dương Càn chính là đệ tử của Đại Trưởng lão? Còn vị sư huynh của hắn, bởi vì tu luyện Phong Lôi Chưởng cho nên đã bất hạnh bỏ mình?

- Đại Trưởng lão, ngài là sư tôn của Dương Càn?

Triệu Phong cần thận hỏi.

Dương Càn chính là kỳ tài ngút trời, xếp hạng thứ hai trong mười đại đệ tử chân truyền.

Triệu Phong vừa mới lên tiếng thì xung quanh đã xuất hiện những cái gật đầu xác nhận.

Đại trưởng lão trầm mặc, ánh mắt có chút ảm đạm.

Triệu Phong từ trong mắt ông ta, nhìn được một tia bi thương và tiếc nuối.

Có thể đoán được, vị sư huynh của Dương Càn trước kia tu luyện Phong Lôi Chưởng hiển nhiên là một vị thiên tài tuyệt đỉnh, cuối cùng cũng chết non vì bộ công pháp này.

- Triệu Phong trở thành đệ tử thân truyền của Đại Trưởng lão, từ bỏ một môn công pháp thì có làm sao?

Lúc này, Trương lão của Tông Vụ Đường đã nhịn không được nữa, liền lên tiếng nhắc nhở.

Trên danh nghĩa, ông ta là lão sư của Triệu Phong

- Từ bỏ Phong Lôi Chưởng?

Trong mắt Triệu Phong chợt hiện lên thần sắc dứt khoát.

Ý chí của hắn, há có thể bị lời nói của người khác dao động?

Phong Lôi Chưởng chính là sự lựa chọn của Triệu Phong tuyệt đối chưa từng hối hận.

Trong quá trình tu luyện, Triệu Phong thông qua mắt trái của mình đã hiểu rõ từng giai đoạn của công pháp này, có thể nắm giữ bất kỳ nguy cơ hay lỗ hổng nào trong bộ công pháp này.

Hắn đã từng phân tích qua, Phong Lôi Chưởng này vẫn còn có chút đơn sơ, hắn là người sáng tạo nó còn chưa kịp hoàn thiện.

Bởi vậy, Triệu Phong không chỉ tu luyện môn công pháp này mà còn nghĩ cách hoàn thiện, cái tiến nó, trong không gian mắt trái của hắn đã mô phỏng và suy diễn nó rất nhiều lần...

- Ngươi nhất định không muốn làm vậy: Quá giống, lúc đó Thần nhi cũng giống như ngươi. Hơn nữa hắn cũng từng nói qua lời này... Nếu không thu hắn làm đồ đệ, ngày sau nhất định sẽ hối hận.

Thần sắc của Đại trưởng lão trở nên phức tạp. Nhìn chằm chằm Triệu Phong, phảng phất như bắt gặp một người trùng hợp trong ký ức.

- Hồi bẩm Đại Trưởng lão! Lời hắn đã từng nói qua, ta cũng có thể nói được. Chuyện hắn không làm được, vậy hãy để ta hoàn thành nó.

Thần sắc Triệu Phong hết sức trấn định, lộ ra một sự tự tin cường đại.

- Cuồng vọng!

- Nói khoác không biết ngượng!

Hắn vừa nói ra lời này, không ít người xung quanh đều lên tiếng chê bai.

Ngay cả hai vị trưởng lão cũng khẽ nhíu mày một cái.

Có một số người còn lo lắng, không biết Triệu Phong có bị lửa giận của Đại trưởng lão bao phủ hay không.

Thế nhưng Triệu Phong lại không lo lắng chút nào.

Bởi vì lúc này, hắn đã trở thành “vật thay thế” cho tên đệ tử yêu trong trí nhớ của Đại Trưởng lão.

- Ngươi và hắn cũng có chỗ khác nhau.

Đại trưởng lão quan sát thật kỳ Triệu Phong, ngược lại mỉm cười.

Trong lòng Triệu Phong khẽ động chẳng lẽ Đại trưởng lão đã nhìn ra mình đang lợi dụng sơ hở tình cảm của ông ta?

- Ngươi và hắn đều tự tin, thậm chí là cuồng ngạo. Nhưng có một điểm bất đồng đó chính là ngươi rất tỉnh táo.

Đại trưởng lão nhìn chằm chằm Triệu Phong hồi lâu.

Tinh táo?

Đây chính là tâm tính mạnh mẽ mà Triệu Phong có được sau khi dung hợp với mắt trái thần bí.

Cho dù hắn có vốn liếng hùng hậu, thành tựu lại cao, nhưng cũng sẽ không thực sự cuồng ngạo tự phụ, quên đi chính mình.

Vẻ cuồng ngạo mà hắn biểu hiện ra lúc trước, chẳng qua chỉ là một loại thủ đoạn để có thể giành được chỗ đứng trong Tông môn, đồng thời hóa giải khốn cảnh, còn bây giờ là để đạt được mục đích.

Triệu Phong đối diện với ánh mắt của Đại Trưởng lão, cũng không hề e ngại hay né tránh.

Trên mặt Đại trưởng lão có chút đắn do, thay đổi không ngừng.

Thật lâu sau, ông ta mới thở dài một hơi, nói:

- Nếu như ngươi đã không muốn từ bỏ Phong Lôi Chưởng vậy bổn trưởng lão chỉ có thể thu ngươi làm “đệ tử ký danh”, đương nhiên, ngươi cũng có thể bái làm môn hạ của các trưởng lão khác, thậm chí thay đổi thỉnh cầu. Tóm lại, lão hủ sẽ cố hết sức.

Cố hết sức.

Triệu Phong đã hiểu rõ lập trường của Đại Trưởng lão.

Đệ tử yêu mến nhất của ông ta vì tu luyện Phong Lôi Chưởng mà tao ngộ bất hạnh, từ đó về sau không thu đồ đệ nữa.

Thế nhưng Triệu Phong lại đề xuất một nguyện vọng đó là bái ông ta làm sư phụ, điều này cũng không tính là thỉnh cầu vô lý.

Đại trưởng lão nhượng bộ như vậy, đó là vì muốn Triệu Phong từ bỏ Phong Lôi Chưởng khi đó thì mới bằng lòng thu hắn làm đồ đệ. Bằng không ông ta sao có thể nhẫn tâm nhìn một vị đệ tử chết bởi cùng một tình huống được.

Chẳng qua, vấn đề lại xuất hiện, đó là Triệu Phong rất giống tên đệ tử mà trước đây ông ta thu nhận, không bao giờ chịu thay đổi quyết định của mình.

Sau một phen đắn do, Đại trưởng lão chỉ có thể hứa hẹn thu nhận Triệu Phong làm đệ tử ký danh, đây thực sự đã là cố hết sức rồi.

Đệ tử ký danh và đệ tử thân truyền có sự khác biệt rất lớn.

Đệ tử ký danh chỉ có danh nghĩa thầy trò, nhưng sư phụ có thể không truyền thừa cho y bát chính thức, cho dù đệ tử ký danh có phạm phải tội ác ngập trời thì cũng không hề có quan hệ gì tới sư tôn.

- Đệ tử bái kiến sư tôn.

Triệu Phong không hề do dự, trực tiếp bái sư, vừa muốn hành đại lễ thì lại bị Đại trưởng lão ngăn cản:

- Chỉ là đệ tử ký danh mà thôi, không cần nghi thức long trọng như vậy.

Đại trưởng lão cũng không muốn ký thác lên người Triệu Phong quá nhiều cảm tình, bởi vì đối phương tu luyện Phong Lôi Chưởng cũng đồng nghĩa với việc trở thành một quả bom hẹn giờ.

Triệu Phong mỉm cười, cũng không thèm để tâm.

Hắn bái Đại trưởng lão làm sư phụ, không ngoài việc tìm một chỗ dựa!

Trong mắt hắn, làm đệ tử ký danh của Đại trưởng lão còn tốt hơn là đệ tử thân truyền của Tiết Trưởng lão.

Thứ nhất, thân phận địa vị của Đại trưởng lão cao thường rất hiếm khi thu nhận đệ tử, cho dù là đệ tử ký danh thì người khác cũng không dám dễ dàng gây sự.

Thứ hai, Đại trưởng lão là người trọng tình cảm, cho dụ là đệ tử ký danh thì cũng sẽ không làm ngơ Triệu Phong ít nhất thì che chõ cũng không vấn đề gì.

Sau khi thành công bái sư, Triệu Phong rõ ràng nhận được rất nhiều ánh mắt hâm mộ của những đệ tử xung quanh.

Mặc dù chỉ trở thành đệ tử ký danh của Đại Trưởng lão, nhưng như vậy cũng đủ khiến rất nhiều người ước ao rồi.

Thân phận đệ tử ký danh của Triệu Phong có trọng lượng rất lớn.

Đại trưởng lão không dễ dàng thu nhận đệ tử, ngoại trừ Dương Càn ra, cũng chỉ có mình đệ tử ký danh là Triệu Phong Không giống những trưởng lão khác, thu tới vài đệ tử thân truyền, ngoài ra còn có rất nhiều đệ tử ký danh.

Huống chi, địa vị của Đại trưởng lão trong Tông môn, còn vượt xa trưởng lão bình thường ngay cả Tông chủ cũng kính sợ ông ta ba phần.

- Không ngờ lại để tiểu tử này thành công...

Vân Hải chân nhân thoáng sững sờ, chợt nhíu mày, dường như cảm thấy có vài phần khó giải quyết.

Địa vị của Đại trưởng lão ở trong Tông môn quá đặc thù, bao trùm trên toàn bộ các trưởng lão khác.

Mặc dù Triệu Phong chỉ là đệ tử ký danh của Đại Trưởng lão, nhưng đãi ngộ của hắn cũng không phải tầm thường không hề thua kém so với đệ tử thân truyền của các trưởng lão khác.

Lúc này.

Trong lòng Triệu Phong vững tin, dựa theo sách lược của sư tôn Từ Nhiên, mục tiêu thứ hai của hắn trong Tông môn đã đạt thành.

Mục tiêu thứ nhất: Trở thành đệ tử nội môn.

Mục tiêu thứ hai: Tìm một chỗ dựa.

Hắn đã tìm được một “chỗ dựa” còn cường đại hơn bình thường rất nhiều.

Từ thần sắc kiêng kỵ và căm hận trong mắt hai người Tuyền Thần và Nguyên Trí, Triệu Phong có thể được điều đó.

Mấy ngày tiếp theo, Hiểu Nguyệt Tông lấy Hình gia trang làm trung tâm, bắt đầu điều tra phương viên nghìn dặm xung quanh, truy tìm tung tích của “Hộ pháp Huyết Cương Đà”, thế nhưng lại không hề có tiến triển gì.

Hộ pháp Huyết Cương Đà, thương thế cực nặng theo lý thuyết thì không thể trốn thoát phương viên mấy trăm dặm. Nhưng Hiểu Nguyệt Tông đã phải hết cao thủ, thậm chí ngay cả trưởng lão cũng tham dự điều tra, thế nhưng vẫn không tìm được bóng dáng “dư nghiệt ma giáo”.

Cao tầng Hiểu Nguyệt Tông không biết rằng nếu để Triệu Phong xuất động chỉ cần phát ra năng lực của mắt trái, tiến hành truy tung thì ít nhất vẫn còn năm sáu thành hy vọng

Chỉ tiếc, mục tiêu của Triệu Phong cơ bản đã thực hiện xong việc tiếp theo là phải ẩn mình, tiêu hóa những lợi ích đạt được, sau đó dốc lòng tu luyện, để thăng thực lực của bản thân lên.