Chúa Tể Chi Vương

Chương 674: Trở Về




Huyền Chân Thánh Tông, phủ đệ Đại Đế.

Triệu Phong khoanh chân ngồi, đang tập trung phát triển Côn Vân hài tử.

Bỗng nhiên.

Trong lòng hắn phát lạnh, một cỗ khí tức nguy cơ tử vong, lan tràn từ nơi sâu trong tâm hồn.

- Tử vong truy sát.

Triệu Phong giật mình, loại cảm giác nguy cơ này, cũng không phải Tử Vệ bình thường, hoặc là Tử Linh Vương có thể mang lại.

Nơi sâu trong tâm hồn.

Khí tức ý chí Tử Vong đồng tử này, sản sinh một tia dao động mịt mờ, cùng phương hướng xa xăm, sản sinh cảm ứng huyền bí.

Sắc mặt Triệu Phong biến hóa bất định, đã suy đoán được gì đó.

Cho đến hiện tại.

Việc truy sát của Tứ đại Tử Linh Vương và ba mươi sáu Tử Vệ, cuối cùng vẫn chưa hoàn thành nhiệm vụ.

Đệ tử Tử Vong Đại Đế, suýt nữa thì mất mạng Bán Thần Di Viên.

Loại tình huống này, Tử Vong Đại Đế rất có thể sẽ tự thân xuất mã.

- Đơn đả độc đấu, e rằng ta ngay cả đệ tử Tử Vong Đại Đế, cũng chưa hẳn có thể chiến thắng, huống hồ là Tử Vong Đại Đế đứng đầu cổ xưa kia.

Triệu Phong hít sâu một hơi.

Trong Bán Thần Di Viên, hắn liên thủ với Nam Cung Thánh, kết hợp ưu thế Khóa Không Chi Mâu, vậy mà cũng không đánh chết được Ôn Lạc An.

Ôn Lạc An ở trong Bán Thần Di Viên, thực lực vẫn chịu hạn chế.

Cho dù như thế.

Lúc trước, nếu như Triệu Phong cùng hắn đơn đả độc đấu, rất có thể sẽ bại trận.

Thái Cổ Vạn Tộc Bảng, huyết mạch bài danh trước 100, chiến lực siêu phàm, hết thảy đều vượt qua lẽ thường.

- Việc cấp bách hiện nay, đó là ta phải phải nâng cao thực lực, mặt khác, phải làm hao mòn khí tức ý chí Tử Vong đồng tử.

Trong lòng Triệu Phong, đã có một suy nghĩ đại khái.

Ở trong Huyền Chân Thánh Tông, chỉ cần Đoan Mộc Đại Đế vẫn còn, Tử Vong Đại Đế này, không có khả năng trực tiếp uy hiếp Triệu Phong

Dù sao.

Nơi này cũng là địa bàn của Chân Vũ Thánh Địa, Tử Vong Đại Đế lại là Đại Đế từ ngoài đến.

Huống hồ, cấp bậc Đại Đế, cũng không phải là tồn tại chính thức vô địch trong Linh Vực Thánh Địa,.

Hô…

Triệu Phong nhắm mắt, vận chuyển “Vạn Niệm Thần Quyết”, nội dung “Minh Đồng Bí Điển” trong đầu, cũng không ngừng hiện ra.

Trong đó.

Hiệu quả “Vạn Niệm Thần Quyết”, Triệu Phong hết sức hài lòng, khiến Hồn đạo kỹ nghệ của hắn, xem như nhập môn.

Thần quyết này, không chỉ là vì đột phá Vương Giả Hư Thần cảnh, đặt nền móng vững chãi, mà đối với Triệu Phong, còn có thể trợ giúp hóa giải khí tức ý chí Tử Vong đồng tử lực.

Tại phương diện linh hồn.

Tinh thần ý niệm Triệu Phong, hóa thành gần trăm luồng, như là vô số xúc tu, luồn vào sâu trong linh hồn, từng chút từng chút làm tiêu hao khí tức ý chí Tử Vong đồng tử lực.

Luồng khí tức ý chí này, không chỉ là cấp bậc Đại Đế, còn là “Tử Vong Chi Đồng” nguyên vẹn, hết sức đặc thù.

Tử Vong Đại Đế, tinh thông Hồn đạo, cùng với Tử Vong Đại Đạo.

Luồng khí tức ý chí hắn lưu lại đây, ngay cả Đoan Mộc Đại Đế, cũng không dám tự tiện ra tay, lo lắng ngộ thương đến Triệu Phong.

Triệu Phong chỉ có thể dựa vào chính mình, thúc dục thần quyết, từng chút một tiêu trừ khí tức ý chí Tử Vong đồng tử lực.

Sâu trong tâm hồn.

Luồng khí tức ý chí Tử Vong Chi Mâu lưu lại kia, giống như một ấn ký u ám của Tử Vong Chi Mâu, hiện một hình thái hư ảnh, có chút tương tự Khóa Không chi mâu của Triệu Phong.

Tinh thần khí tức bình thường, chỉ cần một chạm phải ấn ký Tử Vong Chi Đồng này, sẽ lập tức chôn vùi.

- Không hổ là cấp Đại Đế, ý chí ấn ký Tử Vong Chi Đồng lưu lại.

Triệu Phong cảm giác khó khăn sâu sắc.

Nếu không phải hắn tu luyện “Vạn Niệm Thần Quyết”, vậy thì trước khi tấn chức Đại Đế, chỉ sợ rất khó uy hiếp được cỗ khí tức ý chí này.

“Vạn Niệm Thần Quyết” khiến kỹ xảo Hồn đạo Triệu Phong, đạt tới cấp độ hoàn toàn mới.

Hắn đem ý niệm tinh thần, ngưng luyện như đao phong, phối hợp lực lượng Đồng Hỏa, từng chút một tiêu hao luồng khí tức ý chí này.

Trong quá trình này, tâm hồn Đồng lực của Triệu Phong, tiêu hao rất nhanh chóng.

Tiêu hao hết, lại xếp bằng khôi phục.

Sau khi khôi phục, Triệu Phong tiếp tục tiêu hao khí tức ý chí này.

Như thế, nhiều lần không ngừng.

Trong lúc vô hình, “Vạn Niệm Thần Quyết” của Triệu Phong, thành tựu hỏa hầu, cũng đang tăng lên từng ngày.

Mấy ngày sau…

- Đáng tiếc, khí tức ý chí Tử Vong này, cấp độ quá cao, tiêu hao cũng chậm. Có lẽ đợi đến khi cấp độ linh hồn của ta, đạt tới cấp độ Vương Giả, Thần Linh Nhãn sau lần dị biến tiếp theo, mới có thể đẩy nhanh tốc độ hơn chút.

Triệu Phong thở dài một hơi.

Vừa vặn lúc này.

Không gian mắt trái của Triệu Phong, hồ nước Đồng lực, cơ bản đã chạm đến giới hạn phạm vi trăm trượng.

Một luồng cảm giác mệt mỏi, đến từ mắt trái, lan tràn từ tâm hồn, cho đến toàn thân.

Triệu Phong cố gắng chống cự mệt mỏi này.

Dựa theo kinh nghiệm trước đây, một khi không cách nào chống cự mệt mỏi, Triệu Phong sẽ lâm vào ngủ say, tiến vào thời kỳ lột xác Thần Linh Nhãn.

Hắn phải đợi, đợi sư tôn và Vũ Phi trở về, lúc đó mới tiến vào giấc ngủ lần nữa.

Triệu Phong không thúc dục “Vạn Niệm Thần Quyết” nữa.

Hắn phát hiện, nhiều lần tu luyện pháp quyết này, sẽ đẩy nhanh dị biến Thần Linh Nhãn đến.

Thời gian, trôi qua từng ngày…

Côn Vân hài tử, sau khi tiến vào Chân Chủ Cấp, tu vi vẫn đang không ngừng tích lũy nâng cao.

Côn Vân hài tử này, lúc nào cũng tìm Triệu Phong, yêu cầu một ít trân tài dị bảo.

Cũng may, Triệu Phong có vốn liếng hùng hậu.

Bằng không mà nói, hắn một mình phải cung cấp tài nguyên tu luyện cho ba người, áp lực gặp phải sẽ rất lớn.

Triệu Phong, Tiểu Tặc Miêu, Côn Vân hài tử, đều cần lượng lớn tài nguyên.

Trong đó, Tiểu Tặc Miêu đối với việc cắn nuốt các loại trân tài dị bảo, số lượng là lớn nhất.

Cũng may, con mèo này và Triệu Phong cùng chung hoạn nạn, chưa từng khiến hắn thất vọng.

Ngày nay.

Tu vi Côn Vân hài tử, tiếp cận cấp độ Đan Nguyên Cảnh, lại yêu cầu Triệu Phong một ít tài nguyên.

Hửm?

Triệu Phong đột nhiên nảy sinh một tia cảm ứng.

Bỗng, một cỗ sức mạnh to lớn hùng vĩ, phủ xuống phủ đệ Đoan Mộc Đại Đế.

Vù…

Triệu Phong vung tay, để Côn Vân hài tử tiến vào Cổ Thiết Giới Chỉ.

- Luồng khí tức cấp bậc Đại Đế này, thậm chí còn tiếp cận Huyền Quang Cảnh...

Côn Vân hài tử lẩm bẩm một tiếng, thu liễm khí tức, trở nên ngoan ngoãn.

Giai đoạn hiện tại.

Việc Tích Huyết Trọng Sinh của Côn Vân Bán Thần, chỉ giới hạn Triệu Phong và Tiểu Tặc Miêu biết.

Nếu để thế nhân biết được, Bán Thần sống lại, không biết sẽ dẫn đến sóng to gió lớn như thế nào đây.

Đến lúc đó, Côn Vân hài tử thậm chí còn gặp phải tai hoạ ngập đầu.

- Sư tôn.

Triệu Phong một bước, từ trong điện mật đi ra, đi đến sân trước phủ đệ.

Đúng lúc này.

Chỉ thấy một nam tử cao lớn, tóc trắng như tuyết, thân hình được bao bọc trong mảnh hư quang Thanh Liên, dáng vẻ siêu nhiên xuất trần.

Khi vị Đại Đế xa xưa này, giáng xuống Thánh Phong, rất nhiều cường giả đại năng trong Tông môn, đều nảy sinh cảm ứng, tâm hồn bị đè nặng.

- Triệu Phong ca.

Bên cạnh Đoan Mộc Thanh, bên trong hư quang Thanh Liên, còn một thiếu nữ tử thanh nhã như tiên.

Thiếu nữ váy tím này, tuyệt mỹ xuất trần, da thịt như là tuyết trắng ngọc sáng, ẩn lên sóng sánh nhàn nhạt, phảng phất không phải thân thể huyết nhục, mà là ngọc khí hoàn mỹ như phấn điêu ngọc mài.

- Vũ Phi.

Triệu Phong lộ ra một tia vui mừng, ngay cả mệt mỏi sâu trong tâm linh, cũng xua tan đi vài phần.

Mỹ nhân duyên dáng yêu kiều, như là thiếu nữ thân thiết nhà bên, con ngươi trong veo tươi đẹp lấp lánh, chấp nhất kiên định.

Nữ tử xinh đẹp luôn đứng đằng sau, lặng lẽ quan sát, không muốn đuổi theo.

Cách biệt gặp lại.

Đôi mắt đẫm lệ vui mừng bật khóc, một cái ôm dịu dàng lúc trước, hương thơm quen thuộc, phảng phất như quay trở lại.

Nữ tử váy tím trước mặt, phong hoa tuyệt đại, thanh nhã như tiên này, đã rũ bỏ dáng vẻ non nớt.

Hai người bốn mắt nhìn nhau.

Trong mắt Triệu Vũ Phi lập lòe hơi nước mờ ảo, không cách nào che giấu niềm vui rực rỡ, cùng với tình cảm ngượng ngùng nhàn nhạt.

Đặc biệt là.

Nam tử trong lòng, ánh mắt khi nhìn về phía mình, không còn bình tĩnh chất phác như trước đây, tựa hồ có vài tia tương tự những nam tử khác, có chút mến mộ và cuồng nhiệt với mình, nhưng lại không có bất kỳ tia tạp niệm nào.

Khi ánh mắt trao đổi, hai người chợt hiểu ra rất nhiều điều.

Giờ khắc này, một ánh mắt, còn hơn cả thiên ngôn vạn ngữ.

Đặc biệt là, Triệu Phong trên phương diện tình cảm, chậm chạp và bị động ngàn năm như một.

Triệu Vũ Phi khóe mắt ửng đỏ, đồng thời vui mừng sung sướng, cũng có một cảm xúc muốn khóc.

Trước mắt Triệu Phong nhoáng lên, liền cảm giác thân thể mềm mại tuyệt diệu, nhào vào lồng ngực, lệ quang chảy dài, thấm ướt đôi má.

Ôn hương quen thuộc, thân thiết như là nữ hài nhà bên.

Tình cảm tươi đẹp này, giống như khi sử dụng Nhân Ngư Lệ Tinh, nhớ lại từng đoạn thắm thiết lại đau thương, vừa yêu thương vừa ngọt ngào.

Tâm linh Triệu Phong, thông suốt thấu triệt, có thể thăng hoa, hiệu quả của Nhân Ngư Lệ Tinh, cùng thể nghiệm nhân sinh của mình, dung hòa làm một thể.

- Vũ Phi.

Triệu Phong hiếm khi chủ động, đem Triệu Vũ Phi, ôm chặt vào lòng.

Hắn không biết, mở miệng như thế nào, miêu tả như thế nào, chỉ theo bản năng, tuân theo bản tâm, ôm lấy nữ tử trước mặt.

Từ thể ngộ Nhân Ngư Lệ Tinh, đến lần gặp mặt này.

Hết thảy cảm tình, Triệu Phong đã thấu hiểu rồi, kể cả độ tuổi thiếu niên và cảm giác non nớt mông lung kia.

Mãi đến khi.

Đoan Mộc Đại Đế, ho nhẹ một tiếng, hai người như bừng tỉnh trong mộng, trên mặt đều đỏ ửng.

Sau một hồi…

Ba người nhập tọa trong một cung điện.

Triệu Phong lúc này mới kỹ càng đánh giá Triệu Vũ Phi, không khỏi thất kinh.

Trên người Triệu Vũ Phi, có một luồng khí tức tương tự Mộng Hi, Ôn Lạc An, Giang Phàm.

Đó là khí tức huyết mạch Thái Cổ Vạn Tộc Bảng.

Không những như thế.

Luồng khí tức trên người Triệu Vũ Phi, còn mang đến áp lực hơn cả Ôn Lạc An.

Càng không thể tưởng tượng chính là.

Cảnh giới của Triệu Vũ Phi, dừng lại ở Đại Đan Nguyên Cảnh, nhưng chân nguyên dao động trên người, luồng khí tức thuần khiết này, lại không thua gì Vương Giả.

- Triệu Phong ca, huyết mạch của ta, chính thức thức tỉnh rồi. Được sự giúp đỡ của Đoan Mộc sư huynh, thành công kế thừa Di tích Tử Thánh, đồng thời tinh luyện thành Tiểu Thiên Địa cho bản thân.

Trên dung nhan xinh đẹp của Triệu Vũ Phi, tràn đầy vui mừng, có chút tự đắc.

Tiểu Thiên Địa?

Triệu Phong thoáng kinh ngạc, Triệu Vũ Phi không có tu vi Vương Giả, làm sao có được Tiểu Thiên Địa của chính mình?

- Triệu Phong, chúng ta lại gặp mặt.

Một thanh âm quen thuộc, từ trên người Triệu Vũ Phi truyền đến.

Vù…

Ánh sáng màu tím chói lọi mịt mù, bao phủ trọn vẹn căn phòng.

Khoảnh khắc tiếp theo.

Ba người Triệu Phong đã tiến vào một không gian quen thuộc.

- Khí tức Di tích Tử Thánh, nhưng còn mạnh mẽ hơn gấp mấy chục lần.

Triệu Phong tiến vào khe sâu thần bí, bên cạnh chính là Tham Thiên Thụ Yêu lúc trước.

Không gian trước mắt, chính là Di tích Tử Thánh.

Khác nhau ở chỗ.

Tiểu Thiên Địa này, chỉ có phạm vi khoảng chừng mười dặm, trên cơ sở vốn có, đã cô đọng gấp mấy trăm lần.

Triệu Phong rốt cục đã hiểu, tại sao Đoan Mộc Thanh, đi lâu như vậy, mới trở về.

Thân là Thánh Địa Đại Đế, Đoan Mộc Thanh có thể sử dụng Khoa Vực đại trận, không bao lâu, đã có thể đến Quần Đảo vực Thiên Lô.

Sau khi Đoan Mộc Thanh đến Quần Đảo vực Thiên Lô, nhẹ nhàng cảnh cáo và trừng phạt đối với Tam đại Tông phái.

Những Vương Giả của Tam đại Tông, đều thần phục nhận sai.

Sau đó.

Đoan Mộc Thanh giúp đỡ Triệu Vũ Phi, tinh luyện Di tích Tử Thánh, kể cả “Tàn linh Tử Thánh”, sau đó cùng nhau dung nhập Tiểu Thiên Địa.

Hiện nay.

Tàn linh Tử Thánh đã trở thành một bộ phận trong Tiểu Thiên Địa của Triệu Vũ Phi.

Nếu không, Triệu Vũ Phi cũng không có khả năng có được một mảnh Tiểu Thiên Địa.

Bởi như vậy.

Triệu Vũ Phi chẳng những kế thừa Tử Thánh truyền thừa, còn có thể giữ gìn Tàn linh Tử Thánh.

Vì thế, Đoan Mộc Đại Đế mới phải bỏ ra một cái giá rất lớn, mấy tháng, cũng không có trở về.

Vù…

Ba người Đoan Mộc Thanh, lại quay về trong phủ đệ.

- Vũ Phi, đây là Nhân Ngư Lệ Tinh và Huyễn Thần Tửu.

Trên mặt Triệu Phong, có vài tia mệt mỏi, miễn cưỡng đem hai trân phẩm quý báu, giao cho Triệu Vũ Phi.

Huyễn Thần Tửu?

Triệu Vũ Phi, vẫn không rõ giá trị hai vật này.

Đoan Mộc Đại Đế, động dung giật mình:

- Ngươi làm sao có được Huyễn Thần Tửu? Hai vật này, vừa vặn thích hợp đối với Vũ Phi. Huyết mạch của nàng là Linh tộc, tu vi chân nguyên, luôn vượt qua ý cảnh tinh thần.