Chưa Từng Ôm Lấy (Bất Tằng Ủng Bảo)

Chương 1




Có đôi khi, Lâm Sầm sẽ mộng thấy trước một số chuyện.

Trong mộng hắn luôn thực khát, nửa đêm từ trên giường đứng lên, muốn đi phòng bếp tìm nước uống, lúc đến hành lang, lại bị một vệt sáng trên sàn nhà thu hút tầm mắt, đó là ánh sáng lộ ra từ đèn ngủ của phòng Trầm Mộ Phàm.

Đêm nào, cũng đều mộng thấy.

Nhíu mày.

Trầm Mộ Phàm người kia, rõ ràng là một kẻ vô cùng cẩn thận, trước khi ngủ lại thường quên tắt đèn, cũng không nhớ rõ chuyện quan trọng là phải đóng cửa phòng.

Mi nhăn càng sâu, thường thì Lâm Sầm sẽ tiếp tục hướng về phía trước, đi tìm nước mà hắn muốn uống.

Nhưng có lúc ngẫu nhiên, hắn cũng sẽ đi đến cạnh cửa, đem bàn tay đặt trên núm cửa.

Lâm Sầm không biết trong thời gian này, mình là nghĩ muốn thay Trầm Mộ Phàm đóng cửa lại cho thật kĩ, hay là muốn đẩy cửa đi vào. Bởi vì mỗi khi đúng vào lúc đó, hắn đều sẽ từ trong mộng bừng tỉnh dậy.

Mở mắt ra, ngoài cửa sổ là ánh trăng xưa cũ, nhưng Lâm Sầm trong giấc mơ đã không còn là thiếu niên ngây thơ năm nào, áo sơ mi cộc tay, quần đùi cũ kĩ đứng trên bãi cát.

Thất niên quang âm, ngọ dạ mộng hồi*, bất quá chỉ là vài chuyện xưa cũ trong giây lát mà thôi.

*: Đây là một câu nói bên Trung Quốc, kiểu như câu thành ngữ của ta, nghĩa là ‘Bảy năm qua đi, một hồi mộng mị’, định dịch nhưng nghĩ lại để vậy hay hơn.

Lâm Sầm với tay lên cái tủ trên đầu giường, lấy hộp thuốc lá, rút ra một điếu, châm lửa.

Thời điểm mới vừa nhận thức Trầm Mộ Phàm, Lâm Sầm vẫn chưa biết hút thuốc, khi đó hắn mới tốt nghiệp cảnh giáo, trong tay túng quẫn, bởi vì tìm không được nhà trọ phù hợp mà cảm thấy phiền não. Đồng sự Dư Tử Bằng mách nước cho hắn một chỗ cho thuê nghe chừng rất hợp lý, Lâm Sầm tính toán thấy giao thông rất thuận tiện, liền đem địa chỉ cùng điện thoại viết trong lòng bàn tay, một đường mò mẫm tìm đến. Lúc tìm thấy rồi, hắn lại cứ do dự trù trừ không dám vào, bởi trước mắt là một dãy nhà trọ cao cấp, thấy thế nào cũng không thuộc loại hắn có thể gồng gánh chi phí hàng tháng được, nhưng nhìn mặt trời chói chang trên đỉnh đầu, cộng với cái nóng của những ngày hè oi bức, Lâm Sầm lại không muốn đi chỗ khác nữa, cho nên rốt cuộc vẫn là ấn lên chuông cửa.

Người mở cửa chính là Trầm Mộ Phàm.

Vào lúc này, Lâm Sầm vẫn chưa hiểu được cái gì gọi là đồng tính, nhưng một khắc nhìn thấy Trầm Mộ Phàm kia, hắn lại cảm thấy trong lòng một trận thanh lương.

Trầm Mộ Phàm khi nhìn thấy Lâm Sầm thì tỏ vẻ có chút ngoài ý muốn, hỏi rõ mục đích đến đây của hắn, suy nghĩ một chút rồi mới mang hắn vào phòng khách, lại đem bia ướp lạnh cho hắn.

Lâm Sầm không phải loại bình sinh gặp người lạ liền cảm thấy sợ hãi, nhưng lúc ở trước mặt người đàn ông này, không hiểu sao thân thể hắn lại tự động co quắp lại. Lâm Sầm kiệt lực bày ra bộ dáng trấn định, vắt óc suy nghĩ tìm lời để nói, bắt đầu từ việc muốn tìm nhà để thuê, sau lại nói đến công việc của bản thân, là một tân cảnh viên vất vả mang chức trách nặng nề, cuối cùng ngay cả tiền lương, phúc lợi đều nhất nhất khai báo.

Khi Lâm Sầm nói mấy điều này, Trầm Mộ Phàm lẳng lặng ngồi trên ghế sa lông phía đối diện, ban đầu là thản nhiên mà nghe, càng về sau lại nhịn không được phải mỉm cười.

“Nếu cậu muốn, trong vòng một tuần có thể dọn đến đây. Chỉ cần mang theo hành lý là tốt rồi, chỗ này cái gì cũng có”.

Tiền thuê lấy cực thấp, Lâm Sầm trở thành người thuê chung nhà của Trầm Mộ Phàm. Lâm Sầm ban đầu tưởng chính mình vận khí tốt, ai ngờ khi Dư Tử Bằng biết được tin tức này, lại thiếu chút nữa đương trường hóa đá. Thẳng đến lúc đó, Lâm Sầm mới biết được, Trầm Mộ Phàm là kẻ giám sát nổi danh mặt lạnh ở cảnh cục, y cũng chưa bao giờ có ý nghĩ tìm người phù hợp thuê chung nhà, cái gọi là gợi ý có chỗ hợp thuê chính là Dư Tử Bằng trong một lúc quá nhàm chán mà đùa cợt.

Sau lại, ngoài văn phòng ở lầu chót, Lâm Sầm nơm nớp lo sợ đợi Trầm Mộ Phàm đi đến. Y mặc cảnh phục khiến toàn thân càng thêm vẻ cao lớn lạnh lùng, không còn chút bộ dáng nhàn tản mà hắn nhìn thấy khi y mang dép lê trong nhà kia.

“Tôi mới vừa biết anh chưa từng có ý muốn tìm người thuê chung nhà, thực xin lỗi… Tôi hôm nay sẽ dọn toàn bộ đồ đạc mang đi”. Lâm Sầm làm kính lễ như trong lễ nạp thái* rồi quay đầu bước đi.

*: Lễ nạp thái: là một lễ đến nhà gái để ngỏ ý về việc đã chọn một người con gái gia đình ấy. Là một trong lục lễ của việc giá thú nghinh hôn ngày xưa.

“Này, ” Trầm Mộ Phàm từ phía sau lưng gọi hắn quay lại: “Tôi đã lấy tiền thuê nhà đâu, chí ít cậu cũng phải ở đến cuối tháng, thanh toán tiền thuê nhà rồi hẵng đi”. Trầm Mộ Phàm nói xong, còn hướng Lâm Sầm chớp chớp mắt.

Bỏ cái truyền thuyết giám sát mặt lạnh ấy qua một bên, mặc kệ nhìn từ góc độ nào, Trầm Mộ Phàm đều được tính là một người hoàn mỹ để ở chung. Y ôn nhu hữu lễ, lại có tay nghề nấu ăn hảo hạng, đến cuối tháng, Lâm Sầm cho dù bỏ được chỗ thuê nhà thoải mái, cũng luyến tiếc món giò heo quết mật ong đút lò của Trầm Mộ Phàm.

Mỹ vị trước mặt dẫn đến hậu quả xấu là, gần nửa năm qua đi, Lâm Sầm thể trọng cứ như đồ thị thẳng tắp mà tăng dần đều, may trời sinh hắn có gương mặt hồng nhuận, lúc mặc cảnh phục thì không thấy béo, nhưng khi đi phòng tập thể hình thì khó tránh khỏi bị Dư Tử Bằng vuốt bụng đùa giỡn: “Nha, không biết Trầm Mộ Phàm nuôi kiểu gì, mà khiến chú béo tròn chả khác gì heo cả”.

Lâm Sầm hung hăng đánh mạnh vào móng vuốt đang làm càn kia của Dư Tử Bằng, trong lòng không hiểu sao lại cảm thấy có chút ngọt ngào.

Kể từ lúc rời xa cha mẹ đến giờ, còn chưa có ai chăm sóc hắn cẩn thận giống như Trầm Mộ Phàm vậy.

Nửa đêm đói bụng, trên bếp luôn có đồ ăn khuya; công tác gặp phiền não, Trầm Mộ Phàm sẽ kiên nhẫn lắng nghe, còn bình tĩnh phân tích vấn đề; cho dù trong lúc rãnh rỗi lấy ghita ra, gảy mấy âm điệu ‘tưng từng’ chán phèo không theo một quy chuẩn nào cả, thì Trầm Mộ Phàm cũng sẽ nghe đến nhập thần.

Mà ngay cả mấy chuyện cỏn con như quần áo giày vớ linh tinh, Trầm Mộ Phàm cũng nhất nhất để ý.

Lâm Sầm lần đầu tiên thăng chức, liền bị đưa ngay đến cửa hàng quần áo cao cấp, lo lắng bất an đứng trước gương, nhìn Trầm Mộ Phàm lấy từng bộ quần áo một ướm thử lên người hắn.

“Màu tím rất hợp với cậu”.

Trầm Mộ Phàm sau khi hạ kết luận, liền bảo nhân viên cửa hàng bọc một chồng quần áo màu tím nhạt lại. Lâm Sầm đem bảng giá của mấy món đồ âm thầm đếm đếm, theo bản năng bất an: “Không cần phải nhiều như vậy”. Thấy Trầm Mộ Phàm vẫn bất vi sở động, liền nhỏ giọng: “Tôi không mang đủ tiền”.

Trầm Mộ Phàm nhìn hắn, biểu tình đầy vẻ nhẫn cười: “Đây là quà chúc mừng cậu được thăng chức, nên cậu nhất định phải nhận lấy”.

Lâm Sầm ngơ ngác nhìn y quẹt thẻ, nửa ngày mới nghẹn xuất được một câu: “Tôi biết tặng lại anh cái gì đây?”

“Áo ngủ đi, tôi còn thiếu một bộ áo ngủ”.

Trầm Mộ Phàm nói như thế, nhưng khi Lâm Sầm thật sự chọn áo ngủ tặng cho mình, y lại ra vẻ có chút kinh ngạc, tựa như lần đầu mới gặp, là biểu tình khi nhìn thấy Lâm Sầm làm khách không mời mà đến. Bất quá y rất nhanh kịp phản ứng lại, mỉm cười nói cám ơn. Chính là bộ áo ngủ kèm mũ màu trắng thêu hoa văn bằng chỉ vàng nọ, Lâm Sầm chưa từng thấy y mặc qua.

Có lẽ là giá tiền của áo ngủ không hợp với ý y. Hoặc giả, câu thiếu áo ngủ kia căn bản chỉ là để Lâm Sầm xuống đài.

Ý tốt khó có được này, đã làm Lâm Sầm bất an.

Về Trầm Mộ Phàm, trong cảnh cục có rất nhiều đồn đãi, nhưng toàn là mấy lời đồn không đầy đủ. Trầm Mộ Phàm là một truyền kỳ, nhưng cũng có điểm bị người ta soi mói cười chê.

Tỷ như, trong vụ án bắt cóc nhiều năm về trước, y từng ra vẻ chuyên gia mà đàm phán để tiếp cận bọn cướp, nhưng vào thời điểm đối phương có thái độ hơi hơi buông lỏng, một phát súng làm nổ tung đầu trùm thổ phỉ.

Loại lãnh khốc này, thậm chí có thể nói là không từ thủ đoạn để thực hiện, đã khiến Lâm Sầm kinh hãi, kinh hãi rất nhiều. Đối với nam nhân đang thản nhiên mỉm cười trước mặt, hắn luôn có một loại cảm xúc phức tạp không thể nói rõ thành lời.

Nhưng Trầm Mộ Phàm đối Lâm Sầm, trừ bỏ tốt, chính là là tốt hơn nữa. Ở cùng nhau năm năm qua, vẫn luôn như thế.

Mà ngay cả Dư Tử Bằng khi uống quá chén, cũng nửa thật nửa giả nói rằng, Lâm Sầm hẳn là nên cám ơn gã, nếu không phải lúc trước gã bịa đặt chuyện gợi ý thuê nhà kia, thì con đường thăng chức của Lâm Sầm vị tất đã thuận buồm xuôi gió đến như vậy. Lâm Sầm nghe xong, liền quay sang nói với vợ chưa cưới của Dư Tử Bằng: “Hứa Yên Yên, cô lo quản cho tốt hắn đi, đều nhanh trở thành cha rồi, lại còn nói chuyện không đường hoàng như thế”.

Hứa Yên Yên lắc đầu: “Hắn là như vậy, chả thay đổi được đâu, cậu đừng để ý đến hắn”. Lại quay sang hỏi Lâm Sầm: “Cậu thì sao? Cũng nên lo chuyện thành gia lập nghiệp đi chứ? Cứ thuê phòng ở mãi thế này, cũng không phải là chuyện lâu dài, phải không?”

Dư Tử Bằng đã muốn uống đến độ mặt đỏ tai hồng, vừa nghe đến cái đề tài này, tinh thần liền tỉnh táo ngay trở lại: “Úc, chú có giao một trăm năm tiền thuê, thì cái phòng ở đó cũng không phải của chú. Chẳng lẽ chú thật đúng là muốn cùng Trầm Mộ Phàm quá cả đời nha?”

Trên chuyến tàu điện ngầm cuối cùng, cả một toa xe dài như thế nhưng chỉ có một hành khách là Lâm Sầm. Nhìn bóng dáng cô đơn của mình phản chiếu qua tấm kính thủy tinh, Lâm Sầm có chút mờ mịt, tương lai biết làm cái gì đây? Dư Tử Bằng nói đúng, hắn liệu có thể cùng Trầm Mộ Phàm quá cả đời sao? Hai đại nam nhân, tính xảy ra chuyện gì đây?

Một nỗi lo lắng chưa bao giờ biết đến, bây giờ lại tựa như bọt nước từ trong tiềm thức nổi lên giữa vũng bùn.

Gương mặt trên cửa kính xe đầu tiên là ửng hồng, lát sau trở nên trắng bệch.

Sẽ không.

Trầm Mộ Phàm sẽ không.

Hắn lại càng không sẽ.

Lâm Sầm tự nói với chính mình, thật sự nên mua phòng ở.

Ngày Lâm Sầm đi là một ngày hè nắng chói chang giữa không trung, bầu trời một màu xanh ngắt, giống như cái lần đầu tiên mà hắn gặp Trầm Mộ Phàm. Bọn Dư Tử Bằng vội vàng giúp Lâm Sầm dọn đồ đạc, Trầm Mộ Phàm chỉ lẳng lặng nhìn, thẳng cho đến tận lúc Lâm Sầm chuẩn bị ra khỏi cửa, hai người mới trao nhau một cái mỉm cười. Lâm Sầm đem số điện thoại nhà mới cùng danh thiếp của mình đưa tới trước mặt Trầm Mộ Phàm: “Nhớ đến chơi nhé”.

Trầm Mộ Phàm tiếp nhận, bàn tay cầm lấy mấy ngón tay của Lâm Sầm.

Lâm Sầm âm thầm nghĩ: Nguyên lai người này thật sự lạnh lẽo.

Trời nóng đến như vậy, mà mấy ngón tay Trầm Mộ Phàm vẫn lạnh như băng.

Sau lại, Trầm Mộ Phàm rốt cuộc cũng không có đến nhà mới Lâm Sầm chơi, ngược lại bọn Dư Tử Bằng thì vô cùng siêng năng trong chuyện này, khi Hứa Yên Yên đến, cũng không quên mang theo một cô bạn gái. Chịu không nổi mọi người cứ liên tục giật giây thúc giục, Lâm Sầm đành một mình hẹn gặp cô bé kia. Cô gái nhỏ thực sự dịu dàng điềm tĩnh, lúc Lâm Sầm nói chuyện, cô luôn lẳng lặng mà nghe, Lâm Sầm mơ hồ cảm thấy cô giống một người, trong lòng liền sinh ra một cỗ cảm giác thinh thích thản nhiên, với một lần hẹn hò như vậy, mọi chuyện cứ thế mà tiếp diễn.

Về phương diện khác, hữu nghị giữa hắn cùng Trầm Mộ Phàm vẫn tiếp tục duy trì, cho dù Lâm Sầm sau lại bị điều qua phòng hình sự, vội đến chổng vó, thời gian hẹn hò thì không có, nhưng thời gian uống rượu cùng Trầm Mộ Phàm lại luôn dư dả.

Ghế cao ở quầy bar có một khoảng cách rất vừa vặn, bọn họ song song ngồi, câu được câu không mà nói chuyện phiếm, Lâm Sầm nói được nhiều chút, Trầm Mộ Phàm nói được thiếu chút, có một số việc thậm chí là giữ kín như bưng, tỷ như năm đó bắt cóc án, tái tỷ như một kẻ ưu tú như Trầm Mộ Phàm vì cái gì vẫn luôn độc thân đến giờ.

Kỳ thật, đối với việc này, Trầm Mộ Phàm cho dù đồng ý nói, Lâm Sầm cũng chưa chắc dám nghe, cũng may Lâm Sầm không hỏi, Trầm Mộ Phàm cũng liền không nói.

Lâm Sầm có khi nghĩ: Thế nhân thường hay nói đến chuyện ăn ý, hẳn chính là cái dạng này đi.

Đương nhiên, sự ăn ý giữa bọn họ cũng không chỉ giới hạn đến đó, công tác cấp trên cũng tương tự. Lâm Sầm tiếp nhận một vụ án mưu sát, lúc cùng Trầm Mộ Phàm uống rượu đã phát hiện điểm đáng ngờ.

Đó bất quá chỉ là một án tử vô cùng đơn giản, tuy rằng sự tình liên quan đến mạng người, nhưng án phát không đến 24 giờ, hung thủ cũng đã chủ động đầu thú, nguyên bản Lâm Sầm chỉ cần đánh một tờ báo cáo kết án đưa cho viện kiểm sát liền đại công cáo thành. Nhưng sau khi hai người phân tích lại nhận định, đầu thú chính là sơn dương thế tội, chân chính hung phạm lại là một người khác.

Quyết định điều tra xâm nhập vụ án này, là tại lúc hai người chạm cốc mà định. Trầm Mộ Phàm bật đèn xanh thật lớn cho ai kia hành động, còn Lâm Sầm thì một đường truy xuống.

Chức nghiệp mẫn cảm, khiến cho bọn hắn tin tưởng, phía đầu dây kia nhất định là một con cá lớn.

Bọn họ đoán quả không sai, nhưng khi phao nổi lên mặt nước, hai người mới phát hiện, con cá kia lớn đến mức vượt qua sự mong muốn của bọn họ, thậm chí cũng vượt qua phạm vi vớt cá của cảnh sát cục.

Nguyên lai, khởi mưu án sát chính là kiệt tác của sát thủ La Khải, mà sau lưng hắn lại chính là tập đoàn Hãn Vũ liên kết với cả hắc bạch lưỡng đạo.

Vực sâu dừng lại, đã là quá muộn.

Lâm Sầm còn chưa lấy được chứng cớ xác thực, Trầm Mộ Phàm đã bị giáng chức. Cùng một ngày, xe thể thao hiện đại của Lâm Sầm bị nổ tung thành một đống sắt vụn, bản thân cũng bị chấn động của vụ nổ bắn ra xa hơn mười thước, bị một vài vết thương nhẹ. Một người trong ê kíp cứu thương nói, Lâm Sầm có thể tránh được một kiếp, là do ông trời mở mắt.

Trong phòng bệnh, Lâm Sầm mỉm cười tựa vào gối dựa, nói rốt cục bản thân cũng có thể ngủ một giấc thật thoải mái rồi, những kẻ đến thăm bệnh ai cũng đều cười rộ lên, chỉ riêng Trầm Mộ Phàm đứng phía sau mọi người không hề nở nụ cười. Sau đó, lúc mọi người liên tục nói lời tạm biệt, Trầm Mộ Phàm mới đi đến trước giường bệnh của Lâm Sầm, cách một lớp chăn, Lâm Sầm có thể cảm thấy tay Trầm Mộ Phàm đang đặt lên mu bàn tay của mình.

“Tĩnh dưỡng cho thật tốt. Hết thảy đã có tôi”.

Lâm Sầm nhìn Trầm Mộ Phàm, gật gật đầu.

Chính là đáp ứng thì đáp ứng thế thôi, hai ngày sau, Lâm Sầm vẫn cố ý xuất viện. Đầu tiên là chạy tới nơi làm việc, rồi tóm lấy một tên chạy việc vặt mà sai bảo, rốt cuộc cũng đem được La Khải về cảnh cục thẩm vấn.

Lưu Trí đưa ra nghi vấn thời hạn bắt giữ người chỉ có 24 giờ, nếu không thể tra ra chứng cứ phạm tội, Lâm Sầm dù muốn hay không cũng phải thả người, mà lần thả này chả khác nào thả hổ về rừng, thất bại trong gang tấc. Lâm Sầm rất rõ ràng lợi hại, hắn cùng bộ hạ giành giật từng giây một, thay phiên nhau ra trận, nhưng nam tử bị thẩm vấn vẫn mang một biểu tình hờ hững thản nhiên, ngôn ngữ ngắn gọn, trong đáy mắt lộ ra một tia chê cười khiến người khác tức giận.

Lưu Trí thông báo thời hạn cuối cùng chỉ còn có ba mươi lăm phút, Dư Tử Bằng đã sắp không khống chế được cảm xúc của chính mình, bèn bị Lâm Sầm đuổi đi nghỉ ngơi. Hứa Yên Yên thấy bàn tay cầm bút của Lâm Sầm hơi hơi phát run, nhỏ giọng nói: “Đi ra ngoài hút điếu thuốc đi, nơi này đã có tôi”.

Lâm Sầm gật đầu, cầm hồ sơ đi ra khỏi phòng thẩm vấn, rút một điếu thuốc, lại có chút chuyện không nhớ rõ, liền vùi đầu lật xem ghi chép.

Chữ viết chi chít trên mấy tờ khai, La Khải đều trả lời vô cùng trật tự, rất cẩn thận.

Mồ hôi lạnh dọc theo thái dương Lâm Sầm chảy xuống.

“Ba!”

Có người rút ra bật lửa, một ngọn lửa ấm áp đưa lại gần, thay Lâm Sầm châm thuốc.

Lâm Sầm ngẩng đầu, là Trầm Mộ Phàm.

“Khó đối phó đi?” Trầm Mộ Phàm tiếp nhận hồ sơ từ trong tay Lâm Sầm, tiện tay giở xem: “Cho tôi mười lăm phút đồng hồ,” ngữ khí y thực bình tĩnh, “Tôi muốn một mình chất vấn hắn”.

Lâm Sầm do dự nhìn lên đồng hồ treo trên tường, Lưu Trí đã nói thời hạn chỉ còn nửa giờ, mỗi một giây đều quý giá cực kì, thì đào từ chỗ nào ra mười lăm phút cho Trầm Mộ Phàm đây, huống chi đây cũng không phải là án tử của Trầm Mộ Phàm, chức quyền bất đồng, chẳng có đạo lí nào cho phép y được thẩm tra La Khải cả.

“Tin tưởng tôi”. Chính là, Trầm Mộ Phàm đã nói như vậy: “Tôi sẽ bắt hắn”.

Lâm Sầm nhìn Trầm Mộ Phàm.

Sau này, Lâm Sầm từng cố hồi tưởng lại khảnh khắc ấy vô số lần, hắn muốn biết, lúc đó trên mặt Trầm Mộ Phàm có biểu tình như thế nào, nhưng đoạn ký ức này luôn lẩn trốn khỏi hắn, chỉ chừa lại cho Lâm Sầm một đoạn hình ảnh mờ nhạt. Tuy rằng hắn biết rõ Trầm Mộ Phàm đứng ngay ở trước mặt mình, nhưng mà khi nhớ lại, dường như bọn họ ở hai đầu hành lang cách biệt, trong không khí phiêu đãng từng đợt từng đợt sương trắng. Không đợi Lâm Sầm nhìn thật kĩ bộ dáng của y, Trầm Mộ Phàm đã đẩy ra cánh của bước vào phòng thẩm vấn.

Hứa Yên Yên sau khi bước ra khỏi phòng thẩm vấn, tỏ vẻ bất an hỏi Lâm Sầm: “Như vậy liệu có được không?”

Lâm Sầm không nhìn cô, cúi đầu hung hăng hút thuốc.

Đó là mười lăm phút đồng hồ dài nhất trong cuộc đời hắn.

Trong lúc Hứa Yên Yên không ngừng nhìn đồng hồ, trong phòng thẩm vấn chợt truyền ra tiếng lật bàn, Hứa Yên Yên nhảy dựng lên, Lâm Sầm giữ chặt cô lại.

“Trầm Mộ Phàm tự có chừng mực”. Hắn nói vậy, nhưng không biết là đang an ủi cô, hay tự an ủi chính mình.

“Phanh!”

Cuối cùng, đoạn thời gian khiến người khác phải hít thở không thông rốt cuộc cũng kết thúc, bởi một tiếng súng xé toạc không gian.

Hứa Yên Yên xông lên phía trước, một cước đá văng cửa phòng thẩm vấn.

Trong phòng thẩm vấn loạn thành một đoàn, trên mặt đất là một dòng đỏ sẫm uốn lượn vô cùng chói mắt, La Khải vừa ấn trụ ấn bả vai đổ máu vừa hung hăng trừng Trầm Mộ Phàm. Trầm Mộ Phàm ném khẩu súng lục còn đang bốc khói xuống, xoay người lại: “Kêu xe cứu thương”.

Hậu quả được xử lí vô cùng mau chóng, bởi vì tấn hình bức cung, Lâm Sầm cùng Trầm Mộ Phàm song song bị cách chức, đồng thời vụ án cũng tạm thời gác lại. Chờ đợi Trầm Mộ Phàm còn có khởi kiện của La Khải, về phần tố tụng hình sự vẫn là dân sự giải hòa, chỉ còn chờ xem kết quả điều giải của song phương.

Cụ thể tình huống điều giải, thì Lâm Sầm là từ quan hệ xã hội bạn đồng nghiệp mà hỏi thăm tới, hắn không có trực tiếp đến hỏi Trầm Mộ Phàm, trên thực tế, kể từ ngày hôm đó, hắn vẫn chưa cùng Trầm Mộ Phàm liên lạc trở lại.

Lâm Sầm đang chờ đợi, chờ Trầm Mộ Phàm cho hắn một lời giải thích, rốt cuộc trong mười lăm phút đồng hồ kia đã xảy ra chuyện gì, và Trầm Mộ Phàm vì cái gì mà nổ súng. Lâm Sầm không tin Trầm Mộ Phàm lại dễ xúc động đến vậy, càng không tin y thế nhưng không cho mình một lời giải thích, nhưng di động vang lên một lần rồi lại một lần, vẫn chưa có cái nào đến từ Trầm Mộ Phàm.

Đồng nghiệp nhìn sắc mặt Lâm Sầm, cũng đoán được vài phần, liền an ủi hắn: Trầm Mộ Phàm nhất định là bận quá. Người nọ còn nói, mấy loại chuyện như điều giải cực kì khó giải quyết, nếu La Khải kiên trì tố tụng hình sự, Trầm Mộ Phàm chỉ sợ là phải ngồi tù.

Rốt cuộc, Lâm Sầm lần đầu tiên trở lại nơi ở của Trầm Mộ Phàm, nhấn chuông cửa nửa ngày, lại không có ai lên tiếng trả lời. Lâm Sầm đi thang máy xuống dưới lầu, mới vừa đi tới trước cửa, chỉ thấy bên ngoài là hai bóng trắng vô cùng dương diễm, Trầm Mộ Phàm cùng La Khải một trước một sau bước nhanh đi tới, Trầm Mộ Phàm khóe miệng mím chặt, La Khải thì vẻ mặt vẻ giận dữ, cách một tầng cửa thủy tinh, cũng có thể cảm giác được không khí khẩn trương giữa hai người.

Lâm Sầm đang do dự, không biết có nên tiến về phía trước hay không, đã thấy La Khải nắm lấy cánh tay Trầm Mộ Phàm, đem y ấn lên trên tường, sau đó hung hăng mà hôn xuống.

Mắt mở trừng trừng, Lâm Sầm sững sờ nhìn bọn họ.

Hắn cùng bọn họ không chỉ cách nhau mấy thước, một mảng thủy tinh, mà còn là cả hai cái thế giới.

Gương mặt Trầm Mộ Phàm đối diện Lâm Sầm, Lâm Sầm không biết y có nhìn thấy mình hay không. Như đang đứng dưới ánh mặt trời chói chang, Trầm Mộ Phàm khẩn cấp nhắm chặt hai mắt, biểu tình kia vừa như hoảng hốt lại vừa như thống khổ, tiếp đó, y nâng cánh tay lên, thong thả mà kiên định ôm lấy La Khải.

Đôi tay tiêm tú, trắng nõn, giữa hè vẫn lạnh như băng kia, đã làm ra lựa chọn của nó.

Lâm Sầm từng bước một lùi sâu vào bóng râm nơi hàng hiên.

Hắn nghe thấy tiếng bước chân bọn họ, tiếng thang máy “Đinh” vang lên.

Bọn họ lên lầu, đi vào căn phòng Lâm Sầm từng vô cùng quen thuộc