Chùm Hoa Nhỏ

Chương 40: 40: Bất Ngờ





Vào cuối học kì hai của năm 4, ông nội Mộc Thanh bị bệnh, vậy là bố mẹ tức tốc lên đường sang Mỹ, có thể sẽ ở lại đó hơi lâu, vì tình hình không tốt lắm, ông đã già sức khoẻ ngày một yếu đi.
Cô cũng rất lo lắng nhưng vì sắp đến kì thi cuối kì nên không thể đi sang đó được.
“Hai ngày nữa anh đi công tác, chuyện gấp không trì hoãn được, cần anh đi giải quyết, sinh nhật năm nay của em không bên cạnh, thật xin lỗi.” Thiên Bình cực kì áy náy nhưng sự việc xảy ra quá bất ngờ.
“Dạ, anh lo công việc đi, sinh nhật thì năm nào cũng có, em không quan trọng việc đó.”
Im lặng một lát anh lại mở lời.
“Thay đồ đi, anh chở em đến một nơi.”
Cô tò mò nhưng không hỏi nhiều, lên phòng thay đồ rồi đi cùng anh.

Anh chở cô đến vùng ngoại ô, đường đi khá dài phải mất mấy giờ đồng hồ mới tới nơi, không khí ở đây mát mẻ, cô hạ cửa xe xuống hít thở không khí trong lành từ bên ngoài.
“Khí hậu ở đây tốt thật.” Cô quay sang nhìn anh mỉm cười.
“Sau này chúng ta đến đây thường xuyên hơn.


Không định hỏi anh chở em đi đâu à?”
“Không cần thiết, dù sao trước sau gì em cũng biết.”
Anh gật đầu, nhìn cô một cái rồi tiếp tục lái xe.
Xe dừng lại trước cổng một căn biệt thự nhỏ hai tầng màu trắng, anh đi vòng qua mở cửa xe rồi nắm tay cô đi vào, trước cổng là một giàn hồng leo màu hồng xen lẫn hoa ti gôn màu trắng đang nở rộ rất xinh đẹp, con đường đi vào nhà cũng rất nhiều loại hoa nhiều màu sắc, Mộc Thanh nhìn đến ngẩn ngơ, ở đây thật đẹp, cô luôn tự hào về khu vườn hoa của nhà mình nhưng khi đến đây mới thấy được hoa nhà cô không thể so sánh nổi, bước vào căn nhà lấy tông trắng làm chủ đạo, trang trí theo phong cách Vintage rất đẹp, sô pha màu nâu nhạt, nội thất bên trong có xen lẫn một ít màu hồng phấn đặc trưng mà con gái thích, đây đúng là gu của cô, đôi mắt cô sáng ngời quay sang nhìn anh.
Anh lại dẫn cô lên tầng, nơi đây đặt một cây dương cầm to màu trắng, khung cửa được sơn màu nâu nhạt, ngoài ban công có vài cây xanh nhỏ cùng những chậu hoa được treo lưng lửng.
“Muốn đánh một bài không?”
Cô vui vẻ đồng ý, ngồi xuống đưa tay lên đánh bài “Love Paradise” rất hợp với tâm trạng lúc này.

Anh nhìn đến chăm chú, mọi thứ anh làm để mang lại nụ cười cho cô, thật đáng giá.
Đánh xong cô đi đến ôm lấy anh.
“Thật tốt.”
“Còn một bí mật nữa, theo anh nào.”
Anh dắt cô ra sau vườn, một cánh đồng hoa thạch thảo cùng cúc hoạ mi, nhưng do chưa đến mùa hoa nở, nên chỉ toàn màu xanh của lá, đi vào giữa vườn hoa là một hồ nước nhỏ, giữa hồ là một tảng đá to, nước từ trên chảy xuống như một con thác nhỏ, bên dưới cá đủ màu sắc đang bơi lội, anh đưa cô đến dưới gốc cây to cạnh hồ nước, ở đây đặt một chiếc xích đu màu hồng phấn, hai người ngồi lên đó, bóng cây che đi ánh nắng, cô nhìn hồ nước nhỏ mà cảm xúc trong lòng không từ ngữ nào có thể diễn tả được.
“Thích không?”
“Rất thích ạ.”
“Đây là món quà sinh nhật năm nay, dự định hôm đó mới đưa em đến nhưng lại có chuyện đột xuất.”
“Món quà này quá lớn đi, dù thích em cũng không thể nhận được.”
Anh đưa tay ôm cô vào lòng, hôn lên tóc cô.
“Ngốc quá, bây giờ mà còn muốn phân rõ giới hạn với anh sao? Mọi thứ của anh đều là của em, hiểu không?”
Thấy cô còn do dự không trả lời, anh lại nói tiếp.
“Thứ giá trị nhất đối với anh là em, những thứ này không đáng là gì cả.”

Cô vòng tay ôm chặt anh.
“Làm sao anh tìm được nơi này?”
“Chuyện này cũng thật tình cờ, lúc anh đi công tác ở đây, thì vô tình biết được nơi này, anh chỉ cho sửa lại một ít theo sở thích của em, còn lại chủ nhà cũ cơ bản là yêu thích hoa.”
“Căn nhà đẹp vậy họ nỡ bán sao ạ?”
“Họ theo con sang Pháp định cư, để nhà không ai chăm thì đau lòng, nên quyết định bán cho người biết trân trọng, anh là có duyên mới mua được, sau này có thời gian chúng ta sẽ đến nhiều hơn.”
“Cảm ơn anh.” Anh luôn mang đến cho cô từ bất ngờ này đến bất ngờ khác.
Chiều mát, hai người nắm tay nhau đi dạo trên con đường gần nhà, ở đây mỗi nhà cách nhau một đoạn, đều là những căn biệt thự xinh đẹp, khí trời tươi mát, không quá nóng cũng không quá lạnh, ven đường là những hàng cây xanh, hoa đồng nội khoe đủ màu sắc.

Đi ra ngoài khu biệt thự, trên lề đường có vài chiếc xe bán hàng lưu động với nhiều món ăn vặt cùng đồ uống, mắt cô vô tình nhìn thấy một cô bé đang cùng bà đứng bán khoai lang nướng, mùi thơm bay đến tận mũi, bất giác lại đói bụng.

Nhìn theo ánh mắt cô, anh nắm tay cô đi đến.
“Lấy con hai củ khoai ạ!” Anh nói với bà cụ, bà cụ vui vẻ chọn hai củ ngon rồi bỏ lên bếp nướng.

Khi đã chín, cô bé bỏ vào túi giấy lễ phép đưa cho anh.
“Của chú đây ạ.”

“Cảm ơn.” Anh đưa tiền rồi nhận lấy khoai.
“Nếu thấy ngon, lần sau vợ chồng lại đến ủng hộ bà nhé?” Bà cụ cười hiền hoà nhìn hai người.
“Vâng ạ.”Anh vui vẻ trả lời, còn Mộc Thanh thì có phần ngượng ngùng xấu hổ.
“Vợ à! Em còn muốn ăn gì nữa không?”
“Ai là vợ anh chứ, không biết xấu hổ.”
“Chỉ là vấn đề thời gian thôi.”
Cô liếc anh một cái rồi bỏ đi, anh cười đi theo sau.
Anh mua thêm hai ly nước, hai người ngồi xuống ghế đá, anh tỉ mỉ bóc vỏ khoai rồi gói lại cẩn thận mới đưa sang cho cô.
“Em ăn cẩn thận, còn nóng đấy.”
“Haiz, từ ngày quen nhau em cảm thấy mình cứ như người vô dụng vậy, anh chiều em thế này em sẽ hư đấy.”
“Bởi vì là em, nên anh tình nguyện chiều em đến vô điều kiện.”