Chứng Bệnh Bất Tử

Chương 25




Edit: Lacnguyet

Beta: Thụy



Buổi chiều cùng ngày, hai người làm xong thủ tục xuất viện rồi đi về nhà.

Màn đêm dần buông xuống, đèn đã sáng lên. Ngụy Bách Ngôn bận rộn ở trong nhà bếp, một lúc sau đã bưng lên một nồi canh trứng cà chua, gà hầm khoai tây, còn món hẹ xào trứng, toàn bộ bày hết lên bàn.

“Đến đây ăn cơm đi.”

Diệp Thiệu đang làm tổ trên sô pha, nhìn tư liệu mà Tống Tử Dục đưa cho, nghe được tiếng gọi của Ngụy Bách Ngôn mới đặt tư liệu xuống, khập khiễng đi đến bàn ăn ngồi vào.

“Ăn nhiều hay ít?”

“Nửa bát là đủ rồi.”

Ngụy Bách Ngôn lấy cho cậu nửa chén cơm, hắn nhìn vào chén cơm một lúc, chợt cau mày xong lại cho thêm vào một muỗng cơm nữa, sau đó đem ép xuống thành nửa chén.

Diệp Thiệu nhận bát cơm, mới ăn được một hai miếng. Ngụy Bách Ngôn lại múc một muỗng canh đưa cho Diệp Thiệu, thỉnh thoảng muỗng va chạm vào thành chén phát ra âm thanh leng keng, nghe rất lộn xộn, giống như bán đứng lại sự rối bời trong lòng chủ nhân.

Từ khi hai người xuất viện, mặc dù vẫn nói chuyện với nhau, nhưng cùng ăn ý không đề cập đến đề tài thí nghiệm. Ngụy Bách Ngôn vẫn chờ Diệp Thiệu chủ động nói ra, nhưng sự kiên nhẫn cuối cùng cũng bị mài mòn, một bên hắn đang ăn canh, một bên giả vờ hỏi bâng quơ:

“Em suy nghĩ đến đâu rồi?”

“Cái gì?”

“Chuyện mà Tống Tử Dục nói.”

Diệp Thiệu bấy giờ mới phản ứng lại, cậu buông đũa xuống, nói: “Vừa rồi em có dùng điện thoại để tra thông tin.”

Ngụy Bách Ngôn đưa canh cho cậu: “Ừ.”

Diệp Thiệu nói: “Thí nghiệm mà bác sĩ Tống nói là thật, viện nghiên cứu cũng là thật, ở trên mạng có thể tra được, còn có giấy chứng nhận nữa. Lúc trước viện nghiên cứu này cũng đã công bố một số loại thuốc khá nổi tiếng.”

Ngụy Bách Ngôn gật đầu. Lúc Tống Tử Dục rời đi, hắn và Diệp Thiệu đã kín đáo tra xét thông tin mà Tống Tử Dục cung cấp, lúc làm thủ tục xuất viện hắn cũng có đến hỏi các bác sĩ khác trong bệnh viện, mà kết quả hắn nhận được cũng giống với Diệp Thiệu. Nhưng sau khi có kết quả, hắn lại không nói cho Diệu Thiệu, dọc đường đi cũng không có nhắc lại chuyện này, chẳng biết là đang lo sợ điều gì.

Ngụy Bách Ngôn hỏi cậu: “Như vậy rồi sao? Em quyết định đi hay là không đi?”

Diệp Thiệu không trả lời.

Cậu cúi đầu nhìn thức ăn trong bát, ánh mắt bình tĩnh, nhưng lại tỏa ra hàm xúc không rõ.

Tiếng chuông tích tắc trong phòng khách đặc biệt lớn, ánh trăng ngoài cửa sổ tràn vào như nước chảy, tỏa tia sáng ra khắp nơi.

Qua thật lâu, Diệp Thiệu mới ngẩng đầu, Ngụy Bách Ngôn không còn nhìn thấy cảm xúc chập chờn trong mắt của cậu, song lại có thêm sự kiên định, cậu hít sâu một hơi nói với Ngụy Bách Ngôn: “Em muốn đi.”

Sau khi Ngụy Bách Ngôn nghe những lời này, trong lòng cũng không biết có tư vị gì.

Đôi đũa trong tay hắn dừng lại, rồi được đặt xuống bát, phát ra âm thanh lanh lảnh.

Ngụy Bách Ngôn biết rõ mình không được nghĩ lung tung, giống như lời Tống Tử Dục nói, thí nghiệm này thực sự an toàn, nhưng đối với trình tự y học này nọ hắn không hiểu gì cả. Có điều chỉ với bốn chữ “thí nghiệm y học” cũng đủ cho hắn lo lắng. Hắn nhịn không được còn tưởng tượng ra một ít hình ảnh đáng sợ, cũng nhịn không được suy nghĩ về kết quả không tốt.

Nếu Diệp Thiệu có thời gian, cậu có thể đợi, không cần phải… đi mạo hiểm, không cần phải…đi làm con chuột bạch mặc cho người ta thí nghiệm.

Nhưng vấn đề là Diệp Thiệu đã sắp hết thời gian.

Ngụy Bách Ngôn biết rằng mình không có quyền can thiệp vào sự lựa chọn của Diệp Thiệu, huống hồ bệnh tình của Diệp Thiệu rất nguy hiểm, khiến cho hắn sâu sắc cảm nhận sinh mệnh của Diệp Thiệu đang trôi qua nhanh. Cổ họng Ngụy Bách Ngôn khô khốc, không phát ra được âm thanh nào. Một lúc sau, hắn khàn giọng hỏi: “Em chắc chắn chứ?”

Diệp Thiệu gật gật đầu: “Chắc chắn.”

Ngụy Bách Ngôn nghe xong, đáy lòng như rớt vào hầm băng, cảm giác nặng nề, nghèn nghẹn ở ngực khiến hắn không tài nào thở nổi.

Diệp Thiệu nói tiếp: “Hơn nữa sau khi em dọn ra ngoài, áp lực của anh sẽ không còn lớn như vậy nữa.”

Ngụy Bách Ngôn nhíu mày: “Em có ý gì?”

Diệp Thiệu nói: “Mấy ngày qua anh đã chăm sóc em nên không được nghỉ ngơi đàng hoàng. Trong lòng em cũng không yên. Em đã hứa với anh là sẽ rửa chén nấu cơm, nhưng bây giờ lại trái ngược lại…”

Lúc này Ngụy Bách Ngôn mới nhớ đến lời mà hắn đã nói với Diệp Thiệu khi vừa chuyển đến, hắn lập tức hối hận, vội chen vào: “Anh không có nghĩ như vậy”

Diệp Thiệu kiên quyết nói: “Bữa cơm này sau khi ăn xong cứ để em đi rửa chén.”

“Em không cần rửa.” Ngụy Bách Ngôn không muốn nhắc lại vấn đề này, hắn cau mày lơ đễnh bỏ miếng thịt vào bát rồi hỏi: “Em định đi khi nào?”

“Ăn xong em sẽ hỏi bác sĩ Tống.”

Ngụy Bách Ngôn gật đầu, miếng thịt trong miệng cũng nhạt như nước ốc.

Hai người lại im lặng ăn cơm, mỗi người mang một suy nghĩ riêng, nhưng cả hai đều ngầm hiểu không thảo luận về vấn đề này nữa.

Sau khi ăn xong, Ngụy Bách Ngôn vẫn không để cho Diệp Thiệu rửa chén, hắn đuổi cậu ra khỏi bếp. Diệp Thiệu không giúp được gì, đành trở lại phòng mình gọi điện thoại cho Tống Tử Dục.

Ngụy Bách Ngôn cố ý tắt nước, thẫn thờ lau chén dĩa bằng xà phòng, vểnh tay muốn nghe cuộc đối thoại của Diệp Thiệu và Tống Tử Dục. Nhưng Diệp Thiệu đã đóng cửa lại, phòng cách âm rất tốt, đến mức không nghe loáng thoáng được bất gì.

Chờ trong phòng không còn tiếng động Ngụy Bách Ngôn còn chưa rửa chén xong đã cởi găng tay dính đầy bọt, vội đi đến phòng Diệp Thiệu mở cửa ra.

Diệp Thiệu ngồi trong bóng tối, đầu giường chỉ mở một bóng đèn. Cậu nắm cổ tay mình, tay kia cầm điện thoại, ánh sáng lạnh lẽo của điện thoại và ánh sáng ấm áp ở đầu giường chia đôi khuôn mặt cậu thành những mảnh khác nhau. Nghe thấy tiếng mở cửa, cậu quay đầu nhìn Ngụy Bách Ngôn.

Ngụy Bách Ngôn hỏi: “Bác sĩ Tống nói thế nào?”

“Anh ấy bảo em có thể đi bất cứ lúc nào trong tuần này.” Diệp Thiệu dừng lại giây lát rồi nói tiếp: “Anh ấy và em quyết định là ngày mai.”

Ngụy Bách Ngôn sửng sốt: “Nhanh như vậy?”

Diệp Thiệu gật đầu: “Bác sĩ Tống nói việc này càng nhanh càng tốt.”

“Vậy còn lớp bổ túc bên kia của em? Không cần đi thông báo một tiếng sao?”

Diệp Thiệu cười khổ: ” Gần đây em nghỉ quá nhiều, còn không báo lại cho họ… Bên kia đã đuổi việc em rồi.”

Nghỉ phép vì lý do gì không cần nói cũng biết. Ngụy Bách Ngôn há hốc mồm, giọng bất chợt nghẹn lại. Qua một lúc, hắn khô khốc, hỏi: “Vậy thì… em muốn đi bao lâu?”

“Em cũng không biết.”

Thử nghiệm thuốc còn phải xem tiến độ như thế nào, chuyện này không thể dự đoán chính xác.

Ngụy Bách Ngôn muốn nắm lấy một tia giãy dụa cuối cùng: “Em… Em sẽ ở lâu hơn có nghĩ muốn mang theo cái gì không? Dù gì cũng sẽ đi rất lâu.”

Diệp Thiệu lắc đầu: “Bác sĩ Tống nói không thể mang nhiều vật dụng cá nhân.”

Cậu trả lời rất nhanh, giống như người phải đối mặt với nguy hiểm không phải là mình vậy, hoàn toàn không sợ hãi hay là do dự. Ánh mắt Ngụy Bách Ngôn chợt lóe lên, hắn nhìn cái người bình tĩnh quá mức này, nhịn không được lại hỏi:

“Diệp Thiệu, em đã nghĩ kỹ chưa?”

Nói rõ ràng từng chữ từng tiếng, chỉ muốn xác định trái tim người kia.

Vẫn còn kịp, vẫn còn chỗ để hối tiếc.

Nhưng Diệp Thiệu chỉ nhướng mắt, bình tĩnh nhìn Ngụy Bách Ngôn nói: “Em đã nghĩ kỹ.”

Ngụy Bách Ngôn há miệng thở dốc, không biết nói gì.

Buổi tối hôm đó, Ngụy Bách Ngôn không nhớ được mình về phòng bằng cách nào, thậm chí còn quên rửa bát còn sót trong bồn. Diệp Thiệu nhìn Ngụy Bách Ngôn bước ra khỏi phòng như một du hồn, giữa lông mày hiện lên một tia áy náy, hai tay lén lút siết chặt lại. Cậu đi đến đóng cửa, sau đó ngồi ở trên giường bần thần hồi lâu mới chậm rãi lật mu bàn tay mà cậu cố tình che lại.

Không biết từ khi nào chỗ bị kim ghim lại chảy ra máu, giọt máu lớn chảy ra lăn khỏi mu bàn tay của Diệp Thiệu, tạo thành một dấu vết chói mắt.

Diệp Thiệu hít sâu một hơi, sau đó run rẩy thở ra một hơi khàn khàn. Cậu trấn tĩnh cầm lấy điện thoại soạn một tin nhắn.

Dưới ánh đèn mờ ảo, màn hình điện thoại phát ra ánh sáng yếu ớt, làm sắc mặt Thiệu Diệu có chút tái nhợt.

Đầu tin nhắn chỉ có ba chữ ngắn gọn:

Đội trưởng Chu.

– Hết chương 25 –