Chung Cư Của Các Ảnh Đế

Chương 152: Các người chết hết đi!




“Album mới nhất định phá vỡ kỷ lục năm mươi vạn bản! Xuất quân khí thế! Cạn ly!”

Trong một bao phòng lớn, sau lời mở màn của producer, toàn thể nhân viên trong ê-kíp sản xuất album đều nâng chén thả sức uống, không khí vô cùng tưng bừng.

“Ê, Tần Tu, cậu cũng nói vài câu đi!” Producer nhìn Tần Tu ngồi im lìm giữa đám người, mào lời nói.

Nữu Nữu khẽ giật giật gấu áo Tần Tu, Tần Tu mới nâng mắt lên, thấy mọi người đang chăm chú nhìn mình, lại nhìn trước mặt là một cốc bia đầy tràn, anh nâng cốc lên, nói:

“Trước đây, mỗi khi tôi muốn uống rượu luôn luôn có một tên đáng ghét ngăn cản, không cho phép tôi uống. Bây giờ rốt cuộc hắn cũng đi rồi, cho nên tối nay không say không về! Cạn ly!”

Nói xong liền ngửa đầu đem cốc bia lớn kia một hơi dốc xuống, âm thanh nuốt xuống ừng ực tại căn phòng đột nhiên im bặt như càng thêm rõ ràng. Nữu Nữu trợn mắt nhìn, sau khi sự kinh ngạc qua đi, mọi người đều ồ lên nâng cốc tưng bừng, khen Tần Tu hậu sinh khả úy, tửu lượng tốt lắm!

Tần Tu uống đến đầu óc quay mòng mòng, vừa đặt mông ngồi xuống thiếu chút nữa đã trượt từ ghế xuống dưới đất. Nữu Nữu vội kéo lại, Tần Tu mới ngồi vững được.

Nữu Nữu phát hiện Tần Tu gắp cái gì cũng nhắm vào khe giữa hai cái đĩa mà chọc, thấy có người đi đứng có hơi chút loạng choạng, Tần Tu liền vỗ tay hô to: “Quẩy lên đê!”

“Anh không sao chứ?” Nữu Nữu đúng là khóc không ra nước mắt, mới uống một chén mà đã high thế này sao?

Tần Tu tay chống cằm, nghiêng đầu lầm bầm nói: “Tôi cứ tưởng cậu ta vì lo lắng nên mới không cho tôi uống. Bây giờ mới phát hiện, hóa ra cậu ta chỉ là thích chắn rượu cho người ta mà thôi. Loại người quái gở này tôi đúng là không sao hiểu được.” Nói xong lại quay đầu ngó ngó Nữu Nữu bên cạnh. “Cô có hiểu không?”

Nữu Nữu bị đại mĩ nam đang say mèm nhìn đến độ đỏ cả mặt, thực bất đắc dĩ nói: “Anh đang nói Thẩm Triệt đúng không, cậu ấy lại đắc tội anh thế nào vậy?”

“Không thể nói.” Tần Tu nhíu mày, đong đưa đầu, “Nhắc đến cái tên này là tôi lại bực mình.”

“Được rồi, tôi không nhắc, không nhắc nữa.” Nữu Nữu ngoài miệng thì đáp thế nhưng trong lòng vẫn tò mò muốn chết, “Vậy… Cẩu đần, tên cẩu đần kia lại đắc tội anh cái gì vậy?”

Tần Tu ghé sát bên tai Nữu Nữu giọng điệu ra vẻ bí mật nói: “Cẩu đần sẽ không đắc tội với tôi đâu, cậu ta yêu tôi muốn chết… Thích nhất là được tôi cho ăn…” Sau đó dùng đũa gắp miếng đậu đũa khô quắt trong bát, cao hứng giơ lên nói. “Dưa leo!”

A Bản, tay ghita ngồi bên cạnh vội đem món salad dưa leo đẩy tới trước mặt Tần Tu.

Nữu Nữu nghe không hiểu: “Cẩu đần không phải Thẩm Triệt sao?”

Tần Tu rất ghê gớm trừng mắt lườm cô một cái: “Đau đầu.”

“Rồi rồi! Tôi không nói, không nói nữa! Anh đừng đau đầu!”

Tần Tu cũng không đau đầu nhưng Nữu Nữu không ngờ tới rằng sau đó cô mới là người thực sự phải đau đầu.

Tiệc chúc mừng album mới kết thúc, mọi người thỏa mãn rời khỏi bao phòng. A Tường ra ngoài lấy xe, một mình Nữu Nữu dìu Tần Tu. Một người chưa tới mét sáu làm sao đỡ được Tần Tu một mét tám lăm chứ, vậy là chưa đi được mấy bước đã đụng phải người ta.

“Mẹ khiếp, đi đường không có mắt à?!” Một người đàn ông từ gian bao phòng khác đi ra, quay lại rống lên một câu với cô và Tần Tu.

Tần Tu lập tức dừng bước, bỏ tay Nữu Nữu ra, quay phắt lại. Những người khác đang theo đi ra nhìn thấy cũng hoảng hồn, vội tới ngăn Tần Tu, liên tục khuyên “bỏ đi, bỏ đi”.

Mấy nhân viên cũng muốn ngăn cản Tần Tu nhưng khổ nỗi chiều cao có hạn. Gã đàn ông bị đụng phải cùng bạn của gã liếc mắt một cái liền nhận ra gương mặt Tần Tu như hạc giữa bầy gà, ngay lập tức thích chí kêu lên: “Uầy, đại minh tinh đây mà, sao lại say khướt như này?” Vài người trong lúc đùa giỡn đã lấy di động ra, tách tách chụp mấy tấm ảnh Tần Tu.

“Ê! Đừng chụp, đừng có chụp!” Nữu Nữu cùng một nhân viên vội vã bước tới.

Thế nhưng đối phương hiển nhiên đã chụp được rồi, Nữu Nữu giữ người kia lại, nói hết nước hết cái đề nghị đối phương xóa đi, nhưng hai kẻ kia từ chối.

Chính lúc Nữu Nữu đang khẩn thiết thỉnh cầu thì bỗng nhiên cảm thấy vai mình bị ai đó hất mạnh một cái, cả người ngã nhào qua một bên, cô kinh ngạc nhìn Tần Tu bước lên một phát giật lấy cái di dộng, vèo một cái ném thẳng ra ngoài cửa sổ.

Động tác liên tiếp này nhanh y hệt như mèo, gã đàn ông kia thấy tay mình bỗng nhiên trống trơn, thế là nổi điên, xắn tay áo lên hùng hùng hổ hổ sấn tới trước mặt Tần Tu: “Muốn làm gì hả thằng tiểu bạch kiểm!”

Xong rồi! Nữu Nữu tuyệt vọng đưa tay lên che mắt. Tần Tu hận nhất khi người khác gọi anh là tiểu bạch kiểm.

Anh cùng Tần Tu đọ tay áo tuyệt không có đường thắng đâu!

Hai bên bắt đầu xô xát, tiếng đấm đá á hự vang lên, rất nhanh hiện trường đã hỗn loạn, người đánh, kẻ khuyên can, có kẻ lại đứng ngoài xem kịch vui…

Khi biết được người đánh nhau là Tần Tu, người cả trong cả ngoài nhà hàng kéo tới vây xem càng lúc càng đông. Chỉ lát sau, ngay cả quần chúng bên kia đường nghe tin cũng nhanh chân chạy tới.

“Cái đệch, Tần Tu đánh lộn kìa!”

“Thật hay đùa vậy?!”

“Mau ra đây xem minh tinh đánh nhau này bà con ơi!”

“Đờ mờ, anh ta đánh được phết nhỉ. Ba người đánh không lại kìa!”

“Có chụp được không vậy?!”

***

Bệnh viện số 1 Canh Lâm.

An Gia Miện tỉnh lại đã được ba ngày. Khi nghe bác sĩ nói mình bị ung thư, anh ta chỉ hỏi một câu “Khi nào thì chết” khiến cho bác sĩ, Jason và Thẩm Triệt có mặt trong phòng đều không biết nói gì.

Chiều nay, Jason đi xử lý mấy hợp đồng phải bỏ dở, An Gia Miện ngủ trên giường bệnh, lặng lẽ nhìn Thẩm Triệt ngồi trên ghế bên cạnh giường, đang ngủ gà ngủ gật: “Này, đứng lên!”

Thẩm Triệt giật mình một cái mở mắt ra, An Gia Miện ra hiệu cho cậu: “Nâng lên cho ta.”

Thẩm Triệt ngáp một cái, đi đến chân giường, vặn vặn xoay xoay nâng giường cao lên: “Được chưa vậy?”

“Hạ xuống một chút.”

Thẩm Triệt lại xoay ngược lại vài cái: “Thế này à?”

“Lên trên.”

“Được chưa?”

“Xuống một chút nữa.”

Thẩm Triệt lại ngồi xổm xoay trục quay xuống, bỗng nhiên cảm thấy có gì không phải, hồ nghi thử nâng cao giường.

An Gia Miện nhắm mắt lại nói: “Nâng lên đi.”

Thẩm Triệt nhảy dựng lên: “Anh cố ý chỉnh tôi phải không! Vừa nãy là tôi nâng giường lên đấy nhé!”

An Gia Miện lúc này mới mở mắt ra, không ngờ rằng Thẩm Triệt cũng có con mắt nhìn ra được: “Ờ, cậu chịu không nổi thì cút cho ta. Ta còn không chịu được cậu ở đây chướng mắt thế nào đâu.”

Thẩm Triệt há miệng định nói cái gì, nhưng lại miễn cưỡng nuốt trở lại, không nói gì thêm, nghẹn một bụng tức ngồi lại ghế, bắt đầu gọt táo, gọt xong một quả liền đưa lại cho An Gia Miện.

“Gọt vỏ quá dày.” An Gia Miện nhìn bằng nửa con mắt, “Ta không ăn.”

Thẩm Triệt trừng mắt lườm An Gia Miện, đem quả táo nhét luôn vào miệng mình, sau đó cầm một quả khác bắt đầu gọt, lần này gọt vỏ rất mỏng. An Gia Miện trông thấy trong đầu đột nhiên nảy ra bốn chữ “mỏng như cánh ve”, cũng không nỡ ghét bỏ nữa.

“Cậu ở đây canh giữ ta làm gì? Không có tự trọng à?” An Gia Miện ăn một miếng táo, liếc xéo Thẩm Triệt một cái, tự cười nhạo chính mình, “Hay là thấy ta sắp chết đến nơi rồi, cho nên thương hại ta, không muốn so đo với ta?”

Thẩm Triệt cầm quả táo đang cắn một nửa, ngần ngừ một lúc lâu: “Tôi vốn tính đợi một thời gian nữa mới nói với anh.”

“Nói cái gì?”

“Mẹ nói với tôi cả rồi.” Thẩm Triệt ngước mắt nhìn về phía người đang nằm trên giường bệnh, “Tôi thay mặt ba mình xin lỗi anh. Ông ấy không nên nói như vậy.”

An Gia Miện không nói gì, cũng không nhìn Thẩm Triệt.

Thẩm Triệt vẫn chăm chú nhìn An Gia Miện: “Ba không nên nói như thế, nhưng những lời đó cũng không phải thực tâm của ông ấy. Buổi tối hôm đó, ba có uống hơi quá chén. Anh cần phải biết, trước đây ba tôi chưa bao giờ uống rượu. Bởi vì ba ở công ty bị người ta ngầm trù dập nên mới có thể nói ra mấy câu hồ đồ như vậy. Ông ấy không có cơ hội xin lỗi anh, bởi vì ba mẹ hoàn toàn không biết lúc ấy anh đã nghe được cả.”

“Đủ rồi.” An Gia Miện bực bội ngắt lời, “Không cần nói nữa.”

Thẩm Triệt không để ý đến anh ta, từng câu từng câu nói rất chậm: “Mặc kệ anh có tin hay không, sau này ba tôi vẫn luôn hối hận. Tiền mà anh gửi về nhà sau này, mẹ vẫn không đụng tới. Hôm qua bà tìm anh Jason hỏi số tài khoản của anh, mẹ gửi toàn bộ số tiền đó lại rồi. Mẹ còn bảo tôi nói với anh phải nghe lời bác sĩ phối hợp điều trị, mẹ nói… ở quê ngoại có ngôi chùa rất linh nghiệm…”

An Gia Miện “ha” cười thành tiếng.

Thẩm Triệt ngẩng đầu, nhẹ giọng nói: “Thực ra đều là hiểu lầm.”

An Gia Miện nhắm mắt lại, kỳ thật bây giờ nhớ lại ngày đó, khi chính anh nghe thấy câu “Cứ tưởng nhặt được cây tiền về, ai ngờ rung mãi cùng chẳng được cắc nào” kia, cũng đã không còn phẫn nộ như lúc xưa nữa rồi. Đã lâu lắm rồi. Âm thanh hình ảnh đều đã mơ hồ, chỉ còn một phần ý hận đã ăn sâu bén rễ.

“Khi say người ta thường nói thật. Lời cha cậu nói chưa hẳn đã không phải thật tâm.”

Thẩm Triệt vẫn nói như thằng nhóc của ngày xưa: “Ngày đó, ba đã khóc trong điện thoại. Ba nói với tôi, sau buổi hôm đó, ông vẫn lờ mờ có cảm giác rằng anh hình như đã nghe thấy câu nói của ông, vậy nên ba vẫn luôn cố gắng đối xử thật tốt với anh, muốn âm thầm bù đắp cho anh. Tiền thưởng cuối năm, ba không mua cái TV LCD mà mẹ vẫn mong muốn mà lại mua laptop cho anh. Là thật hay là giả, thực ra chỉ cần lấy trái tim cảm nhận là sẽ biết ngay thôi. Chính là anh không muốn mở lòng mình ra. Quay lại ngày đó, nếu như anh lúc ấy có phẫn nộ, có nghi ngờ, tại sao lại không chịu nói ra? Cho dù không muốn nói với hai người họ, anh vẫn có thể nói với tôi mà. Nhưng mà, anh lại cho rằng tôi cũng xem anh như vậy, xem anh là một cây hái tiền.”

“Tao bảo mày câm miệng!”

“Rốt cuộc chân tướng cũng phơi bày, không phải sao. Anh còn tự lừa mình dối người, giam mình bên trong là thế nào?” Thẩm Triệt bình tĩnh tiếp tục nói, “Làm những chuyện này, nói những lời này chỉ là vì trả thù nhà chúng tôi sao?”

“Nào là cố ý giả vờ ra vẻ đối xử tối với tôi, nói tôi tiêu khiển anh suốt bốn năm… thực ra mà nói, tất cả những điều này cũng tổn thương người ta lắm chứ. Nhưng mà, tôi tha thứ cho anh.”

“Mày điếc đấy à? Hay cần tao phải gọi y tá ném mày ra ngoài?!”

“Em tha thứ cho anh.”

An Gia Miện trừng mắt nhìn cậu thanh niên tóc xoăn cố chấp nói, cảm giác này giống như đang trả thù lại bảy năm trước, khi hai người ở sân bóng rổ ven đường đoạn tuyệt, chính anh đã không cho cậu nhóc kia cơ hội để nói chuyện. An Gia Miện thở hồng hộc quay đầu muốn ấn chuông bên đầu giường.

“Em tha thứ cho anh, anh hai.”

Ngón tay đặt trên chiếc chuông khựng lại một chút. Thẩm Triệt không đợi An Gia Miện ấn chuông, tự mình đứng lên, đi ra ngoài.

***

Buổi chiều hôm sau, An Gia Miện được đưa vào phòng phẫu thuật. Mấy ngày nay, lúc nào cũng có fan đi vòng vòng bên ngoài khu vực phẫu thuật nhưng đều bị bệnh viện lễ phép từ chối. Ngoài phòng phẫu thuật chỉ có ba người Jason, Trần Minh Luân cùng Thẩm Triệt, có vẻ hơi lạnh lẽo trống trải.

Trước khi vào phòng phẫu thuật, Jason nhìn An Gia Miện mặc bộ quần áo màu xanh bệnh nhân nằm trên giường bệnh, gương mặt không còn trang điểm, lần đầu tiên anh mới cảm thấy hóa ra An Gia Miện đã gầy thành thế này.

Trần Minh Luân là lạc quan nhất trong ba người, còn cười trêu chọc An Gia Miện: “Tôi nghe nói bác sĩ và y tá lúc làm phẫu thuật cho nghệ sĩ sẽ tranh thủ quan sát nửa thân dưới một chút đấy.”

“Tôi rất tự tin với thằng nhỏ nhà mình.” Ảnh đế tiên sinh vẫn bình tĩnh như vốn có.

Y tá đến đẩy giường bệnh, An Gia Miện sau cùng nhìn thoáng qua Thẩm Triệt vẫn chưa nói gì, bị đưa vào phòng phẫu thuật.

Tiếp theo đó là quãng thời gian chờ đợi dài dằng dặc. Trần Minh Luân thi thoảng nói giỡn vài ba câu, muốn làm không khí ấm áp hơn chút, thế nhưng bầu không khí vẫn trầm mặc, nặng nề.

Một tiếng sấm lớn báo hiệu cơn dông ầm vang ngoài cửa sổ cuối hành lang. Thẩm Triệt hoảng hốt. Cậu nhớ lại một lần tan học thời sơ trung, cậu cùng An Gia Miện chen nhau dưới một tán ô. Nửa đêm hôm đó, cậu tỉnh giấc vào WC, thấy chiếc áo khoác đồng phục của An Gia Miện treo trên mắc áo ngoài hành lang, cả phần bên phải đều ướt đẫm.

Đó cũng là giả vờ sao?

Anh nói là giả em liền tin đó là giả. Tại sao em lại chưa từng hoài nghi chứ? Cũng giống như anh luôn cố chấp tin vào lời nói của ba lúc nhất thời tức giận, tại sao cũng chưa từng hoài nghi?

Ngoài cửa sổ bỗng có một tia sét nháng lên. Thẩm Triệt đứng bật lên, nắm chặt tay nhìn về phía phòng phẫu thuật.

Đừng chết mà!

Trái tim dộng ầm ầm kinh hoảng.

Đừng chết mà! Anh hai!!

***

Tần Tu che dù đứng dưới cửa sổ, khóe miệng sưng phù dán băng. Trên cửa sổ thủy tinh đầy nước mưa, anh vẫn có thể trông thấy rõ nhất cử nhất động của người thanh niên tóc xoăn bên ngoài phòng giải phẫu.

Bây giờ là sáu giờ chiều, An Gia Miện vào phòng giải phẫu đã sắp được ba tiếng đồng hồ. Trần Minh Luân gọi bên ngoài đưa cơm đến, nhưng Thẩm Triệt một miếng cũng chưa ăn.

Trời mưa như trút nước, hạt mưa bay lệch chui vào trong ô, che ô cũng không bao nhiêu tác dụng. Mưa làm ướt cánh tay, theo tay áo sơ mi chảy xuống, cánh tay Tần Tu lại đau nhức một trận, anh xé luôn băng gạc đã ướt đẫm xuống, giơ cổ tay lên ngang miệng, nhấp nhấp vết thương.

Cửa sổ phản chiếu bộ dạng thảm hại của mình đang liếm vết thương, Gấu Bắc Cực đột nhiên căm phẫn siết chặt tay buông xuống nhét vào túi quần, ánh mắt nhìn chằm chằm một phút cũng không rời cậu thanh niên tóc xoăn bên ngoài phòng phẫu thuật.

Thẩm Triệt hắt xì một cái, một lát sau lại hắt xì thêm hai cái. Vừa hắt xì sang cái thứ tư thì đèn báo trước cửa phòng phẫu thuật chợt tắt.

Tần Tu mở to mắt bước tới gần cửa sổ, ngón tay đang cầm cây dù cũng siết chặt lại, thấy Thẩm Triệt đang ngồi ghế đứng lên, không bao lâu sau, bác sĩ tháo khẩu trang từ phòng phẫu thuật bước ra, ba người vội vàng vây lại.

Tần Tu thấy Trần Minh Luân thở phào một hơi đầu tiên, biết ca phẫu thuật đã thành công.

Thẩm Triệt ngồi trên ghế nghỉ, khom người bóp bóp trán, nhìn mệt mỏi không chịu nổi. Tần Tu yên lặng đứng nhìn cậu hồi lâu, sau đó xoay người bỏ đi.