Chung Cư Của Các Ảnh Đế

Chương 53: Có! chuyện! lớn! rồi!




Cánh tay Thẩm Triệt bám trên cánh cửa còn chưa kịp buông ra thì đã thấy Tần Tu đột ngột xuất hiện sau cánh cửa, thần trí có vẻđã dần quay lại. Mái tóc đen mềm mại có chút bù xù, cúc áo sơ mi đã bị cởi ra phân nửa, lộ ra cảnh xuân tuyết trắng trước ngực, vạt áo đã bị kéo ra khỏi quần jeans, dây lưng không biết đã chạy đi đâu, ngay cả khóa quần cũng bị kéo xuống, quần lót màu trắng lộ ra thật chói mắt, quần jeans bó hờ hững bám lại trên eo, nhìn như có thể tuột xuống bất cứ lúc nào.

Thẩm Triệt không kịp nhìn kĩ thêm lần nữa, vội vã nghiêng người đi vào phòng, đóng cửa chống trộm lại, lúc này mới nhìn Tần Tu từ trên xuống dưới: “Anh…. anh không sao chứ?”

Tần Tu híp mắt xem xét Thẩm Triệt, ánh mắt mờ mịt men say lấp lánh dưới ánh đèn: “….Cậu hy vọng tôi sẽ xảy ra chuyện gì à?”

Cái giọng nói mềm nhũn kia đúng là trêu chọc người ta tới chết, lúc nói chuyện còn lắc lư ngã vào người Thẩm Triệt. Thẩm Triệt vội vãđỡ lấy người Tần Tu, lại quan sát từ trên xuống dưới một phen, phát hiện tuy rằng quần áo có chút hỗn độn nhưng cả người đều sạch sẽ, không giống như đã xảy ra chuyện gì. Lúc này cậu mới đưa mắt nhìn khắp phòng: “Uông Tuấn đâu rồi?”

Tần Tu nghiêng đầu, khinh thường hừ một tiếng: “Tên đồng tính luyến ái chết bằm kia đang ăn phân rồi.”

Thẩm Triệt “hả” một tiếng, sau khi đặt Tần Tu nằm yên ổn trên sô pha xong mới đi vào phòng ngủ xem Uông Tuấn thế nào. Cửa phòng ngủ mở tung, chỉ thấy giường ngủ có chút hỗn độn nhưng cũng không thấy Uông Tuấn đâu. Thẩm Triệt đang buồn bực thì chợt phát hiện toilet trong phòng ngủ sáng đèn, cẩn thận bước tới, còn chưa vào cửa chân đãđạp phải môt vũng nước. Trông thấy cảnh tượng trước mặt, Thẩm Triệt kinh ngạc há hốc miệng nửa ngày không thốt lên lời.

Nước tràn đầy cả toilet. Nắp bồn cầu được đóng lại. Uông Tuấn đang quỳ trên mặt đất, đầu bị kẹp bên trong bồn cầu. Thẩm Triệt thấy Uông Tuấn nửa ngày không cóđộng tĩnh gì mới vội vàng mở nắp bồn cầu lôi người ra. Thầy Uông Tuấn vừa được kéo ra liền xụi lơ nằm trên mặt đất, cả người tái nhợt như cái xác ngâm nước, cơ mặt cứng ngắc vẫn còn giữ biểu cảm trước khi bị dìm xuống nước. Cái kiểu này mà người khác nhìn thấy có lẽ sẽ nghi ngờ, người này trước khi chết có lẽ đã trông thấy Ác ma đại ma vương hoặc chứng kiến người ngoài hành tinh xâm lược thế giới ngày tận thế. Cảnh tượng chắc phải kinh khủng lắm mới thành ra cái dạng này được. Thầy Uông đáng thương không biết bị dày vò tới cỡ nào mà đã mất đi ý thức, Thẩm Triệt dò hơi thở, cũng may mà vẫn còn.

“Thẩm Triệt! !”

Thẩm Triệt đang lôi Uông Tuấn ra ngoài liền nghe thấy lão Đại Tần Tu ở trong phòng khách gọi mình, cậu giật thót mình, buồn rơi cánh tay đang xốc vai Uông Tuấn, thầy Uông ngay lập tức tuột xuống, đầu gõ cái “cốp” xuống nền nhà.

“Làm sao vậy?” Thẩm Triệt vừa vào phòng khách vừa hỏi.

“Tôi không trông thấy cậu!” Tần Tu tức giận than thở.

Thẩm Triệt thầm nói anh chỉ quay đầu một cái là nhìn thấy tôi còn gì, không đến mức quá thế chứ? Bụng thì nghĩ thế, thế nhưng chân vẫn tự động bước tới trước sô pha trình diện Đại ma vương mềm nhũn đang nằm trên ghế sô pha kia.

Tần Tu ngẩng đầu lên liếc cậu một cái, vịn lấy tay ghế sô pha đứng lên, vừa nhấc mình lên đầu gối đã nhũn ra, lại nằm vật trở lai trên sô pha, than thở: “Tên đồng tính chết bằm kia cho tôi uống cái gì thế này?”

Thẩm Triệt thấy Tần Tu say đến nhũn cả người, xem ra cái bộ dạng hùng hổ ban nãy đã biến mất rồi, tâm thầm chửi mắng, cái người này say mèm cả rồi mà còn đòi phân tích tình hình sao. Rốt cuộc thì khi nào là trạng thái động dục, khi nào là trạng thái bão nổi đây? Thẩm Triệt sờ sờ má: “Anh nằm yên đi, tôi cõng anh về.”

“Cứ vậy mà cõng tôi về?” Ánh mắt Tần Tu hoảng hốt chỉ chỉ vào chính mình đang một thân quần áo xộc xệch, “Tên đồng tính chết tiệt kia cậu không nguyển rủa hắn thì thôi, còn đi quản hắn sống hay chết cái gì! Rỗi hơi thừa sức như thế thì mau đến giúp tôi mặc quần áo tử tế vào đi.”

Cái kiểu bá đạo này…. không phải chỉ uống rượu say thôi sao, tay anh làm bằng vàng đấy à? Mà thôi bỏ đi, bỏ đi, con ma men là nhất! Thẩm Triệt vừa chửi thầm, vừa cúi người, cẩn thận cài lại từng cái nút trên áo sơ mi cho Tần Tu. Lúc cài lại cúc, ngón tay không cận thận chạm phải làn da nóng hầm hập của Tần Tu lại có chút chột dạ. Sau khi cài xong hết cúc áo cho Tần Tu, Thẩm Triệt nuốt một ngụm nước miếng, cúi đầu nhìn lướt qua cái van xả nước nổi cộm lên cách một lớp quần lót màu trắng của bạn học Tần, cậu từ từ nhắm mắt lại, cầm khóa kéo tuột lên,

Tần Tu kêu “oái” một tiếng, điên tiết chụp lấy tay cậu: “Kẹp vào rồi!”

Thẩm Triệt hé mắt nhìn Tần Tu bị đau đến tỉnh cả người. Băng sơn mỹ nhân đau đến cau mày, cầm khóa quần cẩn thận kéo xuống, nhét cái gì đó vào bên trong mới lại tiếp tục kéo lên, hình ảnh kia rất ma huyễn. Thẩm Triệt thầm nghĩ, mỹ nhân thế mà cũng có hàng nhỉ…

Cõng mỹ nhân say mèm ở trên lưng, Thẩm Triệt vẫn còn nghe thấy từ sau lưng truyền tới giọng nói khàn khàn oán giận: “Cậu cố ý trả thù tôi chứ gì. Không dám trả thù chính tôi nên mới trút giận lên nó, định làm cho nó mềm nhũn ….”

Vâng vâng vâng, Thẩm Triệt cõng Tần Tu ra khỏi tiểu khu, bụng nói cái thứ kia của nhà anh chưa mềm oặt ra tí nào đâu, được chưa?

Tần Tu vùng dậy đập cho Thẩm Triệt một cái vào đầu đau điếng: “Cậu đang chửi thầm cái gì?”

“Bây giờ anh đã tin tôi chưa? Ảnh rõ ràng không phải tôi chụp.” Tuy biết lúc này đầu óc Tần Tu còn không tỉnh táo nhưng trong lòng Thẩm Triệt vẫn sốt ruột muốn rửa sạch oan khuất, nhịn không được liền nói ra.

Tần Tu cả người mềm rũ nằm sấp trên lưng cậu, hai cánh tay nhẹ nhàng vòng qua cổ Thẩm Triệt, nửa ngày mà không thấy nói gì.

Thẩm Triệt cũng im lặng, mới vừa nãy còn nói hăng hái như vậy, tại sao tôi vừa hỏi anh nghiêm túc một chút anh lại không lên tiếng, cũng không nổi giận?

Dọc đường không gọi được xe taxi, cũng may nơi này cách tòa nhàĐan Mỹ cũng không xa. Thế là Thẩm Triệt cứ vậy cõng Tần Tu trên lưng đi bộ về nhà.

Lúc rẽ vào đường trong công viên, xung quanh đột nhiên trở nên yên bình. Con đường mòn nhỏ hơi uốn lượn phía trước. Sau lưng phải cõng một Đại lão gia dài một mét tám lăm không phải không chật vật nhưng Thẩm Triệt lại thấy trong lòng vui vẻ đến khó hiểu, dướng như có thể tiếp tục cõng người này trên lưng đi tiếp mãi cũng không có gì phiền.

Đi đến chỗ khuất ánh đèn đường, Tần Tu ở phía sau bỗng giật giật, thình lình cất tiếng: “Từ từ.”

Thẩm Triệt tâm nói, tỉnh rồi à? Vậy là chiều ý dừng bước lại: “Làm sao vậy?”

Tần Tu ngẩng đầu, vươn tay lay lay áo Thẩm Triệt, ánh mắt cổ quái hỏi: “Cậu tại sao lại thích làm cả người thành một màu tiểu mạch thế này?”

Thẩm Triệt giở giọng khinh thường: “Vừa chui từ bụng mẹ ra đã thế rồi.”

“Thật à?”

Thẩm Triệt không biết nói gì, Người này uống rượu vào sao lại biến ra ngây thơ vậy. Cái này còn giả được sao?

“Vậy tôi liếm một chút xem có phải hàng thật không hay là nhân tạo.”

“A?” Thẩm Triệt nghe không hiểu,

Đến khi đầu óc sáng tỏ thì đột nhiên cảm thấy đầu lưỡi nóng như lửa khẽ lướt qua cổ, cậu lập tức rướn thẳng lưng, cả người gần như run rẩy: “Này, anh đừng ——“

“Cổ là nơi mẫn cảm của cậu,” giọng Tần Tu còn mang theo ý cười sát lại bên tai Thẩm Triệt. A, đáng ghét.”Thực ra tôi vẫn nhớ rõ…”

Hơi thở nóng bỏng kia lại cố ý phả nhẹ như trêu chọc khiến cả người Thẩm Triệt ngứa ngáy muốn chết. Được lắm, trạng thái bão nổi vừa chấm dứt là đến trạng thái động dục đúng không? “Tần Tu anh đừng! Anh mà như vậy tôi sẽ vứt anh xuống đấy! “

“Cậu đành lòng sao?” mỹ nhân lại cười, liếm thêm một cái trên cái cổ màu tiểu mạch.

Lần liếm này còn mang theo lực độ, Thẩm Triệt đem người trên lưng nhất quyết quăng xuống đất!

Lần này thì thảm! Vừa thoát khỏi cái liếm đáng sợ của ma nhân, Thẩm Triệt lại lập tức xanh mặt, vội vã quay đầu nhìn người phía sau.

Tần Tu ngã dúi trên mặt cỏ, hai tay đưa về sau chống đỡ lại sờ trúng phải một đám bùn ẩm, ngẩn ngơ vài giây, rồi sau đó đen mặt ngẩng đầu nhìn gương mặt đầy hối lỗi của đầu quắn.

Thẩm Triệt cũng thực bất đắc dĩ, muốn chửi thầm, nhưng lại không biết người này bây giờ đang ở trong trạng thái động dục hay bão nổi, nhưng mà cả hai loại đều không dễ ứng phó được.

Tần Tu mặt đầy bình thản, vẩy vẩy bùn nhão trên tay, còn chưa vẩy sạch sẽ đã vươn tay về phía Thẩm Triệt: “Kéo tôi đứng lên.”

Thẩm Triệt thật lòng hy vọng trạng thái băng sơn của Tần Tu quay trở lại, bèn cẩn thận dò hỏi: “Anh có biết tôi là ai không?”

Tần Tu lãnh đạm nói xỉa: “Đương nhiên biết, Cậu là Thẩm Triệt, nghề nghiệp rình trộm, fan não tàn của An Gia Miện, kẻ trộm đồ lót biến thái, con chim cánh cụt đáng khinh nhất trên thế giới này.”

Nghe mấy lời ác độc này, Thẩm Triệt cuối cùng cũng yên tâm, nếu nói cậu được như vậy chứng tỏ Tần Tu ít ra đã tỉnh táo lại phân nửa. Cậu bước lên bãi cỏ, vươn tay ra kéo Tần Tu: “Ngại quá, tôi cũng chỉ là… A—“

Người dắt chẳng những không dắt được người lên mà ngược lại, còn bị đối phương kéo tuột một cái xuống. Thẩm Triệt trở tay không kịp chỉ cảm thấy trời đất ngả nghiêng, nháy mắt một cái thì chính mình đã bị Tần Tu đảo khách thành chủ đặt ở bên dưới bãi cỏ.

Cảm xúc trên môi lúc này thật không chân thật, mềm mại giống như lông chim lại nóng bỏng giống như bàn ủi…

Thẩm Triệt trợn mắt nhìn hàng lông mi tinh tế của Tần Tu khẽ rung động, nốt ruồi trên khóe mắt gần đến mức như có thể lọt hẳn vào mắt cậu.

Đầu óc trống rỗng, chỉ có thể gắt gao cắn chặt răng giống như chỉ cần buông lỏng ra là cả thế lập tức sẽ hủy diệt vậy.

Sao trời đẹp quá, chúng rõ ràng không nên đẹp như vậy…

Mắt cũng quên chớp, Thẩm Triệt lúc này cũng trở nên mơ hồ không rõ trước mắt mình lúc này là bầu trời đêm hay là đôi mắt say mê của Tần Tu nữa.

Khoảnh khắc ấy chỉ thoáng trong nháy mắt nhưng lại giống như kéo dài cả thế kỷ. Thẩm Triệt Cảm giác thấy thứ mềm mại trên môi mình vừa lòng cọ nhẹ thêm một cái rồi mới rời đi, cậu lúng túng nhìn Tần Tu nâng nửa người dậy, bàn tay dính đầy bùn nhão khẽ xoa xoa lên gương mặt cậu, khuôn mặt đẹp đến mức khiến người ta mêđắm tinh nghịch cười dưới ánh đèn đường:

“Tôi đương nhiên biết cậu là ai.”

Ánh sáng từ ngọn đèn bị bóng Tần Tu che khuất, Thẩm Triệt ngẩn ngơ tự nhiên cảm thấy trước ngực bị đè nặng, Tần Tu vô tri vô giác lại ngã vào ngực cậu, nằm trên người cậu như vậy tiếp tục ngủ ngon lành.

…Anh còn ngủ được sao? Ngủ thật đấy à? Không nghe thấy tiếng trái tim tôi đập mạnh đến thế nào sao?

—Tôi đương nhiên biết cậu là ai.

Anh không hề biết tôi là ai. Cậu thanh niên tóc xoăn gương mặt đầy bùn, tuyệt vọng nhắm mắt lại, lắng nghe tiếng trái tim mình dộng bình bình trong ***g ngực. Ngay cả tôi cũng không biết mình là ai…