Chung Cư Của Các Ảnh Đế

Chương 91: Kỉ kỉ lại kỉ kỉ




Tới lúc đoàn làm phim rời đi khỏi nhà khách của đại học Canh Lâm đã là đầu tháng mười hai. Thẩm Triệt xách theo túi lớn túi nhỏ, trên lưng còn đeo một ba lô lớn lóc cóc đi theo Tần Tu tiêu sái chỉ đeo một túi xách nhỏ xuống lầu. Đám Doãn Long Nhất đã xuống dưới lầu chờ xe rồi, tuy nhiên, có chút bất ngờ đó là bên dưới lầu còn tụ tập một đám sinh viên, có trai có gái, lúc trông thấy Tần Tu mặc áo len mỏng màu trắng, quần bò xanh đi ra khỏi nhà khách thì đám sinh viên vừa nãy còn đang bắt chuyện với đám người Hạ Chinh liền ào ào xông tới.

Hình như là muốn chụp ảnh chung, Tần Tu cũng đáp ứng lại, nhẫn nại chụp hình chung với từng người, từng người một. Thẩm Triệt nhìn cũng thấy ghen tỵ không thôi. Mức độ may mắn của hoa khôi trường so với cậu tưởng tượng còn nhanh đến kinh người hơn. Nhưng mà nghĩ lại thì thấy cũng phải thôi. Trong mắt bọn họ đây là Lãnh Liệt mà. Đậu má, thực ra tôi cũng vô cùng muốn chụp ảnh chung với Lãnh gia nha! Thẩm Triệtxách bao lớn bao nhỏ thầm nghĩ như vậy.

Chiếc xe quản lý màu xanh đậm đã tới rồi. Doãn Long Nhất liếc nhìn Tần Tu ở phía sau còn đang kiên nhẫn thỏa mãn yêu cầu được chụp ảnh chung của đám sinh viên liền “Xì” một tiếng, đi lên xe đầu tiên.

“Cuối cùng thì chụp chung một tấm nhé?” Một nữ sinh trong đám đột nhiên đưa ra lời đề nghị, sau đó lại bắt chuyện với cậu thanh niên tóc xoăn đang phải xách đồ giống như cu li “Hoàng Chân cũng vào đây chụp cùng đi!”

Thẩm Triệt đang chuẩn bị lên xe nhất thời cũng có cảm giác thụ sủng nhược kinh, bày ra vẻ mặt “các bạn thực sự muốn tui chụp ảnh chung sao”

Các nữ sinh nhiệt tình kéo cậu lại. Thẩm Triệt đem đống hành lý đặt ở một bên, một lát thì có người cười hỏi: “Anh sao lại nhiều đồ như vậy a.” Lại liếc mắt ngắm nhìn Tần Tu cả người nhẹ nhàng, “Lãnh gia thì chỉ có một cái ba lô thôi, nhìn thật là oách!”

Có trời mới biết Thẩm Triệt khi đó đã muốn đốp lại thế này: Cái vẻ oách xà lách của anh ta là được xây dựng trên nỗi khổ cực của tôi đây này!

Hoặc là muốn đáp trả: đó là do tôi yêu thương Lãnh gia của các người thôi!

Thế nhưng nếu thực sự trả lời như vậy, chiến tranh lạnh giữa mình với Tần Tu lại càng kéo dài thêm. Thế là cuối cùng chỉ có thể cười khổ.

Lúc chụp ảnh chung, Thẩm Triệt vốn định chỉ đứng ở bên rìa thôi, ai ngờ mấy cô gái liền kéo cậu vào giữa, đứng bên cạnh Tần Tu. Thẩm Triệt có chút kì quái. Nhân vật Hoàng Chân này đâu có nhiều fan như vậy chứ, Nếu tìm Doãn Long Nhất chụp ảnh chung thì mình còn hiểu được.

Chiếc máy ảnh kỹ thuật số được đưa cho Nữu Nữu. Nữu Nữu giơ cao máy ảnh, khua khua tay: “Tần Tu, Thẩm Triệt, các anh đứng sát lại một chút đi.”

Thẩm Triệt thấy Nữu Nữu nháy mắt với mình, lập tức hiểu ý, tranh thủ thời cơ đứng sát lại, dùng hết dũng khí vắt tay ngang qua vai Tần Tu. Nhưng mà hoa khôi trường hôm qua mới giận dữ như vậy, mình sẽ không bị anh ta cho ăn ngay một đấm giữa mặt đấy chứ …

Phương Viên nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, bởi vì mấy nữ sinh bên cạnh vóc dáng cũng không cao cho nên Tần Tu và Thẩm Triệt đứng giữa đều phải hơi cúi người xuống một chút. Khuôn mặt hai người kề gần sát như vậy thoạt nhìn thật gai mắt.

Chụp xong hai tấm, Jessica liền hạ cửa kính xe thúc giục, lúc này đám sinh viên mới lưu luyến chia tay. Thẩm Triệt đi xách đống hành lý ở trước cửa. A Tường từ trên xe chạy xuống định tới giúp một tay liền bị Tần Tu ngăn lại: “Để cậu ta xách.” Nói xong lại quay đầu lại liếc tên cu li đầu quắn: “Không tìm đường chết thì đã không phải chết.”

A Tường không biết nói gì. Chuyện Tần Tu đêm qua điên cuồng gọi điện thoại tìm Thẩm Triệt, anh tuy rằng không tận mắt trông thấy nhưng nghe Nữu Nữu kể lại cũng cảm thấy vô cùng giật gân. Anh nhìn bóng dáng Tần Tu lạnh lùng khom người leo lên xe, lại mơ hồ cảm thấy được trên người Tần Tu quả nhiên có một loại khí chất của siêu sao. Bởi vì Tần Tu khi tức giận sẽ khiến cho người ta không thể không câm như hến.

Nữu Nữu cũng thấy Tần Tu tối qua có điểm rất đáng sợ, hôm nay, để cho hai người kia hòa thuận lại, cô còn cố ý xuống ngồi cùng hàng ghế với Phương Viên, để cho hai người kia ngồi cùng nhau, dẹp tan hiềm khích bữa trước.

Đêm qua, xe của Ngu tổng có việc nên đi trước. Doãn Long Nhất, Hạ Chinh và Phương Viên cũng không đợi được, liền ngồi chung xe với Ngu tổng quay về. Nữu Nữu và Thẩm Triệt cùng đứng chờ ở bên ngoài khách sạn khó khăn lắm mới đợi được tới khi Tần Tu và Jessica đi ra. Thẩm Triệthấp tấp chạy đến, chưa kịp mở miệng thì Tần Tu đã lườm cho một cái suýt đứt người, lớn tiếng chặn họng: “Để tôi sôt ruột như vậy rất vui đúng không?!”

“Xin lỗi, rất rất xin lỗi, vô cùng xin lỗi a. Lần này đúng là tôi sai rồi!” Thẩm Triệtvội không ngừng nói xin lỗi, lấy ra chiếc HTC màu đen. “Di động của tôi hết pin, chắc là do buổi chiều lúc ở trên xe chơi game lâu quá ..”

“Di động của cậu còn pin hay hết pin thì cũng phải tiếp điện thoại của tôi! “

Nữu Nữu và Jessica đứng bên cạnh nghe thấy vậy cũng mắt chữ O mồm chữ A. Này, … Điện thoại hết pin thì tiếp kiểu gì được chứ? Ngày xưa cậu học vật lý là do thầy thể dục dạy sao?

Thẩm Triệt đương nhiên cũng nghẹn họng, một lúc lâu sau mới cúi đầu, khe khẽ nói: “…… Thực xin lỗi.”

Tần Tu nghiến răng, hung hăng trừng Thẩm Triệt một cái, sau đó quay đầu leo thẳng lên xe. Jessica vỗ vỗ vai Thẩm Triệt, ý bảo cậu lên xe rồi nói sau, thế nhưng Tần Tu ngồi trong xe lại mở miệng: “Tôi không muốn ngồi cùng xe với cậu ta.”

Thẩm Triệt đành phải xấu hổ đứng ở cửa xe, Nữu Nữu cũng không nhẫn tâm, thế nhưng Tần Tu không có chút biểu hiện sẽ mềm lòng nào. Jessica rốt cuộc mất kiên nhẫn, ấy vậy mà cũng kêu tài xế lái xe rời đi.

Nữu Nữu nhìn qua cửa kính ô tô, thấy Thẩm Triệt đứng một mình trước cửa khách sạn, lại có chút không đành lòng liền dè dặt nói với Tần Tu: “Bỏ đi mà. Đừng giận cậu ấy nữa. Cậu ấy cũng không phải cố ý …”

Chiếc xe sau đó lại quay trở lại, Jessica rốt cuộc cũng không đành lòng. Thế nhưng Thẩm Triệt đã không còn ở bên ngoài khách sạn nữa. Cô trộm nhìn nét mặt Tần Tu. Tần Tu đang nhìn chằm chằm cổng khách sạn trống trơn, cũng có chút bất ngờ, bộ dạng vừa tức giận vừa nôn nóng giống hệt như một con mèo bị đạp lên đuôi. Haiz, cho dù là Tần Tu không hề dỗ dành mà ngược lại, còn trách Thẩm Triệt, nhưng mà Thẩm Triệt cơ bản đúng là hiểu rất rõ cái tính cách này của cậu ta nên mới có thể không hề có ý kiến gì với câu nói vô cùng phi lô-gic của Tần Tu như vậy, lại còn thành khẩn nhận lỗi nữa.

Nghĩ như vậy, lại quay lại liếc nhìn hai người đang ngồi ở hàng ghế sau, đến tận lúc này vẫn còn chưa nói với nhau câu nào. Mệt ghê.

Tần Tu cúi đầu đang chơi game trên di động, nhạc hiệu game 《 Plants vs Zombies 》tèn tén ten vang lên. Thẩm Triệt thấy ban nãy chụp ảnh Tần Tu cũng không bài xích liền ngồi sát lại một chút, cúi đầu xem Tần Tu bài binh bố trận trên di động. Ngồi xem một lát lại không nhịn được liền nói ra câu nói đã chuẩn bị sẵn từ lâu: “Oa, thật là lợi hại. Anh chơi vô hạn lâu quá đi!”

Tần Tu không thèm để ý đến Thẩm Triệt nhưng cũng không có kêu cậu tránh ra.

Thẩm Triệt lại đánh bạo ngồi sát hơn một chút, bắt đầu mách nước: “Mặt trời đủ để mua cây ngô pháo rồi a… Để tôi giúp anh nhặt xu!”

Tần Tu nhìn ngón tay màu tiểu mạch đang chọc chọc vào màn hình ở bên cạnh mình, khóe miệng tựa tiếu phi tiếu cũng nhếch lên.

Đêm hôm qua, mãi đến mười một giờ đêm Thẩm Triệt mới trở về. Lúc đó Tần Tu đang nằm ở trên giường nghe người ở ngoài cửa đang sờ soạng một hồi, lúc lâu sau mới đau đầu than thở: “Có lầm không vậy…”

Tần Tu liếc mắt nhìn tấm thẻ phòng* trên tủ đầu giường, tâm nói không hề nhầm chút nào đâu. Cậu sao mà lại ngốc đến thế chứ!

(Một số khách sạn dùng thẻ từ để mở cửa và hệ thống điện trong phòng khách sạn thay cho khóa)

Người đứng ngoài cửa hình như không tìm được cách nào, Tần Tu nghĩ tên kia trước tiên sẽ xuống đại sảnh hỏi, người bình thường thì ai cũng sẽ làm thế, ấy vậy mà cái tên đần kia lại chọn cách gõ cửa!

Tần Tu không lên tiếng, chỉ trợn mắt nhìn cánh cửa. Làm sao bây giờ? Ra mở cửa hay tiếp tục bắt nạt cậu ta một chập nữa? Tần Tu còn đang đấu tranh nội tâm dữ dội thì tiếng gõ cửa đã ngừng. Tần Tu nghĩ chắc Thẩm Triệt cuối cùng cũng nghĩ ra cách xuống hỏi đại sảnh lấy thẻ vào phòng rồi, nhưng mà cả nửa tiếng sau, ngoài cửa vẫn không có chút động tĩnh nào.

Tần Tu không ngủ được bèn xuống giường đi ra mở cửa. Hành lang bên ngoài tối om, không nhìn thấy có người. Đang buồn bực thì Tần Tu bỗng thấy có thứ gì đó giống như con lật đật tựa vào dưới chân mình.

Tần Tu bị hù một phen, vội ấn mở công tắc đèn cạnh cửa. Vừa cúi đầu liền thấy một sinh vật quắn quắn cỡ bự cuộn mình thành một đống bên ngoài cửa, đang ngồi thẳng dậy, xoa xoa cái đầu vừa bị đụng trúng.

Hai người một trên một dưới nhìn nhau hồi lâu. Tần Tu khó tin hỏi: “Cậu đang làm cái gì vậy?”

Thẩm Triệt lúc này mới à một tiếng: “…. Tôi đang ngủ.”

To đầu như vậy mà còn cuộn tròn thành một đống trên mặt đất. Tần Tu thấy thế tự nhiên lại thấy bực mình. Lại bán manh! Cậu chỉ có mỗi cách này đối phó với tôi thôi à!

“Muộn như thế rồi cậu còn chạy đi đâu?” Tần Tu đứng khoanh tay, vẻ mặt lạnh lạnh hỏi.

Thẩm Triệt như bỗng nhiên nhớ tới cái gì, vội lấy trong túi quần jeans ra một loạt mấy thứ gì đó: “Tôi đi mua cái này!”

Tần Tu nhìn thấy chiếc sạc pin dự phòng hình đầu lâu trên bàn tay màu tiểu mạch kia thì cơn tức trong người giống như bị một chậu nước ấm áp tưới lên dập tắt.

“Á! Bên này xe băng sắp tới kìa, mau mau giết ….” Giọng nói hưng phấn của Thẩm Triệt bên người cắt đứt mạch suy tưởng lại của Tần Tu. “Anh bạn quả hạch đã khóc nhè thế kia rồi kìa, để tôi giúp anh đổi nha!”

Tần Tu chụp lấy tay của đầu quắn: “Cậu lộn xộn cái gì? Tôi để dành mua cây ngô pháo đó.”

“Anh có ba cây ngô pháo như vậy là đủ rồi. Còn lại để mua dưa băng…”

“Đây là trận hình của tôi, tôi sẽ mua toàn bộ cây ngô pháo!” Tần Tu cúi đầu xoẹt xoẹt một hơi mua hết cây ngô pháo.

Trong tiếng nã đạn đùng đoàng của cây ngô pháo, Nữu Nữu vừa lòng thỏa ý ngồi ăn snack khoai tây. Doãn Long Nhất bực mình kéo mũ sụp xuống: “Còn nhỏ lắm đấy!”

Thẩm Triệt nhìn thấy biển số nhà 20-3 quả thực hận không thể điên cuồng mà gởi hôn gió về đó. Hai tháng trời ngủ ở nhà khách, mỗi ngày còn không được ngủ tới sáu tiếng, cuối cùng cũng đã chấm dứt rồi. Sô pha của căn hộ số 20-3 so với giường trong nhà khách còn thoải mái hơn a! Lấy chìa khóa ra, Thẩm Triệt hùng hổ mở cửa: “Tụi em về rồi đây!”

“Lão tử nói không được là không được.” Giọng của Hạ Lan Bá cất lên.

“Tiền thuê nhà tăng thành năm hàng.” Giọng của Khải đại thủ.

“Dồi ôi, cùng lắm chỉ nuôi có một tháng thôi mà. Có cần phải phát xít vậy không?” Giọng của Âu Triết Luân.

Thẩm Triệt đứng ở ngoài cửa nhìn ba người ngồi trên sô pha đều tự có lí lẽ của mình, có chút tổn thương.

“Gửi cái em gái nhà anh ấy! Đây là chung cư của ông đây, ông đây nói không được là không được! Bảo tên bạn kia của anh mang nó đến khách sạn thú cưng đi!’ Trạch nam cũng đứng lên, chiều cao tuy không bằng được Khải đại thủ cao một mét tám ba, tuy chỉ quần đùi áo ba lỗ nhưng khí phách cách mạng của giai cấp vô sản vẫn không hề chịu lép vế.

“Anh thì biết gì? Cái nơi gọi là khách sạn thú cưng này thực chất chính là địa ngục của các con thú cưng!” Âu Triết Luân cũng đứng lên, chỉ vào ***g ngực Khải Mặc Lũng. “Nó đáng yêu thế này mà anh không có chút đồng cảm động tâm nào sao? Chẳng lẽ … Hạ Lan Bá, anh sợ mều sao? Óa há há há! !”

“Cái gì mèo?” Tần Tu vừa mới sải bước vào liền khựng lại giữa cửa như gặp phải kẻ thù.

Khải Mặc Lũng “mieo~~” một tiếng xoay người lại.

Một tiếng “lạch cạch, bốp” đanh gọn vang lên! Đầu của Tần mỹ nhân giật về sau, đụng cái bốp vào cửa chống trộm. Con mèo lông xù Somalia trong lòng Khải đại thủ lắc lắc cái đuôi.

Mười phút sau.

Hạ Lan Bá vô cùng khí phách ngồi bắt chéo chân trên ghế sô pha, làm một bộ nghiêm chỉnh, điệu bộ như nắm chắc phần thắng: “Các người cũng thấy đấy. Khách trọ Tần tiên sinh trong nhà này dị ứng với mèo. Ngại quá, đề án nuôi Kỉ Kỉ không thể thông qua được.”

Âu Triết Luân ngồi bên cạnh ôm bụng cười đến thắt cả ruột: “Hoa khôi trường, cậu hóa ra là sợ mèo à?! Cậu thế cũng là đàn ông sao?!”

“Là-dị-ứng” Tần Tu lạnh lùng nhấn mạnh.

“Thực sự không thể châm chước sao?” Khải Mặc Lũng tiếc nuối vỗ vỗ nhẹ Kỉ Kỉ đang nằm trong ***g ngực mình, cân nặng có chút vượt tiêu chuẩn.

“Ờ. Không các người lại bảo tôi phát xít độc tài.” Hạ Lan Bá thở dài một tiếng. “Như này đi. Nếu anh có thể thuyết phục Tần Tu giữ Kỉ Kỉ lại thì tôi sẽ để cho nó ở lại.”

Thẩm Triệt tâm nói làm sao mà có chuyện đó cho được chứ. Tần Tu thà gặp mưa chứ chết cũng không chịu ở cùng một phòng với con mèo cơ mà.



Khải Mặc Lũng nhìn về phía Tần Tu, giọng nói đầy thành khẩn: “Không có cách nào khắc phục được sao? Cậu biết đấy, đây dù sao cũng là một sinh mệnh à.”

Tần Tu vô tình nói: “Đưa vào khách sạn chó mèo đi.”

Khải đại thủ trầm một hơi, gật gật đầu đứng dậy, chẳng nói câu nào mà đi thẳng ra ban công. Tần Tu chớp chớp, trừng mắt nhìn theo bóng lưng Khải Mặc Lũng.

Đạo diễn Khải thình lình xách Kỉ Kỉ béo tròn bằng một tay đi ra ngoài ban công gió lạnh thấu xương.

“Này—!” Bốn người đang ngồi trên sô pha đều sợ tới mức đứng bật lên.

Hạ Lan Bá: “Khải Mặc Lũng, chuyện gì từ từ nói! Anh mau đưa Kỉ Kỉ vào!”

Âu Triết Luân: “Đại thủ, anh đang làm cái gì vậy? Nó không phải là Kỉ Kỉ sao?!”

Thẩm Triệt: “Kỉ Kỉ vô tội anh ơi!”

Sau đó ba người không hẹn mà cùng nhìn về phía Tần Tu vẫn chưa nói câu nào.

Tần Tu không hề chớp mắt, bị ba người kia ngó đăm đăm hồi lâu, có vẻ như đã ngập đầu dưới áp lực, rốt cuộc buông người ngã trở lại ghế sô pha, hai tay vô lực chống trán: “Các người thắng rồi…”