Chung Cực Đấu La - Đấu La Đại Lục 4

Chương 107: Long ngâm




Lúc này, Diệp Linh Đồng mới nhìn rõ đối thủ trước mặt, lại chính là ba người Lam Hiên Vũ. Dưới ảnh hưởng của Hoàng Kim Sư Tử hống, một bộ phận đá vụn bay lên không trung đã bị chấn nát thành bụi phấn.

Mà lúc này Lam Hiên Vũ lại đứng ngay phía trước, càng là đứng mũi chịu sào.

Hắn chỉ cảm thấy trước ngực là một hồi khó chịu, hai tai vù vù, trong chốc lát đã mất đi thính lực, sự thống khổ cực lớn tiếp nhau mà đến, dường như toàn thân đều bị cái Hoàng Kim Sư Tử hống này chấn tán vụn ra vậy.

Trên thực tế, khi Lữ Thiên Tầm mới vừa vào đến mê cung này thì trong nội tâm hắn cũng đã mừng thầm rồi. Không hề nghi ngờ, tại loại hoàn cảnh này Hoàng Kim Sư Tử hống của hắn sẽ có thể phát ra được uy lực lớn nhất, thậm chí không sợ quần chiến.

Nhưng cái Hoàng Kim Sư Tử hống này của hắn cũng có một cái khuyết điểm, chính là cực kỳ tiêu hao hồn lực. Cho nên trận chiến lúc trước hắn cũng không sử dụng chiêu này.

Vừa rồi, đối phương chỉ một thương đâm ra cũng đã làm trọng thương Thường Kiếm Dật, dưới tình thế cấp bách hắn mới phải dùng ra. Nhưng lúc này, khi thấy rõ đối thủ là ba người này thì trong lòng hắn đã hối hận.

Tuy Hoàng Kim Sư Tử hống có uy lực lớn nhưng cũng làm lộ vị trí của bọn hắn, đó cũng không phải chuyện hắn muốn thấy. Hơn nữa, dùng nó lên đám người Lam Hiên Vũ chính là lãng phí a! Hắn không cảm thấy ba người này có thể tạo thành uy hiếp gì.

Trên trán Diệp Linh Đồng cùng Thường Kiếm Dật đều có một cái ấn ký màu vàng đang mơ hồ sáng, đây là do Lữ Thiên Tầm trước thi triển lên người bọn họ, như vậy mới có thể tránh bị Hoàng Kim Sư Tử hống ảnh hưởng. Sau một rống này, chiến cuộc cơ bản đã xác định.

Lữ Thiên Tầm vừa sải bước ra, hướng tới phía Lam Hiên Vũ, một quyền liền vung tới đầu Lam Hiên Vũ.

Tuy Diệp Linh Đồng không quá muốn chiến đấu cùng Lam Hiên Vũ, nhưng hiện tại nơi nàng đại biểu chính là đoàn đội của mình, nên tất nhiệm sẽ không hạ thủ lưu tình. Thân thể nàng chuyển một cái, sử dụng ra một cái Thần Long Bãi Vĩ mà đạp tới Lưu Phong.

Dưới trạng thái Thiên Cương Phách Thể thì chỉ cần đạp Lưu Phong một cước này, hơn nữa hắn đã bị Hoàng Kim Sư Tử hống ảnh hưởng, tuyệt đối có thể cho hắn biến mất.

Nhưng vào lúc này, một tình huống không ai nghĩ tới lại xuất hiện. Tiền Lỗi mở ra Triệu Hoán Chi Môn, mặc dù khi nãy không triệu hoán được Đống Thiên Thu nhưng hắn cũng không có đóng lại. Bởi vì tất cả những thứ vừa xảy ra vô cùng nhanh, Hồn Kỹ của hắn còn chưa có giải trừ.

Lúc này, một bàn tay trắng nõn thon thon đột nhiên thò ra từ Triệu Hoán Chi Môn, một ngón tay chỉ tới, đột nhiên, một cỗ khí tức lạnh như băng lập tức bắn ra. Lữ Thiên Tầm chỉ cảm thấy nắm đấm mình trở nên lạnh lẽo, toàn thân rùng mình một cái, cũng không thể đập trúng Lam Hiên Vũ. Vì ngay sau đó, một bóng người thanh tú động lòng người hiện ở trước mắt hắn.

Thế nhưng hắn còn chưa kịp quan sát cẩn thận thì đột nhiên, một tiếng Long ngâm sục sôi đến cực điểm vang lên.

Khi Lam Hiên Vũ bị Hoàng Kim Sư Tử hống ảnh hưởng, hắn đã có loại cảm giác toàn thân đều muốn phá thành mảnh nhỏ. Nhưng ngay vào lúc đó, luồng năng lượng màu vàng vẫn luôn lặng yên vận chuyển trong cơ thể hắn đột nhiên trở nên cuồng bạo, ngay sau đó là một cỗ khí tức thô bạo lập tức tiến phát ra.

Lam Hiên Vũ cảm thấy thân thể mình nóng bỏng như than lửa, toàn thân đều trở nên khô nóng, thô bạo, bất khuất, phẫn nộ, điên cuồng, đủ loại tâm tình lập tức lan tràn trong lòng hắn.

Nguyên bản thì Kim văn Lam Ngân Thảo là đường ân màu vàng nhàn nhat nhưng tại thời khắc này, toàn bọn những đường vân vàng đó đều biến thành màu vàng đỏ.

Lam Hiên Vũ mãnh liệt ngẩng đầu, hai con ngươi hắn đã hoàn toàn biến thành màu vàng, sau đó hé miệng, một tiếng long ngâm sục sôi đến cực điểm bộc phát ra!

"Gràooo— "

Trong toàn bộ đường hành lang đều tràn ngập âm thanh long ngâm kinh khủng. Lúc này, ở trước mặt Lam Hiên Vũ đúng là Đống Thiên Thu cùng Lữ Thiên Tầm rồi.

Đống Thiên Thu vẫn kịp phản ứng, nàng lui về phía sau một bước, lập tức về tới trong Triệu Hoán Chi Môn bên trong, trước người còn ngưng kết ra một tầng băng bích. Nhưng nó cũng bị phá nát ngay lập tức trong tiếng long ngâm.

Nhưng Lữ Thiên Tầm thì không có được tốt như vậy. Hắn kêu rên thành tiếng ở đằng kia, thất khiếu chảy máu, loạng choạng lui về phía sau.

Lam Hiên Vũ sau lưng Tiền Lỗi đều sợ choáng váng, bại liệt trên mặt đất, may là cái âm thanh Long ngâm kia cũng không có địch ý với hắn nên hắn cũng không bị ảnh hưởng quá lớn. Mà người phải chịu ảnh hưởng khá lớn chính là Diệp Linh Đồng cùng Lưu Phong.

Diệp Linh Đồng vốn là một cước đạp tới Lưu Phong, nhưng ngay khi âm thanh Long ngâm âm xuất hiện thì Thiên Cương Phách Thể của nàng bỗng nhiên biến mất, toàn thân mềm nhũn, trực tiếp co quắp mà ngã xuống đất.

Mà ngược lại với nàng chính là Lưu Phong, Bạch Long thương trong tay hắn bộc phát ra bạch quang rừng rực, từng tiếng Long ngâm nhỏ vang lên, trong chốc lát liền chém Thường Kiếm Dật thành một đạo bạch quang.

Lưu Phong cảm thấy lúc này mình trở nên cường đại hơn bao giờ hết, hắn mãnh liệt quay người, Bạch Long thương lại lần nữa đâm ra. Hai đạo thương mang bắn đi, trước sau đâm xuyên qua người Lữ Thiên Tầm cùng Diệp Linh Đồng, sau một khắc, thân thể bọn hắn cũng hóa thành bạch quang mà biến mất.

Chiến đấu chấm dứt...

Tất cả đều phát sinh quá là nhanh. Từ lúc Đống Thiên Thu hô "Không rảnh" mà bắt đầu, đến bây giờ cũng mới chỉ mười mấy giây.

Tiền Lỗi ngây ngốc mà nhìn tình huống trước mắt. Sau khi Lam Hiên Vũ phát ra một tiếng Long ngâm kia thì toàn thân hắ nđã bại liệt trên mặt đất, gần như ngập vào hôn mê, nhưng cũng không có hóa thành bạch quang rời khỏi khảo hạch.

Lúc này Lưu Phong lại có cảm giác đánh rất hăng, hiện tại, cho dù để hắn đối đầu chính diện với Lữ Thiên Tầm hắn cũng cảm thấy mình rất có nắm chắc.

Trong tay hắn, mui nhọn Bạch Long thương bắn ra hơn một xích thương mang, khí thế lớn không gì sánh kịp.

Lúc này, phía xa xa, mơ hồ có tiếng bước chân vang lên.

Lưu Phong sửng sốt một lát, nhưng hắn cũng chỉ sửng sốt một giây đồng hồ, đầu óc của hắn liền trở nên vô cùng thanh tỉnh, vừa lóe thân đã đến bên người Lam Hiên Vũ, vác hắn lên lưng, sau đó hướng Tiền Lỗi mà quát: "Mau đứng lên, đi nhanh."

Một tiếng Hoàng Kim Sư Tử hống kia, hơn nữa còn có tiếng long ngâm cực lớn của Lam Hiên Vũ, không thể nghi ngờ đã biến chỗ này thành mục tiêu công kích của tất cả mọi người.

Bọn hắn cũng không biết bây giờ còn mấy tổ đệ tử ở chỗ này, nên chạy trước rồi hãy nói. Tiền Lỗi chỉ là sợ đến choáng váng, trên thực tế, hắn ở sau lưng Lam Hiên Vũ nên cũng không có bị tổn thương gì, vội vàng chèo chống đứng lên, đi theo Lưu Phong bỏ chạy.

Sau khi Lưu Phong di dự một lát tại ngã tư đường thì hắn rẽ về phía bên trái, rất nhanh liền phóng đi. Thế nhưng mới chạy được vài bước liền gặp một tổ đệ tử.

Mà cái tổ này, người cầm đầu rõ ràng là đối thủ cũ, Kim Tường!

Kim Tường chứng kiến thấy ba người Lưu Phong thì đột nhiên sững sờ, ngay sau đó trên mặt hắn cũng đã lộ ra một vẻ cười xấu xa.

Không hề nghi ngờ, lúc này bộ dáng của ba người Lưu Phong rất chật vật, Lam Hiên Vũ đã hôn mê bị Lưu Phong vác trên lưng, Tiền Lỗi cùng Lưu Phong thì chạy trốn như chó nhà có tang.

Đây chính là cơ hội tốt để hạ thủ a!

Thấy Kim Tường, Lưu Phong cùng Tiền Lỗi cũng là sững sờ, đây thật đúng là oan gia ngõ hẹp a.

Nhưng ở thời điểm này, Tiền Lỗi linh cơ khẽ động, thần sắc hắn lập tức trở nên kinh hoảng, vẻ mặt sợ hãi, sau đó khàn cả giọng mà kêu to: "Chạy mau a! Lữ Thiên Tầm bọn đuổi tới, chạy mau!"

Hắn vừa kêu to vừa khẽ đẩy Lưu Phong một lát. Lưu Phong lập tức hiểu ý, kinh hoảng mà chạy hướng về phía ba người Kim Tường. Nghe thấy cái tên Lữ Thiên Tầm, Kim Tường cũng bị dọa cho nhảy dựng.

Trong lớp thiếu niên năng động bên trong, hắn chỉ phục duy nhất Lữ Thiên Tầm. Nghe Lữ Thiên Tầm đã đến, hơn nữa còn thấy Lưu Phong cùng Tiền Lỗi hoảng hốt chạy bừa như vậy thì hắn cũng sinh lòng khiếp ý, vội vàng hướng hai gã đồng bạn nói: "Chạy mau, trước hết cứ chạy xa một chút."

Ý nghĩ của hắn rất đơn giản, thời điểm này hắn vẫn không nguyện ý đối chiến với Lữ Thiên Tầm, cho nên, chạy xa trước rồi hãy nói. Về phần mấy người Lưu Phong, đây còn không phải tích chỉnh đốn lúc nào cũng được sao?

Cho nên, hắn và đồng bạn đồng thời quay người, hơn nữa, Kim Tường còn rất thông minh mà phóng xuất ra võ hồn Liệt Kim Điểu. Hai cánh mở ra, chẳng những gia tăng tốc độ mà còn bảo vệ được phía sau lưng, để tránh Lưu Phong cùng Tiền Lỗi đánh lén từ phía sau.