Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Chương 147: Người Hai Thế Giới




Dịch: Hám Thiên Tà Thần

Biên: Hám Thiên Tà Thần

Team: Vạn Yên Chi Sào

- ----------------------------------------------------

Sắc mặt mỹ nữ lúc này mới thay đổi.

- Anh - -?

- Đi.

Diệp Hạo không đùa nói đùa với người đẹp nữa, mà nhanh chóng đi về phía nhà vệ sinh.

Mới tới đó, Diệp Hạo đã cảm nhận được Quỷ Khí nồng đậm, sau đó hắn thấy hai tên quỷ nam đang run lẩy bẩy, co quắp ngã trên đất.

Mà bên cạnh hai quỷ nam này còn có hai nữ tử đang hôn mê.

Tướng mạo hai nữ sinh này không tệ, nhưng lúc này vô cùng yếu ớt, bộ dạng nửa sống nửa chết.

- Quỷ Sắc à?

Diệp Hạo nhìn hai quỷ nam hỏi.

- Nguyên Âm của hai người này đều đã bị phá, tôi sợ bọn họ mang thai quỷ.

Hiểu Minh trầm giọng nói.

- Để tôi lột da hai tên này trước.

Diệp Hạo nghe xong lạnh lùng nhìn hai quỷ nam.

Hai quỷ nam nghe thấy vậy, quỳ xuống cầu xin.

- Cầu xin đạo trưởng, tha cho tôi một mạng.

- Hai vị đạo trưởng, lần sau chúng tôi không dám nữa.

Đúng lúc này, mỹ nữ vừa nãy ở ngoài chạy tới đây.

Khi cô ta thấy hai người đàn ông có tướng mạo ghê tởm, không khỏi khiếp sợ che kín miệng.

Hai quỷ nam liếc nhau không hẹn mà cùng hóa thành làn khói xanh xông về phía cô nàng.

- Nghiệt súc!

Hiểu Minh bóp nát Linh Quyết đánh ra một dòng Lôi Điện.

Lôi Điện này đánh một quỷ nam tan thành mây khói ngay tại chỗ, nhưng vẫn còn một quỷ nam xông tới trước mặt cô gái.

Mà nạn nhân như cô chưa từng thấy cuộc chiến như vậy bao giờ. Lúc này, cô sợ đến nổi quên cả kêu la.

- Hồ đồ ngu ngốc!

Lúc quỷ nam sắp phụ thể cô nàng, tay Diệp Hạo đè cái đầu quỷ của hắn xuống, sau đó một dòng kinh lôi lóe lên, quỷ nam này biến thành tro tàn trong chớp mắt.

A!

Lúc này cô nàng mới hét ầm lên.

Diệp Hạo không nhìn cô nữa mà nhìn Hiểu Minh.

- Hai cô gái này làm sao bây giờ?

- Tôi để lại bùa Truy Tung trên người bọn họ, một tháng sau tôi sẽ điều tra xem bọn họ có mang thai quỷ hay không.

Hiểu Minh nói đến đây lại nói.

- Chúng ta đi thôi!

Hiểu Minh nói đi là đi.

Diệp Hạo nhìn người đẹp vẫn còn đắm chìm trong rung động, nhẹ giọng nói.

- Tôi không lừa cô, đã bảo cô tiến vào sẽ thấy một cảnh cả đời khó quên mà không nghe.

Dứt lời, hắn quay người rời đi.

Hai người mới ra khỏi quán bar không xa, bốn chiếc xe chạy lại vây hai người vào trong, sau đó hơn 10 vệ sĩ áo đen tráng kiện đi ra.

Ánh mắt Diệp Hạo bình tĩnh nhìn trung niên, thản nhiên nói.

- Ông có ý gì?

Người trung niên cười mỉa mai.

- Có ý gì sao? Cậu hủy danh dự của quán bar chúng tôi rồi muốn phủi mông rời khỏi nơi này dễ dàng à?

Người trung niên chính là Thôi Tân Kiến, ông chủ của quán bar Dục Vọng.

- Nói như vậy trước đó ông mời chúng tôi đến văn phòng nói bồi thường cũng là giả.

Diệp Hạo cười nói.

- Nhạy bén.

Thôi Tân Kiến nói xong, vỗ tay một cái, sau đó có hai vệ sĩ kéo một người phụ nữ đi ra, người phụ nữ này chính là mỹ nữ lúc nãy.

Cô ta không ngừng giãy dụa, nhưng không thể tránh thoát được?

- Tôi chẳng cần biết ông là ai, nhưng tôi nói cho ông biết, ông chết chắc rồi.

Cô nàng biết mình không thoát ra được, nên chỉ Thôi Tân Kiến nói.

- Tôi cũng muốn nhìn xem tôi chết chắc như thế nào?

Thôi Tân Kiến giễu cợt.

- Cha tôi tên Long Cửu Tiêu.

Khóe miệng cô gái lúc này lộ nụ cười khẩy.

Sắc mặt Thôi Tân Kiến bỗng dưng thay đổi.

- Cha cô là Long Cửu Tiêu?

Giọng nói Thôi Tân Kiến hơi run run khi hỏi câu này.

Long Cửu Tiêu, một trong những đại lão thế giới ngầm của Ma Đô, sao ông ta có thể không biết?

Lúc Long Cửu Tiêu đã ngang dọc trong Ma Đô, ông ta còn làm lưu manh trên đường nhỏ đó?

- Lúc ông bắt tôi không chỉ có một người nhìn thấy, mà em họ đến với tôi cũng biết, nếu cô ấy không tìm thấy tôi, ông biết hậu quả rồi đó.

Lúc cô nàng nói ra câu này, nhìn lại hai vệ sĩ đang bắt lấy mình.

- Có lẽ các anh không sợ chết, nhưng người nhà các anh thì sao?

Hai vệ sĩ không khỏi rùng mình một cái.

Long Cửu Tiêu, một truyền kỳ trong thế giới ngầm ở Ma Đô.

Không phải người mấy tên lưu manh như bọn họ có thể trêu chọc.

- Lão đại, bây giờ làm sao?

Một người đứng đầu đám vệ sĩ hỏi.

Thôi Tân Kiến trầm mặc một chút rồi nói.

- Chuyện đã đến nước này rồi, hoặc không làm, đã làm thì làm cho xong, nếu không chúng ta đều không sống nổi.

Nói đến đây, Thôi Tân Kiến làm động tác chém đầu.

- Cô ngốc ơi, cô đi kích thích bọn họ làm gì?

Lúc này Diệp Hạo bất đắc dĩ lắc đầu.

- Hai vị thần thông quảng đại như vậy, sao để họ làm tôi bị thương được?

Cô nàng cười khanh khách nói.

- Chuyện này giao cho cha cô giải quyết đi, tôi hi vọng không liên quan đến quá nhiều người.

Diệp Hạo nói đến đây, tinh thần khẽ động, dòng nước trong cống thoát nước bị rút đi, biến thành dây thừng nước trói đám người Thôi Tân Kiến lại.

Trên mặt cả đám kia đều lộ ra vẻ khiếp sợ.

Bọn họ chưa bao giờ thấy cảnh tượng này ngoài đời cả, trong phim còn có một hai a?

Trong mắt mỹ nữ môi đỏ cũng tỏ vẻ sợ hãi thán phục, cũng may cô ta cũng không ngốc đến nổi quên gọi điện cho cha mình.

Khi cô nói mọi chuyện cho Long Cửu Tiêu, ôn ta nhanh chóng mang mấy trăm tiểu đệ chạy đến.

- Bọn họ sẽ không thể động đậy trong vòng một canh giờ.

Diệp Hạo nói xong, nhìn Hiểu Minh một cái rồi hai người muốn rời đi.

- Đợi đã.

Long Liệt Diễm ngăn cản đường đi của Diệp Hạo.

- Các anh còn chưa nói cho tôi biết phương thức liên lạc của các anh mà?

- Cho dù tôi cho cô biết phương thức liên lạc của chúng tôi cũng không làm gì, bởi vì sau đó tôi sẽ xóa sạch ký ức của mọi người liên quan đến chúng tôi.

Diệp Hạo nói đến đây, đưa hai tay ra muốn kết ấn.

- Đợi đã.

Long Liệt Diễm vội vàng nói.

- Tôi đảm bảo sẽ không nói chuyện này với ai.

- Nếu phụ nữ có thể giữ được bí mật, thế giới này đã không còn chiến tranh a.

Diệp Hạo nói xong, hai tay kết ấn, ấn kết hình thành tia sáng màu vàng vây quanh đám người bao gồm cả Long Liệt Diễm bên trong.

Đợi ánh sáng màu vàng này biến đi, thân thể Long Liệt Diễm lung lay một lát, cô ta ôm đầu mãi mới lấy lại tinh thần.

Sau khi bình tĩnh, cô nghi ngờ nhìn đám người Thôi Tân Kiến nằm trên đất, trong đầu không nhớ nổi đã xảy ra chuyện gì.

Một lát sau, Long Cửu Tiêu dẫn đám tiểu đệ đến nơi này.

Long Liệt Diễm vội vàng nhào tới.

Sau khi Long Cửu Tiêu hỏi qua, ông kinh ngạc phát hiện một chuyện.

Bao gồm cả Long Liệt Diễm, hình như ký ức của bọn họ đều thiếu đi một phần quan trọng nhất.

Long Liệt Diễm không biết người nào ra tay, đám người Thôi Tân Kiến cũng không biết.

Long Cửu Tiêu là cáo giá thành tinh đương nhiên biết còn nhiều cách tìm được thông tin mình muốn, ông nhanh chóng xem qua camera theo dõi trong quán bar Dục Vọng, cuối cùng khóa được Diệp Hạo và Hiểu Minh.

Đáng tiếc tướng mạo hai người mơ hồ không rõ, căn bản không tra ra được.

Long Cửu Tiêu tạm thời bỏ chuyện này sang một bên.

Nhưng chuyện lần này cảnh tỉnh Long Cửu Tiêu, bởi vậy ông ta sai hai vệ sĩ mạnh nhất trong đám bảo vệ con gái yêu của mình.

Làm xong những chuyện này đã là tối hôm sau.

- Liệt Diễm, con ở nhà nghỉ ngơi đi, cha đi tham gia hội đấu giá đây.

Long Cửu Tiêu an ủi con gái một chút rồi đứng dậy muốn rời đi.

- Con biết hội sở Bồng Lai không?

- Một trong ba hội sở đứng đầu Ma Đô hả?

- Đêm nay hội sở Bồng Lai sẽ đấu giá một thứ thần bí, dựa theo lời Trương Kình Tùng nói giá trị thứ này cực lớn.