Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Chương 289: Diệp Hạo Nước Cờ




Diệp Hạo Nước Cờ

- ---------------------------------

Toàn bộ quá trình Diệp Hạo so cờ với Mitsuru đều được truyền hình trực tiếp.

Bùi Hạo nhìn nước cờ của Diệp Hạo, càng xem thì càng mê hoặc, bà rốt cục không nhịn được hỏi:

- Khinh Y, Diệp Hạo muốn đánh thế cờ như thế nào vậy con?

- Con không biết.

Khinh Y cười khổ lắc đầu nói.

Dù đây không phải lần thứ nhất nhìn thấy Diệp Hạo chơi cờ, nhưng Khinh Y vẫn tràn đầy không hiểu nổi.

Đúng, không thể hiểu nổi.

Nước cờ Diệp Hạo thiên mã hành không, ngươi không thể nhìn ra cái gì, thậm chí nếu không phải Diệp Hạo nhắc nhở ngươi, ngươi cũng không biết bản thân mình đã thua.

- Côn không phải nói Diệp Hạo rất cao tay cờ sao?

- Đúng vậy ạ.

- Nhưng ta hiện tại không thấy được chỗ nào cao minh cả.

- Lão sư người nghiêm túc nhìn đi, rất nhanh sẽ rõ ràng thôi.

Nghe được Khinh Y nói thế, Bùi Hạo nghiêm túc quan sát.

Khinh Y không có khả năng nói đùa trong chuyện này.

Chẳng lẽ nói kì nghệ Diệp Hạo đã vượt lên chính mình?

Nhìn việc Khinh Y tuy tới giờ không nói qua, nhưng con bé rất rất tôn sùng đối với Diệp Hạo, Bùi Hạo cũng mơ hồ đoán được cái gì.

Mỗi người đều có ngạo khí.

Bùi Hạo cũng như thế.

Nhưng bàn cờ này càng đánh, bà ta càng bị mê hoặc.

Kỳ thật đâu chỉ Bùi Hạo mơ hồ, đối thủ của Diệp Hạo, Mitsuru cũng đồng dạng như thế.

Ngay khi Mitsuru vê lên một con cờ chuẩn bị đặt xuống, Diệp Hạo đã bình tĩnh nói:

- Ông nghĩ kĩ chưa?

Mitsuru khẽ giật mình.

- Ý tứ gì?

Diệp Hạo nhẹ nhàng lắc đầu:

- Cùng loại người như ông đánh cờ thật sự không sảng khoái tí nào.

Lời nói Diệp Hạo không những Mitsuru nghe không hiểu, mà các đại sư cờ vây ở đây nghe cũng không hiểu.

- Mitsuru, Đại Long của ông cũng đã nằm trên Trảm Long Đài.

Lúc này, chỉ có Khinh Y hiểu ý Diệp Hạo, lúc Diệp Hạo ngăn cản Mitsuru đánh ra quần cờ, cô nàng mới quan sát quân cờ của Diệp Hạo.

Khinh Y chú ý đến việc Diệp Hạo chỉ cần đặt xuống thên một quân cờ cũng sẽ phong kín Đại Long của Mitsuru không còn đường ra, nói cách khác Mitsuru dù hạ cờ chỗ nào cũng không có khả năng ngăn cản thế cục này.

Thắng bại đã phân.

Thoại âm Khinh Y rơi xuống làm trong lòng Mitsuru máy động.

Mà theo Mitsuru từ tế kiểm tra một phen, trên trán mới không ngừng rỉ ra tầng tầng mồ hôi.

Trung Quân đã mất, Đại hạ tương khuynh.

Hạ cờ nữa cũng không có ý nghĩa gì.

- Cái này…

Mitsuru nhìn ván cờ, hoảng sợ không nói ra lời.

Toàn trường xôn xao.

Theo lấy mấy vị Danh Thủ Cờ Vây chỉ điểm, toàn trường bao gồm những kì thủ và các phóng viên mới biết tại sao Diệp Hạo có thể thắng Misuru.

- Trời ơi.

- Diệp Hạo chơi cờ vây điêu luyện như thế à?

- Danh Thủ Quốc Gia toàn trường không ai xem thấu được bẫy rập mà Diệp Hạo đã bố trí xuống.

- Mitsuru bại là điều tất nhiên.

- Không thể phủ nhận kỳ nghệ Mitsuru điêu luyện, nhưng cũng không qua được Diệp Hạo, cuối cùng bị đánh bại.

- Diệp Hạo cường thế không chỉ mặt ngoài, Kỳ nghệ của Diệp Hạo có thể dùng hai từ kinh khủng để hình dung a.

Nghe kỳ thủ bốn phía thảo luận, trong mắt Mitsuru lộ vẻ bi phẫn.

- Có bản lĩnh chúng ta đánh lại thêm một ván.

Diệp Hạo nhìn Mitsuru thản nhiên nói:

- Cùng ông đánh cờ không thú vị, trừ phi có đặt cược.

- Ý tứ gì?

- Một ván 100 vạn.

Diệp Hạo làm mọi người kinh ngạc không thôi, ai cũng không nghĩ Diệp Hạo sẽ đưa ra yêu cầu nay.

- 100 vạn Nhân Dân Tệ?

- Nói nhảm, chẳng lẽ đồng yên của ông?

- Có thể.

Mitsuru nhẹ gật đầu.

Nói thật, Mitsuru không quan tâm 100 vạn.

- Vậy đến đây đi.

Diệp Hạo thờ ơ nói.

Lần này Mitsuru đi cờ màu đen.

Màu đen đi trước.

Mitsuru cũng không có dũng khí đi một bước xuống Thiên Nguyên.

Nhưng Mitsuru không ngờ nước đầu của Diệp Hạo đi vẫn đi xuống Thiên Nguyên.

Nhìn thấy con cờ tại vị trí Thiên Nguyên của Diệp Hạo, trong lòng Mitsuru nổi lên ác tâm.

Hắn cảm thấy con cờ này là một khỏa đinh nhọn rất chướng mắt.

Trừ khử cho thông khoái.

Nhưng Mitsuru lại không đưa ý nghĩ này thành kế hoạch.

Bởi vì nếu làm như vậy, hắn sẽ lãng phí rất nhiều quân cờ của bản thân.

Cái này được không đủ bù mất.

Mitsuru vẫn như cũ xem không hiểu đường đi của Diệp Hạo, Mitsuru cảm thấy mình đang đánh cùng người mới học chơi cờ.

Tình huống gì đây a?

Bất quá, Mitsuru nào còn dám khinh thường!

Ai biết lúc nào Diệp Hạo sẽ gài bẫy mình.

Mỗi lần hạ cờ Mitsuru đêu suy nghĩ rất lâu, đối nghịch là Diệp Hạo, chỉ cần vê lên quân cờ rồi đặt xuống.

Hai người tạo thành so sánh rõ ràng.

Một người thần sắc ngưng trọng, một người biểu tình lạnh nhạt.

Mà lúc Mitsuru chuẩn bị hạ cờ, Diệp Hạo lại nhẹ nhàng lắc đầu.

Trong lòng Mitsuru nhói lên nói:

- Tôi thua?

- Tự nhìn đi.

Diệp Hạo thản nhiên đáp.

Thần sắc Mitsuru ngưng trọng lên.

Ngay khi Mitsuru quan sát quân cờ Diệp Hạo, toàn bộ Đại Sư Danh Thủ Quốc Gia cũng làm thế.

Nhưng không người nào nhìn ra được gì.

- Cậu chắc chắn chứ?

Cuối cùng Mitsuru không nhịn được hỏi.

- Nếu không phải xem phân lượng 100 vạn, ông cảm thấy tôi sẽ nhắc nhở ông à? Diệp Hạo lườm Mitsuru một cái, nói.

- Tôi lại cảm thấy cậu đang hù tôi?

Mitsuru trầm ngâm một chút rồi nói.

- Vậy cứ coi như tôi hù ông đi?

Diệp Hạo không muốn tiếp tục nói nữa.

Mitsuru trầm ngâm thật lâu vê đặt một con cờ xuống, Diệp Hạo lại tiện tay rơi xuống một quân cờ trắng.

Mitsuru nhìn chằm chằm con cờ này, hắn muốn xem Diệp Hạo có dụng ý gì?

Nhìn một chút, trong mắt Mitsuru lộ ra một tia rung động.

Nếu như nói vừa rồi hắn không nhìn ra nước cờ của Diệp Hạo, thì sau khi con cờ trắng này rơi xuống, toàn bộ bàn cờ của Diệp Hạo như đều sống lại, chúng đan xen vào nhau tinh tế vây chết Trung Quân của hắn.

- Mitsuru thua.

- Vừa rồi tôi cũng không xem thấu.

- Kỳ nghệ của Điệp Hạo quá cao rồi.

- Ai có thể nghĩ, con cờ này có năng lực hóa mục nát thành thần kì như thế chứ.

- Đáng sợ a.

- Kỳ nghệ của Diệp Hạo đã đạt đến trình độ chúng ta khó có thể tưởng tượng được.

- Nhìn như lộn xộn cực kì là một thế cờ chúng ta không biết.

Danh Thủ Cờ Vây Quốc Gia ốn phía nhìn ra điểm ấy rồi phát biểu ý kiến bản thân.

- Diệp Hạo…

Cậu có bản lĩnh đường đường chính chính đánh một trận với tôi.

Mitsuru không cam tâm thất bại nhìn Diệp Hạo, gằng từng chữ.

Nước cờ của Diệp Hạo như một tên Thích Khách khôn khéo.

Xuất quỷ nhập thần, một kích tất sát.

- Có thể chứ.

Diệp Hạo nhìn Mitsuru nói:

- Bất quá lần này lần này tiền đặt cược giữa chúng ta tăng lên 1000 vạn.

- Vừa rồi không phải chỉ có 100 vạn sao?

- Nếu cùng một tên ngớ ngẩn như đánh cờ, trong lòng ông có thoải mái không?

Hắn sao không nghe được sự châm chọc trong câu nói này của Diệp Hạo chứ.

- Muốn chiến thì chiến, không chiến xéo đi.

Diệp Hạo tức giận quát lớn.

- Ông làm tôi mất nhiều thời gian quá rồi đấy.

- Cậu… Chỉ cẩn cậu dám cùng tôi đường đường chính chính chém giết trên bàn cờ, 1000 vạn thì như thế nào?

Mitsuru căm tức nhìn Diệp Hạo nói.

- Vậy đến đây đi.

Diệp Hạo tùy ý đáp lời.

- Chấp cậu đi trước.

Mitsuru trầm giọng nói.

Mitsuru sở dĩ nhường Diệp Hạo đi trước cũng vì muốn Diệp Hạo lộ sơ hở.

- Tùy ông.

Diệp Hạo vê lên một con cờ đặt xuống chỗ cạnh góc bên phía Mitsuru.