Chung Cực Truyền Thừa

Chương 192: Hổ Khiếu!




- Lâm Dịch thế nào rồi?

Thủy Linh Lung có chút khẩn trương nhìn Lạp Cổ Kỳ.

Lạp Cổ Kỳ thói quen vuốt vuốt chòm râu trắng xóa của mình, nhíu mày, sau đó gật đầu nói:

- Thoạt nhìn thể lực của hắn tiêu hao rất lớn, tinh thần lực cũng là tiêu hao gần như khô kiệt. Bất quá trạng thái thân thể hoàn hảo, hẳn là chỉ đơn thuần tiến vào hôn mê do thể lực tiêu hao quá độ gây ra. Cũng không có vấn đề gì lớn, nghỉ ngơi vài ngày sẽ tỉnh táo lại thôi.

Thủy Linh Lung nghe vậy lại có chút khẩn trương liếc mắt nhìn Lâm Dịch sắc mặt tái nhợt, đang hôn mê, không khỏi thì thào nói:

- Rốt cuộc phát sinh chuyện gì a?

Một bên Khải Ni Cổ Lạp nhíu mày, quan sát Lâm Dịch đang nằm trên giường, sau đó lắc đầu:

- Nhìn tình huống hẳn là không giống như là cùng cường địch giao thủ, sau đó kiệt lực. Trên người hắn không có bất cứ vết thương gì. Ngay cả y phục cũng tương đối sạch sẽ. Nếu quả thật cùng địch nhân giao thủ mà hao hết thể lực và tinh thần lực, trên người không có một vết thương. Thậm chí ngay cả y phục cũng không có vết tích. Thực sự có chút không có khả năng.

Lạp Cổ Kỳ cùng nhận thức gật đầu. Nhìn Lâm Dịch đang nằm trên giường tựa như có chút suy nghĩ.

Quan tâm quá sẽ loạn, Thủy Linh Lung bình thường rất là thông minh lãnh tĩnh, lúc này lại giống như một tiểu nữ hài nhi bình thường. Nghe Khải Ni Cổ Lạp nói, nàng vẫn nhịn không được lại thì thào hỏi:

- Đến tột cùng phát sinh chuyện gì?

Lạp Cổ Kỳ lắc đầu, nói:

- Xem ra cũng chỉ có chờ hắn thanh tỉnh lại, sau đó mới biết được. Hoàn hảo, dựa theo tiến độ thi đầu hiện nay, trận đấu của hắn chí ít phải sáu bảy ngày sau mới có thể bắt đầu. Mấy ngày nay hẳn là cũng đủ để hắn thanh tỉnh lại.

Khải Ni Cổ Lạp gật đầu, nói:

- Cũng không có biện pháp khác.

Nói đến đây, trong mắt không khỏi lộ ra một cảm khái nói:

- Ý thức hải của hắn cường đại thần kỳ, lấy tinh thần lực của ta hoàn toàn không thể tiến vào. Lĩnh vực Dị Năng Giả, quả nhiên là sủng nhi của thượng thiên a.

Nói xong, cuối cùng cũng không khỏi cảm khái mà lắc đầu.

Lạp Cổ Kỳ ha hả cười cười, sau đó mới nói với Thủy Linh Lung ở bên cạnh đang có chút lo lắng nhìn Lâm Dịch:

- Như vậy Lâm Dịch liền giao cho ngươi chiếu cố. Nếu có tình huống gì khác lạ, lập tức cho chúng ta biết.

Nói rồi đứng dậy rời khỏi.

Thủy Linh Lung gật đầu, không nói gì. Lạp Cổ Kỳ liền cùng Khải Ni Cổ Lạp ra khỏi phòng. Trong phòng, chỉ còn lại có Lâm Dịch đang hôn mê cùng Thủy Linh Lung vẻ mặt lo lắng.

Khi Lâm Dịch khôi phục ý thức, đã không biết qua thời gian bao lâu.

Trong mơ hồ mở hai mắt ra, lọt vào trong tầm mắt là trần nhà gian phòng. Hơi mờ mịt khẽ nghiêng đầu, lại thấy Thủy Linh Lung đang nghiêng đầu đang ghé vào bên cạnh hắn, ngủ gục.

Lúc này sắc trời đã sáng, ánh dương quan từ ngoài cửa số chiếu vào, rọi lên trên mặt Thủy Linh Lung, nhìn ra sắc mặt nàng có chút tiều tụy.

Nguyên bản năng lực suy nghĩ của Lâm Dịch đang bị gián đoạn, rất nhanh từng bước dần dần khôi phục. Cuối cùng, Lâm Dịch nhịn không được lộ ra một nụ cười khổ. Không nghĩ tới chỉ là bởi vì tu hành, cư nhiên biến thành thể lực và tinh thần lực hoàn toàn khô kiệt. Nguồn: http://truyenfull.vn

Thoạt nhìn Thủy Linh Lung hẳn là có vài ngày không nghỉ ngơi. Kỳ thực lấy trình độ của Dị Năng Giả bọn hắn liên tục vài ngày không nghỉ ngơi thật sự là quá bình thường. Nhưng mấy ngày nay Lâm Dịch vẫn hôn mê bất tỉnh, để Thủy Linh Lung tiêu hao tâm thần cực lớn, cuối cùng vẫn nhịn không được ngủ thiếp đi. Dù sao, tinh thần lực của bọn họ tuy mạnh, nhưng chung quy không phải người sắt.

Không đành lòng kinh động Thủy Linh Lung, Lâm Dịch suy nghĩ có chút ảm đạm, lại nhìn Thủy Linh Lung vài lần, sau đó, nhắm mắt lại.

Khi Lâm Dịch lại mở hai mắt ra, thái dương đã mọc lên cao, ánh dương quang kim sắc tràn ngập gian phòng.

- Lâm Dịch, ngươi tỉnh lại rồi?

Thanh âm kinh hỉ bên cạnh vang lên. Không đợi quay đầu lại, Thủy Linh Lung đã chạy tới bên giường của Lâm Dịch:

- Thế nào? Thân thể có cảm giác chỗ nào khó chịu hay không?

Thoạt nhìn rất là lo lắng.

Trong lòng Lâm Dịch ấm áp. Chợt lộ ra dáng tươi cười, lắc đầu nói:

- Lão sư, ta không sao.

Thấy dáng tươi cười của Lâm Dịch, trái tim Thủy Linh Lung đang treo lên mới coi như buông xuống, lại chăm chú nhìn Lâm Dịch, phát hiện hắn chỉ là sắc mặt hơi chút tái nhợt, liền không còn chỗ nào khác không thích hợp, mới thở ra một hơi. Nhưng lại lộ ra biểu tình giận dữ nhìn Lâm Dịch hỏi:

- Nói cho ta biết, rốt cuộc phát sinh chuyện gì? Vì sao thể lực của ngươi lại hoàn toàn cạn kiệt?

Lâm Dịch thất thần một chút, chợt xấu hổ cúi đầu nói:

- Kỳ thực là ta tự mình tu hành, cuối cùng thể lực hoàn toàn tiêu hao hết.

Thủy Linh Lung nhất thời trợn trừng mắt, đột nhiên lửa giận ngập trời quát:

- Tu hành? Ai như ngươi, tự dưng lại nghĩ tới phương pháp tu hành này? Tu hành có thể đến mức bản thân hôn mê?

Lâm Dịch nhất thời nhắm mắt lại, thừa thụ Thủy Linh Lung quát mắng, nhưng trong lòng hắn lại là ấm áp.

Một lúc lâu sau, tiếng trách cứ của Thủy Linh Lung mới coi như yên tĩnh xuống. Lâm Dịch len lén mở mắt ra, phát hiện đối phương đang hai mắt phún lửa, hung hăng trợn trừng nhìn mình, miễn cường cười khổ một tiếng nói:

- Lão sư, đừng nóng giận. Kỳ thực ta cũng không biết sẽ như vậy a. Ta bảo đảm lần sau sẽ không...

Thủy Linh Lung hừ lạnh một tiếng, hung hăng nhìn đối phương. Lâm Dịch bị nhìn cực kỳ chột dạ. Đột nhiên biến sắc, có chút đáng thương cười hì hì nói:

- Lão sư, ta rất đói...

Thủy Linh Lung nguyên bản thở phì phì, nghe vậy vẻ mặt nhất thời sửng sốt. Đột nhiên mới nhớ tới hắn đã bốn ngày rồi không có ăn cơm, nhìn vẻ mặt đau khổ của đối phương, Thủy Linh Lung trong lòng một trận bất đắc dĩ. Nhưng vẫn hung hắn trừng mắt với hắn, sẵng giọng nói:

- Nếu như còn có lần sau, liền để ngươi chết đói.

Nhưng nàng vẫn đứng dậy:

- Ta đi kiếm chút thức ăn cho ngươi.

Nói rồi, xoay người ra khỏi phòng.

Thẳng đến Thủy Linh Lung ly khai, Lâm Dịch mới thở phào một hơi.

- Thực sự là không nghĩ tới. Bình thường lão sư ôn nhu như vậy, khi tức giận lại kinh khủng như thế. Nữ nhân quả nhiên là sinh vật khó hiểu.

Lâm Dịch lại nghĩ tới Lý Thoại.

Kỳ thực bụng Lâm Dịch cũng không phải rất đói. Liên tục bốn ngày không có ăn cơm đối với hắn mà nói, cũng không coi là cái gì. Chỉ là bởi vì không có ăn cơm, lại thêm lúc trước thể lực tiêu hao sạch sẽ, lúc này thân thể hắn mới có chút cồn cào mà thôi. Đợi Thủy Linh Lung trở về, Lâm Dịch không khỏi nhắm mắt lại để cảm thụ tinh thần lực của mình. Hôm nay hắn hầu như đã có thể xác định, phương pháp của mình là chính xác. Tại chiến văn và linh văn vừa mới hiện ra một cổ cổ lực lượng khác còn chưa có biến mất. Lấy tinh thần lực đem lưỡng cổ lực lượng hoàn toàn không chế, chính là then chốt để hắn hoàn thành linh văn và chiến văn biến thân.

Đương nhiên đây là hắn còn phải lý giải. Cụ thể có phải không, vẫn cần thật sự hoàn thành quá trình này mới nói rõ ràng được.

Một quá trình này, cần đối với tinh thần lực tuyệt đối khống chế. Thông qua lần tu hành này, Lâm Dịch phát hiện bản thân đối với khống chế tinh thần lực kỳ thực vẫn không thể đạt được trình độ thoải mái như điều khiển cánh tay của mình. Trong quá trình thao túng tinh thần lực, vẫn có thời gian trì hoãn khi sử dụng dị năng khác có thể không có ảnh hưởng gì. Nhưng đối với việc dùng tinh thần lực khống chế cực nhanh lực lượng linh văn, lại là có thêm quan hệ càng trọng yếu. Lập tức, khi đợi Thủy Linh Lung trở lại, Lâm Dịch liền dự định tu hành một chút. Chỉ cần không dùng đến chiến văn và linh văn, tinh thần lực và thể lực của hắn vẫn là sẽ không tiêu hao.

Nhưng mà vừa rồi đem tinh thần lực điều động ra, Lâm Dịch nhất thời cảm giác được có chút không thích hợp, cổ tinh thần lực này so với trước đay cường đại hơn vài phần!

Lâm Dịch nhất thời sửng sốt, chợt nhớ tới phương pháp lại đề thăng tinh thần lực - Tiêu Hao Pháp!

Bởi vì lần này tinh thần lực và thể lực của Lâm Dịch hoàn toàn tiêu hao sạch, do đó vừa rồi, trong lúc vô tình sử dụng một lần Tiêu Hao Pháp. Dù sao, tinh thần lực là một loại lực lượng càng luyện càng tinh túy. Mỗi một lần tiêu hao, cũng chứng tỏ cường đại thêm một lần. Do đó, tuy rằng lực lượng tinh thần không có gì biến hóa, nhưng về chất đã có tăng cường nhất định.

- Đến hôm nay, ta lại càng thêm tự tin.

Khóe miệng Lâm Dịch lộ ra dáng tươi cười. Tinh thần lực tăng trưởng tuy rằng không nhiều lắm. Nhưng nếu như gia trì linh văn, hiệu quả liền rõ rệt. Dù sao, linh văn là có thể tăng phúc lực lượng lên bảy lần.

Lâm Dịch hài lòng, nhưng rất hiển nhiên hiện tại không phải một thời cơ tu hành tốt. Vạn nhất Thủy Linh Lung tiến đến, phát hiện bản thân dưới tình huống thân thể chưa hoàn toàn khôi phục, lại bắt đầu tu hành, e là lần này liền không chỉ là tức giận một chút như vậy.

Bất quá một lúc sau, Thủy Linh Lung liền bưng một khay thức ăn tiến đến. Trong khay đặt mấy món ăn tương đối nhẹ cùng với một chén cơm. Lâm Dịch bốn ngày không có ăn cơm, Thủy Linh Lung vì lo lắng hắn đến mấy vấn đề này.

Ăn xong cơm, sau đó, thân thể Lâm Dịch mới rốt cuộc có chút sức mạnh, liền xuống giường. Thoạt nhìn cũng không có vấn đề gì, vốn muốn mở miệng nói, Thủy Linh Lung liền không nói gì nữa.

Ngoài cửa sổ loáng thoáng truyền đến từng đợt rèo hò của Vô Song Hội, có vẻ rất náo nhiệt. Lâm Dịch liền yêu cầu bản thân muốn ra ngoài xem thi đấu một chút. Mấy ngày này vẫn nghỉ ngơi ở nhà, hắn giải phóng tâm tình một chút, hít chút không khí mát mẻ. Thủy Linh Lung ngẫm lại, liền cũng không có ngăn cản. Dù sao hít thở không khí cũng là chuyện tốt. Lại thêm hắn vừa mới thanh tỉnh, phỏng chừng không quá có khả năng đi tu hành, lập tức cũng để hắn rời khỏi.

Lâm Dịch xuống lầu, đầu tiên là chạy đến sân thi đầu xem. Lúc này đã đấu đến tuyển thủ số 430. Tính toán thời gian đại khái còn có ba bốn ngày nữa mới đến phiên hắn.

- Thời gian không nhiều, phải nỗ lực.

Lâm Dịch âm thầm quyết định. Chợt xoay người hướng phía cạnh biển lần trước tu hành đi đến.

Cùng lần trước như nhau, trong vòng một dặm xung quanh đây vẫn không có ai. Lập tức Lâm Dịch liền trực tiếp cởi y phục, đem nó đặt ở địa phương khá xa, nhắm hai mắt lại.

Có giáo huấn lần trước, lần này Lâm Dịch cũng không dám tùy tiện, dưới tình huống không chút nắm chắc, gia trì chiến văn. Nếu như lần này lại hôn mê vài ngày, Thủy Linh Lung phỏng chừng thật muốn tức giận.

Huống hồ trận thi đấu của hắn sắp đến, hắn cũng không thể tiêu hao lực lượng của mình.

Hít sâu một chút, phun ra một ngụm trọc khí. Sau đó, Lâm Dịch mở mắt ra.

Tinh thần lực nhất thời va chạm vào va chạm vào nguồn suối lực lượng linh văn. Hồng mang đại thịnh trong khoảnh khắc, thân thể Lâm Dịch bao trùm một tầng lông hắc bạch giao nhau, phía sau mọc ra một cái đuôi hổ. Giữa trán hiện ra một chữ vương lam sắc cổ phác. Trên mặt xuất hiện sáu đạo lam sắc ấn ký đối xứng. Một đôi đồng mâu tinh lam sắc lãnh liệt, lại xuất hiện.

- Di? Tám lần?

Trên mặt Lâm Dịch hơi một tia kinh ngạc, chợt lại lộ ra dáng tươi cười. Cứ như vậy lại càng thêm nắm chắc!

Biến thân hoàn tất, dựa theo phương pháp lần trước, Lâm Dịch một mặt nhìn chằm chằm linh văn lực lượng, một mặt nhẹ nhàng đụng vào chiến văn lực lượng dưới bụng. Hôm nay dưới tinh thần lực cường đại, một ít đều nằm trong khống chế của Lâm Dịch.

Khẽ đụng vào một cái, lực lượng chiến văn tuyệt cường nhất thời dâng lên! Mà hầu như cùng lúc đó, tinh thần lực nhất thời hướng phía linh văn lực lượng đang cực nhanh biến mất, trói buộc lại.

- Thành công!

Lâm Dịch nhất thời trợn trừng mắt! Đột nhiên một tiếng Hổ Khiếu chấn động cả Vô Song Đảo, không chút dấu hiệu xuất hiện. Hầu như đồng thời, quanh thân Lâm Dịch cây cối trong phạm vi vài đặm, cũng bị một cổ lực lượng tuyệt cường vô thanh vô tức xé rách thành bột mịn! Một đầu hổ ảnh cự đại, uy vũ tới cực điểm xuất hiện phía sau hắn. Mà Lâm Dịch sửng sốt, sau đó phát sinh rít gào thống khổ.

- Rống!

Tiếng hổ khiếu chấn thiên không chút dấu hiệu vang lên, tựa như một tiếng sấm, bao trùm toàn bộ Vô Song Đảo cùng với mấy đảo nhỏ xung quanh.

Vô Song Hội hội trường!

Khi tiếng hổ khiếu chấn thiên vang lên, toàn bộ khán giả cũng không nhịn được ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn khắp nơi. Đang ở trên đài chủ trì, đám Thánh Giai Bạch Tiếu Thiên cũng là nhướng mày, ánh mắt vừa ngưng hướng phía tiếng hổ khiếu nhìn lại, đột nhiên, sắc mặt khẽ biến.

- Đây là...!

Sau khi nhìn lẫn nhau, chỉ nghe xoát xoát xoát hơn mười tiếng xé gió vang lên! Trên đài chủ trì một loạt hơn mười gã cường giả Thánh Giai, thân hình nhất thời hóa thành một tia ngân mang, bắn vào không trung!

Hầu như cùng lúc đó, trên thính phòng cũng nhất thời có mấy chục đạo bạch quang xoát xoát phóng ra, đâm vào không trung.

Biến cố đột ngột ập đến này, để toàn bộ khán giả đều ngạc nhiên sững sờ! Thậm chí ngay cả các tuyển thủ đang thi đấu đều sắc mặt khẽ biến, dừng lại.

Hai người Lạp Cổ Kỳ, Khải Ni Cổ Lạp đang ở bên trong.

Tốc độ hai người cực nhanh, vội vã bay căn bản không có dừng lại chút nào! Bất quá sau một lát đã đi qua khu vực tuyển thu nghỉ ngơi, đột nhiên, toàn bộ Thánh Giai cũng không nhịn được dừng lại, trong mắt lộ ra một tia hoảng sợ!

Chỉ thấy rừng cây nguyên bản xanh um tươi tốt, lúc này cư nhiên xuất hiện một khoảng trống đường kính đạt bốn năm dặm! Một trận gió biển thổi thổi qua, kích động một tầng bột mịn trên mặt đất dày đặc.

- Đây là có chuyện gì?

Một gã cường giả Thánh Giai nhìn xuống phía dưới, nhịn không được ngạc nhiên hỏi.

Nếu là Thánh Giai, tự nhiên không có ai là người kém. Lấy thị lực của bọn họ, tự nhiên có thể nhìn ra một tầng bột mịn dày đặc trên mặt đất kia. Đó căn bản là bột phấn của cây cối!

- Lực lượng thật cường đại!

Lạp Cổ Kỳ hoảng sợ trợn trừng mắt. Không trung còn lưu lại một tia lực lượng cường đại khiến người khác kinh hãi.

- Rốt cuộc là cái gì?

Biểu tình Khải Ni Cổ Lạp cũng là nghiêm túc thần kỳ!

Tất cả mọi người cúi đầu nhìn xuống mặt đất. Trong mắt tràn đầy kinh hãi và nghi hoặc. Đột nhiên, thanh âm một người vang lên:

- Nơi này có người!