Chúng Ta Cung Đấu Đi

Chương 71: Phi Vân các




"Trương quý phi đối nghịch với chủ tử như vậy, chủ tử vì sao không báo Hoàng Thượng?" Vi Vũ thấy chủ tử nhà mình bị tổn thương mà cảm thấy bất công,"Quý phi nương nương tuy là đứng đầu bốn phi, nhưng Hoàng Thượng vẫn là tự mình hạ chỉ công việc sắp xuất cung giao cho nương nương ngài quản lý, quý phi nương nương không khỏi quá mức kiêu ngạo ương ngạnh."

Đức phi lắc lắc đầu: "Nàng ta kiêu ngạo như vậy bổn cung mới cảm thấy bình thường, quý phi tỷ tỷ luôn luôn cá tính này, nếu là giờ khắc này còn thờ ơ, vậy bổn cung mới phải lo lắng."

"Nhưng nô tỳ nghe nói thái hậu nương nương sai Vân Cẩm bên người đi hầu hạ quý phi nương nương đến Bắc Thượng, chắc là sợ quý phi nương nương không đúng mực." Vi Phong suy đoán nói.

Đức phi gật gật đầu: "Thái hậu trăm phương ngàn kế, chính là muốn đem hậu vị này nhét vào trong túi, nhưng bà ta có từng nghĩ tới ý của hoàng thượng. Hoàng Thượng có vết xe đổ phía trước là gia tộc Khương thị, người sao dễ dàng nâng đỡ gia tộc có khả năng uy hiếp giang sơn này? Nếu Trương quý phi làm hoàng hậu thật, vậy sợ là nàng ta sẽ không sinh được con trai."

"Hoàng Thượng vẫn chưa xác nhận người được tuyển chọn làm hoàng hậu, vậy nương nương chẳng phải là cũng có cơ hội?" Vi Vũ vui mừng nhướng mày hỏi.

Đức phi lại lắc lắc đầu: “Bổn cung hiện giờ ở sườn nhất phẩm phi vị, liền đã thấy đủ. Huống hồ Hiền phi xưa nay không thích xử lý công vụ, đợi bổn cung từ sơn trang nghỉ hè trở về, quyền quản lý sự vụ lục cung sẽ có một nửa rơi vào trong tay bổn cung. Làm cho Hoàng Thượng không kiêng kị, cũng không làm người dưới oan khuất, bổn cung đã thấy đủ."

Vi Phong gật gật đầu: "Nương nương nói đúng, thấy đủ sẽ vui vẻ hơn."

Đức phi không thèm nói lại, sai các nàng đều đi ra ngoài mới lẳng lặng xuất thần. Trường Xuân cung này vì nàng thăng phân vị, mua thêm rất nhiều vật trang trí, so với ngày xưa tất nhiên lộng lẫy rất nhiều, chân chân chính chính giống chủ điện.

Nàng nhẹ nhàng cười ra tiếng, ánh mắt mê ly nhìn phó trúc ngâm đồ trong cung: "Tỷ tỷ, muội muội hiện giờ rốt cục chứng minh ngươi sai lầm rồi, cho dù là chuyện tốt nhất, chỉ cần ta muốn, liền nhất định có thể thay đổi. Mới trước đây tỷ tỷ là đích nữ trong nhà, nhận hết sủng ái, nhưng muội muội mặc dù đều là con gái Lục gia, nhưng chỉ là thứ nữ giống như nha hoàn, nói là chơi cùng tỷ tỷ, kỳ thật chỉ là hầu hạ tỷ tỷ thôi." (haizzz… mấy chương trước nói Lục Chân cũng là thứ nữ, sao giờ nhảy thành đích nữ rồi???)

Nàng vỗ về vòng tay mã não trên cổ tay, biểu tình có chút lãnh ý: "Nhiều ngày nhìn sắc mặt người khác như vậy, bổn cung xem như quá đủ, hiện giờ rốt cục đến phiên người khác quỳ trước bổn cung, trong lòng tỷ tỷ có cao hứng cho bổn cung? Bổn cung ngẫm lại, nếu là tỷ tỷ còn sống, hiện giờ thấy bổn cung cũng phải phúc thân thỉnh an hay không? Nghĩ như vậy, bổn cung nhưng thật ra có chút hối hận, hối hận liền cho ngươi giải thoát sớm như vậy."

Động tác của nàng càng ngày càng ôn nhu, lãnh ý trong ánh mắt lại giống như hầm băng trong mùa đông khắc nghiệt.

Tiểu công chúa lần đầu tiên xuất môn, Chu Anh lo lắng con bé chịu không nổi xóc nảy, mọi thứ đều tự mình chuẩn bị, thập phần tỉ mỉ. Nhưng tới ngày xuất phát, lại phát hiện chính mình hết thảy đều là lo lắng vô ích.

"Chủ tử, ngài nhìn tiểu công chúa rất vui vẻ này." Lan Tương đùa với tiểu công chúa đang hưng trí dạt dào.

Chu Anh quả thật không nghĩ tới lực thích ứng của tiểu gia hỏa này ương ngạnh như vậy, làm một công chúa kim chi ngọc diệp, lại nửa điểm tự giác muốn chiều chuộng đều không có, thật sự là làm người sầu.

Nàng âm thầm hạ quyết tâm, đợi khi con bé hình thành tính cách, nhất định phải uốn nắn lại. Một chút khí chất thục nữ đều không có, vì con bé là công chúa nên càng phải thật là tốt sao?

"Phong cảnh bên ngoài đẹp, tiểu công chúa nhìn chăm chú cũng không lạ, nhị hoàng tử ngày bình thường im lặng, nhìn thấy phong cảnh như vậy cũng vui vẻ." Gia Nguyên đế vén mành lên nói.

Lan Tương đem tiểu công chúa giao cho Chu Anh, thức thời đứng dậy đi xe ngựa phía sau.

Chu Anh ôm tiểu công chúa vui mừng khôn xiết, cười nịnh hót: "Non sông này đẹp, lúc đó chẳng phải là do Hoàng Thượng có cách thống trị sao?"

Gia Nguyên đế đùa với tiểu công chúa, tà tà liếc nàng một cái: "Nàng a dua càng ngày càng lưu loát, núi này sông này, là mặt trời mặt trăng, trời đất sinh ra, sao là do trẫm được?"

Chu Anh nói năng hùng hồn đầy lý lẽ: "Tuy nói núi non sông ngòi là mặt trời, mặt trăng, trời đất sinh ra, nhưng đất này là đất của vua. Nếu dân sinh thất vọng, người chết đói khắp nơi, núi này sao có màu này được. Nếu là thiên tai liên tục, cảnh vật sao lại như đất thiêng nảy sinh hiền tài vậy? Nói cho cùng, chỉ là Hoàng Thượng có cách trị quốc, dân chúng giàu có an khang, tần thiếp cùng tiểu công chúa mới có phúc phần ngắm cảnh đẹp lần này a."

Lời này nửa thật nửa giả, Chu Anh nói lại làm cho Gia Nguyên đế cười suốt: "Lời này của ái phi thật sự là làm trẫm xấu hổ, xem ra sau này trẫm phải càng ngày càng cần chính yêu dân."

Trong lòng Chu Anh quả thật rất bội phục Khuyết Tĩnh Hàn, Đại Tề đất rộng của nhiều, người cũng sẽ không ít, hắn lại quản lý rất gọn gàng ngăn nắp, tất nhiên là có bản lãnh thật sự.

Chỉ là người lấy quốc gia làm trọng như vậy, bình thường đều vô tình.

Từ kinh thành đến nơi nghỉ hè dùng khoái mã cũng phải một ngày một đêm, huống chi một đại gia đình đi chậm chạp như thế này, liền lại tốn thời gian, đi bảy ngày mới đến sơn trang.

May mà sớm đã truyền ý chỉ, hành cung đã sớm có người bố trí thỏa đáng, có thể trực tiếp vào ở. Chu Anh được an bài ở Phi Vân các, gần nơi Hoàng Thượng nhất, vào phòng an bài cho tiểu công chúa xong, liền phân phó hầu hạ thay quần áo rửa mặt, chỉ cảm thấy người đầy phong trần.

Mãi cho đến khi thư thư phục phục ngâm mình trong thùng tắm lớn rải đầy cánh hoa sen, nàng mới thực sự trầm tĩnh lại. Vào hậu cung này đã hơn một năm, cả ngày đều ở trong cung cứ như bị giam giữ trong hoàng cung, cũng không biết trời đất bên ngoài. Hiện tại thật vất vả xuất cung hít thở không khí mới mẻ, lại phát hiện thật sự là nửa điểm cũng không chịu được nỗi khổ xóc nảy này, phải nuôi lại một thân gân cốt. Ngẫm lại đời trước trong một tuần bay tới bảy thành phố để tuyên truyền phim mới, mặt cũng không nhăn thêm một chút.

Vẻ mặt Chu Anh nghĩ lại chuyện cũ mà thấy kinh: "Lan Tương, xoa xoa bả vai bên trái cho ta đi, đoạn đường này quá xóc nảy, may mắn thân mình tiểu công chúa khoẻ mạnh, không có sao."

Lan Tương dùng lực đạo vừa phải, vừa xoa vừa gật đầu: "Đúng vậy, may mà chủ tử cùng tiểu công chúa cũng không có sao, nô tỳ nghe nói vài vị chủ tử đều bị xóc nảy làm mặt trắng bệch, thậm chí nửa đường chịu không được, bị ói, thái y mở vài đơn thuốc mới hết."

Chu Anh gật gật đầu, mấy người này làm sao chịu được bữa tiệc gây sức ép này: "Ta nghe nói này Trương dung hoa nôn rất lợi hại nhất, thái y có chẩn ra cái gì?"

Lan Tương lắc lắc đầu: "Vậy thật không có, nghe nói sắc mặt Trương dung hoa đúng là thập phần không tốt, vừa đến hành cung liền đi ngủ luôn."

Chu Anh không nói nữa, trước khi đi nàng gặp Trương dung hoa đã cảm thấy sắc mặt nàng ta khác thường, đoạn đường xóc nảy này tự nhiên là càng không tốt: "Sai thái y nhìn một cái đi, đừng để sinh bệnh."

Lan Tương vâng, một tiếng, liền im lặng bóp nhẹ.

Chu Anh có chút buồn ngủ, thản nhiên phân phó: "Lực đạo trên tay mạnh hơn nữa chút, còn có bên phải cũng xoa bóp, ngồi lâu cổ mỏi quá."

Lan Tương cũng không trả lời, lực đạo trên tay lại mạnh thêm chút, thủ pháp rất được làm nàng buồn ngủ, liên tiếp ngáp, đầu sắp bị ngập trong nước.

Phía sau mới truyền đến ý cười hùng hậu trầm thấp.

Thân mình Chu Anh cứng đờ, cơn buồn ngủ bị dọa chạy một nửa, trong lòng biết là Khuyết Tĩnh Hàn không tiết tháo, nhưng vẫn phải làm bộ bị kinh hách, né tránh tay hắn, chạy trốn tới một chỗ khác trong thùng tắm, mở to hai mắt trừng hắn.

Thấy là Gia Nguyên đế mới nhẹ nhàng thở ra, sắc mặt từ trắng thành hồng, giận lẫy: "Hoàng Thượng vì sao phải hù dọa tần thiếp như vậy? Ba hồn của tần thiếp đều dọa bay mất hai!"

Gia Nguyên đế vẫn ung dung nhìn nàng: "Trẫm hảo tâm hầu hạ ái phi, lại bị ái phi oán trách, trong lòng trẫm rất oan khuất."

Trong lòng Chu Anh xem thường, lại cũng đành thẹn thùng nói: "Tần thiếp ngự tiền thất nghi, oan uổng Hoàng Thượng, kính xin Hoàng Thượng trách phạt." Lần trước bệnh đa nghi làm Khuyết Tĩnh Hàn liền oan uổng nàng, lấy cái cớ như vậy đuổi nàng, nàng muốn nhắc cho hắn nhớ lại.

Kết quả người ta da mặt dày, ngay từ đầu cũng chưa nghĩ đến chuyện trước đây oan uổng nàng, mà là tiếp tục chẳng biết xấu hổ nói: "Ái phi đã nhận sai, trẫm liền phạt nàng hầu hạ trẫm tắm rửa thay quần áo đi."

Nói xong không đợi nàng phản ứng, chính mình liền cởi long bào, trung y, nghênh ngang vào thùng tắm...

Chu Anh yên lặng muốn chửi thề, ngươi thật không ghét bỏ nước rửa chân của ta sao...

Hình thể hắn lớn, mực nước trong thùng tắm nháy mắt dâng lên, Chu Anh cũng tận lực không để da thịt cả hai chạm nhau, muốn đứng dậy ra ngoài thùng tắm hầu hạ hắn.

Sao biết vừa định ngồi thẳng lên đã bị Gia Nguyên đế giữ chặt, lòng bàn chân vừa trợt, cả người liền ngã vào trong ngực Gia Nguyên đế, bọt nước văng khắp nơi.

Chu Anh đành phải vịn vào thân thể của hắn, sắc mặt đỏ bừng, con ngươi buông thỏng không dám nhìn thẳng hắn: "Hoàng Thượng buông tần thiếp ra, tần thiếp liền thay quần áo, hầu hạ Hoàng Thượng..."

"Ái phi cứ như vậy hầu hạ trẫm là được." Lông mày dài Gia Nguyên đế nhảy lên, bình thường trong trẻo nhưng lạnh lùng, giờ mắt đào hoa hiện lên ý cười, "Nếu là ái phi hầu hạ tốt, tối nay trẫm liền ở lại Phi Vân các, nếu là hầu hạ không tốt..."

"Vậy sẽ như thế nào?" Nói một nửa, mẹ nó chứ!

"Vậy một tuần này trẫm liền đều ở lại Phi Vân các." Gia Nguyên đế ý cười trong suốt nhìn nàng.

Nếu là phi tần khác nghe hắn nói như vậy nhất định là cao hứng, nhưng nàng lại chau mày, cuối cùng là một biểu tình thấy chết không sờn nói: "Tần thiếp nhất định sẽ tận dụng hết khả năng..."

Nghỉ ở chỗ nàng một tuần, vậy nàng sẽ không còn mạng sống tới ngày thứ tám, nửa cái mạng là bị Khuyết Tĩnh Hàn này quá thừa thể lực gây sức ép mà chết, nửa cái mạng khác là bị phi tần còn lại tính kế mà chết.

Tuy là ở trong ngày hè, Gia Nguyên đế ôm nàng ở trong thùng tắm, giằng co khí thế ngất trời, nước trong thùng tắm vẫn bị nguội. Gia Nguyên đế trực tiếp ôm lấy Chu Anh trần như nhộng, một đường triền miên tới giường, lại ở trên giường mây mưa thất thường.

Một trận đánh tới bữa tối mới nghỉ, Chu Anh cuối cùng không chịu nổi hắn không thoả mãn tiến công, cuối cùng ngất, Lúc này Gia Nguyên đế mới ngừng, phân phó cung nữ bên người nàng tiến vào hầu hạ.

Lan Tương cùng Lục La vẫn canh giữ ở ngoài cửa, tự nhiên là nghe hết toàn bộ động tĩnh trong phòng, đỏ mặt vào bên trong, nhìn thấy cảnh tượng lộn xộn, sắc mặt lại giống như bị lửa đốt, đầu cũng không dám giơ lên.

"Đừng gọi chủ tử các ngươi, đợi nàng tỉnh hẵng truyền lệnh, cũng chiếu khán tốt tiểu công chúa, không được sai lầm." Gia Nguyên đế phân phó hai người các nàng, "Nói cho chủ tử các ngươi biết, trẫm ngày mai lại đến xem nàng."

"Vâng, Hoàng Thượng." Lan Tương cùng Lục La nhìn chủ tử đã bất tỉnh, trong lòng vạn phần đồng tình.