Chung Tình 2

Chương 121: Thế Giới Thứ 6 - Teddy Không Sợ Gì Cả






Thời điểm Ngôn Cảnh Tắc cùng Tô Mặc Tu hơn ba mươi tuổi, song song không thành thân còn như hình với bóng, văn võ cả triều cũng đã nhìn ra quan hệ của hai người bọn họ.

Rất nhiều người cảm thấy không thể tưởng tượng, nhưng cũng chỉ ngăn tại đây.

Không ai sẽ nhàn rỗi không có việc gì đi quản việc tư của Vương gia đương triều được sủng ái nhất và Hình Bộ thượng thư.

Không cẩn thận chọc giận Vương gia, vậy kỳ thật còn hảo, nếu là chọc giận Hình Bộ thượng thư Tô Mặc Tu…… Tô Mặc Tu người này từ trước đến nay mang thù, có thù tất báo!
Cả triều văn võ dần dần liền quen với việc hai người này cùng tiến cùng ra, còn tư thái thân mật.

Nhiều nhất chính là…… Có đôi khi nhìn có hơi cay mắt.

Lại nói tiếp, nếu sớm vài năm bọn họ biết chuyện này, không chừng sẽ cảm thấy Tô Mặc Tu là món đồ chơi của Ngũ hoàng tử, nhưng hiện giờ Tô Mặc Tu tuổi lớn dần, còn dựa vào bản lĩnh của mình lên làm Hình Bộ thượng thư…… Người như vậy có thể là món đồ chơi sao? Khẳng định không phải!
Hai người này cũng coi như là tình thâm nghĩa trọng.

Theo thời gian trôi qua, đại thần trong triều thay đổi một vụ lại một vụ, nhưng Ngôn Cảnh Tắc và Tô Mặc Tu lại vĩnh viễn đều ở lại.

Thế cho nên rất nhiều người hâm mộ ghen tị hận —— hai người này sao trường thọ dữ vậy! 80 hơn tuổi, còn có thể cả ngày ra tới khoe ân ái!
Chờ bọn họ sống đến một trăm tuổi……
Mặc kệ là hoàng đế tại vị hay là văn võ cả triều, đều bắt đầu cung phụng hai vị này.

Đây là nhân thụy*! Bọn họ cũng muốn có thể được như vậy!
(*thụy ý chỉ điềm lành)
Ông trời oi! Có thể nào làm bọn họ cũng sống lâu mấy năm không?
Tô Mặc Tu sau khi Chu Thế qua đời không lâu cũng qua đời, mà lúc này, Ngôn Cảnh Tắc sớm đã qua trăm tuổi.

Nhiệm vụ đã hoàn thành, nhân sinh Tô Mặc Tu cũng xong rồi, hắn cũng nên đi…… Ngôn Cảnh Tắc muốn mang theo linh hồn Tô Mặc Tu rời đi, không nghĩ tới trảo một cái trống trơn.

Linh hồn Tô Mặc Tu đâu? Hay là hắn không mang đi được linh hồn Tô Mặc Tu?!

Ngôn Cảnh Tắc đại kinh thất sắc, thoát ly tiểu thế giới, sau đó…… Tìm về ký ức của mình.

Ngôn Cảnh Tắc: “……”
Tô Mặc Tu: “……”
Nghĩ đến đủ loại phát sinh trong tiểu thế giới, Ngôn Cảnh Tắc liền biết, Tô Mặc Tu chắc chắn tự mình ngược mình.

Tô Mặc Tu người này, trong xương cốt có chút gì đó không tự tin, không giống hắn, vĩnh viễn đều cảm thấy mình là trâu bò nhất.

“A Tu, thế giới tiếp theo ta không phong ấn ký ức nữa nhé?” Ngôn Cảnh Tắc nói.

“Không, huynh tiếp tục phong ấn.” Tô Mặc Tu rất kiên định.

Y cảm thấy, như vậy còn rất có ý tứ.

Lúc ban đầu rối rắm, đến cuối cùng mới có thể cảm thấy được đến không dễ, càng quý trọng gấp bội.

Ở thế giới trước, Ngôn Cảnh Tắc rõ ràng có thiên túng chi tài, rõ ràng thân phận cao quý, nhưng vẫn bồi cạnh y, không rời không bỏ…… Chuyện này mang cho y cảm giác thỏa mãn không gì sánh được.

Đặc biệt là sau khi hai người tuổi lớn, y thật sự là mỗi ngày đều rất vui vẻ, luyến tiếc chết.

Còn ngay từ đầu rối rắm, dẫu sao liên tục không được bao lâu, rối rắm thì cứ rối rắm đi.

Ngôn Cảnh Tắc: “……” Được rồi, vợ bé nhỏ thích, vậy tiếp tục phong ấn.

Thế giới tiếp theo lại là thế giới cổ đại, không, đây đã không phải thế giới cổ đại…… Đây là thế giới tiền sử.

Thế giới tiền sử này có có phần không giống bình thường…..

***
Trời dần dần tối.

Một con con khỉ nhỏ bò lên một ngọn cây đại thụ cao gần trăm mét, híp mắt nhìn ra phương xa, sau khi nhìn trong chốc lát rồi nó bèn từ trên cây bò xuống, cuối cùng nhẹ nhàng nhảy lên, uyển chuyển nhẹ nhàng mà đáp xuống mặt đất.

“Cục Đá*, người của săn thú đội đã trở lại rồi sao?” Dưới đại thụ phía, một người phụ nữ bọc da thú, mặt đầy nếp nhăn hỏi.

(*Thạch Đầu là hán việt, nhưng là thế giới tiền sử tên ai cũng trơn tuột nên mình ghi hẳn là Cục Đá luôn)
Con khỉ nhỏ kia xoay người một cái, chợt biến thành một bé trai mặt nhỏ bảy tám tuổi: “Tới về! Sắp về rồi! Con nhìn thấy bọn họ khiêng rất nhiều thịt!”
“Có rất nhiều thịt?” người phụ nữ vô cùng cao hứng, hô một tiếng: “Đội săn thú đội sắp về! Còn mang về rất nhiều thịt!”
Lời người phụ nữ vừa hô lên, lập tức liền có rất nhiều người từ hốc cây, nhà cây chui ra tới, gom lại trên đất trống bị rất nhiều đại thụ vây lên.

Bộ lạc này của bọn họ tên là bộ lạc Cự Hổ, toàn bộ bộ lạc tổng cộng có hơn hai trăm người, tuy rằng không tính là bộ lạc lớn, nhưng cũng là một bộ lạc trung đẳng!
Nơi bọn họ cư trú chính là một mảnh rừng cây đại thụ này.

Những đại thụ này cao gần trăm mét, thân cây vài người ôm không xuể, bọn họ có người dưới tàng cây mở hốc cây xem như chỗ ở, có người dựng nhà cây xem như chỗ ở, dựa vào những cây đại thụ này chống đỡ kẻ đi săn, đồng thời, bọn họ cũng sẽ ra ngoài đi săn.

Thanh niên tráng trong bộ lạc, bất luận nam nữ, cách một ngày liền sẽ đi ra ngoài đi săn một lần, đương nhiên, nếu ngày nọ không săn đến đủ con mồi, vậy thì hôm sau bọn họ cũng có thể không nghỉ ngơi, tiếp tục ra ngoài đi săn.

Đương nhiên, như vậy sẽ tương đối mệt, ngẫu nhiên tới vài lần còn ổn, nếu mỗi ngày làm như vậy, đại đa số người đều sẽ ăn không tiêu.

Hôm nay chính là ngày đội săn thú đi ra ngoài săn thú, hiện tại còn lại trong bộ lạc đều là già yếu và trẻ con.

Biết được đội săn thú sắp về tới, bọn họ đều vô cùng cao hứng, một vài đứa bé còn bắt đầu không ngừng nuốt nước miếng.

Mà lúc này, dưới một cây đại thụ bên cạnh, cảnh cửa bện bằng dây đằng mở ra, một người đàn ông thân hình cao lớn khập khiễng từ hốc cây chui ra tới.

Nhìn đến người đàn ông này, người ở đây đều lộ vẻ mặt khinh thường, còn có đứa trẻ xa xa mà hướng tới hắn nhổ nước miếng.


Ngôn Cảnh Tắc: “……” chủ nhân của thân thể này thật sự thực không được hoan nghênh nha……
Cho nên, rốt cuộc hắn vì cái gì muốn chọn một khối thân thể như vậy?!
Có phải hắn bị vấn đề gì không? Lựa chọn thân thể trí tuệ rất cao có tộc đàn có thân nhân thì thôi, thế mà còn là một kẻ…… Không làm cho người ta thích!
Tại sao hắn không đi làm một con khủng long bạo chúa?
Không sai, thế giới này có khủng long.

Tiểu thế giới này, văn minh nhân loại vừa mới xuất hiện, còn chưa phát triển lên, không chỉ như thế,nhân loại nơi này còn có điểm không giống người thường.

Người nơi này lúc mới sinh ra đều là hình người, nhưng lớn lên một chút, tầm đến năm sáu tuổi sẽ thức tỉnh, có được hình thú.

Đương nhiên, cũng có một vài người sẽ muộn một chút mới thức tỉnh, thậm chí vẫn luôn không thể thức tỉnh ra hình thú, cũng có tồn tại.

Hình thú của mọi người đều là động vật có vú, lớn đến cá voi xanh voi Ma-mút, nhỏ đến con cù tinh hamster, cái gì cũng có khả năng.

Đương nhiên, hình thú của đại đa số người sẽ không quá lớn, cũng sẽ không quá nhỏ, đều là phổ phổ thông thông.

Người ở đây có động vật có vú làm hình thú, dã thú ở đây cũng không có động vật có vú!
Thế giới này, trừ loài người ra, không còn động vật có vú nào khác, sinh động tại dã ngoại là khủng long, còn có các loại động vật không bú sữa khác!
Mà loài người cũng dựa vào đi săn các động vật này để sống.

Bọn họ tụ cư bên nhau, cùng nhau đi săn, cùng nhau ngăn cản kẻ ăn thịt cùng với thiên tai, gian nan cầu sinh……
Cho nên tại sao hắn không xuyên thành khủng long bạo chúa, muốn xuyên thành một con người?
Ở thế giới này, khủng long bạo chúa chỉ cần không đi trêu chọc loài khủng long khổng lồ nào đó, trên cơ bản chính là cái gì cũng không cần sợ, cũng không có thiên địch, nếu hắn xuyên thành khủng long bạo chúa, khẳng định có thể sống đến thoải mái dễ chịu, muốn làm gì thì làm.

Hiện tại xuyên thành loài người nhỏ yếu, còn là bị thương…… Trong thời gian ngắn, hắn cả nuôi sống chính mình cũng khó.

Cũng may, thế giới này không phải thế giới bình thường.

Loài người không chỉ có thể biến thành động vật, còn cùng khủng long tồn tại…… Thế giới này có chứa năng lượng đặc thù.

Nói cách khác, hắn ở thế giới này có thể tu luyện, có thể vận dụng tinh thần lực.

Chỉ là sức mạnh hắn có thể vận dụng cần thiết ở trong phạm vi thế giới này cho phép.

Ngoài ra…… Tinh thần lực cũng liền thôi, thân thể hắn chính là thân thể nguyên chủ, hắn không có biện pháp trực tiếp biến mạnh, cần thiết từng chút một mà tới.

Lúc hắn xuyên tới, nguyên chủ còn thân bị trọng thương, này liền càng phiền toái.

Hắn muốn dưỡng thương cho tốt trước, lại chậm rãi làm chính mình mạnh hơn.

Hắn xuyên thành khủng long bạo chúa thật tốt a! Có vô dụng hơn thì xuyên thành loại như lương long*, hoặc là khủng long chân to cũng được mà!
(*lương long cổ dài, tức Diplodocidae)
Hắn thậm chí không ngại xuyên thành cự mãng.

Cự mãng thể dài hơn mười mét, hắn hiện tại thì sao? Hình người 1 mét 8, hình thú…… dài 30 centimet.

Nguyên chủ của thân thể này hình thú là chó kiểng, một loại chó loại nhỏ ở thế giới hiện đại bị người ta coi như sủng vật mà nuôi.

Bởi vì tạo hình chó kiểng tên “Teddy” quá nổi danh, mọi người còn quen gọi loại chó này là Teddy*.

(*chó Teddy, giống Poodle vậy á mọi người)
Mà loại chó Teddy này….

Nếu dưỡng tốt thì cũng còn được, nếu không dưỡng tốt, không lưu ý một cái, nó liền quen ảo tưởng lung tung.

Đương nhiên, này đó đều là Teddy ở các thế giới khác.

Ở thế giới này…… Teddy cho người ta cảm giác, chính là thật vô dụng.


Nhưng nguyên chủ trong bộ lạc này không được hoan nghênh cũng không phải bởi vì hình thú của hắn vô dụng, hắn kỳ thật không phải người có hình thú tệ nhất trong bộ lạc, trong bộ lạc bọn họ có một cô bé thân thể rất yếu, hình thú là hamster, đó là tồn tại mà không cẩn thận một cái có khả năng sẽ bị người dẫm chết, không xong hơn Teddy nhiều, nhưng mọi người vẫn đối xử với cô bé khá tốt.

Nguyên chủ không được hoan nghênh chủ yếu là nguyên chủ người này ham ăn biếng làm, không chịu đi đi săn còn chưa tính, thế nhưng còn không biết tự lượng sức mình mà mơ ước phụ nữ cường tráng nhất trong bộ lạc, cũng bởi vậy làm ra đủ loại chuyện mất mặt xấu hổ.

Ngôn Cảnh Tắc xuyên qua người này, tên là “Muối”, đương nhiên, trong bộ lạc bọn họ có thói quen đem hình thú đặt trước tên để gọi người khác, nói cách khác, cũng có thể kêu hắn là “Cẩu Muối”.

Đương nhiên, thường mọi người sẽ không kêu như vậy, hắn cũng không muốn cái tên như vậy……
Đừng nhìn nguyên chủ hiện tại bị người khinh bỉ, nhưng mười mấy năm năm trước kia, kỳ thật nguyên chủ vẫn luôn sống rất khá, mà này là vì hắn có một đôi cha mẹ lợi hại.

Mẹ nguyên chủ là tộc trưởng đời trước của bộ lạc này.

Phụ nữ và đàn ông của thế giới này đều có được hình thú, sức chiến đấu đồng dạng kinh người, thậm chí không thua với đàn ông, chuyện như phụ nữ làm tộc trưởng cũng không hiếm thấy.

Hình thú của mẹ nguyên chủ là hổ răng kiếm*, càng là cường tráng, thời trẻ sau khi đánh ngã mọi người trong bộ lạc thì đương nhiên mà làm tộc trưởng.

(*cọp răng kiếm)
Mà trượng phu của bà cũng vô cùng cường đại, hình thú là tê giác.

Chỉ là sau khi hai người bọn họ kết thành bạn lữ, không biết vì cái gì mà rất nhiều năm không có con, sau lại thật vất vả, vào thời điểm mẹ nguyên chủ sắp 40 tuổi thì sinh ra nguyên chủ.

Hai người chỉ có một đứa con như vậy, không thể tránh né mà sủng nịch một chút.

Con nhà người ta còn tuổi nhỏ đã phải đi hái quả dại gì đó, nhưng nguyên chủ không cần.

Con nhà người ta lúc thiếu đồ ăn thường thường phải đói bụng, nhưng nguyên chủ không cần.

Con nhà người ta lớn đến khoảng mười hai tuổi đã độc lập sinh sống, nguyên chủ càng là không cần.

Cũng không biết có phải bởi vì như vậy hay không, nguyên chủ chậm chạp không thức tỉnh hình thú.

Hắn không thức tỉnh hình thú, cha mẹ hắn liền luyến tiếc hắn gia nhập đội săn thú, vì thế đều mười sáu tuổi rồi mà nguyên chủ còn hoàn toàn dựa vào cha mẹ nuôi.

Nhưng cha mẹ hắn không có khả năng nuôi hắn cả đời.

Lần nọ mẹ hắn mang theo đội săn thú đi ra ngoài săn thú, không cẩn thận bị thương, sú khi trở về thân thể nóng lên, không quá mấy ngày đã qua đời.

Cha hắn tuổi không nhỏ, từ sau việc đó thân thể liền không tốt lắm, cố tình vì có thể được đến đủ đồ ăn, cần phải ra ngoài đi săn…… Qua không đến một năm, cha hắn cũng qua đời.

Lúc cha mẹ người qua đời đều đã gần 60, ở thời đại này, đã xem như sống được lâu.

Người trong bộ lạc tiễn bọn họ đi, nhìn nhìn lại nguyên chủ đã sắp 18 tuổi, cảm thấy nguyên chủ này chắc chắn muốn đi săn thú, có vô dụng cũng phải làm chút gì để sống.

Nhưng nguyên chủ…… Chính là không làm.

.