Chung Tình

Chương 12: Công tước [3]




Thời điểm cùng Mặc Xá Lý ra khỏi phủ công tước, Tần Vân vẫn chưa lấy lại tinh thần. Hắn cùng hoàng đế bệ hạ quằn quại nửa ngày tới mượn người, cư nhiên một người chết cũng mượn không được…

“Cứ như vậy đi?” – Tần Vân mạc danh kì diệu – “Chúng ta rốt cuộc là đến làm gì…”

Mặc Xá Lý tựa hồ không mấy để ý đến kết quả này, lãnh đạm nói:

“Đến đùa giỡn hắn.”

“…” – Tần Vân – “Kì thật quan hệ của các ngươi rất tốt đi…”

Mặc Xá Lý niết cổ hắn:

“Đừng nói chuyện ngốc như vậy.”

Đầu ngón tay y mơn trớn làn da sau gáy Tần Vân, lòng bàn tay thậm chí có thể đụng đến phần tóc con bên gáy đối phương:

“Ta và Arthur vốn dĩ không phải là kẻ thù.”

Tần Vân: “??”

Mặc Xá Lý tiếp tục:

“Về sau ngươi sẽ biết.” – Y thu bàn tay trên gáy Tần Vân về, vỗ nhẹ nhẹ cổ đối phương – “Tối thiểu, chúng ta đều không tán đồng sự cố chấp điên cuồng của Nội Các và Olympus với Thần cấp. Họ thậm chí lấy chuyện này đến can thiệp chính quyền, phân liệt đế quốc, đây là vấn đề tuyệt đối không thể khoan nhượng.”

“Ta thà rằng gene Thần cấp triệt để biến mất tại đời của ta.” – Mặc Xá Lý bình tĩnh nói – “Chính quyền tập trung, quốc thổ củng cố, gene Thần cấp vĩnh viễn chỉ là truyền thuyết, từ đây về sau, sẽ không còn tồn tại nữa.”

“…” – Tần Vân há miệng thở dốc – “…Ta vẫn nghĩ ngươi nói chuyện sẽ sống cô độc cả quãng đời còn lại là nói đùa.”

Mặc Xá Lý: “…”

Biểu tình Tần Vân hiện rõ sự sùng bái:

“Thì ra là thật a…”

Lâm Đống Lương dùng tinh thần lực mềm nhẹ vây lấy thần kinh não của Thẩm Trác Phàm, thế nhưng nơi bị tổn thương lại không hề có chút khởi sắc, mãi đến khi sắp cạn tinh thần lực, y mới dừng lại.

“Ta giúp ngươi gọi Scart đến đây đi.” – Thẩm Trác Phàm nhìn Lâm Đống Lương cơ hồ như muốn ngất đi, lo lắng nói:

“Ngươi như vậy căn bản không đứng dậy được.”

“Tên đó đến đây càng phiền toái.” – Lâm Đống Lương uể oải khoát tay, y che đi tinh thần hệ Nguyên Bảo đã mệt mỏi đến thiếp đi, ngồi dậy khôi phục chút thể lực:

“Nói đến đâu rồi?”

“Mẹ nuôi của Tần Vân.” – Thẩm Trác Phàm rót một li nước cho y – “Dẫn đường ưu tú nhất khóa đầu tiên của học viện Averio, cuối cùng lại mất tích một cách bí ẩn.”

Lâm Đống Lương cau mày:

“Trong tư liệu có ghi lại chuyện đó, thân thế Tần Vân cũng không phải là bí mật.”

Thẩm Trác Phàm gật đầu:

“Chính xác, chuyện như vậy có thể điều tra ra, nhưng chúng ta lại xem nhẹ một sự kiện.”

Lâm Đống Lương nhìn hắn.

Thẩm Trác Phàm tiếp tục:

“Vì cái gì một Dẫn đường cấp 3S lại thu dưỡng một đứa trẻ ngay cả tinh thần hệ cũng không có đâu?”

“Thân thế của ta kỳ thật rất nhấp nhô nha.” – Tần Vân đính xong pha lê lên đầu chuột Mickey lại tiếp tục chuyển qua đính gối ôm – “Lúc ta 8 tuổi còn không có tinh thần hệ, mẹ nuôi ta liền xem ta như người thường mà nuôi lớn, ta vẫn luôn nghĩ mình chính là người thường a.”

Mặc Xá Lý hừ mạnh một tiếng, khinh thường nói:

“Ta không có chút hứng thú nào với thời thơ ấu của băng vệ sinh đâu.”

“Ta đang an ủi ngươi đó.” – Tần Vân chịu không nổi nói – “Đây chính là lấy ta làm ví dụ cho ngươi thấy, không có bất kì chuyện gì là tuyệt đối, ngươi còn trẻ, loại chuyện ‘cô độc sống cả quãng đời còn lại’ không cần nói đến bi thảm như vậy!”

Mặc Xá Lý cực giận phản cười (quá tức giận mà bật cười):

“Ngươi đây là đang giáo huấn ta!?”

Tần Vân bóp trán:

“Ta chỉ là nói đạo lí… nói đạo lí mà thôi a.”

Mặc Xá Lý cười lạnh lùng:

“Ngươi quên ta là bạo quân? Ngươi có gặp qua bạo quân nói đạo lí bao giờ sao?”

Tần Vân: “…”

Trọng Diễm nhìn thấy đầu chuột Mickey đã làm xong tự nhiên là hoan hỉ ghê gớm, chẳng qua khi tiến vào phòng huấn luyện, Mặc Xá Lý không cho nó mang theo.

“Sừng có đến hai cái còn muốn đội thứ này vào?” – Mặc Xá Lý đầy mặt ghét bỏ – “Xấu hoắc.”

Trọng Diễm bị đả kích đến cánh đều cụp xuống dưới, mắt thấy lại muốn khóc, Tần Vân vội vàng bận rộn an ủi nó:

“Không sao hết không sao hết! Lần sau ta làm cho ngươi sừng kim cương! Cam đoan lòe lòe lóe sáng xinh đẹp hơn cái này 100 lần!”

“…” Mặc Xá Lý dứt khoát câm miệng, muộn đầu vung kiếm sát quái.

Tần Vân hiện tại có thể thuần thục đem tư duy xúc tu dệt thành võng làm ‘khôi giáp’ cho Trọng Diễm mặc chơi. Mặc Xá Lý rửa sạch kiếm xong, liền nhìn thấy Dẫn đường nhà mình dùng tinh thần lực tạo hình ‘nơ bướm’ cột lên một bên sừng Trọng Diễm, ẻo lả long õng ẹo tạo dáng, cánh đập ‘phạch phạch phạch’ vô cùng hăng say.

“…” – Mặc Xá Lý tiếp tục nhẫn, y thuận tay chém bay một con hỏa diễm ngạc vừa phóng ra…

Tần Vân lại đem tư duy xúc tu dệt thành một làn váy xòe lên thắt lưng Trọng Diễm, trên đuôi to điểm xuyết thêm một lớp bèo ren, hưng phấn gọi Mặc Xá Lý:

“Đẹp không đẹp không!? Có cảm giác manh manh đát hay không nha!!”

Mặc Xá Lý khiêng kiếm, mặt không chút thay đổi nhìn một người một sủng (sủng vật).

“…” – Tần Vân chột dạ liếc y, Trọng Diễm thì dưới ánh nhìn chết chóc của Mặc Xá Lý ngoan ngoãn đi đạp hỏa diễm ngạc, ‘váy xòe’ theo động tác của nó mà bồng bềnh qua lại, lớp ren trên đuôi cũng đón gió tung bay…

Mặc Xá Lý hít sâu một hơi:

“…Ngươi thật sự muốn đem nó nuôi thành một con rồng Barbie sao!?”

Dù tính cách hoàn toàn bất đồng, thế nhưng cảm xúc chủ nhân sẽ trực tiếp ảnh hưởng đến trạng thái tinh thần hệ, cho nên dù Mặc Xá Lý biểu hiện phẫn nộ đến cỡ nào, Tần Vân cũng biết y kỳ thực cũng không thật sự tức giận.

Theo số lần hai người tổ đội luyện tập tăng lên, ăn ý cũng càng ngày càng tốt. Tần Vân trong lúc chiếu cố Trọng Diễm đã có thể đồng thời phân ra tinh lực chăm sóc cho ý thức vân của Mặc Xá Lý, thậm chí khi không cần phòng thủ, có thể đem tinh thần lực ngưng tụ thành ‘tên’ để tiến hành công kích, tuy rằng độ chính xác không được tốt lắm.

“Không bắn được thì đừng bắn.” – Mặc Xá Lý nghiêm khắc nói – “Kỹ thuật của ngươi so ra còn kém hơn đàn bà.”

Tần Vân nhỏ giọng thầm thì:

“Nói bừa… đàn bà mới không bắn được đâu…”

Mặc Xá Lý đen mặt rống:

“Đừng cho là ta không nghe thấy!”

Tần Vân bị rống hoảng sợ, tay run lên, tên lại trật…

Mặc Xá Lý mắng một tiếng phế vật, một con hỏa diễm ngạc từ phía sau hai người đuổi tới, Mặc Xá Lý không còn cách nào khác, chỉ có thể ôm lấy Tần Vân chạy đến một nơi ẩn nấp khác.

Trọng Diễm trong không trung xoay vòng vòng, nó cảnh báo hai người trên mặt đất vị trí của hỏa diễm ngạc, thi thoảng sẽ từ trên không lướt xuống dùng lợi trảo (vuốt sắc) đạp chết một hai con, nhưng cũng chỉ có thể dưới tình huống địch nhân không phát hiện, chung quy bị hỏa cầu hỏa diễm ngạc phun ra bỏng đến cũng không phải chuyện đùa.

“Lần trước 4 con… lần này 40 con…” – Tần Vân trong lòng đã xuất hiện ý nghĩ muốn chết – “Ta nhớ rõ toàn bộ D tinh cũng không có đến 40 con a!”

Mặc Xá Lý bình tĩnh nói:

“Nếu trong vòng một giờ không giải quyết hết toàn bộ, hệ thống còn có thể tự động thả ra 20 con mãnh tượng.”

Tần Vân:

“…Ngươi thật sự mãnh liệt muốn cùng ta tự tử tuẫn tình như vậy sao…”

Mặc Xá Lý nhìn hắn một cái:

“Ngươi nhất định nghĩ thế, ta cũng không có biện pháp.”

Tần Vân cảm giác da mặt mình vẫn không dày bằng hoàng đế, cho nên dứt khoát câm miệng. Hắn nhìn Mặc Xá Lý nhẹ nhàng rút ra long lân kiếm, động tác thong thả vòng qua trái một con hỏa diễm ngạc.

“Ngươi phải học làm thế nào kích thích ý thức vân của ta, chứ không phải chỉ có khống chế mà thôi.” – Mặc Xá Lý bình tĩnh hạ lệnh.

Tần Vân nhịn không được khẩn trương lên, nuốt nuốt nước miếng:

“Ta tận lực…”

“Tận lực?” – Mặc Xá Lý sách một tiếng, y kéo mạnh cổ áo Tần Vân qua, động tác hung hăng hôn lên môi đối phương, qua một lúc lâu mới buông ra – “Muốn có khí thế như vậy, rõ chưa?”

Tần Vân không dám chùi nước miếng vương bên môi, chỉ ngây ngốc đứng tại chỗ.

Mặc Xá Lý mặt không chút thay đổi hỏi:

“Tin tức tố ăn đủ không?”

Tần Vân: “…” Ngọa tào! Tên ngu ngốc nào tạo ra cái phương thức bổ sung tin tức tố này a! Qúa lừa tềnh rồi!

Hỏa diễm ngạc giảo hoạt gian trá, thuộc loại đại hình sinh vật lại có chỉ số thông minh cao vô cùng hiếm có, tuy nói hiện tại 40 con này chỉ là một đống dữ liệu được mô phỏng bằng kỹ thuật cao cấp, nhưng nếu thật sự khinh thường thì tuyệt bích là chết thế nào cũng không biết.

Tần Vân không dám tùy tiện rời khỏi Mặc Xá Lý, ngoan ngoãn theo đuôi Lính gác nhà mình, tư duy xúc tu vói vào ý thức vân của đối phương.

Long nhãn bên trái Mặc Xá Lý hơi hơi nheo lại, kim sắc đồng tử tụ lại thành một đường thẳng tắp như sợi chỉ.

Con hỏa diễm ngạc đang quay lưng lại bọn họ tựa hồ phát hiện nguy cơ, cái đuôi cự đại nháy mắt quét lại đây…