Chung Tình

Chương 28: Thần lộ (sương sớm) [1]




Ngày hôm sau, Tristana nhìn thấy Lâm Đống Lương có mặt ở khu làm việc hoàng thất, sửng sốt nửa ngày không thể khép miệng, nàng nghiêm túc đánh giá sắc mặt đối phương:

“…Ta đã nghĩ hôm nay ngươi sẽ xin nghỉ phép… Tối thiểu gì cũng phải nghỉ nửa ngày.”

Lâm Đống Lương cười cười, trên mặt y có dấu hiệu thức đêm, nhưng cũng không quá suy sút.

“Ta không có nhiều thời gian như vậy để nghỉ ngơi.” – Quốc vụ khanh đại nhân sửa sang lại caravat, hắn nghiêng đầu, ánh mắt kiên nghị mà sáng sủa:

“Có người đang chờ ta.”

Từ sau khi Lâm Đống Lương trở về, tuy rằng tình hình chiến sự ở tiền tuyến không có khởi sắc,về phương diện truyền thông thì rõ ràng lại có biến hóa to lớn, không còn luôn khiển trách hoàng đế bệ hạ thất trách, mà càng nhiều là đem ánh mắt tập trung lên phương diện dân chủ tự do và bình đẳng.

Lâm Đống Lương không biết lấy từ đâu ra kế hoạch thực nghiệm tạp giao ở ETA, phần báo cáo về thí nghiệm khổng lồ này cơ hồ khiến người người ác hàn.

“Đế quốc cũng sẽ không chủ động phá vỡ bất cứ hiệp ước hòa bình nào, nhưng chúng ta tự có điểm mấu chốt của riêng chúng ta.” – Lâm Đống Lương đối mặt với màn ảnh, vẻ mặt y nghiêm túc, lại toát lên nét bi thống cho sự hi sinh của những người tham gia kế hoạch này – “Mà hành tinh ETA đã xúc phạm đến nó.”

Có phóng viên bên dưới vẫn chưa từ bỏ ý định vớt vát tình hình một chút:

“Trừ những thông tin này ra, ngài còn chứng cớ nào khác sao?”

Lâm Đống Lương lộ ra một nụ cười ôn hòa:

“Ta thực may mắn, cùng lúc phát hiện âm mưu của ETA, còn giải cứu một đôi bạn lữ ưu tú.”

Y nhìn về phía người bên cạnh, hình ảnh toàn tức lập tức được chiếu lên, Maggie cùng Alice xuất hiện trên màn ảnh, Alice còn có chút bất an trốn sau lưng Lính gác của mình.

Maggie trấn định ngăn lại vài dụng cụ ghi âm sắp chọt vào mặt mình, nàng hơi nhíu mi phong, biểu tình cao ngạo thanh lãnh.

“Đây là ID chứng minh thân phận của ta.” – Lính gác đem một tấm thẻ đặt trên bàn – “Chúng ta thuộc về một lô hàng thí nghiệm được đưa đến ETA, may mắn nhận được sự quan tâm từ bệ hạ của quý quốc, mới có thể bình an mà sống đến đế quốc.”

“Đương nhiên.” – Maggie dừng một chút, nàng tiếp tục nói – “Trong số các nhân viên được bệ hạ cứu ra lần này còn có một nghiên cứu viên cao cấp tại kho gene― Chris tiên sinh, chẳng qua hiện nay tiên sinh đã cùng bệ hạ đến tiền tuyến xử lý số gene phi pháp ở ETA.”

Phóng viên bên dưới  bắt đầu khe khẽ nói nhỏ, trao đổi với nhau, Lâm Đống Lương biểu tình không biến, hắn đứng dậy, ánh mắt chậm rãi đảo qua gương mặt của từng người bên dưới.

“Những người chiến đấu vì dân chủ, tự do và bình đẳng, không có ai xem là thất bại…” – Lâm Đống Lương bình tĩnh nói – “Cảm tạ các Lính gác cùng Dẫn đường ở tiền tuyến phấn đấu đến tận ngày hôm nay.” – Y đối diện màn ảnh, khom người thật sâu hành lễ – “Chẳng  sợ gặp phải bất công lớn hơn đi nữa, chúng ta cũng chưa bao giờ buông tay.”

Tần Vân nhìn trang đầu là hình ảnh Lâm Đống Lương cúi người choán hết vị trí, tâm tình rất là phức tạp, Thẩm Trác Phàm bĩu môi:

“Không cần thấy đau lòng, học trưởng có kiêu ngạo của chính anh ấy.”

“…” – Tần Vân vẫn cứ cảm giác trong lòng không thỏai mái – “Căn bản họ không cần tao ngộ những chuyện này…”

Thẩm Trác Phàm bĩu môi:

“Hai người đó đều đã chuẩn bị sẵn tinh thần tùy thời hi sinh rồi, cũng không phải làm vậy để tranh thủ ngươi đồng tình đâu.”

“Chính là bởi vì có lý tưởng kiên định, cùng với tín niệm chiến đấu bất khuất, họ mới có tư cách đứng ở nơi đó, trở thành phụ tá đắc lực của ta.”– Thẩm Trác Phàm lộ ra biểu tình hoài niệm – “Đây là lời bệ hạ từng nói với ta.”

Tần Vân nhìn cậu.

Thẩm Trác Phàm cười cười:

“Lúc trước ta cũng không phải quá hiểu, hiện tại hình như rốt cục minh bạch được một chút rồi.”

Trong một đêm, Lâm Đống Lương vinh thăng thành thần tượng tối cao toàn quốc, dư luận lập tức nghiêng về một phía, khiến cho Nội Các chịu áp lực, phải thả một nửa binh lực của Scart ra, hơn nữa rút ba thành cao cấp Dẫn đường đến trợ giúp chiến sự. Nhưng tiếc nuối là, Berlin thủ tướng vẫn lấy danh nghĩa “Thẩn tra nội bộ” mà cấm đoán tướng quân Scart lại.

Lâm Đống Lương ba ngày hai đầu bôn ba qua lại giữa hoàng thất và Nội Các, nửa tháng ngắn ngủi lại gầy đến cơ hồ thoát hình.

Y mang theo hoa quả đến thăm Tần Vân, không ngồi bao lâu liền phải rời đi.

“Tiền tuyến cơ bản xem như đã được khống chế, nhưng chúng ta không có binh lực dư thừa, bệ hạ tạm thời còn chưa triệt quân được.” – Lâm Đống Lương cười có chút chua xót – “Không phải ngài ấy không muốn đến thăm ngươi.”

Tần Vân vội vàng phủ nhận:

“Không có việc gì không có việc gì, ta cũng không phải rất nhớ…” – Biểu tình hắn rối rắm một chút – “Được rồi, kỳ thật là rất nhớ…”

Lâm Đống Lương “Phốc…” một tiếng cười đi ra.

Tần Vân như thế nào lại không biết xấu hổ, đành nhỏ giọng nói:

“Ngươi đừng nói cho y a…”

Lâm Đống Lương cũng bắt chước hắn đè thấp giọng:

“Hảo.”

Tần Vân nhẹ nhàng thở ra, hắn tựa hồ nghĩ đến gì đó, biểu tình có chút cô đơn:

“Kỳ thật ta cũng minh bạch. Dù y có trở lại, ta như bây giờ, đại khái cũng không thể trở về bên cạnh y… Ryan tướng quân nói với ta chuyện Nội Các… vì an toàn, vẫn là tách ra tương đối tốt?”

Lâm Đống Lương cau mày, y muốn nói gì đó, lại không biết nên mở miệng như thế nào.

“Chính là bởi vì có lý tưởng kiên định, cùng với tín niệm chiến đấu bất khuất…” – Tần Vân đột nhiên nói, hắn nhìn Lâm Đống Lương nở nụ cười – “…Ta mới đứng được ở chỗ này, sau đó có thể không hề tiếc nuối rời đi.”

Thẩm Trác Phàm sáng sớm không mở cửa tiệm, cậu đã thuê người, huấn luyện vài ngày rốt cuộc cũng có thể đảm đương hết được mọi việc.

“Ta có khả năng một thời gian không ở trong tiệm.” – Ông chủ Thẩm lảm nhảm, cậu nghĩ nghĩ, rốt cuộc vẫn là đem Điềm Tâm ôm vào trong bao của mình – “Mỗi ngày đừng quên sạn thỉ, tụi nó không thích người máy… đồ hộp cũng đừng cho ăn nhiều, cái đó ca-lo quá cao…”

“Ông chủ a.” – Nhân viên sầu mi khổ kiếm cắt ngang – “Ngài đã dong dài nguyên một ngày hôm qua rồi… chẳng lẽ đây là muốn một đi không trở lại sao?!”

Thẩm Trác Phàm hắc tuyến:

“…Nói không thể nói bậy a! Điềm xấu!”

Phủ Công tước Garcia ban ngày sẽ có chuyên gia đưa sư tử đi dạo. Điềm Tâm ghé vào trên vai Thẩm Trác Phàm, toàn bộ thân mình giống như một cái khăn quàng bự lông xù, quấn một vòng quanh cổ đối phương.

“Ngươi còn nhớ rõ quyển sách ta xem trước kia, nói biện pháp gì cởi bỏ thôi miên sao?” – Thẩm Trác Phàm đối diện Điềm Tâm, bắt đầu lầm bầm lầu bầu.

Mèo Maine mềm mềm “miêu” một tiếng thật dài.

Thẩm Trác Phàm đau đầu nói:

“Dẫn đường phát không được kết hợp nhiệt như ta phải làm thế nào câu dẫn một Lính gác cấp 3S lên giường a…”

Điềm Tâm không kêu nữa, đầy mặt khinh thường liếm liếm móng vuốt.

Thẩm Trác Phàm phiền não nửa ngày cũng không nghĩ ra biện pháp gì hữu hiệu, cậu do dự hồi lâu, rốt cuộc phồng gan lên đi tới bên cạnh Kha Thanh đang trông sư tử.

“Cái kia…” – Thẩm lão bản thành tâm thành ý hỏi – “Trong phủ các ngươi còn thiếu người tắm rửa cho sư tử sao?”

Tristana tới đón Tần Vân xuất viện, không có nhìn thấy Thẩm Trác Phàm, trong lúc vô tình hỏi, nguyên lai Tần Vân cũng không biết luôn.

“Đã nửa tháng ta không gặp cậu ấy…” – Tần Vân gói ghém đồ đạc – “Quốc vụ khanh đại nhân đâu?”

“Ngươi không biết?” – Tristana có chút sửng sốt, tâm tình nàng lập tức tốt lên, nở nụ cười – “Arthur công tước phái binh, nếu không có gì bất ngờ, bệ hạ hôm nay hẳn là có thể trở về.”

“A…” – Tần Vân ngắc ngứ nói – “Ân, đúng nha…”

Nữ tướng quân gật đầu:

“Đúng vậy, Scart được thả, Lâm Đống Lương rốt cuộc có thể đi đón tên đó.”

Tần Vân cao hứng nói:

“Vậy thật sự là quá tốt rồi.”

“Bất quá cũng không thể khinh thường.” – Tristana làm giúp thủ tục xuất viện cho Tần Vân – “Lão yêu bà kia vẫn luôn thích thực hiện vài ba chủ ý xấu, quay đầu liền đâm ngươi một đao cũng có khả năng.”

Tần Vân bị nàng nói đến trong lòng sợ hãi, ra cửa bệnh viện còn nhịn không được nhìn quanh bốn phía một vòng.

Chỉ là liếc mắt một cái, hắn lập tức phát hiện ra Mặc Xá Lý đang đứng xa xa.

Hoàng đế bệ hạ tựa hồ không hề có ý lại đây chào hỏi, y đứng ở nơi xa, không hề động, bởi vì cự ly quá xa mà thấy không rõ biểu tình, chỉ có Chris đang đứng phía sau hướng Tần Vân dùng lực vẫy mạnh tay.

Tần Vân theo bản năng vươn  tay đáp lại, hắn đang nghĩ Trọng Diễm đi đâu mất rồi, mới nhớ lại chính mình đã nhìn không không thấy nữa.

“Ngươi không đi tiễn sao?” – Chris thu hồi tay, nhịn không được nhìn về phia người đứng cạnh – “Hắn hình như rất hi vọng ngươi qua đó…”

Biểu tình Mặc Xá Lý đạm mạc, y lắc lắc đầu:

“Không cần.”

Chris ngẩn người, có chút sinh khí, căm giận nói:

“Ha, trở mặt không nhận người… lãnh huyết vô tình!”

Mặc Xá Lý cũng không phản bác, y như là không hề nghe thấy, lẳng lặng nhìn chăm chú vào sau lưng Tần Vân.

Tại nơi tất cả mọi người không ai nhìn thấy, Trọng Diễm mở ra cự đại hắc dực, nó ôn nhu từ sau lưng ôm lấy Dẫn đường cuả mình, trầm trọng mà buồn thương.

Khi Tristana phát hiện cờ xí Nội Các tung bay, cả người đều không hảo, sắc mặt nàng khó coi vô cùng, đứng chắn trước mặt Tần Vân, nhìn Berlin phu nhân đang không nhanh không chậm tới gần.

“Chúc mừng xuất viện, Tần Dẫn đường.” – Berlin cách Tần Vân không đến một mét thì dừng lại, bà cười nói – “Nhìn ngài có vẻ hồi phục rất khá?”

Tristana nheo mắt:

“Nhờ phúc, chúng ta đang chuẩn bị đi.” – Nàng vừa định kéo Tần Vân vượt qua đối phương liền bị hai Dẫn đường cao cấp chặn lại, nữ tướng quân cắn răng – “Bà đây là có ý gì?!”

Berlin thản nhiên nói:

“Tới sớm không bằng tới đúng lúc.” – Bà nhìn về phía Tần Vân, thu hồi nụ cười – “Bên ETA còn có rất nhiều chuyện không giải thích rõ ràng, cần phải thỉnh Tần Dẫn đường theo chúng ta đi một chuyến đi.”

Tần Vân còn chưa phản ứng lại đây, đã bị hai Dẫn đường đè lại bả vai, hắn vừa định giãy dụa, đột nhiên bị một cánh tay từ phía sau vươn đến kéo vào lòng.

Biểu tình Tristana kinh hỉ hô lên:

“Bệ hạ!”

Berlin ý vị thâm trường nhíu mày:

“Bệ hạ vừa trở về, như thế nào không đi nghỉ ngơi đâu? Không mệt sao?”

Động tác Mặc Xá Lý thô lỗ đem cái đầu cương ngạnh của Tần Vân gắt gao đè lên vai mình.

Berlin: “…”

“Vừa lúc có ngươi ở đây, ta có thể tuyên bố một vài chuyện.” – Mặc Xá Lý lạnh lùng nhìn Berlin, một tay nâng cằm Tần Vân lên – “Tương lai nam nhân này sẽ được hưởng một nửa chủ quyền đế quốc.”

Tần Vân: “??”

Mặc Xá Lý tiếp:

“Nói thông tục một chút là, ta sẽ cùng hắn kết hôn.”

Tần Vân: “…??!!!”