Chước Phù Dung

Chương 53: Thỉnh cầu




Đại Thanh năm thứ nhất, mùng năm tháng tám.

Ngày hôm đó trong lịch sử Đại Cảnh quốc lưu lại một sắc thái nặng nề.

Tuyên chính điện.

Đại Lý tự Lâm khanh trình báo vụ án đầu Tiêu Sùng Việt đã giải quyết hoàn chỉnh, Tiêu Sùng Việt tiến vào triều hơn hai mươi năm, âm thầm đút lót giành công quỹ hơn 8200 lượng hoàng kim, còn sát hại ba mạng người, chỉ vì đối phương sau khi làm việc chung đòi tăng thêm phí ngậm miệng, ông ta không đồng ý nên sát hại.

Về việc này, đế vương hạ chỉ, dinh thự Tiêu phủ và toàn bộ tài sản của Tiêu Sùng Việt đều sung công quỹ, chủ mưu Tiêu Sùng Việt và Đỗ thị bị xử tử, chém đầu thị chúng, kẻ đồng mưu đánh sáu mươi trượng, lưu đày biên cương. Về phần Tiêu Như Úc, tước bỏ phi vị, nữ quyến thì vào phường dệt, hoán y cục lao động làm việc.

Nam Cung Lân bèn dựa vào việc, này, phế bỏ chế độ hậu cung, hoàng đế chỉ có một hậu, hành động ấy khiến các quan lại trong triều xôn xao. Mặc dù Không dám tán thành phương pháp của hoàng đế, song cũng không thể nào phản bác, trong lòng mọi người đều biết rõ một việc, hoàng đế trẻ tuổi quả thực đoạn tụ chi phích, vì Hữu thừa tướng phế bỏ hậu cung, thậm chí ngầm phóng đoán rằng, Nghê Ngạo Lam có thể làm nam hậu đầu tiên của Đại Cảnh quốc.

Vụ án Tiêu Sùng Việt xét xử xong xuôi, vài quan viên trên điện thay phiên nhau tấu trình việc nhỏ.

“Hoàng thượng, chùa Quảng Nguyên tỉnh Hà Sơn gần đây vì thời tiết ác liệt, cư dân muốn khai đàn cầu phúc, hi vọng trước cuối năm hoàn thành chùa, đáng lẽ phải do Tiêu Sùng Việt đích thân tới, hiện chẳng biết có thể ủy nhiệm ai, thỉnh Hoàng thượng bổ nhiệm.”

Trương khanh nói.

Chức vệ úy hiện nay tạm do Lý thiếu khanh đảm nhiệm, nhưng Lý thiếu khanh chỉ mới tứ phẩm, vốn dĩ trên tam phẩm thay thế mới được, nhưng giờ không ai có thể làm.

Nam Cung Lân trầm tư, dùng một trong cửu tự khanh[1] cũng không thỏa, các tự vẫn phải do quan tam phẩm chủ trì, chuyến đi tỉnh Hà Sơn này hành trình không ngắn, bận đi bận về phải mất ít nhất hai mươi ngày.

[1]Cửu tự bao gồm: Tông chính tự, Thái Thường tự, Quang Lộc tự, Hồng Tư tự, Ty Nông tự, Thái Phủ tự, Vệ úy tự, Thái Bộc tự, Đại Lý tự.

Khuyết một tự trong hai mươi ngày không lạc quan lắm, tuy có thiếu khanh có thể tạm thay mặt, song dù sao kinh nghiệm phán đoán vẫn có khác biệt.

Ngay khi hoàng thượng chưa biết chọn ai, Nghê Ngạo Lam bước ra nói, “Hoàng thượng, vi thần tự nguyện đảm đương chuyến đi lần này.”

“Không được, ái khanh chưa có không gian trao đổi, trẫm muốn người khác.” Nam Cung Lân híp mắt, không chút nghĩ ngợi cự tuyệt ngay.

Lời vừa nói ra, bách quan ở dưới đều cười trộm.

Đúng thôi, hiện tại Hoàng thượng sủng hạnh Nghê thừa tướng, có nam sủng này, ban ngày có thể xét xử quốc gia đại sự, ban đêm có thể bò lên long sàng lấy lòng Hoàng thượng. Hoàng thượng nói gì cũng không chịu thả người, gần một tháng không gặp, vừa nghĩ thôi tâm trạng đã kém rồi.

Nghê Ngạo Lam thầm thở dài, nhưng kiên trì thịnh cầu, “Hoàng thượng, cần dùng quan trên tam phẩm, hiện nay phóng tầm nhìn cửu tự khanh không thể rút đi, xem ra vẫn là vi thần thích hợp nhất. Huống chi, Hữu thừa tướng đại diện Hoàng thượng đích thân tới tỉnh Hà Sơn, tất nhiên có thể gia tăng danh vọng của Hoàng thượng và triều đình, thỉnh Hoàng thượng thành toàn.”

Đáy lòng cũng biết đế vương không muốn nàng rời đi một khoảng thời gian dài vậy, nàng rời đi cũng đâu muốn, nhưng nếu vì thế có thể củng cố lòng dân, gia tăng tín nhiệm của bách tính dành cho triều đình, thì chuyến đi lần này rất đáng giá.

Nhi nữ tình trường lúc nào cũng có, song hiện giờ đại nghiệp hưng quốc phải đặt lên vị trí đầu tiên.

Đại căn cơ đế vương vững chắc, đứng vững gót chân, triều đình thanh lọc một mảng, muốn sớm tối ở chung có gì khó khăn chứ.

Nghe từng câu của thiên hạ đúng rất hợp lý, nhìn ánh mắt kiên định không thay đổi của thiên hạ, Nam Cung Lân biết cho dù hôm nay hắn không đồng ý, ngày mai nàng cũng sẽ bẩm tấu lần nữa, cho đến khi hắn đồng ý mới thôi.

Năm ngón tay thon dài dưới ống tay áo long bào vàng rực đang nắm chặt thành quyền, hắn nhắm mắt lại, việc này hết thảy cũng vì muốn tốt cho giang sơn, lần nữa mở mắt nói, “Trẫm chuẩn cho tâm nguyện của ái khanh, ngày mai lập tức khởi hành.”

“Ngô hoàng anh minh, vạn tuế vạn tuế.”

Thu hết phản ứng của Hoàng thượng vào mắt, Nghê Ngạo Lam khẽ cười nghĩ, sau khi hạ triều phải làm long tâm vui vẻ thật tốt, bị nàng ép tới mức không thể không đồng ý, quả thật cũng làm khó hắn.

***

Sắc trời lờ mờ tối, cung điện thắp sáng từng ngọn đèn hoa.

Bảo Tiểu Duệ Tử và vài cung nữ bưng món ăn thiên tử yêu thích lên, Nghê Ngạo Lam bước vào Liên Hương hiên, chỉ thấy bóng lưng Nghê Ngạo Lam đứng bên hồ ngắm hoa sen.

Kim Phúc bên cạnh phụng bồi với vẻ mặt lúng túng, từ lúc Nghê thừa tướng thỉnh cầu trên triều, hắn ta chỉ biết thời gian tiếp theo trong hôm nay rất gian nan.

Chủ tử mặc lam bào, sợi tóc cũng không buộc lên, xõa tung bay, có loại tản mạn kiêu ngạo, hơn nữa ngũ quan tuấn mỹ xinh đẹp, càng lộ vẻ mê người, song, từ đầu đến cuối nét mặt đều lạnh lẽo tới nỗi sắp đông chết người, thực sự khiến người ta ăn không tiêu.

Kim Phúc nhìn thấy Nghê Ngạo Lam ở trước mặt giống như thánh mẫu từ trên trời hạ phàm, rất muốn gọi nàng một tiếng “Cô nãi nãi của ta ơi, cứu mạng!”, nháy mắt mãnh liệt với nàng.

Rõ ràng Nghê Ngạo Lam làm Hình Thượng Thiên tức giận không nhẹ, cả ban ngày không thấy bóng dáng đâu, hiển nhiên phát cáu với nàng. Thế là phất tay một cái, báo cả đám người vào trong hiên trước, còn mình thì đi tới phía sau hắn, hai tay vòng qua hông hắn.

“Lân ca ca, dùng bữa thôi.”

“…” Nam Cung Lân nhìn chằm chằm hai cánh tay trắng nõn nhỏ bé, thực sự muốn trực tiếp túm lấy hung hăng cắn một phen, nhưng điểm mấu chốt yêu nàng càng lúc càng sâu lại nhượng bộ, không ngừng nhượng bộ, đánh vỡ nguyên tắc của mình.

Không nghe thấy hắn nói chuyện, Nghê Ngạo Lam tiếp tục làm nũng, khuôn mặt nhỏ nhắn dán trên lưng hắn, ôm hắn càng chặt. “Lân ca ca, huynh không nỡ để muội rời đi, muội làm sao cam lòng rời khỏi huynh chứ, nhưng lúc này chỉ có thể lấy đại cuộc làm trọng vì tương lai sau này có thể sớm sớm chiều chiều, không phải sao?”

“Bảo bối, ta nên làm sao với muộn đây?” Lòng bàn tay Nam Cung Lân đặt lên mu bàn tay hơi lạnh của nàng, chậm rãi chà xát, không để nàng cảm thấy ban đêm lạnh lẽo.

“Lân ca ca, yêu muội yêu tất cả của muội, muội yêu huynh cũng yêu cẩm tú giang sơn của huynh, huynh còn nhớ đã hứa gì với muộn không?”

“Bất kể thế nào, đặt giang sơn nhân dân Đại Cảnh quốc lên vị trí đầu tiên.” Thiếu niên thở dài, xoay người ôm nàng vào lòng mình.

Thiếu nữ ngẩng đầu, nở nụ cười ngọt ngào, “Đúng rồi, đây mới là Lân ca ca của muội.” Hai gò má cọ cọ ngực hắn, “Muội sẽ đi nhanh về nhanh, thật đấy.”

“Không cho phép nhìn nam nhân khác, không cho phép buổi tối ra ngoài chạy loạn, ngọc bội phải giữ thật kỹ, ai dám tạo phản cứ lấy ra đè hắn.” Nam Cung Lân bắt đầu đưa ra quy định, sợ thiên hạ vừa rời khỏi lòng mình liền bay đi mất.

“Tuân lệnh.” Trong mắt Nghê Ngạo Lam đều là khuôn mặt khí phách của hắn, “Hôm nay là sinh thần của huynh, muội đặc biệt xuống bếp nấu canh làm thức ăn đó.”

Năm ngón tay nhỏ dài nắm chặt ngón tay thon dài của hắn, nàng kéo hắn bước vào trong hiên, càng không ngừng giới thiệu món ăn sở trường của mình với hắn.

Nam Cung Lân khẽ cười, tinh thần phấn chấn.