Chưởng Môn Lại Bị Thiên Đế Bức Hôn Nữa Rồi

Chương 4: Gặp nhau




Bị một câu nói kia của Long Quân Trạch kích thích, nhất thời Phượng Trường Ca không biết phải đi đâu, bay một vòng giữa không trung, cuối cùng dứt khoát tung cánh một cái, bay đến một nơi bình thường hay đi nhất.

Đó là Yên Miễu Hồ, là một nơi đất lành cảnh đẹp cách Côn Luân tông chừng hơn một ngàn dặm, là nhà đồ đệ Mặc Huyền của Phượng Trường Ca, cũng là nơi đầu tiên Phượng Trường Ca gặp Mặc Huyền.

Một luồng ánh đỏ từ chân trời bay đến, sau khi rơi xuống đất hóa thành một người hồng y, vung tay áo lên, ánh đỏ tản đi, lộ ra mặt mũi tuấn mĩ vô song, quả nhiên là một vị công tử đẹp như ngọc.

“Tiểu Hắc à, sư tôn lại đến thăm ngươi đây.”

Phượng Trường Ca khoát tay, ánh đỏ trong tay chớp động, chớp mắt liền xuất hiện một vò rượu, hắn giật nắp vò rượu một cái, ủ trong trăm năm, linh tửu ở bên ngoài nghìn vàng không có được lại bị hắn rót toàn bộ vào mặt hồ gợn sóng lăn tăn trước mặt, nhiều đóa bọt nước văng lên, ở dưới ánh mặt trời long lanh hiện ra nhiều màu sắc.

“Ta nghĩ, chắc ngươi hận ta lắm, ta còn không dám đem di thể ngươi an táng ở Côn Luân tông.”

Hắn có chút tự giễu cười một tiếng, ném vò rượu trong tay đi, một cột nước không lớn không nhỏ văng lên trên mặt nước, ngay sau đó dần lặng xuống.

“Chỉ trách sư tôn không nói rõ, tình hình lúc đó rất khẩn cấp, ta chỉ nói để ngươi đứng trên đài tế, chắc ngươi cho rằng ta thật sự muốn đem ngươi làm tế phẩm, cuối cùng tẩu hỏa nhập ma trực tiếp ma hóa.”

Hắn khẽ cười lắc đầu một cái, “Ngươi thật sự nhẫn tâm với sư tôn, ngay cả một cơ hội giải thích cũng không cho ta, rõ ràng chỉ cần chút máu của ta là được, ai cần ngươi làm tế phẩm chứ, khiến ngươi tự mình đa tình, không thể không tự tìm chỗ chết!”

Hắn nói xong lời cuối cùng, giọng nói đã có chút nghẹn ngào, đáy mắt đen nháy có ánh đỏ chớp động, đôi mắt vốn màu đen dần dần như có ngọn lửa đỏ rực, phát tán ra nhiều ngọn lửa như vậy, cả người đều có thêm nhiều khí chất uy nghiêm, tựa như thần thượng cổ tồn tại mãi mãi, lẫm liệt mà không thể xâm phạm.

“Quả nhiên ngươi ở chỗ này.”

Một giọng nói vang lên sau lưng, ôn hòa như gió xuân liễu xanh, khiến cho người nghe cảm giác thoải mái.

Một nam tử thanh y chậm rãi đi đến, khuôn mặt hắn cũng giống giọng nói, dịu dàng như ngọc, nhu hòa hờ hững.

Phượng Trường Ca không quay đầu lại, tròng mắt ửng đỏ lẳng lặng nhìn mặt hồ mênh mông sương khói, nhàn nhạt nói: “Mục Nhiên, ngươi nói xem, y có khả năng trở về sao?”

Tề Mục Nhiên đi đến bên cạnh hắn, cùng hắn nhìn mặt hồ dao động dưới ánh mặt trời, trong giọng nói có chút than thở, “Những lời này ta đã nói với ngươi từ một trăm năm trước rồi, ngay cả nguyên thần của y cũng mất, không sống được.”

Phượng Trường Ca nhẹ nhàng nhắm mắt lại, không lên tiếng.

Tề Mục Nhiên nhìn hắn một cái, bất đắc dĩ nói: “Nếu ngươi để thân thể y ở Thiên Sơn lâu như vậy, dựa vào một thủy thần để bảo hộ di thể của y, vì thế mà không tiếc thiếu Thiên Sơn một ân huệ lớn, có đáng không?”

“Chỉ cần có một tia hy vọng, ta vẫn muốn thử một chút.” Phượng Trường Ca thở ra một hơi thật dài, “Năm đó là ta không giải thích rõ cho y, mới gây ra đại họa như vậy, người làm sư phụ như ta, luôn không tận lực với y.”

“Y suýt nữa đã giết ngươi.” Thanh âm của Tệ Mục Nhiên hơi nặng nề, giữa chân mày hiện lên một sự tức giận mờ mịt, “Lúc ấy ngươi vì khởi động pháp trận mà mất đi hơn nửa máu Phượng Hoàng, chính là lúc suy yếu nhất, đột nhiên y lại hóa ma chẳng ngó ngàng gì mà đại khai sát giới, nếu không phải Thanh Hồng cứu ngươi, thiếu chút nữa ngươi đã chết dưới vuốt của y!”

Phượng Trường Ca cười nhạt, “Y sẽ không ra tay.”

Tề Mục Nhiên chỉ hận rèn sắt không thành thép, trợn mắt nhìn hắn, “Ngươi luôn tự do phóng khoáng như vậy.”

Phượng Trường Ca nâng mi cười, “Yên tâm, trong trời đất này cũng chỉ còn lại một con Phượng Hoàng, ta sẽ không lấy mạng mình ra làm trò đùa.”

“Ngươi còn biết mình là Phượng Hoàng!” Tệ Mục Nhiên trợn mắt nhìn hắn một cái, “Ban đầu ta cứu ngươi từ trong lửa phượng hoàng đã sắp cháy hết, thiếu chút nữa cũng ném luôn cái mạng già của ta, nếu ngươi dám tùy tiện chết, xem ta xử lý ngươi như thế nào!”

Phượng Trường Ca cười ha ha một tiếng, “Ta làm sư tôn ba trăm năm, thật đúng là nghiện rồi.”

Hắn phất tay một cái, “Được rồi, không nói nhiều nữa, nếu đã đến, trước hết giúp ta một việc, Thiên Đế kia đuổi ta đến cùng không buông, thân phận ta không tiện bại lộ, ngươi đi Thiên Cung thăm hỏi một chút, vì sao y lại đột nhiên muốn cưới ta làm Thiên Hậu.”

Tề Mục Nhiên nhướng mày, lộ ra một nụ cười thâm trầm, “Trước kia ngươi ở trên trời đùa giỡn con nhà người ta như thế nào?”

Phượng Trường Ca hừ một tiếng, “Ta là loại Phượng Hoàng tùy tiện đi đùa giỡn người khác sao?”

Tề Mục Nhiên cười ha ha một tiếng, hai tay khoanh trước ngực nhìn hắn như xem trò vui, “Tính ngươi như thế nào ta rõ nhất, năm đó Long tộc không thèm để ý đến cảnh khốn khổ của Phượng Hoàng tộc, khiến toàn bộ tộc Phượng Hoàng diệt vong, không có khả năng ngươi lại không có khúc mắc với Long tộc, ngươi luôn không lộ mặt ở thiên giới, cũng chỉ biết vài người ở thiên giới như thế, tiểu Thái tử người ta mới lên làm Thiên Đế không lâu, cũng chưa từng gặp ngươi, nếu không phải trước đây ngươi đùa giỡn y, sao đột nhiên y lại muốn cưới ngươi?”

Phượng Trường Ca nghẹn một chút, chậm rãi nói: “Lúc đó ta cứu y một mạng, có thể y không biết thân phận của ta a…”

Tề Mục Nhiên vô cùng hứng thú nhìn hắn, “Trước tiên để thân phận qua một bên, sau khi cứu thì sao, đã xảy ra chuyện gì?”

Phượng Trường Ca nhìn bộ dáng của hắn rất ngứa tay muốn đánh người, còn chưa kịp ra tay, ánh mắt chợt biến đổi, trong nháy mắt Tề Mục Nhiên cũng thu lại ý cười, nhìn về phía chân trời một cái, vẻ mặt có chút ngưng trọng.

Hai người nhìn nhau một cái, đồng thời hóa quang ẩn núp vào trong rừng cây.

Vừa ẩn vào rừng cây xong, một luồng ánh bạc phóng nhanh từ chân trời đến, rơi xuống đất hóa thành một nam tử huyền y, tóc bạch kim mắt tím, không giận không uy, trên khuôn mặt anh tuấn bao phủ một tầng hàn băng giống như sương lạnh, khiến cả người đều có một loại khí chất lẫm liệt lạnh lùng.

Y lẳng lặng đứng bên hồ nhìn mặt hồ lăn tăn gợn sóng, bởi vì đưa lưng về phía rừng, Phượng Trường Ca không thấy được vẻ mặt của y, nhưng cái này không ảnh hưởng gì đến nghi vẫn của hắn.

Tại sao Thiên Đế đột nhiên xuất hiện ở đây?

Đang nghĩ như vậy, lại chợt thấy Long Quân Trạch khoát tay, tung một chưởng vào mặt hồ, “Ầm” một tiếng nổ vang, từng đóa bọt nước văng lên, một vò rượu màu đen đi đôi với giọt nước tung tóe rơi vào tay y.

Y cầm vò rượu, đưa vào mũi nhẹ nhàng ngửi, trong mắt phút chốc lộ ra vẻ cười mà như không, “Xem ngươi còn trốn đi đâu!”

Y chợt xoay người, lòng bàn tay mang theo gió hướng vào trong rừng, trong nháy mắt một trận cuồng phong thổi đến, một con chim nhỏ màu hồng cổ mang Ngọc Kỳ Lân phành phạch bay ra, chớp mắt rơi vào tay y.

Long Quân Trạch nhìn nó hồi lâu, nghi ngờ hỏi: “Chỗ này có người lập kết giới, sinh linh không vào được, ngươi là linh thú? Sao ta lại không cảm nhận được linh lực trên người ngươi?”

Tiểu Hồng Điểu trợn một đôi mắt đỏ như hồng ngọc nhìn y, yên lặng giả chết.

Long Quân Trạch thấy nó không trả lời, đôi mắt tím hơi híp một chút, dừng lại một lát, lại hỏi: “Ngươi có thấy một nam nhân hồng y không? Hẳn là hắn vừa mới tới.”

Tiểu Hồng Điểu: “…”

Ngươi chết tâm đi, ta sẽ không bán đứng mình đâu!

Nhất thời bầu không khí trở lên im lặng lúng túng.

“Ánh mắt của ngươi khiến ta nghĩ đến một người.” Long Quân Trạch nhàn nhạt mở miệng, thanh âm thâm trầm, lạnh lùng, “Một người… Ta vừa nghĩ đến liền hận không thể phá nát cung điện của hắn.”

Tiểu Hồng Điểu: “…”

Chắc là nhớ lại một đoạn chuyện cũ tuổi thơ, Long Quân Trạch cắn răng, trên khuôn mặt trắng nõn thoáng qua vẻ xấu hổ, nhất thời không nhịn được, cuối cùng trực tiếp lẩm bẩm, “Phượng Hoàng thần, ta thật muốn phá hủy Phượng Hoàng Đài của ngươi, để báo thù…”

Y nói đến đây đột nhiên dừng lại, cắn răng thật chặt, vẫn không nói ra đoạn tuổi thơ mất mặt kia ra khỏi miệng.

Tiểu Hồng Điểu: “…”

Ngọc Kỳ Lân: “…”

Bé ngoan, nhìn Tiểu Long này đang rất giận nha, rốt cuộc ngươi đã làm ra chuyện gì khiến trời giận người oán vậy hả?

Tiểu Hồng Điểu ngẩng đầu suy nghĩ một chút — cũng không làm gì mà, chỉ là giúp y giải độc, có điều phương pháp quả thật có chút thảm thiết.

…Có thể nói là một bóng ma tuổi thơ kinh khủng.

—Hết chương 4—

Tác giả có lời muốn nói:

Phượng Trường Ca: Đến đến đến, chưng một chút độc sẽ ra hết ấy mà.

Long Quân Trạch: …

Phượng Trường Ca: Đến đến đến, hấp cách thủy một chút có thể giải độc.

Long Quân Trạch: …

Phượng Trường Ca: Tiểu Long đến đây, còn phải châm cứu nữa mà, chạy xa như vậy làm gì?

Long Quân Trạch: …

Phượng Trường Ca: Đợi lát nữa còn phải hun khói nữa, đừng tạch mà.

Long Quân Trạch: …Để cho ta chết đi! QAQ

Đến đến đến, chúng ta nói rõ một chút:

Căn cứ vào tình hình bây giờ, trước mắt là màu đỏ tím, Phượng Trường Ca là Phượng Hoàng thần thượng cổ thiên giới, con Phượng Hoàng duy nhất trong tam giới, tình cờ lúc đó cứu được Tiểu Long là Long Quân Trạch, vì giải độc cho y, hung hăng giằng co Tiểu Long một phen, khiến cho Tiểu Long còn nhỏ có một bóng ma tâm lí cực kì kinh khủng đối với Phượng Trường Ca, sau đó Phượng Trường Ca rơi vào nhân gian làm chưởng môn, thu nuôi một Tiểu Hắc Long làm đồ đệ, Tiểu Hắc Long tên là Mặc Huyền, tên tắt là Tiểu Hắc, sau đó bởi vì một vài hiểu lầm, tiểu đồ đệ chết, nguyên thần về trời, Long Quân Trạch tỉnh lại, mới có một chuyện bức hôn kế tiếp.

Vấn đề bên ngoài bây giờ, Long Quân Trạch biết Phượng Trường Ca là sư tôn của y, nhưng không biết hắn là bóng ma Phượng Hoàng thần dày vò tuổi thơ y, Phượng Trường Ca biết y là Thiên Đế, không biết y chính là tiểu đồ đệ nhà mình.

Các tiểu thiên sứ hiểu chưa?