Chưởng Sự

Quyển 2 - Chương 27: Chim hoàng yến đến




Mặc Tử lại bắt đầu cuộc sống ở ẩn, giống như khi ở trong Cầu phủ. Không hành động cùng với Bạch Hà, Lục Cúc, cũng không theo sau Cầu Tam nương đến chỗ nọ chỗ kia.

Ba ngày trôi qua, hai ngày ở trong Mặc Tri cư đợi, ngoại trừ làm chút chuyện Bạch Hà giao cho, thì đều ở trong phòng nhỏ phía tây bắc bào gỗ. Cầu Tam nương mang vào Kính Vương phủ tám mươi rương của hồi môn. Còn Mặc Tử mang vào hai hòm lớn công cụ và gỗ.

Mặc Tri cư lại không giống như viện nhỏ ở Cầu phủ, những việc nhỏ nhặt đều có tiểu nha đầu và vú già. Nàng tốt xấu gì cũng là một nha hoàn bậc hai, nơi này chỉ có Cầu Tam nương và ba nha đầu Bạch Hà, Tiểu Y, Lục Cúc lớn hơn nàng. Bốn người này không có trong viện, nàng chẳng khác gì tiểu chủ.

Chút nữa quên nhắc tới, sau hôm Cầu Tam nương được gả vào Vương phủ, khi dâng trà xong cho công công bà bà*, Kính Vương phi nói nãi nãi trong phủ nên có bốn đại a đầu, mà Cầu Tam nương chỉ có hai nha đầu bên cạnh, quá ít. Vì thế, vừa lúc Lục Cúc ở bên cạnh, Cầu Tam nương thuận thế thăng nàng lên làm nha đầu bậc nhất, nay cũng chỉ còn lại Mặc Tử là nha đầu bậc hai. Lão Vương phi còn nói chỗ mình có một đại a đầu rất thạo việc, không biết Cầu Tam nương có muốn hay không. Cầu Tam nương sao có thể nói không muốn, tự nhiên là tỏ ra vô cùng cảm kích. Có điều đại a đầu kia còn chưa đến đây, có lẽ cũng phải hai ngày nữa.

*Công công bà bà: công công là bố chồng, bà bà là mẹ chồng, “nãi nãi” cũng giống như “thiếu phu nhân”, tất cả ta đều để từ hán việt vì cảm thấy chuyển thành thuần việt như bố chồng, mẹ chồng… không hợp lắm.

Sau khi trở về Lục Cúc cảm thán, nói nếu Mặc Tử đi theo, có lẽ cũng sẽ được thăng lên làm nha đầu bậc nhất.

Mặc Tử vốn không có ý định kia, cười nói thật tiếc, nhưng trong lòng không để ý chút nào.

Cầu Tam nương lại nói có gì mà đáng tiếc, đại nha đầu trong phủ không nhiều lắm, nếu đi ra ngoài, mọi người sẽ quen mặt, hành sự sau này không thuận tiện. Ý tứ của nàng, chính là Mặc Tử càng trốn kỹ càng tốt.

Bạch Hà nghe thấy thế, hiểu rằng, tuy cô nương nhà mình đã gả cho người ta, có điều tâm tư kiếm tiền vẫn không thu lại.

Ở chuyện này, Mặc Tử và Cầu Tam nương rất ăn ý. Cho dù có phu quân, nữ nhân vẫn phải tự lập. Huống chi trước mắt Tiêu Tam vẫn là một người không đáng tin cậy. Kể từ sau đêm “động phòng” đó, vẫn chưa lộ mặt. Nhưng cũng không phải hắn đến chỗ ở của chim hoàng yến*, mà là đến Tịnh Tuyền các đọc sách, không cho ai quấy rầy.

*Kim ti tước là chim hoàng yến. Lấy hai chữ “kim ti” trong tên của Kim Ti gắn với “tước” để gọi nàng ta.

Sáng sớm hôm đó, Vương phi quả thật sai mụ mụ đến thu khăn lụa, Tiêu Tam cũng coi như có trách nhiệm, ở trước mặt mọi người đem khăn lụa nhét vào trong lòng mình, nói thẳng thứ này do hắn bảo quản, mặc kệ mụ mụ có khuyên như thế nào cũng không đưa ra, cuối cùng đành phải thôi.

Thứ kia của nương tử người ta, đưa cho ai cũng không thích hợp, nếu thật sự phải cất đi, cũng chỉ có thể do trượng phu cất. Lúc ấy Mặc Tử đã nghĩ như vậy.

Cầu Tam nương lúc đó thấy hành động của Tiêu Tam thì đỏ thẫm mặt.

Cũng bởi vì Tiêu Tam có hành động như vậy, chỗ lão Vương phi và Vương phi cũng nhẹ nhàng thở ra, lúc trước còn tưởng rằng lão Tam sẽ vì Cầu Tam nương là con gái thương nhân mà khinh thường lên mặt, muốn hắn chấp nhận nàng phải mất rất nhiều công sức thuyết phục. Không ngờ lần này hắn lại có vẻ coi trọng thê tử. Vì thế cũng đánh giá cao Vệ Quỳnh Ngọc thêm vài phần, nói đùa là lão Tam đổi tính, nếu như Cầu Tam nương có thể có thai, sẽ đem tên Vệ Quỳnh Ngọc viết vào trong gia phả.

Những lời này đều là Bạch Hà trở về nói cho Mặc Tử.

Mặc Tử nghĩ, cuối cùng Vệ phu nhân lại là người thắng. Lại nói tiếp, nếu phu thê bọn họ có điểm bất hòa, là vấn đề của hai người bọn họ. Vệ phu nhân vẫn có công chọn đúng người.

Hôm nay, Cầu Tam nương theo thường lệ đến hầu hạ bà bà dùng bứa sáng, có điều không mang theo Tiểu Y. Trong ba ngày, đây là lần đầu tiên không mang Tiểu Y cùng ra ngoài, đương nhiên không phải bởi vì muốn giải phóng nha đầu, mà có dụng ý khác.

“Đây là phòng ở của chúng ta sao?” Tiểu Y ngồi ở trong phòng gỗ của Mặc Tử, nhìn nhìn đồ vật mấy ngày nay Mặc Tử bận rộn đẽo gọt, hơi ngẩn người. Nàng đang đợi. Đợi nhóm vú già quét dọn xong đình viện, lại chờ nhóm tiểu nha đầu ở bên giếng giặt xong quần áo. Nói cách khác, nàng đang đợi thời điểm không ai có thể nhìn thấy mình.

Tay trái Mặc Tử cầm một cái giũa nhỏ, tay phải một cái gậy tròn, miệng ngậm một cái tước, nhất thời không thể nói, chỉ có thể gật gật đầu.

“Thật giống.” Tiểu Y tiến lên cầm lấy một cái đình thu nhỏ, lại dùng quá sức, mái đình rơi ra, cuối cùng đành ngoan ngoãn ở một bên nhìn.

Đối với một đứa nhỏ không thích nói chuyện, tuyệt đối không thể liên tục giữ im lặng với nó, nếu không sẽ càng khiến đứa nhỏ không thích nói chuyện. Nghĩ đến điều này, Mặc Tử buông đồ vật trong tay xuống, cùng Tiểu Y trao đổi trước.

“Chiếu theo mô hình của Mặc Tri cư để làm, tỉ lệ thu nhỏ lại, nhưng bề ngoại không khác nhau là bao.” Phong cách Đại Đường còn sót lại ở nơi này khiến cho nàng ngứa ngáy khó nhịn, phải động đao.

Tiểu Y chỗ hiểu chỗ không ừ một tiếng, lại nhìn ra ngoài cửa sổ, chun mũi, lầu bầu một câu, “Vẫn chưa hết.”

Mặc Tử cũng nhìn ra bên ngoài, thấy trong viện có bóng người. Phong cách kiến trúc ở nơi này, đình viện rộng rãi mà mát mẻ, phòng ở lớn mà trống rỗng, cửa sổ giống như kéo từ trên nóc nhà xuống sàn nhà, hành lang sâu hun hút, treo mành vải màu sắc trầm ổn, lại treo đèn sáng. Dùng phong cách trang trí gần gũi nhất với hiện đại mà nói, chính là giản lược. Bên trong xa hoa là giản lược. Rất đẹp, rất khí khái, nhưng mà đứng ở đầu viện, có thể nhìn thấy cuối viện, người vừa ra khỏi phòng, đã không thể che giấu ở nơi nào.

Chuyện này với người khác mà nói, không có gì. Nhưng với các nàng mà nói, rất phiền toái.

“Tiểu Y, chỉ có thể trèo tường phía tây sao?” Ba ngày nay Mặc Tử luôn dò xét trong viện này, toàn bộ Vịnh Cổ trai có vài cái cửa nhỏ, nhưng đều thông đến Hoa Minh viện và Huệ Hỉ viện. Muốn ra khỏi Kính Vương phủ, từ Kính Phương viện mà nói, chỉ có cửa lớn, hoặc đến được cửa hông của Hoa Minh và Huệ Hỉ viện đi đến phố lớn khác của Chức Vân phường.

Các nàng mới đến nơi này, còn chưa thể làm rõ được quan hệ của ba viện tốt hay không tốt, đương nhiên không thể dùng bạc mua chuộc. Mà điều kiện tiên quyết để người của Tiêu gia không chú ý, cũng là phương pháp ra khỏi Kính Vương phủ duy nhất, đó là tường phía tây. Bên ngoài bức tường này là hộ gia đình khác, là ai còn chưa rõ, có điều chắc chắn không phải họ Tiêu. Tiểu Y đi qua, cũng giống như con mèo nhỏ đi ngang qua bờ tường nhà hàng xóm.

“Cô nương muốn ta đi tìm hiểu.” Ném đá dò động, để xem có thể tạo lối đi riêng hay không.

“Tiểu Y, không có người.” Mặc Tử giúp nàng quan sát bốn phía.

Tiểu Y lập tức nhảy ra khỏi cửa sổ của phòng gỗ, hít một hơi, nhảy lên trên nóc nhà, lại hít một hơi, giống như chim bay qua tường.

Mặc Tử còn chưa kịp cảm thán, chợt nghe thấy tiếng tiểu nha đầu Châm Nhi vừa chạy vừa báo, “Mặc Tử tỷ tỷ, Ti nương đang ở ngoài cửa, muốn gặp Tam nãi nãi.”

Tuy rằng mới ba ngày, Cầu Tam nương đã lập ra quy củ ở Mặc Tri cư. Chia Mặc Tri cư chia làm hai phần, lấy ao hoa sen làm ranh giới, nhóm tiểu nha đầu vú già mà chưa được phép không thể tiến qua ao sen, vào phòng của các nàng. Mà phòng gỗ của Mặc Tử ở bên cạnh ao sen, ở ngay dưới chân tường phía tây.

Lúc trước có quy củ Tam thiếu gia ở Tịnh Tuyền các đọc sách không ai có thể quấy rầy, nay lại có quy định phòng ở của Tam nãi nãi không thể tùy tiện xông vào, bởi thế không có ai dị nghị với quy định này, dù sao thì làm việc ở đâu, phải theo quy củ ở đó.

Mặc Tử đi ra ngoài, quay người đóng cửa phòng lại, hỏi Châm Nhi, “Không nói với Ti nương, nãi nãi đã đến thỉnh an Vương phi rồi sao?” Xưng hô cô nương không thể dùng với người ngoài.

“Có nói. Nhưng Ti nương nói, hôm nay nhất định phải dâng trà cho nãi nãi, muốn tiến vào viện chờ.” Châm Nhi mới mười bốn tuổi, lại bởi vì mới vào phủ hơn một tháng, rất nhiều chuyện còn ngây thơ. Giống như lần này, Cầu Tam nương nói không thể vượt qua ao sen, tiểu nha đầu này hồn nhiên vượt qua giới hạn, thiếu chút nữa thì vọt vào trong phòng của Mặc Tử.

Mặc Tử nhìn xem ở trong mắt, lại không nói một câu, chỉ bước nhanh hơn, đi thẳng vào hành lang, “Cũng không biết nãi nãi bao lâu mới trở về, chưa biết chừng còn ở bên kia dùng xong cơm chiều, như thế phải đợi đến khi nào?”

“Nhưng… Nhưng…” Châm Nhi lắp bắp nói.

“Nhưng cái gì?” Hiếm thấy có người muốn nói chuyện, tự do ngôn luận nha.

“Ti nương tốt xấu gì cũng là chủ tử, ngài ấy đã vào đến, tỳ nữ sao có thể ngăn đón?” Châm Nhi không theo kịp bước chân của Mặc Tử.

Mặc Tử đột nhiên dừng lại, xoay người.

Châm Nhi suýt chút nữa va phải Mặc Tử, ánh mắt tròn tròn nghi hoặc nhìn nàng, “Mặc Tử tỷ tỷ, làm sao vậy?”

“Châm Nhi, ai nói với ngươi Ti nương là chủ tử?” Mặc Tử nghe Bạch Hà nói, cha mẹ Kim Ti là nô bộc bán thân cả đời trong Vương phủ, như vậy đứa nhỏ sinh hạ cũng là tài sản của Vương phủ, chỉ là sau đó Kim Ti sinh con được cho Tiêu gia. Cha của Kim Ti vốn là quản sự của Tiêu Nguyên lang, mẹ của Kim Ti là vú già trông coi Vịnh Cổ trai, nhưng con gái trở thành nha đầu thu phòng của Tiêu Tam, vì tránh hiềm nghi mà ra khỏi Kính Phương viện, đến Hoa Minh viện làm việc.

Tuy rằng Kim Ti bởi vì sinh con cho Tiêu gia mà được nâng lên làm thiếp, nhưng khế ước bán mình vẫn ở chỗ Vương phi. Nói cách khác, thân phận này, chỉ cần một ngày vẫn bị người ta nắm lấy mạng nhỏ, thì không thể coi là chủ tử. Cùng lắm chỉ là một nha đầu cao cấp, dựa vào việc sinh con cho người ta mà trụ lại trong gia tộc khổng lồ này.

Tuy rằng Mặc Tử làm công cho Cầu Tam nương, nhưng cảm thấy bản thân mình vẫn tốt hơn nhiều. Có thể động tay chân, động não, tránh để si ngốc đến già.

“Ti nương là mẫu thân của tiểu thiếu gia và tiểu tiểu thư, lại là thịt trong lòng Tam gia, không phải chủ tử thì là gì?” Đôi mắt tròn tròn của Châm Nhi vụt sáng, trong giọng nói lộ thái độ không phục.

Rốt cuộc tuổi còn nhỏ, vẫn thiếu kiên nhẫn. Mặc Tử cười nhẹ, lai lịch của Châm Nhi này vô cùng khả nghi.

“Ti nương là thịt trong lòng Tam gia, thế nãi nãi của chúng ta là khối thịt nào trên người Tam gia?” Nữ nhân vì sao phải làm thịt trên thân nam nhân? Mặc Tử hừ một tiếng, lại một lần nữa bất mãn với xã hội nam tôn nữ ti.

“Chuyện đó…” Nhận ra được mình lỡ lời, mặt Châm Nhi đỏ lên.

Không phải kẻ thông minh, cũng đừng chạy tới làm làm vật hi sinh cho người ta. Lúc này trong lòng Mặc Tử lại nhớ đến cháu gái của An mụ mụ, tiểu nha đầu kia tuyệt đối là một mầm non có thể nuôi dưỡng.

Mặc Tử lười so đo với nha đầu ngốc này, xoay người bước đi. Nghe thấy tiếng bước chân dẫm mạnh lễn phiến đá ở phía sau như muốn hả giận, nàng lắc đầu cười khẽ.

Đến cửa, thấy một nữ tử xinh đẹp đang đứng nói chuyện phiếm với mụ mụ trông cửa.

Nụ cười điềm tĩnh thanh nhã, mày ngài hơi nhíu lại, son hồng nhàn nhạt, hai con ngươi như trăng rằm, dáng người dịu dàng yểu điệu như liễu, không mặc trang phục hoa lệ, chỉ mặc một chiếc váy màu xanh nhạt, dây lụa bên hông treo hai hạt ngọc. Nếu chỉ nhìn bề ngoài một cách đơn thuần, không giống người có tâm kế, mà càng giống một nữ tử nhu nhược đến có bấm ra nước.

Mặc Tử nhíu mi, ánh mắt hơi thu lại, đáy mắt lại mang ý cười. Cầu Tam nương dạy cho nàng bài học đầu tiên về xã hội này, thế nhân gian xảo, không thể trông mặt mà bắt hình dong.

“Mặc Tử cô nương tới rồi.” Trượng phu của mụ mụ trông cửa họ Đào, là lão nhân trong Vịnh Cổ trai.

“Mặc Tử kính chào Ti nương.” Chuyện lễ nghi của Mặc Tử chưa từng người nào có thể lấy ra chê trách.

“Ti nương chỉ là thiếp thất hầu hạ Tam gia, cô nương là nha đầu hồi môn của Tam nãi nãi, không cần hành lễ với Ti nương.” Chuyện cấp bậc lễ nghĩa, Kim Ti cũng là kẻ thức thời.

Ồ? Chim hoàng yến này, có vẻ cũng không đơn giản.