Chưởng Sự

Quyển 2 - Chương 45: Ba tiến ba lui (nhị)




“Mặc Tử, ngươi có tin chuyện bói toán hay không?” Cầu Tam nương hỏi cụ thể hơn chút.

“Nghe Tiểu Y nói ở trên đường Lộc Giác gặp thầy bói?” Mặc Tử hỏi ngược lại, “Là ông ta nói chuyện gì không tốt sao? Sầm Nhị sợ nãi nãi không thích nơi vừa mua, đang sầu khổ vô cùng.”

“Như thế, nếu ông ta thực sự nói gì không tốt, ngươi có tin hay không?” Cầu Tam nương kiên trì vấn đề của mình.

“Không tin.” Mặc Tử trả lời như đinh đóng cột.

“Vì sao không tin? Thiên lý tuần hoàn, trong cõi u minh đều có định số. Nếu như vi phạm, phú cũng có thể thành bần, vận cũng có thể thành hối.” Cầu Tam nương tin. Tuy rằng nàng biết phần lớn thầy tướng số là kẻ lừa đảo, nhưng cũng giống như đại đa số người cổ đại, trong xã hội mà khoa học không phát triển, đối với những lời tiên đoán của cao nhân về số mệnh, vẫn tin tưởng nhiều hơn hoài nghi.

“Ta không tin thầy tướng số, lại tin thiên thời địa lợi nhân hoà. Nếu nãi nãi nhìn vào bên trong Lâm phủ sẽ thấy vô cùng thích hợp để trở thành Vọng Thu lâu. Góc nhìn không nên từ cửa lớn của Lâm phủ, mà phải nhìn từ cửa sau, đó là nơi phồn hoa nhất của Ngọc Hòa phường.” Mặc Tử cho rằng thay đổi lại như vậy, cái gọi là phong thuỷ kém, căn bản không được thành lập.

Cầu Tam nương biết Mặc Tử cho rằng thầy tướng số nói Vọng Thu lâu mở ở vị trí không tốt, cũng không sửa lại. Nàng từng nghi ngờ, sợ đây là cái bẫy Mặc Tử bày ra, tuy rằng khả năng rất thấp. Mặc Tử thông minh, là một người thẳng thắn vô tư, ngay cả chuyện lúc trước nàng muốn mở kỹ viện, đều kiên quyết không đồng ý. Còn có, phương pháp đối phó với Cầu Tam Cầu Tứ, Mặc Tử vẫn cảm thấy quá mức tàn nhẫn. Bởi vậy, không giống người có thể sử dụng âm mưu.

Lần thử thứ nhất, Cầu Tam nương hoàn toàn đánh mất ý niệm này. Trước không nói đến chuyện Mặc Tử không có thời gian để mời người đến diễn trò, cho dù có thật sự mời đến, bị nàng hỏi như vậy, Mặc Tử nên nói tin mới đúng. Nếu không, nàng cũng sẽ theo Mặc Tử không tin thầy tướng số kia, như thế cái bẫy sẽ không có ý nghĩa gì. Nàng tin rằng Mặc Tử thành thật, hơn nữa vẻ mặt kia vô cùng tự nhiên, không có một chút chột dạ.

“Xem ngươi nóng nảy kìa, ta cũng không nói nơi đó không tốt. Mua cũng đã mua rồi, còn bắt ngươi và Sầm Nhị đòi tiền lại sao?” Cầu Tam nương nghe được bên ngoài có tiếng Hồng Mai và Mặc Hinh, Mặc Yên nói chuyện, không tiếp tục nói nữa.

“Ôi, Mặc Tử của chúng ta rốt cục cũng trở về Mặc Tri cư.” Hồng Mai tiến vào, nhìn thấy Mặc Tử đã hầu hạ Cầu Tam nương rời khỏi giường, hì hì cười nói.

So với khi vừa tiến vào Mặc Tri cư, Hồng Mai đã hoạt bát hơn, tất nhiên là bị ảnh hưởng bởi phương thức nói chuyện của Mặc Tử và Cầu Tam nương.

“Hồng Mai tỷ tỷ, đừng trách ta nữa, không phải ta đang lấy công chuộc tội đây sao?” Trong chuyện đem Hồng Mai hoàn toàn kéo vào đội ngũ, Mặc Tử cà Cầu Tam nương có chung nhận thức.

“Không trách không được, đến lúc đám nha hoàn đều học ngươi, bên người nãi nãi còn ai hầu hạ?” Trong lời nói vui đùa của Hồng Mai, cũng có ý tứ muốn Mặc Tử giải thích. Có điều, bởi vì nàng dùng phương thức hỏi như vậy, làm cho người ta cảm giác không bị áp bức quá nhiều.

“Đừng nói nữa. Thư các không biết bao lâu rồi không có người thu dọn, hơn mười chiếc kệ quăng sách lung tung bừa bộn. Vừa bước vào đã cảm thấy choáng váng mắt, lật trái lật phải mất hơn nửa thời giờ. Cho đến khi quyết định lật tìm từng quyển từ kệ đầu tiên thì đã quá trưa. Nhiều sách như vậy, xem mà đau đầu. Không dối gạt tỷ tỷ, nếu không gặp được Nhị gia thiện tâm, sai nha đầu đem hai quyển sách đưa tới, chỉ sợ lúc này ta vẫn còn đang ở bên trong thư các.” Lời nói nửa thật nửa giả là khó nhất vạch trần nhất.

“Ngươi lại không biết xoay chuyển hay sao, nửa ngày không tìm thấy thì trở về. Lật tìm từng quyển một, ba ngày ba đêm tìm cũng không được.” Hồng Mai không nghi ngờ Mặc Tử, nhưng cũng không có đánh giá cao nàng.

Đây cũng là bởi vì không giống tác phong làm việc linh hoạt nhanh nhẹn ngày thường của Mặc Tử.

“Vậy cũng không được.” Cầu Tam nương phối hợp diễn, “Chuyện ta phân phó nàng không hoàn thành, cho dù ba ngày ba đêm cũng phải tiếp tục.”

“Là ta sai rồi, đã quên nãi nãi thích đọc sách.” Hồng Mai lập tức thay đổi giọng điệu, “Mặc Tử, sau này ngươi đến thư các, chẳng những phải mang lương khô, còn phải mang theo đệm chăn.”

“Tuân mệnh.” Mặc Tử thầm nghĩ, chỉ cần một ngày thư các còn chưa có người sửa sang lại, qua đêm ở bên ngoài chắc cũng không có vấn đề gì?

“Thế nào lại gặp Nhị gia?” Cầu Tam nương để Mặc Yên chải đầu.

“Tối qua trời đột nhiên mưa to, Nhị gia và thư đồng đến thư các trú mưa, không ngờ lại gặp ta. Đúng rồi, ta còn gặp được hai đại nha đầu của Nhị gia, một người tên là Lục Bích, một người tên là Hồng La, khí chất rất khác biệt.” Đủ chân thật đi, thời gian địa điểm nhân vật đều có.

Hồng Mai nghe thấy Mặc Tử nói thế cười cười.

“Nãi nãi, về sau ngài phải thường xuyên mang theo Mặc Tử đi chung quanh một chút, tránh cho nàng chuyện gì trong phủ cũng không biết. Nếu ngây thơ không hiểu, đắc tội với những người khác, vậy thì không tốt.” Khi Hồng Mai nói những lời này, biểu tình rất nghiêm túc.

Mặc Tử nghĩ, tối hôm qua nàng mới giáo dục Bạch Hà, sáng nay lại bị người ta giáo dục. Có tính là phong thuỷ thay phiên hay không?

“Làm sao, ta nói sai cái gì?” Có điều, nàng nguyện ý nhận chỉ giáo.

“Đương nhiên là sai rồi. Lục Bích trước kia đại nha đầu hầu hạ Vương phi, sau đó được đưa đến chỗ Nhị gia, trở thành nha đầu thu phòng, nay ở bên người Nhị gia đã ba bốn năm. Hồng La lúc trước cũng giống như ta, ở bên người lão thái thái. Do lão thái thái làm chủ, năm vừa rồi mới được đưa vào Duy Phong cư. Tuy rằng trước mắt còn chưa chính thức thu phòng, nhưng nghe nói đã hầu hạ Nhị gia. Ngươi nói xem, hai người này sao có thể coi là nha đầu, rõ ràng chính là nửa chủ nhân. Nhất là Lục Bích, Nhị gia còn chưa thành thân, chuyện trong viện đều do nàng quản. Nàng làm người hiền lành, lại thông minh, còn là một người bao dung, Vương phi vô cùng yêu thích nàng. Ta đoán, nếu có Nhị nãi nãi, Lục Bích cũng sẽ được nâng lên làm thiếp. Về phần Hồng La, cũng là người nhu thuận có hiểu biết. Lão thái thái sợ Nhị gia lại sủng ái quá…” Từ chỗ Tam gia nhận được bài học. Có điều những lời này, Hồng Mai không dám nói trước mặt Cầu Tam nương: “Sợ Nhị Gia sủng ái Lục Bích quá, đến khi Nhị nãi nãi vào cửa sẽ mất hứng, cho nên đưa Hồng La đến.”

Mặc Tử nhíu mày, thầm nghĩ, sợ cháu trai quá sủng ái một người, cho nên đưa thêm nữa nhân cho hắn, đây là logic kiểu gì? Như thế Nhị nãi nãi tương lai kia chẳng phải rất đáng thương hay sao?

Những chuyện Hồng Mai nói, Cầu Tam nương cũng chưa từng nghe qua, “Ta chỉ biết là Nhị bá chưa thành thân, lại không biết đã có hai nha đầu thông phòng, diễm phúc thật sâu. Có điều vì sao đến nay vẫn chưa lập gia đình? Có rất ít trường hợp đệ đệ thành thân trước ca ca. Trước khi ta vào phủ, còn cho rằng Nhị bá đã sớm an bề gia thất.”

Hồng Mai suy nghĩ một chút, cảm thấy dù sao cũng không phải bí mật, “Hôn sự của Nhị gia, đã có Hoàng Thượng làm chủ.”

Mặc Tử vừa nghe đã biết không phải công chúa cũng là quận chúa. Đáng thương Tiêu nhị. Phò mã gia, xưa đến nay đều sợ vợ, hay đúng hơn là sợ gia thế nhà vợ.

“Ồ.” Cầu Tam nương trầm trồ một tiếng, “Tẩu tử tương lai của ta rất có thể là công chúa.” Thật ra không phải việc gì đáng vui, ai cũng biết cưới công chúa không phải một việc đáng vui, mà là một chuyện phiền toái nhiều hơn. Gặp phải ương bướng khó chiều, càng là chuyện đau đầu.

“Cũng có thể là quận chúa.” Hiển nhiên Hồng Mai hiểu được quan hệ lợi hại trong đó, “Có điều, hôn sự của Nhị gia nửa năm này nên định rồi. Không biết Hoàng Thượng có hỏi ý tứ của Nhị gia hay không, nhưng mỗi lần lão thái thái hỏi Nhị gia, Nhị gia đều không chịu nói. Chuyện Hoàng Thượng coi trọng Nhị gia, cả triều văn võ đều biết. Có thể lấy dòng họ hoàng thất, cũng là phúc khí của Kính Vương phủ chúng ta.”

“Nói cũng đúng.” Cầu Tam nương cười.

Mặc Tử đột nhiên lại nghĩ đến Mạc Sầu cô nương trong Vô Ưu các. Nếu như Tiêu Nhị Lang cưới công chúa, kiếp này Mạc Sầu coi như chặt đứt ý niệm trong đầu, cho dù làm hồng nhan tri kỷ vô danh vô phận, e rằng cũng không thể. Hiện tại xem ra, dung mạo của Lục Bích Hồng La không quá nổi trội, có thể là sợ Nhị nãi nãi tôn quý trong tương lai ghen tuông quá.

“Mặc Tử.” Cầu Tam nương gọi nàng.

“Vâng.” Mặc Tử hồi đáp.

“Hồng Mai nhắc tới mang ngươi đi lại cho mở mang tầm mắt, cũng vừa đúng dịp. Mấy ngày hôm trước, Ngọc di có hỏi ta về ngươi, nói tại sao sau khi ta gả vào phủ chưa một lần nhìn thấy ngươi bên người. Mấy hôm nữa là sinh nhật của Ngọc di, bà bà nói muốn mở mấy bàn tiệc chúc mừng, ta mang ngươi đi theo, đỡ phải chuẩn bị lễ vật.” Cầu Tam nương không thể luôn che giấu Mặc Tử.

Mặc Tử cũng rõ ràng, cho nên thuận theo.

Những ngày tiếp theo, hiện tại nha đầu hầu hạ bên người Cầu Tam nương nhiều, cho nên không cần lúc nào Mặc Tử cũng túc trực bên cạnh, vì thế nàng lại nhốt mình bên trong phòng gỗ. Nàng chỉ điêu khắc cho vui, nhưng cũng đã sắp hoàn thành khuôn mẫu của vịnh Cổ trai. Cúi đầu đang khắc một cây cầu chín khúc, thì cảm giác có người đi vào.

“Nghe Tiểu Y nói, gần đây ngươi đang điêu khắc Mặc Tri cư, thì ra đã sớm làm xong.” Là giọng nói của Cầu Tam nương, có chút lười biếng.

Mặc Tử ngẩng đầu liếc nhìn nàng một cái, “Từ khi nào thì nãi nãi lại cảm thấy có hứng thú với nơi này của ta? Ngài luôn luôn luôn chê ầm ỹ, không thích tới gần.”

Cầu Tam nương không trả lời, xoay người ghé sát vào, giống như thật sự muốn nhìn cho kỹ, sau đó ngón tay thon dài nhấc lên chiếc thuyền hình cánh sen bên dưới cây cầu, con ngươi hơi lóe sáng.

“Mặc Tử, ngươi biết tạo thuyền không?” Bắt đầu lần thăm dò thứ hai.

“Nãi nãi, ta không biết tạo thuyền, ta chỉ có thế xem mèo vẽ hổ mà thôi.” Năm ngón tay trái linh hoạt của Mặc Tử lướt trên những miếng gỗ, khéo léo tỉ mỉ.

“Tại sao không thể? Đây không phải là ngươi làm sao?” Cầu Tam nương đem thuyền cánh sen đặt đến trước mắt Mặc Tử.

“Đây là ta làm, nhưng chỉ giống nhau về hình thức. Cũng như mô hình này, nhìn qua thì giống thật như đúc, nhưng nếu bắt ta tạo ra nhà thật, ta sẽ không biết.” Mặc Tử thể hiện quan điểm bất đồng.

“Làm sao ngươi biết ngươi không thể? Ta biết, ngươi nhất định có thể. Khuôn mẫu có thể làm giống như thế, thì làm thật cũng không phải không thể.”

“Nếu nãi nãi để mắt ta như vậy, ngài nói được thì cứ cho là được đi.” Mặc Tử từ chối cho ý kiến, “Cũng có thể lắm, nếu như nắm rõ ràng tỉ lệ.”

Cầu Tam nương có chút vừa lòng nở nụ cười, “Phòng ở ngươi có thể tạo, thuyền ngươi càng có thể tạo.”

Mặc Tử nháy mắt mấy cái, “Hôm nay tâm tình của nãi nãi thật tốt. Có điều, ngài đem ta khen thành Lỗ Ban tái thế, cho dù da mặt ta có dầy, cũng ngượng ngùng nhận.”

“Chỉ cần gỗ là có thể điêu, tạo thuyền tất nhiên đơn giản hơn tạo ra nhà ở.” Cầu Tam nương hoàn toàn không hiểu gì về vấn đề này nên suy nghĩ rất đơn giản.

Không phải tất cả mọi loại gỗ đều có thể điêu, cho dù có thể điêu, cũng chưa chắc thích hợp để tạo thuyền. Mặc Tử không muốn hao tâm tốn sức giải thích, cho nên chỉ cười cho qua.

“Mặc Tử, ta đem bãi thuyền ở Hồng Du ao giao cho ngươi quản lý, thế nào?”

Hỏi xong, Cầu Tam nương lẳng lặng chờ đợi đáp án.