Chuyện Cũ Của Lịch Xuyên (Gặp Gỡ Vương Lịch Xuyên)

Chương 52




Tôi hơi nghi đó là Lịch Xuyên, ôm điện thoại ngồi đợi. Khoảng một giờ trôi qua, điện thoại không hề vang lên lần nào nữa.

Không biết tại sao, tim tôi đập càng ngày càng nhanh. Mặc dù cuộc điện thoại này rất có khả năng là của Lịch Xuyên, nhưng tôi lại nói với chính mình không cần tiếp.

Tôi đã cho anh 3 tháng, giữa chúng tôi đã xong. Lịch Xuyên, anh có biết chấm dứt tất cả, với em mà nói khó khăn như thế nào không? Chẳng lẽ, chỉ vì một cuộc điện thoại, tất cả lại bắt đầu một lần nữa? 10 phút nữa trôi qua, vẫn không có động tĩnh gì, tôi lại vô duyên vô cớ bắt đầu trở nên lo âu, tim đập điên cuồng, phiền chán bất an, rốt cuộc nhịn không được gọi lại cho số ban nãy. Lịch Xuyên, em cho anh cơ hội cuối cùng, một lần cuối cùng! Chỉ cần anh muốn em quay lại, cho dù chỉ là một ánh mắt mà thôi, em cũng sẽ quay lại.

Tiếng chuông vang 3 lần, không có ai tiếp. Tôi giận dữ, nghi rằng có người ác ý quấy rầy tôi, ngay sau đó, điện thoại tự động chuyển sang hộp tin nhắn lại, cùng một câu “Xin chào, tôi là Vương Lịch Xuyên, hiện tại tôi không tiện để tiếp điện thoại, nếu có việc xin nhắn lại.” được lặp lại bằng tiếng Trung, tiếng Anh, tiếng Pháp, tiếng Đức. Giọng nam trung đầy từ tính, tràn đầy hấp dẫn. Như vậy, là của anh.

Tôi gác điện thoại, gọi liên tục 10 lần, rốt cuộc cũng được tiếp.

Đầu bên kia truyền ra âm thanh ồn ào, một giọng nam thật thô gào to vào điện thoại : “Ai vậy?”

“Tôi tìm Vương Lịch Xuyên tiên sinh! Xin hỏi anh là ai?”

“Tôi không biết ai là Vương Lịch Xuyên,” người kia nói “Chỉ biết ở đây có một người uống rượu, điện thoại vang lên không ngừng. Chắc anh ta là người cô tìm!”

“Uống…uống rượu?” tôi hoảng hồn “Xin hỏi anh ở đâu? Đó là bạn của tôi, một người bạn vô cùng quan trọng! Xin anh cho tôi địa chỉ!”

“Bar Sói Hoan, quán bar trên đường H đó, cô có biết không?”

Sao không biết được? Ở gần tiệm cà phê tôi gặp Lịch Xuyên lần đâu tiên chứ đâu. Kỷ Hoàn là khách quen ở đó, trước đây Lịch Xuyên cũng hay tới đó.

“Biết biết!”

“Cô mau tới đón anh ta đi, xem ra anh ta say không nhẹ đâu.”

Lịch Xuyên tuyệt đối không được uống rượu, một giọt cũng không được, nếu không sẽ nguy hiểm tới tính mạng. Đây là những lời dặn dò mà René và Tế Xuyên lặp đi lặp lại với tôi. Tôi sợ tới mức nhất Phật xuất thế, nhị Phật thăng thiên, cầm lấy túi xách, lao ra cửa, quên mang nạng, suýt nữa bị ngã sấp xuống đất. Tôi ra đường cái bắt một chiếc taxi. Vừa leo lên xe liền đưa cho lái xe 200 tệ, dặn ông ta đứng ngoài cửa Sói Hoan đợi tôi.

Dưới sự thúc giục điên cuồng của tôi, lái xe chạy tới Sói Hoan trong vòng 15 phút.

Quán bar không lớn, đèn mờ mờ, người đến người đi, tiếng người nói xì xào. Toàn là nam, có già có trẻ, ngay cả phục vụ cũng là nam, tiếng trống của dàn nhạc trên sân khấu bao trùm tất cả, có một ca sĩ trông có vẻ như sinh viên, dùng tiếng hát quãng trung thuần hậu hát một bài hát tiếng Anh đầy bi thương từ thời xa xưa. Rất nhiều người đứng xung quanh vỗ tay cổ vũ.

Phục vụ giúp tôi tìm được Lịch Xuyên ở một góc phòng. Anh nằm sấp lên trên bàn, bên cạnh có một ly rượu nhỏ, trong đó có một trái ô liu.

Tôi hỏi phục vụ : “Ly rượu này cỡ bao nhiêu? Anh ấy uống hết rồi à?”

Phục vụ lắc đầu : “Đây là Martini, không cao độ lắm, cũng không có bao nhiêu, lúc bưng tới cho anh ta cũng chỉ có nhiêu đó, anh ta uống nhiều nhất là một ngụm.”

Tửu lượng của Lịch Xuyên không kém, tuyệt đối không đến mức mới uống một ngụm đã say tới mức này. Nhưng anh vẫn nằm sấp trên bàn, không hề nhúc nhích, giống như say thật vậy.

Tôi nhẹ nhàng đẩy anh, ghé vào cạnh tai anh gọi Lịch Xuyên Lịch Xuyên!

Anh không tỉnh.

Tôi lại đẩy mạnh anh, đột nhiên anh ngẩng đầu, ánh mắt hỗn loạn.

“Lịch Xuyên?”

Anh hơi hơi mở mắt ra, mê ly nhìn tôi, giống như không biết tôi là ai vậy.

Tôi vỗ vỗ mặt anh, lại sờ sờ trán anh, hơi nóng lên, nhưng chưa tới mức sốt : “Lịch Xuyên, Lịch Xuyên sao anh lại nằm ra đây vậy?”

Lịch Xuyên tiếp tục không để ý tới tôi, lại nằm sấp lên trên bàn, nhưng phục vụ lại nói : “Người say đều như vậy, cô đưa anh ta về nhà, uống ly trà đặc tỉnh rượu là được.”

“Không đúng đi, anh ấy ngay cả một ly cũng chưa uống hết, làm sao mà say được.”

“Anh ta tới đây chắc chắn là để tìm bạn, không nhất định chỉ uống ly của mình anh ta…chắc chắn là say rồi, tôi khẳng định chín mươi chín phần trăm.”

Tôi cầm một ngọn nến khác ở trên bàn lại, quơ quơ trước mặt Lịch Xuyên. Anh đang đổ mồ hôi, cả người toàn là mồ hôi. Tôi cầm tay anh, lòng ban tay ướt sũng, cầm tay anh lay lay, anh bỗng nhiên bắt đầu nói chuyện, toàn những câu vô nghĩa, một hồi tiếng Pháp một hồi tiếng Đức…mấy thứ tiếng đều bị anh trộn lại nói linh tinh.

“Tôi nói là say mà, nói lung tung rồi kìa.” Phục vụ đứng cạnh nói.

Trước mắt phải đưa anh đi. Tôi nói : “Tôi kêu taxi sẵn rồi, phiền anh đỡ anh ấy lên xe được không?”

“Anh ta…còn chưa trả tiền.”

“Bao nhiêu tiền, để tôi trả.”

“Để tôi đi kiểm tra.”

Qua một phút, anh ta tới nói : “Thật xin lỗi, anh ta là khách VIP, dùng thẻ năm, cô không cần trả tiền thay anh ta.” Dứt lời liền gọi hai bảo vệ to con lại, vừa ôm vừa đỡ đưa Lịch Xuyên lên taxi.

“Tiểu thư đi đâu?” lái xe hỏi.

“Khách sạn Thụy Sĩ ở Trung tâm Hồng Kông Macao.”

Xe vững vàng chạy đi, nhưng bộ dạng Lịch Xuyên càng ngày càng không thích hợp, anh vốn vẫn nói năng lung tung, nhưng lại chuyển dần qua thở dồn dập, dần dần không nói chuyện được nữa, chỉ còn tiếng hít thở trầm trọng cố hết sức.

Tôi liều mạng gõ vào ghế của tài xế, gào to lên với ông ta, “Chú ơi! Không đi khách sạn nữa, anh ấy…anh ấy không ổn, đi bệnh viện ngay lập tức! Càng nhanh càng tốt!”

“Bệnh viện gần đây nhất là Hiệp Hòa.” Lái xe quay đầu nhìn chúng tôi một cái, cũng hiểu được tình huống nghiêm trọng, có thể là ngộ độc cồn lắm, cái này gây chết người như chơi!

Tim tôi đập điên cuồng, ôm chặt Lịch Xuyên lại. Thì thào, kêu tên anh hết lần này tới lần khác : “Lịch Xuyên, Lịch Xuyên, Lịch Xuyên…”

Cả người anh mềm nhũn, bất lực dựa vào tôi như trẻ con.

Tôi thử hô hấp của anh, vô cùng dồn dập, vô cùng gắng gượng.

Trong lúc này, tôi nhớ tới một người, vội vàng gọi cho René.

Điện thoại vang một tiếng liền được tiếp.

“Annie.”

“René, Lịch Xuyên xảy ra chuyện rồi, anh ấy không ổn, mình đang đưa anh ấy tới bệnh viện cấp cứu, cậu tới đây nhanh lên.”

“Lịch Xuyên ở chỗ cậu? Mình đang đi tìm cậu ấy khắp nơi đây, bệnh viện nào?”

“Hiệp Hòa.”

“Annie, giữ bình tĩnh, mình sẽ tới ngay.”

Lúc tới bệnh viện, Lịch Xuyên đã hoàn toàn hôn mê. Một nhóm người đưa anh vào phòng cấp cứu. Dẫn đầu là một bác sĩ trung niên, vô cùng giỏi, nhanh chóng kiểm tra cơ thể anh, phân phó trợ thủ : “Hô hấp suy kiệt cấp tính. Lập tức tiến hành cắm ống thở, dùng máy hô hấp.”

Nói xong câu này, tôi liền bị một y tá ngăn ngoài cửa, cô ta hỏi bệnh sử của Lịch Xuyên, tôi nói cho cô ta tất cả những gì mình biết, viêm phổi cấp tính, thiếu máu nghiêm trọng, nhóm máu, nôn mửa…cô ta đưa một đống bảng cho tôi điền.

Hai chân tôi như nhũn ra, cả người không khống chế được run lên, tình cảnh lúc bệnh tình bố tôi nguy kịch lại hiện ra trước mắt. Tôi chống nạng, dựa sát vào tường, khẩn trương há miệng thở dốc. Chưa kịp định hồn, cửa phòng cấp cứu đột nhiên mở ra, vị bác sĩ trung niên kia gọi tôi : “Ai là Tạ Tiểu Thu?”

Tôi tiến lên trả lời : “Tôi…là tôi…”

“Tôi là bác sĩ Nghê, xin hỏi cô có quan hệ gì với bệnh nhân?”

“Bạn…bạn gái.”

“Như thế này, chúng tôi vừa cắm ống thở cho bệnh nhân, cho chạy máy hô hấp, lúc ấn ngực để xác định vị trí ống thở, phát hiện trong ngực bệnh nhân có ống dẫn nội tĩnh mạch trung ương, hình thái tổ chức của phổi một bên sườn không hoàn chỉnh. Mấy thứ này không có trong bệnh sử mà cô cung cấp, xin hỏi cô hiểu biết bao nhiêu về bệnh của bệnh nhân?”

Tôi ngây đơ, lắp bắp hỏi : “Cái gì là ống dẫn…nội? Tôi…tôi không biết bệnh sử của anh ấy, anh ấy không cho tôi biết.”

“Thật xin lỗi, bây giờ chúng tôi không có thời gian giải thích, bệnh nhân còn người nhà khác không?”

“Có, có một người nước ngoài, đang tới đây, để tôi gọi điện thoại.”

Tôi lấy điện thoại ra chuẩn bị gọi thì René mặc áo ấm không tay, đầu đầy mồ hôi chạy vào. Tôi kêu to với René “René, tới đây nhanh lên! Bác sĩ muốn biết bệnh sử của Lịch Xuyên.”

René vội vàng dùng tiếng Anh hỏi tôi “Bác sĩ biết nói tiếng Anh không.”

“Mình là phiên dịch viên, cậu nói, mình dịch.”

“Đúng, đúng, do mình hồ đồ.”

“Alex bị Osteosarcoma giai đoạn hai.”

Trời ạ nói cái gì không nói lại nói cái này, từ ngữ về y học trước kia tôi cũng có học rồi, nhưng kể từ khi vào CGP, đầu óc đã bị từ về kiến trúc chiếm đầy, nhất thời không nhớ ra được, may mà tôi còn biết phân tích gốc từ “Osteo” là xương, “Sarcoma” là u ác tính, kết hợp lại với nhau có nghĩa là gì, thuật ngữ chuyên môn, tôi cũng không hiểu luôn.

Thấy tôi chần chờ, René bổ sung thêm một câu “Bone cancer (ung thư xương)”

Người tôi nhoáng lên một cái, cạch một tiếng nạng rơi xuống đất, René đúng lúc đỡ tôi “Cậu có sao không?”

Tôi lắc lắc đầu. René cũng quá coi thường tôi, vào thời điểm như thế này làm sao tôi dám ngất?

Lấy lại bình tĩnh, tôi dịch lại “Bệnh nhân bị ung thư xương, Osteosarcoma, giai đoạn hai” tôi lặp lại một lần nữa bằng tiếng Anh, Hiệp Hòa là bệnh viện tốt nhất Bắc Kinh, ở đây cũng sẽ không xa lạ với thuật ngữ y học bằng tiếng Anh.

“Alex, năm 17 tuổi phát hiện ung thư xương, làm phẫu thuật cắt bỏ và hóa trị. Năm 25 tuổi phát hiện di căn qua phổi, phải cắt phổi.” René tiếp tục nói.

Tôi chết lặng tiếp tục dịch, giống một tử tù đang nghe lời tuyên án cuối cùng.

“Trải qua 3 năm hóa trị, ung thư tạm thời khống chế được, không tái phát nữa.” René dừng lại một chút, liếc tôi một cái “Nhưng, trong quá trình hóa trị, bác sĩ phát hiện bạch cầu giảm bớt, lực miễn dịch suy giảm, sau đó hồng cầu cũng giảm bớt, triệu chứng thiếu máu rất rõ ràng.”

Dịch tới đây, bác sĩ đã hiểu hơn phân nửa, hỏi “Có phải là MDS không?”

Tôi không biết MDS là gì, nhìn nhìn René, hiển nhiên René biết từ này, gật đầu “Đúng vậy.”

“Kiểu hình nào?”

“Ra.”

Vẻ mặt bác sĩ vô cùng trầm trọng, kéo tôi qua một bên, đưa cho tôi một tờ giấy, trầm giọng nói “Bệnh tình của bệnh nhân rất nguy cấp, người nhà phải chuẩn bị tâm lý, đây là thông báo bệnh tình nguy kịch, cô ký một cái đi.” nói xong, ông ta về lại phòng cấp cứu.

Tôi nhận lấy tờ giấy kia, chỉ thấy đầu óc choáng váng, hết nửa ngày cũng nhìn không rõ trên đó viết gì, tôi dụi dụi mắt, ép chính mình đọc.

Thông báo bệnh tình nguy kịch.

Chẩn đoán : sốc nhiễm trùng, hô hấp suy kiệt cấp tính.

Kính gửi bệnh nhân và người nhà :

Xin chào, bệnh nhân hiện tại đang nhận sự chữa trị của bệnh viện chúng tôi, trước mắt bệnh tình nghiêm trọng, có thể chuyển biến xấu bất kì lúc nào, nguy hiểm tới tính mạng, do đó xin thông báo cho người nhà biết. Xin các vị thông cảm và tích cực phối hợp việc chữa trị của bệnh viện. Cho dù như thế nào đi nữa, chúng tôi sẽ tích cực chữa trị hết sức mình, nếu còn yêu cầu khác, xin lập tức nói cho bác sĩ sau khi nhận được thông báo này.

Bệnh nhân hoặc người nhà ký tên :

Bác sĩ thông báo ký tên : Nghê Vĩnh Khang.

Tôi dịch thông báo cho René. René cười khổ, nói bệnh tình nguy kịch như Lịch Xuyên, cũng không phải lần một lần hai. Thần kinh của người nhà và bạn bè anh ấy, ngoại trừ người già ra, đã được rèn luyện vô cùng kiên cường rồi.

Tôi ngã xuống ghế chờ, cả người không ngừng run lên, khiếp sợ nửa ngày cũng không nói nên lời.

René vẫn ôm chặt lấy tôi, dùng tiếng Trung ngắt quãng nói với tôi : “Alex sẽ không sao, Alex phúc lớn mệnh lớn, nhất định sẽ không sao.”

Tôi nhìn lên ánh đèn mờ mờ trong phòng cấp cứu, trong lòng yên lặng cầu nguyện.

Cho dù như thế nào đi chăng nữa, thì chờ đợi như thế này cũng vô cùng đáng sợ, bất kì động tĩnh gì từ trong truyền ra đều làm cho tôi hoảng sợ. Đồng hồ trên tường im lặng di chuyển, mỗi cây kim đồng hồ đều là một thanh kiếm, đang đâm sâu vào trong tôi.

Đợi thật lâu thật lâu, gần như là nửa thế kỷ, đồng hồ trên tường lại cho tôi biết mới trôi qua 10 phút.

Cảm thấy người tôi đang run lên không ngừng, René đi mua một lon nước trái cây cho tôi, kêu tôi uống một ngụm, nói như vậy có thể giảm được áp lực.

Đầu tôi đầy mồ hôi lạnh nhìn René một cái, dây thần kinh buộc chặt tới mức sắp đứt. Tôi lắc đầu cự tuyệt, nói không muốn uống bất kì thứ gì, thậm chí cảm thấy dạ dày đang sôi lên không ngừng, có cảm giác buồn nôn.