Chuyện Cũ Của Lịch Xuyên (Gặp Gỡ Vương Lịch Xuyên)

Chương 58




ận rộn cả một ngày, tôi đạp xe về nhà, ngoài trời đang mưa, hàng hiên tối thui, tôi thấy có trong đó có người, lẳng lẳng đứng ở đó, bóng dáng vô cùng quen thuộc. “Hi, Tiểu Thu!”

Tôi hoảng sợ, vỗ vỗ tay, đèn sáng. Đánh giá anh, Lịch Xuyên vẫn mê người như vậy, râu cạo sạch sẽ, hơi gầy, nhưng vẫn tốt hơn lúc rời Côn Minh nhiều. Khí sắc cũng tốt hơn, anh chống nạng đôi, bên chân đặt một va ly cỡ trung.

Tôi ngơ ngác nhìn anh, như thực như mơ, cảm thấy đầu óc hơi trì trệ, anh cười cười với tôi, tôi lại hơi ngơ ngác, kể từ khi Lịch Xuyên rời đi, cuộc sống của tôi rất hỗn loạn, gần như lui về trạng thái nguyên thủy.

Thấy tôi vẫn ngây ra không nói gì, Lịch Xuyên nói : “Thật xin lỗi, không thông báo trước với em, anh tìm không thấy em, nghĩ là em xảy ra chuyện, gọi điện thoại tới công ty phiên dịch, họ nói em xuất huyết dạ dày nằm bệnh viện.”

“À, em khỏe rồi.” tôi nói.

“Xuất viện hồi nào?”

“Hôm qua.”

“Em vừa xuất viện liền đi làm? Làm cả một ngày?”

“Ừ.” Áo mưa vẫn tích tách nhỏ nước.

“Cởi áo mưa ra đi.” anh nhẹ giọng nói, tiếp theo liền giúp tôi kéo áo mưa lên từ đỉnh đầu.

Đèn cảm ứng lại tắt, tôi không thể không dậm chân một cái.

Bộ dạng của tôi có chút chật vật, tóc lại cắt ngắn ngủn, rối bời. Lịch Xuyên nhìn tôi, nói : “Thế nào? Không tính mời anh vào nhà à?”

“Đương nhiên.” Tôi nói : “Đợi chút, em phải tìm chìa khóa đã.” Nếu bỏ trong túi xách, sao lục mãi cũng không thấy. Bực mình, tôi ngồi xổm trên đất, dốc ngược túi lại. Đổ ra một đống đồ linh tinh, ví tiền, tiền xu, son môi, son dưỡng, giấy ăn, tờ giấy nhỏ, băng vệ sinh, nửa gói ô mai, kẹo cao su, nửa gói thuốc lá, bật lửa, gương nhỏ, một chai nước khoáng, hai cây bút bi, một cây bút chì, di động…đang tính tìm, đèn lại tắt, lần này là Lịch Xuyên vỗ tay, đèn sáng lên, tôi tìm được chìa khóa, mở cửa, bật đèn phòng khách.

“Mời vào.”

Lịch Xuyên kéo va ly đi vào, đứng giữa phòng, nhìn quanh một lượt, hít một hơi thật sâu.

Là như thế này, phòng tôi cơ bản là một hai tháng mới dọn dẹp một lần, trên sàn, mặt bàn, giá sách, đều có rất nhiều bụi. Vì không cho người ta nhìn một cái liền nhận ra, nên bình thường tôi đều mua gia cụ màu xám. Trên sô pha có vài thứ quần áo bẩn, sàn đã lâu chưa lau. Trên sô pha còn có vài đôi dép đá lung tung, còn có một chiếc tất bẩn. Tôi dùng tay quơ một cái trên sô pha, gạt tất bẩn qua một bên, chừa ra một chỗ ngồi không rộng bao nhiêu : “Mời ngồi.”

Lịch Xuyên không làm theo, đột nhiên hỏi : “Em có để ý anh cởi chân giả bây giờ không?”

“Không.”

Lúc anh đi ra phòng ngủ chỉ còn một chân.

Tôi đột nhiên nhớ tới trước đây Lịch Xuyên từng nói, nếu bệnh ung thư của anh tái phát, rất có khả năng sẽ bị cắt tiếp, nhịn không được hỏi : “Lịch Xuyên, chiếc chân này của anh…là thật à?”

Anh lắc đầu : “Không phải.”

“Còn lại bao nhiêu?” tôi quá sợ hãi, vội vàng chạy tới sờ.

“Chọc em thôi.” Anh sờ sờ đầu tôi “Đương nhiên là thật. Anh chưa xui xẻo tới mức đó.”

Tôi thở dài nhẹ nhõm một hơi, suy sụp ngã lên trên sàn.

“Tiểu Thu, nhà em lộn xộn quá, anh phải dọn dẹp cho em một chút. Cây lau nhà ở đâu? Giẻ ở đâu?” anh kéo tôi đứng dậy, để tôi ngồi lên sô pha.

“Trong bếp.”

Anh vào bếp, lại nhanh chóng đi ra, xém chút nữa hét ầm lên : “Tiểu Thu, trong bếp có gián.”

“Anh sợ à?”

“Có thuốc xịt gián không?”

“Không.” Sau đó tôi chợt nghe tiếng bẹp bẹp : “Vậy đành phải dùng sức người vậy.”

Lịch Xuyên lớn lên ở khu tiếng Đức, thói quen sống có nguyên tắc Đức rất mạnh, rất sạch sẽ. Anh dọn dẹp phòng khách, tốn một tiếng, dùng khăn mềm lau từng góc phòng. Sàn lau ba lần, tôi sợ anh trượt chân, đòi giúp, anh không cho. Quần áo phân loại bỏ vào hai chiếc giỏ riêng.

Lúc lau nhà, anh lôi ra được hai con gián, bị anh dùng nạng đập chết.

“Vậy em làm gì?”

Anh ném cho tôi điều khiển TV : “Xem TV.”

Anh đi dọn dẹp bếp, rửa sạch sẽ mớ chén tôi ăn sáng quên rửa. Mặc dù bếp nhỏ, nhưng có vẻ bẩn, anh tốn hơn hai tiếng mới lau chùi nó sạch sẽ hoàn toàn.

“Tiểu Thu, mỗi lần nấu ăn xong, đáy nồi cũng phải chà, nếu không nó sẽ đen thui.”

Tôi choáng váng, đáy nồi đen sẵn từ trước tới giờ mà, người ta còn muốn nó đen nữa kìa. Không thèm lý luận với anh, dù gì cũng không ở được vài ngày, tất cả sẽ trở lại như cũ, liền hứa đại : “Được được.”

Qua một hồi lâu vẫn không thấy anh đi ra bếp, tôi hỏi : “Anh làm gì vậy? Nãy giờ rồi còn chưa xong?”

“Chà gạch men, không đủ trắng.”

“Đúng là tự hành xác, nhưng cũng là tạo phúc nhân loại, anh từ từ làm đi.”

Anh dùng dao nhỏ cạo, cạo rột rột. Mệt gần chết. Cuối cùng, có vẻ như làm xong rồi, anh lại hỏi : “Em ăn cơm chưa?”

“Chưa, anh thì sao?”

“Cũng chưa. Anh đứng ngoài đợi em thật lâu.”

“À. Vậy anh đặt khách sạn chưa?”

“Ở lại chỗ em được không?”

“Cái gì?” tôi nhảy dựng lên, vọt vào bếp rống lên với anh, “Vương Lịch Xuyên, chỗ của em, anh muốn tới thì tới, muốn ở thì ở à!”

“Sao hung dữ vậy?” anh nói : “Anh hỏi em, lần trước anh đi Zurich, anh cho em ở chỗ nào? Có qua có lại, đúng không? Anh không có ý gì khác, bệnh của em chưa khỏi hẳn, anh tới đây, là vì muốn chăm sóc em một thời gian.”

“Liên quan gì tới anh? Em kêu anh chăm sóc à?” tôi tiếp tục gào thét, “Em khỏi bệnh từ lâu rồi!”

“Có cần tức giận như vậy không?” anh đè vai tôi xuống, “Xem em kìa, còn nói hết bệnh rồi. Vừa tức lên một cái là mặt mũi trắng bệch, không có tí sắc nào. Ngồi xuống, ngồi xuống.”

Tôi thở phì phì ngồi xuống, anh tiếp tục nói : “Trước kia đều là em chăm sóc anh. Lần trước em gãy xương, anh chàng Tiến sĩ kia ngày nào cũng ngồi canh, không tới lượt anh. Lần này ít nhiều cũng phải có phần của anh đi?”

Không nói tới gãy xương thì thôi, nói tới tôi càng giận : “Sao anh biết em không có người khác?”

Anh giật mình, biết tôi nói dối, cười : “Gọi điện thoại cho công ty phiên dịch, đồng nghiệp của em tiếp. Cô ta nói em rất khó khăn, tới bây giờ cũng không có một người bạn trai nào. Bị bệnh không có ai chăm sóc. Em trai em chỉ ở lại vài ngày rồi đi.”

Tôi tức giận nói : “Mệt ghê, ai nhiều chuyện dữ vậy? Cái cô đó sao lại nói hết cho anh vậy?” thẳng thắn mà nói, tôi không ngờ rằng mình sẽ gia nhập hàng ngũ lỡ thì nhanh như vậy. Công ty phiên dịch ngoại trừ giám đốc ra thì đều là người trẻ tuổi, mọi người đều gọi tôi là “chị Thu”. Nghe giống như một loại tôn trọng trong công việc, nhưng tôi cứ cảm thấy ẩn dưới đó là một chút trào phúng. Thật ra có một nguyên nhân quan trọng khiến tôi tới Côn Minh chính là trốn tránh Ngả Tùng. Từ khi trở về từ Gia Châu, anh ta gọi điện thoại cho tôi rất nhiều lần, còn nói dối là đi họp, tự bay tới Côn Minh thăm tôi. Thấy tôi trường kỳ không tích cực, cứ lảng tránh, nên mới buông tha.

“Anh nói anh là một người chú ở nước ngoài của em. Bố mẹ em đều mất rồi, nên anh là người thân quan trọng của em. Huống chi, trong toilet có nửa hộp áo mưa vẫn là hiệu Zurich. Quá hạn ba năm rồi, em cũng không chịu vứt.”

“Em giữ lại làm bao tay cao su. Khi nào lau chùi thứ gì đó bẩn thì một tay mang một cái.”

Anh cười to, cạch một tiếng, làm vỡ một cái chén.

“Oops!”

Lịch Xuyên dọn dẹp phòng khách và bếp xong, mức độ sạch sẽ của nhà tôi đã có thể sánh với khách sạn 5 sao.

Buổi trưa quá bận, tôi chưa kịp ăn cơm, đợi tới khi thấy đói, đã là 4 giờ chiều. Chạy qua tiệm cơm đối diện công ty, mua một hộp cơm ăn vội. Đồ ăn ngon đều bị người ta chọn hết rồi, chỉ còn lại tai heo thịt gà gì gì đó, tôi vội vội vàng vàng nuốt, tới bây giờ vẫn còn thấy nóng ruột.

Toilet là chỗ sạch nhất, vì tôi cũng có vẻ soi mói về mặt vệ sinh cá nhân. Lịch Xuyên ở trong đó dọn dẹp chưa tới 10 phút. Anh đi ra hỏi tôi : “Trong tủ lạnh có đồ ăn không? Anh đói bụng, muốn nấu cơm.”

“Không có đồ ăn. Có mì ăn liền, đủ hiệu. Các hương vị của Hàn Quốc đều có.”

Anh đang tính nói tiếp, bỗng nhiên có tiếng gõ cửa.

Chúng tôi cùng nhau ra mở cửa, là bà Quan nhà đối diện. Bà Quan hơn 60 tuổi, sống cùng với cháu gái. Quan hệ hàng xóm của chúng tôi rất tốt. Bà bưng một cái bát to, thấy Lịch Xuyên, hơi giật mình.

“Bà Quan!”

“Ai, Tiểu Thu, vừa xuất viện à?”

“Dạ.”

“Nghe nói là xuất huyết dạ dày, không có việc gì đi?”

“Không sao, cảm ơn bà quan tâm.”

“Dạ dày không tốt, đừng ăn đồ lung tung. Thanh niên tụi bay chỉ biết làm việc, không chú ý gì tới sức khỏe. Bà hầm cho cháu một tô cháo này, ở trong có rau hầm nhừ, cháu ăn cháo vài ngày cái đã, đợi tới khi dạ dày lành hẳn rồi hãy ăn cơm. À – vị này là.”

Tôi không biết nên giới thiệu Lịch Xuyên như thế nào, liền nói : “Dạ…anh này họ Vương, là giúp việc theo giờ cháu mướn tới dọn dẹp giúp cháu.”

“À à, cháu Vương, phiền cháu.”

Chúng tôi nói chuyện thêm vài câu, tôi nhận cháo, cảm ơn, vào lại trong nhà, chia cho Lịch Xuyên một chén, liền uống hết phần còn lại. Cháo bà Quan nấu thật thơm!

Lịch Xuyên nhìn bộ dạng hưởng thụ của tôi, cười khổ hỏi : “Có phải em luôn ăn ké cơm nhà người ta không?”

“Ừ…phụ đạo vài lần tiếng Anh cho cháu bà, không nhiều lần lắm. Kém xa số lần ăn cơm chùa.”

Ăn xong, Lịch Xuyên đi rửa chén, tôi ngồi ngây ra trong phòng khách xem TV, trò chơi truyền hình chán ngắt, tôi xem ngáp lên ngáp xuống.

Tôi cảm thấy, gặp lại Lịch Xuyên sau nhiều năm, tôi không hề kích động, không hề hưng phấn nữa, đã chết lặng.

“Anh giúp em tắm một cái đi.” Lịch Xuyên nói.

Tôi bị anh đưa vào phòng tắm, trong lúc đi, đối mặt nhau. Tôi nhìn anh, thở dài một hơi, nói : “Bồn tắm trơn lắm, anh cẩn thận một chút.”

“Vậy em đỡ anh.”

Tôi nhẹ nhàng vòng tay qua người anh, đầu tựa lên ngực anh. Anh vẫn đeo chiếc vòng ngọc trừ tà tôi tặng anh, miếng ngọc càng ngày càng trơn bóng. Tôi ngậm vào trong miệng, mặn.

Lịch Xuyên cẩn thận gội đầu cho tôi, tắm hết lần này tới lần khác.

“Bao nhiêu ngày rồi chưa tắm?” anh hỏi tôi.

“Không nhớ nữa.” tôi ngáp liên tục.

“Mệt à?”

“Ừ.”

“Đi ngủ sớm đi.”

Chúng tôi đi vào phòng ngủ, chăn không gấp, vẫn y hệt lúc tôi dậy buổi sáng. Lịch Xuyên leo lên trên, rất nhanh lại lôi tôi xuống : “Giường không sạch.”

“Không thể nào, em mới dọn hôm qua xong.”

“Ở trên có vụn bánh quy và khoai tây chiên.” Anh đi tìm ga giường.

“Nếu không đổi cả ga giường và bao gối đi.” tôi chỉ chỗ cất cho anh. Đúng là thiếu gia, sao mà khó hầu hạ dữ vậy không biết.

Quả nhiên anh đổi một bộ ga giường sạch bong, bây giờ mới sạch sẽ.

Tôi chui vào chăn, Lịch Xuyên ôm tôi thật chặt, hôn mặt tôi. Tôi dại ra nhìn anh, không động đậy. Một lát sau, tôi nói : “Lịch Xuyên, em muốn ngủ.”

Anh dịu dàng vuốt ve tôi, nhẹ nhàng nói : “Tiểu Thu…không lẽ cái này em cũng không được à?”

“Không. Theo anh nhiều năm như vậy, chỉ số thông minh của em giống con ruồi luôn rồi.”

Nửa đêm, Lịch Xuyên nằm trong lòng tôi khóc, nói : “Thật xin lỗi, Tiểu Thu, anh sai rồi. Anh làm chậm trễ em quá nhiều năm.”

Hôm sau ngủ dậy, Lịch Xuyên đã rời giường. Anh đi mua đồ ăn sáng. Anh nói một lát sau anh mới ăn được. Anh vẫn phải uống loại thuốc cứng xương kia.

8 giờ rưỡi tôi đi làm, anh đưa tôi tới cửa công ty, đưa cho tôi một chiếc túi nhỏ, ở trong có mấy chiếc hộp : “Lunch của em.”

Tôi cầm lấy, hỏi : “Trong tủ lạnh không có đồ ăn, ở đâu ra anh làm?”

“Chợ họp rất sớm, anh ra ngoài mua, còn hỏi bà cụ nhà đối diện nấu cháo kia như thế nào. Hy vọng em thích.”

“Cảm ơn nha.” Tôi đi làm, Lịch Xuyên về nhà, anh nói phải dọn dẹp tiếp. Tôi tính hỏi anh muốn ở lại đây bao lâu, nhưng Lịch Xuyên lúc nào cũng muốn tới thì tới, muốn đi thì đi, hỏi cũng như không, nên không hỏi nữa.

Buổi trưa Lịch Xuyên gọi điện thoại hỏi tôi : “Ăn lunch chưa?”

“Ăn, ăn lâu rồi.”

“Em có hâm không?”

“Không, cần hâm à?”

“Sao không hâm được? Em đúng là đồ con ruồi!” anh tức giận gác điện thoại.

Tới lúc ăn trưa tôi mở hộp cơm ra, đồng nghiệp đều hết hồn. Hai mặn một cháo, một rau một thịt, còn có salad hoa quả và tráng miệng. Tôi thật sự hơi giật mình với tay nghề của Lịch Xuyên.

5 giờ rưỡi tan tầm cùng với đồng nghiệp, thấy Lịch Xuyên đứng ngay cửa chờ tôi.

Anh bắt tay với đồng nghiệp của tôi, tự giới thiệu, giỡn giỡn nói : “Xin chào, tôi là Vương Lịch Xuyên, là giúp việc theo thời gian của Tạ tiểu thư, phụ trách dọn dẹp, nấu cơm và đưa đón.”

Tôi xấu hổ muốn chết. Vì Lịch Xuyên mặc đồ tây mang giày da, gọn gàng ngăn nắp, đứng ngay đó, ai cũng nghĩ có người tới đây quay phim.

Lịch Xuyên lái xe đưa tôi về nhà, cơm tối đã bày sẵn trên bàn. Ba mặn một canh, tôi vẫn ăn cháo.

“Em xem, như vậy, cuộc sống có phải rất có quy luật không?”

“Đúng vậy.” tôi vội vàng gật đầu.

Ăn cơm xong, anh nắm tay tôi ra ngoài đi dạo, nói : “Sao chân em vẫn hơi thọt vậy.”

Tấm nẹp vis trong đùi tôi, một năm nữa mới gỡ ra được, bác sĩ nói xương liền khá tốt. Tôi vẫn rất thích tập thể dục, ngày nào cũng đạp xe đi làm.

“Sao em không thấy. Cũng đâu có ai nói với em.”

“Chỉ có một chút thôi, một chút xíu.”

“Vậy vẫn là tàn tật.”

“Anh đưa em qua Thụy Sĩ mổ.”

“Em không đi đâu hết.”

Vào lại trong nhà, anh cầm một chiếc rổ nhỏ, ở trong có một đĩa chocolate và một túi to bánh quy anh tự làm, kéo tôi, gõ cửa nhà đối diện.

Anh trả bát đựng cháo cho bà Quan, đưa cho bà rổ quà kia, lại lì xì hai phong bao, trịnh trọng cảm ơn bà, còn nói : “Bà Quan, lúc cháu không ở đây, Tiểu Thu ít nhiều cũng phiền bà chăm sóc. Đây là một ít lễ gặp mặt của cháu, xin bà nhận lấy.”

“Ôi, khách sáo quá rồi. Không cần tới hai phong bao, tôi chỉ có một đứa cháu gái thôi.”

“Một phong bao khác dành cho bà, chỉ là một chút thành ý, để bà mua vài món quần áo mặc ạ.”

Bà Quan cuối cùng cũng nhận, tới cuối, còn hỏi thêm : “Vương tiên sinh, cậu mặc toàn đồ mắc tiền, không lẽ cậu là người giúp việc theo giờ thật à?”

“Dạ đúng vậy ạ.”

“Vậy một tiếng bao nhiêu tiền?”

“Cháu…đó là nghĩa vụ ạ.”

Bà Quan rốt cuộc hiểu được chuyện gì đang xảy ra, nở nụ cười, nói : “Tiểu Thu đúng là có phúc nha!”

“Không phải cô ấy có phúc mà là cháu có phúc.” Lịch Xuyên mỉm cười chữa lại.

Chúng tôi nắm tay nhau về nhà, Lịch Xuyên đưa cho tôi một tờ giấy. Tôi nhìn lên, trên đó có mười bài toán.

“Cho em 10 phút, em có thể làm được không?”

“Gì vậy, em quên hết về toán rồi.”

“Em là thủ khoa đại học ở Cái Cũ cơ mà.”

“Được rồi.”

Anh ấn đồng hồ, tôi cầm bút, 5 phút liền làm xong. Lịch Xuyên nhìn đáp án một cái, nói : “Chỉ số thông minh không thành vấn đề, không biết có vấn đề ở đâu. Sao trông em cứ ngốc ngốc vậy.”

Tôi cầm điều khiển, tiếp tục xem TV.

Lịch Xuyên ôm tôi, tôi liền dựa vào lòng anh xem phim tình cảm, khóc lóc nức nở. Buổi tối, chúng tôi lên giường sớm, Lịch Xuyên hầu hạ tôi rất chu đáo, chúng tôi lại ngọt ngào như xưa.

Trêu đùa được một nửa, gầm giường bỗng nhiên truyền ra tiếng rột rột, Lịch Xuyên nhìn trần nhà thở dài : “Tiểu Thu, ở đây ngoài gián ra, còn có chuột nữa à?”

“Ừ, có hai con, hình như là vợ chồng. Em còn cho tụi nó ăn bánh quy mà. Kỳ cục, sao hôm nay chỉ nghe tiếng của một con à?”

“Thôi xong.” Lịch Xuyên vội vàng lấy tay bịt mắt tôi lại.

“Anh bắt một con? Giết rồi?”

“Hồi sáng…” người nào đó không dám nói tiếp.

“Lịch Xuyên anh đúng là táng tận lương tâm. Con ở dưới giường, nhất định đang hát.”

“Hát bài gì?”

“Hỏi thế gian tình là gì, mà đôi lứa thề nguyện sống chết…”

“Nó hát của nó, chúng ta tiếp tục của chúng ta.”

Hôm sau, Lịch Xuyên vẫn đưa tôi đi làm như cũ, vẫn đưa tôi một đống hộp cơm như hôm qua. Lần này, trên mỗi hộp đều dán một tờ giấy :

“Mình là cháo thịt số 1, nhớ hâm 1 phút.”

“Mình là cà tím số 2, nhớ hâm 45 giây.”

“Mình là cá kho cay số 3, nhớ hâm 30 giây.”

“Mình là salad hoa quả số 4, ăn liền, không cần hâm.”

Mấy cô đồng nghiệp nữ chết ngất, nói Lịch Xuyên biến công ty thành nhà trẻ.

Lúc tan tầm Lịch Xuyên tới đón, bọn họ đều nói : “Tiểu Thu, phụ huynh tới đón kìa.”

Theo tôi được biết, từ nhỏ Lịch Xuyên đều được người ta hầu hạ, chưa hầu hạ ai bao giờ. Khi Lịch Xuyên ngày nào cũng làm như vậy, tôi nghĩ, không biết thiếu gia có thể kiên trì bao lâu.