Chuyện Cũ Ở Thành Cù An

Quyển 1 - Chương 37: Giọt mưa thứ mười bảy (2)




Hôn lễ đã chuẩn bị đâu vào đấy, những chuyện rườmg rà như “nạp thái”, “vấn danh”, “nạp cát”, “Nạp chinh” đều không cần Tô Cảnh Cảnh quan tâm. Bởi đồng Hiên Tuấn bị thương nên Tô Cảnh Cảnh không thể không ở lại biệt thự Phượng Tê, Tô Minh Chính cũng không phản đối, ngược lại cảm thấy rất tốt, nhớ đến Đòng Hiên Tuấn từng hữu ý vô ý đề cập với ông tình huống an nguy lúc này của Tô Cảnh Cảnh.

Thậm chí Tô Minh Chính còn bảo Ngâm Thuý đến biệt thự Phượng Tê chăm sóc Tô Cảnh Cảnh. l-q#đ Đồng Hiên Tuấn cũng không phản đối, mặc kệ Tô Minh Chính muốn Ngâm Thuý đến làm tai mắt hay thuần tuý chỉ đến chăm sóc Tô Cảnh Cảnh, đối với anh mà nói, cũng chẳng khác nhau, tác dụng cuối cùng của một con cờ cũng chỉ là tác dụng của một con cờ.

“Tiểu thư có tâm sự à?” Ngâm Thuý thấy Tô Cảnh Cảnh ngồi trước bàn trang điểm chải tóc mái lặp đi lặp lại đã mấy lần, tóc mái đã chải vô cùng đẹp rồi nhưng Tô Cảnh Cảnh vẫn vô ý thức chải đi chải lại, làm cho ai cũng nhìn ra được Tô Cảnh Cảnh có tâm sự.

Nghe thấy Ngâm Thuý nói vậy, thế này Tô Cảnh Cảnh mới ngừng chải tóc, ném lược trong tay lên bàn trang điểm.

“Ngâm Thuý, em đến Tô gia đã bao nhiêu năm rồi?”

Nghe Tô Cảnh Cảnh hỏi như vậy, Ngâm Thuý hơi luống cuống, cho rằng tiểu thư không cần cô nữa.

Cô căng thẳng nói: “Đã nhiều năm rồi ạ, từ lúc Ngâm Thuý còn rất nhỏ đã đến Tô gia làm công, tiểu thư…” Giọng cô láng máng có phần nức nở.

Tô Cảnh Cảnh chỉ cười nói: “Tôi chỉ tuỳ tiện hỏi thôi.”

Thế này Ngâm thuý mới yên lòng.

Lúc mới tới Đồng gia cô đã phát hiện nơi này goàn toàn khác với Tô gia, Tô gia cùng lắm chỉ có cô và mẹ Triệu, chú Diêu mấy người hầu, vài người trong lúc đó tuyệt không có lục đục lẫn nhau. l(q)đ Nhưng vừa đến biệt thự Phượng Tê, Ngâm Thuý cành thô lá lớn như vậy cảm giác được những người đó bài xích mình.

“Biệt thự Phượng Tê không giống với Tô gia, em cần để ý đến mọi chuyện, nghĩ kỹ rồi hãy làm.” Nói đến đây, Tô Cảnh Cảnh ngừng lại, thoáng nhìn qua Ngâm Thuý một mặt ngây thơ. Cô thở dài, nghĩ lại cảm thấy nói như vậy có lẽ Ngâm Thuý nghe không hiểu lắm, đành thay đổi cách nói.

“Trước khi làm việc phải ngẫm nghĩ cẩn thận, lúc trước ở Tô gia hẳn mẹ Triệu chăm sóc em đi.”

“Vâng, mẹ Triệu đối với Ngâm Thuý tốt lắm.”

“Ừ.” Tô Cảnh Cảnh gật gật đầu, nói tiế: “Đến đây đã mấy ngày, biết được bao nhiêu người rồi?”

Ngâm Thuý nghĩ nghĩ: “Không nhiều lắm, mẹ Lương và chú Khang, còn có Tiểu Hồng ở cùng phòng với em.”

“Ừ.” Tô Cảnh Cảnh lại gật đầu: “Biết ít những người đó cũng không phải chueyẹn xấu, người khác nói gì cũng đừng hoàn toàn tin tưởng. Nếu người khác đối với em vô cùng tót thì em cũng nên suy nghĩ một chút, vì sao, nếu không nghĩ ra thì đến hỏi tôi.”

“Em biết rồi tiểu thư.” Ngâm Thuý đáp lại, cẩn thận suy nghĩ, bỗng nhiên nói: “Tiểu thư, sáng nay Tiểu Hồng tặng em một vòng ngọc.”

“Vì sao vậy?” Tô Cảnh Cảnh nhàn nhạt hỏi, không để ý lắm, chuyện này nhìn qua quả thật chính là tình bạn bình thường của hầu gái. Hầu gái nhỏ tặng quà cho hầu gái của chủ nhân, loại chuyện này rất bình thường.

Ngâm Thuý suy nghĩ một lúc lâu rồi mới nói: “bởi vì, bởi vì…”

“Bởi vì sao?” Giọng điệu Tô Cảnh Cảnh rất bình thản nhưng đôi khi lại khiến người khác có cảm giác áp bạch.

Ngâm Thuý cắn chặt răng nói: “Bởi vì em và cô ấy không cẩn thận nghe thấy tam thiếu và phụ tá sĩ quan Cố nói chuyện.”

“Nói cái gì?”

“Vâng. Hình như là một người Tuyết Tư bị thương, hình như tam thiếu hạ thủ.”

“Hả?” Tô Cảnh cảnh cả kinh.

Tuyết Tư? Cái tên này cô từng nghe qua, chỉ là tự nhiên lúc này nghe thấy, nhất thời không nhớ ra gì cả.

“Còn có gì nữa?”

“Bởi vì hôm qua Tiểu Hồng vốn nghe lén, đúng lsuc đó em đi ngang qua… Em không cố ý…” Nói đến đây, Ngâm Thuý vụng trộm liếc Tô Cảnh Cảnh, thấy vẻ mặt Tô cảnh Cảnh không có gì thay đổi mới yên tâm nói: “Bèn đứng một lát, hình như quan hệ cái người tên Tuyết Tư và tam thiếu không bình thường, sau đó tam thiếu… sau đó tam thiếu lại phái người làm cô ấy bị thương…”

Ngoài cửa bỗng nhiên vang lên tiếng bước chân rất nhỏ.

Tô Cảnh Cảnh liếc đồng hồ treo trên tường, ba giờ.

“Em đi xuống đi, hôm nay em không hề nói gì cả, cứ yên tâm nhận vòng tay này. Đối với Tiểu Hồng…” Tô Cảnh Cảnh dừng một chút, nhìn ra cửa: “Cản Tiểu Hồng đang đưa thuốc cho tam thiếu lại.”

Ngâm Thuý rất ngạc nhiên, nhưng vẫn đi ra ngoài, quả nhiên Tiểu Hồng đang đi về phía phòng ngủ của tam thiếu.

Lúc này Ngâm Thuý lập tức ngăn cản Tiểu Hồng.

“Thuốc này cứ để tiểu thư nhà tôi đưa qua là được rồi.” Ngâm Thuý chắn trước Tiểu Hồng có chút mệt mỏi.

Tiểu Hồng hơi khó xử: “Ngâm Thuý, thuốc này, đây là mẹ Lương dặn dò, với lại…” Tiểu Hồng nghĩ nghĩ, đoạn nói: “Vsi lại chuyện này làm phiền Tô tiểu thư cũng không tốt.”

“Không phiền, chỉ là đúng lúc tiện thể thôi.” Chẳng biết từ lúc nào Tô Cảnh Cảnh đã đi tới cnạh cửa, Ngâm Thuý nhìn Tô cảnh Cảnh, vẻ mặt cô có chút không khoẻ.

Tô Cảnh Cảnh liếc Ngâm Thuý, rồi nhìn Tiểu Hồng.

Nhìn qua tướng mạo Tiểu Hồng cũng thường thường, không có gì đặc biệt, một thân áo cát* ngắn màu xanh lam, quần màu xám, hai búi tóc dài nho nhỏ chia ra buông hai bên vai, là cách trang điểm thông thường của hầu gái.

Cô thấy biểu cảm Tô Cảnh Cảnh không có biến hoá gì, cúi chào nói: “Tô tiểu thư, chuyện này không hợp cấp bậc lễ nghĩa.”

Tô Cảnh Cảnh mỉm cười: “Cấp bậc lễ nghĩa, nếu là cấp bậc lễ nghĩa làm thiếu gia các cô mất hứng, vậy cấp bậc lễ nghĩa này còn muốn hay không muốn đây?”

Tiểu Hồng ngẫm nghĩ, đưa chiếc khay có chiếc chén sứ đầy thuốc trng tay cho Tô Cảnh Cảnh.

Tô Cảnh Cảnh lại cười.

“Các cô đều đi xuống trước đi.”

“Đáng không, Tông Hi, cậu thà vì cô ma làm Tuyết Tư bị thương!”

“Vì cậu, Tuyết Tư mới có thể đến cạnh Đồng Hiên Lân, vì cậu, Tuýet Tư mới có thể làm vợ hai của anh ta, bây giờ thì sao, cậu vì một cô gái vốn không thể yêu, cậu lại có thể, có thể…”

“Đồng Tông Hi, rốt cuộc cậu nghĩ cái gì hả!”

“Đồng Tông Hi!”

Mỗi một câu lại càng kịch liệt, mỗi một câu càng thêm hung ác.

Đối với đối phương hùng hổ doạ người, Đồng Hiên Tuấn chỉ bình thả nói: “Sở Dự, cậu nói xong chưa?”

Sở Dự ngẩn ra, không ngờ bản thân nói nhiều như vậy chỉ đổi được một câu bình thản của Đồng Hiên Tuấn, trong lòng anh lửa giận thiêu đốt: “Đồng Hiên Tuấn, nhiều năm như vậy, mọi người theo cậu vào sinh ra tử là vì cái gì hả? Chính vì có thể có một ngày nhìn cậu đạt thành nghiệp lớn! Nhưng bây giờ thì sao?”

Sở Dự ngừng một chút, thấy ánh mắt đồng Hiên Tuấn dừng trên mặt mình, vì vậy anh nói tiếp: “Bây giờ, bây giờ cậu lại vì một người con gái. Tôi không tin cậu không biết, cậu biết rõ, cô gái này không yêu được, không yêu được. Nhưng cậu lại…”

Sở Dự càng nói càng kích động, nói đến sau không giống như đang nói chuyện mà ngược lại như một người đàn bà chanh chua chửi đổng: “Cậu đã vì cô ta làm gì hả, cậu biêtx rõ làm vậy không phải tốt nhất. Nhưng mà, nhưng mà cậu lại làm như vậy. Cậu có nghĩ hay không, làm vậy tương đương mất hai con cờ Tuyết Tư và Tuyết Huy!”

Xoảng! Nghe như tiếng chén sứ vỡ.

Sở Dự và Đồng Hiên Tuấn sửng sốt, ánh mắt đồng loạt nhìn về phía cửa. Ngoài cửa, Tô Cảnh Cảnh ngơ ngác đứng, một tay cầm khay mà chén sứ trên khay đã sớm rơi xuống đất.

Cô vừ xấu hổ, bối rối, bất an.

Đồng Hiên Tuấn thấy là cô, thở dài, nói với Sở Dự: “Cậu về đi, chuyện này chúng ta nói sai.”

Sở Dự thoáng nhìn qua Tô Cảnh Cảnh, đầu cũng không thèm quay lại đi nhanh ra ngoài.

Tô Cảnh cảnh thấy rõ tức giận trên mặt Sở Dự.

“Em muốn biết cái gì?” Đồng Hiên Tuấn vỗ mép giường, sau đó ngồi lên. Hiện tại vết thương của nah vẫn chưa khỏi hẳn, cho nên bên ngoài khoác một chiếc áo ngoài Lưu Vân màu xanh ngọc¸khuôn mặt hơi tái nhợt, giữa hai lông mày lộ ra vẻ lo âu nhàn nhạt.

Tô Cảnh Cảnh nhìn Đồng Hiên Tuấn như vậy, trong lòng không khỏi càng khó chịu.

“Tôi hỏi cái gì anh sẽ đáp cái đó sao?” Cô biết anh sẽ không trả lời mình, chỉ là cô vẫn có ý định hỏi. Dù sao có vài lời mắc kẹt trong cổ họng cũng không thoải mái cho lắm.

Vừa rồi Sở Dự nói chuyện với anh cô nghe rõ ràng rành mạch. Có thật anh vì cô mà làm chuyện gì đó không?

Đồng Hiên Tuấn nhíu mày, hai tay ôm đầu gối, vẻ mặt vẫn lạnh nhạt: “Em có thể hỏi thr xem, có vài vấn đề tôi rất vui lòng trả lời. Ví như… ví như…” Đồng Hiên Tuấn dừng một chút, nói tiếp: “Ví như hôm đó chúng ta kết hôn nên dùng xe gì, hoa gì, lại ví như tôi thích cái gì.”

Tô Cảnh Cảnh bỗng nhiên dừng động tác, nhắm chặt hai mát. Giọng điệu anh thoải mái, lại không biết tâm trạng cô vô cùng nặng nề.

“Tuyết Tư là ai?”

Đồng Hiên Tuấn cười, sớm biết cô sẽ hỏi, vì thế thản nhiên nói: “Cảnh Cảnh, em vẫn luôn thông minh, hẳn sẽ không phải không đoán được. Trong lòng em đã sớm hiểu rõ, làm gì cần hỏi tôi nữa?”

Tô Cảnh Cảnh bỗng nhiên xoay đầu nhìn anh, vẻ mặt nah thoải mái, không chút bất an. Người như anh, ở chung quả thật vừa nguy hiểm vừa vui vẻ, thật giống như đốt pháo hoa, có thể sẽ làm tay bị bỏng nhưng vẫn khát vọng vui vẻ ngắn ngủi.

Tô Cảnh Cảnh thở dài, thì ra hôm đó Tào Nhã Lệ đến là vì chuyện này. Hôm đó trong lòng Tào Nhã Lệ mơ hồ tức giận, cô nên nhìn ra sớm, nhưng mà lúc đó…

Tô Cảnh Cảnh nhìn anh một cái, thấy vẻ mặt nah như thường, có chút mù mờ nói: “Tôi nhớ lúc chúng ta đến bệnh viện Thánh Mari có một đội trưởng tên Ngô Tuyết Huy.”

“Nhìn xem, em thật sự rất thông minh.”

Tô Cảnh Cảnh lắc đầu, vẻ mặt ảm đạm: “vì tôi có đáng giá không?”

Đồng Hiên Tuấn đứng lên, lưng rất thẳng, tựa như không có cách nào uốn cong, trên mặt anh mang theo vẻ vô cùng trịng trọng. Anh chậm rãi đi về phía cô, ngoài cửa sổ ánh sáng tàn lặng lẽ xuyên qua, dưới ánh sáng cho dù sắc mặt anh trắng bêhcj vẫn có vẻ vô cùng phong thần tuấn lãng.

“Không có gì đáng giá hay không. Cảnh Cảnh, tôi chỉ muốn em biết, trong lòng tôi đã không có chuyện gì quan trọng hơn em cả.”

Anh nói xong liền vuốt hai vai cô, cô xoay người. Hơi thở anh tràn ngập khoang mũi cô, nhiệt độ trên người anh xuyên qua lớp quần áo sưởi ấm đôi gò má cô.

Có lẽ cô thật sự không nên quá cố chấp, có lẽ cô là hạnh phúc, có lẽ trong lòng anh cô đúng là nặng nhất.

“Tông Hi, anh có hối hận hay không?”

Giọng cô truyền đến từ bên cạnh anh, hơi nặng nề.

“Hối hận?” Hiển nhiên anh thấy rất ngạc nhiên: “Hối hận cái gì?”

“Hối hận… hối hận…” Cô cắn răng một cái, cuối cùng nói: “hối hận yêu tôi?”

“Hả?” Đồng Hiên Tuấn cười khẽ, tay nắm chặt: “Tôi nói tôi yêu em lúc nào vậy?”

Tô Cảnh Cảnh: “…”