Chuyện Ma Quái Ở Bệnh Viện Đồng Hoa

Chương 47: Giờ thứ mười bốn – Hành lang tầng ba




Không thể bỏ cuộc.

Lộ Hiểu Vân trong thời khắc cuối cùng rất kiên quyết, hắn nhất định phải mạnh mẽ lên.

Lộ Hà hít một hơi, mở cửa, dòng máu đỏ sậm từ ngoài liền chảy vào. Tay phải hắn cầm ổ khóa, nghiêng người dồn sức lên khủy tay, đẩy mạnh ngoài, động tác rành mạch lưu lóat. Chỉ nghe rầm một tiếng vật thể kia ngã xuống đất .

Cánh cửa này không biết anh hai đã làm ma pháp gì lên , cứ tưởng rất khó đối phó ai ngờ lại dễ dàng như vậy .

Sàn sạt. Sàn sạt.

Sàn sạt. Sàn sạt.

Chúng lại tiến về nơi này. Chúng nó dường như rất sợ hãi cánh cửa , chỉ có thể ở ở ngoài cửa như hổ rình mồi.

Không giải quyết chúng nó, mình sẽ chết trong này.

Lộ Hà cố ý mở cửa lớn hơn . Quả nhiên có mấy khối vặn vẹo chảy đầy máu tiến vào.

Lộ Hà nhịn không được lại bùm bùm mắng một chuỗi, lùi về sau một chút, sau đó vọt lên , giơ chân đá bản lề vào mặt tường phía trước.

Chỉ nghe vài tiếng đập của vật kia , Lộ Hà vốn là cao lớn, khí lực không hề nhỏ, một cước này, ván cửa không biết đè phải bao nhiêu con , lại không biết đánh bay bao nhiêu vật nọ

Trước cửa trống rỗng không còn thứ gì .

Hắn thở nhẹ một hơi, vỗ vỗ tay.

“Nếu không phải tao đang đói, thì một cước này đã……”

Lời còn chưa nói xong , bỗng nhiên hắn im lặng . Bởi vì hắn mơ hồ nghe được một tiếng bước chân quen thuộc .

Rất nhẹ rất xa, nhưng lại cực kỳ quen thuộc.

Âm thanh này từ cuối hành lang truyền đến , phòng giải phẫu.

Tôn Chính!

Lộ Hà một trận kích động, chạy ra ngoài cửa.

Chạy vội tới hành lang, hắn khẩn cấp lấy đèn pin chiếu vào phòng giãi phẫu , không thấy ai , nhưng tiếng bước chân vẫn đang vang lên.

Cậu ấy ở bên trong .

“Chính, tôi ở đây –”

Lời hắn nói còn chưa chấm dứt đã bị một sức mạnh kéo ngã , cằm đập xuống đất , thiếu chút nữa đã cắn mất lưỡi .

Cái gì vậy?!

Hắn hoảng sợ muốn đứng dậy , lại phát hiện cổ chân mình đang bị ai nắm lấy , tha đến một đầu hành lang khác , may mắn dáng người hắn cũng không tôi , khí lực kia có vẻ không kéo nổi.

Lộ Hà nhìn xuống chân mình , vừa nhìn làm hắn sợ đến mất không thở nổi , hắn mơ hồ nhìn thấy một cánh tay của con nít đang cầm lấy cổ chân của mình .

Đây đứa bé của Cao gia, mà hắn , hắn có thể thấy đứa nhỏ kia !!

Hắn không biết bị đứa bé kia dọa hay bị chính mình doại, chỉ kinh ngạc không thể nói gì được ..

Cạch.

Cánh cửa bên phòng ngoại khoa ba đang động đây . Âm thanh này làm hắn bừng tĩnh .

Hắn quay đầu nhìn về phía đó , thâm kêu không tốt.

Vật dưới chân vẫn còn , mà mấy nhục đoàn đang nhấp nháy từ trong đống máu đi , hướng về phía hắn .

Thân hình vặn vẹo, ngay cả đầu ở nơi nào cũng không biết

“Chính! Tôn Chính!” Lộ Hà kêu cứu, phát hiện mình đã dùng hết sức lực , tiếng kêu cứu này cực kỳ mỏng manh .

Khí lực của đứa bé kéo hắn ngã cũng rất kinh người , chỉ một bàn tay nhỏ bé đã có thể lôi hắn đi , cả người ma sát xuống sàn , hướng về phía cầu thang bên kia.

Mấy thứ cả người đây máu kia cũng rất thong thả , chậm rãi di chuyển đến trước mặt hắn .

Mắt thấy một nhục đoàn sẽ chạm vào mặt của mình .

Chẳng lẽ hắn thật sự sẽ biến thành đồng loại của bọn chúng , hoạt động ở nơi bóng tối vĩnh hằng này?!

Trong lúc mành chỉ treo chuông, Lộ Hà hét lớn một tiếng, hai tay vươn về phía trước , vừa lúc bắt được khung cửa . Hắn cố sống cố chết nắm chặt tay , đầu né được khối nhục đoàn kia , nó đã đến góc tường không chỗ nào tránh được nữa.

Hắn bỗng nhiên nhớ tới một chuyện mà trước đó mình đã từng làm , Lộ Hiểu Vân trong thời điểm quan trọng cũng đã từng nhắc nhở Nghiêm Ương.

Đừng làm tiếng chuông .

Hắn dùng hết sức lực cuối cùng, lấy từ trong túi quần chìa khóa của phòng viện trưởng mà từ đầu đến giờ cũng không biết công dụng của nó , ném tới chỗ đứa bé.

Tiểu bằng hữu, xin lỗi !

Lộ Hà trong lòng thầm nghĩ . Mấy khối đầy máu kia lập tức tránh xa , sau bàn tay nhỏ bé kia không còn gì cả. Cánh tay rốt cuộc cũng thả ra , cùng với những thứ kia lùi đến hành lang bên kia .

Đến tột cục nó là thứ quái vật gì vậy……

Lộ Hà kinh hồn táng đảm vịnh tường đứng lên, cả người không còn chút sức lực nào . Nhìn không được mấy khối thịt chỉ biết mấp máy kia lại có thể dùng tốc độ nhanh như vậy , xem hắn thật sự tìm được đường sống trong chỗ chết .

May mắn bất luận thân thể biến hóa như thế nào , cũng chịu khống chế của hắn .

Nghĩ đến Tôn Chính, hắn dừng một chút đứng lên , chật vật không chịu nổi chạy tới phòng giãi phẫu.

Trong bóng đêm có một bóng người mơ hồ đi từ phòng giãi phẫu ,.

Lộ Hà quơ quơ đèn pin trong tay, dừng ở trước mặt người kia.

gương mặt thanh tú, tái nhợt không có chút máu , mắt nhắm chặt bị ánh đèn chiếu vào không mở được.

“Chính!”

Hắn gọi một tiếng , chạy qua .

Người kia cũng hoảng hốt giương mắt nhìn hắn , vẻ mặt có một loại cảm giác không nói lên lời.

Đến khi chỉ còn cách vài bước , Lộ Hà giang rộng hai hay , nhưng hắn bỗng nhiên dừng lại ..

Hắn thấy Tôn Chính cau mày có chút mê mang nhìn bình , hắn liền chần chờ .

Nếu hắn đến gần Tôn Chính , mấy con quái vật đuổi theo hắn cũng sẽ đuổi theo Tôn Chính .

Mà hắn , cũng nghiễm nhiên đã trở thành…… một nửa quái vật.

Trước mắt hắn là Tôn Chính , giống như không phải là Tôn Chính của mình mấy giờ trước.

Hắn mở miệng muốn nói gì đó , lại im lặng.

Hắn mất đi dũng khí để xác nhận . Do hắn đang sợ hãi mình , hay sợ hãi Tôn Chính năm lần bảy lượt biến mất tại phòng giãi phẫu .?

Ai biết Tôn Chính này , có phải là cậu ấy lúc biến mất hay không ?

“Lộ Hà.” Tôn Chính kêu một tiếng, từng bước đi về phía trước .

“Chính…… Cậu……” Lộ Hà muốn nói lại thôi.

“Sao?” Tôn Chính hỏi, trong mắt có chút vui sướng , nhưng không biết vì sao loại vui sướng này khiến cậu có chút xa lạ.

“Cậu……” Lộ Hà vừa định nói chuyện, đột nhiên cảm thấy một hàn khí thấm vào xương tủy cái chân kia không tự chủ đi về phía trước ,“Cậu đừng lại đây!”

Cái gì đang ở trên lưng hắn ?

“Anh làm sao vậy?” Sắc mặt Tôn Chính, càng đến gần hơn .

Lộ Hà khẩn trương lùi về sau mấy bước , vật ở sau lưng hắn , có chút không thích hợp . Rất không thích hợp .

Hắn quả thực có thể cảm nhận được hơi thở đang phun trên lưng mình . Lạnh như băng , hơi thở đầy chết chóc , ngay vừa rồi nó liền nhảy lên lưng hắn . Giống như đã có dự định trước , ở khắc cuối cùng , rốt cuộc cũng bắt được hắn .

Là……‘Nó’ sao?

‘Nó’ rốt cục cũng tìm đến bọn họ rồi sao? Bởi vì…… hắn đang trở thành một trong bọn chúng?

“Tôi, tôi không sao, cậu cứ đứng ở đó , đừng cử động.”

Vậy thì nguy rồi…… Thân thể hắn bỗng nhiên không chịu khống chế…… Chân không chịu khống chế…… Không có khả năng , không có khả năng …… Này……

Không thể để Tôn Chính đến gần, cũng không thể để ‘Nó’ bắt được.

“Rốt cuộc anh bị làm sao vậy?” Thanh âm Tôn Chính có chút bối rối.

Lộ Hà nhìn cậu , gần ngay trước mắt, lại giống như xa tận chân trời.

Tôi rốt cuộc bị làm sao ư ? Tôi cũng không biết.

“Mau…… Đưa tôi , đưa cho tôi chìa khóa” Lộ Hà gian nan nói “Đưa cho tôi, tôi sẽ không có chuyện gì ……”

Có lẽ chìa khóa…… Là hi vọng cuối cùng.

Có lẽ chìa khóa…… Cũng cứu hắn không nổi.

Tôn Chính một bên sờ soạng , một bên tới gần Lộ Hà, mắt nhìn xung quanh :“Có thứ gì sao?!”

“Không, không có!”

Cái gì cũng không có…… Đừng nhìn , tôi sợ cậu vừa nhìn …… Liền thấy ‘Nó’……

Mà lúc đó , cậu khẳng định sẽ không để tôi lại một mình chạy trốn ,

Tìm kiếm một chút , Tôn Chính lấy chìa khóa xà cừ kia ra đưa cho hắn , cậu vừa lấy , nhìn chìa khoác trong suốt như ngọc kia , mắt bỗng nhien sáng lên ,:“Đúng rồi! Tôi đã tìm được đường !”

Lộ Hà ngẩn :“Đường ? Cậu tìm được rồi?”

Hắn vươn tay muốn lấy chìa khóa , lại phát hiện tay không đủ dài.

Tôn Chính đến gần từng bước, ngữ khí cũng rất ôn nhu :“Lộ Hà, chúng ta rốt cuộc có thể rời khỏi đây.”

Vật kia đã muốn đến lưng hắn , tựa như cái chết đang chờ đợi.

Tay Tôn Chính đặt lên tay Lộ Hà, lạnh như băng .

Lộ Hà như có tật giật mình , hất tay Tôn Chính :“Đừng đụng vào tôi!”

Tôn Chính giống như bị hành động này của hắn làm bất ngờ, nhìn hắn, trong mắt tràn đầy kinh nghi.

“Tôi…… Tôi……” Lộ Hà ngập ngừng , tôi sợ lây bệnh cho cậu , tôi sợ cậu sẽ nhìn thấy gì đó . Nhưng hắn vẫn không thể nói khỏi miệng.

Hắn không biết giải thích vì sao những thứ kia luôn xuất hiện xung quanh mình , bởi vì hắn biết , chỉ có một vấn đề : Hắn đã không còn bình thường , không ngừng hấp dẫn những thứ đó .

Mà hắn, không thể giải thích cho Tôn Chính hiểu.

“Có một chuyện , một người bình thường bỗng nhiên trở nên rất quan trọng . Nếu , cậu đột nhiên ý thức được người đó rất quan trọng với mình , sẽ bắt đầu cảm thấy sợ hãi……”

“Đều là thích một người, Lưu Quần Phương kỳ thật thực sợ hãi…… Tôi so với cô ấy còn sợ hơn nữa, Tôn Chính.”

“Cậu tìm được đường ?” Lộ Hà che dấu xấu hổ, lui về phía sau từng bước, lắp bắp nói “Vậy tốt rồi , cậu , cậu có thể đi ngoài.”

Tôn Chính nhíu mi , mi trung ẩn ẩn có tức giận:“Anh có ý gì?!”

“Kỳ thật, chỉ cần cậu ngoài , là tôi có thể yên tâm……” Những lời này phát từ đáy lòng của Lộ Hà , hắn cố chịu đựng ghê tỏm của vật dính trên lưng mình , còn nói rất thật.

Từ lúc hắn phát hiện chân mình xảy vấn đề , hắn đã chuẩn bị tâm lý cho những chuyện này.

Chỉ sợ hắn thoát không được , nhưng hắn sẽ cùng Tôn Chính đi đến cuối cùng , chỉ cần có thể giúp cậu ngoài , hắn ở đây cũng không sao.

Tôn Chính đang muốn nói gì đó, Lộ Hà lại mở miệng :“Cậu không cần lo lắng , tôi sẽ đến xuất khẩu cùng cậu , ít nhất phải nhìn thấy bộ dạng của đường kia là như thế nào……”

Hắn muốn cười , nhưng lại cười đến khó xem.

Tôn Chính chụp lấy tay Lộ Hà:“Anh nói cái gì? Nói lại lần nữa xem?!”

Lộ Hà nhìn chằm chằm vào mắt Tôn Chính , bỗng nhiên cảm thấy bao lâu nay ở đây giãy dụa , giờ phút này mọi thứ đều biến mất.

Thản nhiên .

Tâm tình tuy không quá thê lương, nhưng không còn suy nghĩ dây dưa gì nữa.

Vật trên lưng cũng dường như không còn tồn tại .

Hắn đã tìm được anh hai , ở trong tình huống cực đoan , có thể đem Tôn Chính ra khỏi đây an toàn , là được. Nguyên bản đây chính là một hi vọng xa vời , mà nay lại có một người có thể ngoài , đó đã là kỳ tích.

“Tôi ít nhất…… Phải giúp cậu xem, rốt cuộc đó có phải là đường hay không……” Lộ Hà vừa cười , một chưởng chụp trên vai Tôn Chính, thuận thế đẩy cậu . Một chưởng này đụng đến vật trên lưng , hắn nhếch miệng , rất nhanh che dấu biểu tình.

“Lộ Hà! Bây giờ anh lại dở chứng gì nữa?!” Tôn Chính hét lên “Anh không tin tôi sao ?! Không muốn theo tôi ra ngoài?!”

“Đến , đưa xà cừ cho tôi” Lộ Hà vẫn cười duỗi tay muốn lấy chiếc chìa khóa trên tay Tôn Chính

“Lộ Hà!!”

Lộ Hà bất đắc dĩ, buông tay:“Đúng vậy, tôi đã lừa cậu. Tôi không thể cùng cậu ngoài.”

Ba!

Xà cừ trong tay Tôn Chính bị quăng xuống sàn.

“Anh gạt tôi?!”

“Tôi vẫn gạt cậu , cậu mau đi đi , tôi không muốn cùng cậu ngoài , tôi đã tìm được tin tức của anh hai mình , tôi……” Lộ Hà vừa nói, một bên liên tục lui về phía sau, hắn cũng nhìn được bộ dáng của lúc mình bây giờ , thật sự là vừa buồn cười vừa chật vật.

“Lộ Hà, anh rốt cuộc bị sao vậy? Có gì anh cứ nói với tôi , được không?” Tôn Chính lại một lần phóng nhuyễn ngữ khí, nhìn vào mắt Lộ Hà, mang theo hi cầu nào đó.

Lộ Hà chưa từng thấy Tôn Chính như vậy bao giờ. Tôn Chính luôn giữ khoảng cách với người người , sao trong ánh mắt lại có thể mềm mại như vậy?

Lộ Hà cơ hồ đã muốn kéo Tôn Chính chạy đi.

Nhưng hắn cảm thấy cả người cứng ngắc . Không động đậy nổi.

Hắn đang bị ‘Nó’ chậm rãi cắn nuốt, tầng da thứ nhất đã muốn bị ‘Nó’ lột .

Chỉ còn miệng là còn có thể nói chuyện:“Tôi nói thật…… Cậu đi đi, tôi nói thật cho cậu biết…… Huyệt , huyệt này, muốn đi ngoài, nhất định phải, phải bắt đầu từ khống chế được ‘Nó’…… Cậu hiểu không? Anh hai tôi năm đó, đã biến thành ‘Nó’,‘Nó’ chính là anh hai tôi , cho nên bệnh viện mới, mới……”

“Anh đang nói gì vậy, Lộ Hà…… Anh……”

“Cho nên…… Tôi ở lại, tốt nhất, tôi sẽ biến thành ‘Nó’ …… Ngay từ đầu trong lá thư đã nói cho tôi biết như vậy , từ đầu tôi cũng đã nghĩ như vậy , tôi gạt cậu…… Không còn cách nào khác , cậu mau đi đi.”

Lộ Hà nói xong, hắn chưa từng phát hiện , nói dối lại là một chuyện khó khăn đến như vậy , mỗi một câu , đều làm cho trái tim nhói lên một lần .

Tôi gạt cậu , xin lỗi.

Nhưng đây là lần cuối cùng. Trước kia tôi từng nói gì , cậu cứ coi như tôi lừa cậu đi . Quên hết là được rồi.

“Cậu tin tôi không?”

“Hai chúng ta cùng nhau đi vào, thì cùng nhau thoát , ngoài , đây chính là cơ hội cuối cùng .”

“Tôi thích cậu.”

“Đúng vậy.” Mềm mại trong mắt Tôn Chính đột nhiên biến mất, sắc mặt cải biến, giống như bao phủ một tầng băng sơn ,“’Nó’ từng là anh của anh , Lộ Hiểu Vân.”

Lời nói lạnh lùng như người xa lạ vang lên trong khoảnh khắc yên lặng.

“Bởi vì anh ta, nên huyệt này mới có người sống sót , nhưng mà” Tôn Chính dừng một chút, bỗng nhiên nở nụ cười, khóe miệng câu lên một độ công sắc như dao,“Anh quay đầu nhìn thử xem vật đang nằm trên lưng anh là gì.”

Lộ Hà cả kinh quay đầu lại.

Một gương mặt , một đôi mắt.

Gương mặt quen thuộc, đôi mắt quen thuộc.

Mặt của Tôn Chính , mắt cũng của Tôn Chính.