Chuyên Nghiệp Phẫn Diễn

Chương 56: Cung đình hoàn hồn (4)




Bạch Tự Cẩm bị giải đi rồi, Ngô Trăn Suất một đường thất hồn lạc phách bị Mạc Dật mang về tẩm điện. Ánh mắt của hắn dần dần nhìn đến trên người Mạc Dật.

“A Kỳ…” Nhìn hắn bộ dạng này, Mạc Dật có chút lo lắng tiến lên, vươn tay muốn dìu hắn.

Ngô Trăn Suất như bừng tỉnh, gian nan lui về phía sau hai bước, tránh khỏi tay y.

Sắc mặt của Mạc Dật khẽ biến, miễn cưỡng cười, chậm rãi thu hồi tay, nói: “Lúc nãy người vừa báo, hỉ phục làm xong rồi, ngươi có muốn thử qua không?”

Ngô Trăn Suất lại không vì y nói mà sở động, bình tĩnh nhìn y một lúc lâu mới mở miệng nói: “Ngôi vị hoàng đế của ngươi… Là như vậy?”

Thanh âm của hắn có chút ảm đạm, đáy mắt tối đen tĩnh mịch như màn đêm, những lời này nói ra chưa bao giờ khó khăn như vậy. Bầu không khí giữa hai người phút chốc quánh đặc lại.

Nụ cười miễn cưỡng trên mặt Mạc Dật dần dần biến mất, hiện tại tâm tình y, thay vì nói là phẫn nộ, không bằng nói là sợ hãi. Y chưa bao giờ dám nhắc lại việc này với hắn, bởi vì, trong lòng người này, sự quan trọng của y, vẫn không bằng đạo nghĩa quân thần, y tuyệt đối không muốn đi đánh cược một phen.

Mà y trầm mặc lại làm cho chút quang mang cuối cùng trong đáy mắt Ngô Trăn Suất dần tắt, sắc mặt hắn trắng bệch, đột nhiên xoay người rút bội kiếm đang treo trên tường ra, bổ về phía Mạc Dật.

Mạc Dật ánh mắt khẽ biến, toàn thân né tránh kiếm của hắn, thảng thốt nói: “Ngươi vì Bạch Tự Cẩm nói mấy câu liền muốn giết ta?” Trong thanh âm có lẫn lửa giận không thể dập đi cùng ủy khuất.

Ngô Trăn Suất nhìn kiếm trong tay, có chút tiếc nuối, tại sao ngươi lại nhúc nhích chứ, cứ để ta đâm chết đi. Như vậy cũng tính là ngược tâm ngược thân tự sát mà.

Hắn nâng mắt thấy Mạc Dật, đáy mắt lạnh như băng có áp lực bi thống, “Ta thuở nhỏ bị giáo dục thiên địa quân thân sư, thực quân chi lộc, trung quân ái quốc… Ta có thể nào chung hàng ngũ cùng loạn thần tặc tử đây?”

Mạc Dật nghe vậy tức đến tái xanh mặt mày, dễ dàng đoạt lại kiếm trong tay hắn, rồi lại luyến tiếc tổn thương hắn.

“Bạch Tự Cẩm đối với ngươi như vậy, Mạc Huyền thậm chí là hạ lệnh muốn giết ngươi, ngươi thế nhưng còn…”

Mạc Dật càng nói càng tức, hỏa khí trong ngực làm y phải hung hăng một chưởng đánh về phía cái bàn, rầm một tiếng vang, cái bàn vỡ vụn rồi đổ xuống, bộ trà tách phía trên vỡ tan.

Mạc Dật phát hỏa như vậy, Ngô Trăn Suất cũng có chút sợ, hắn nuốt nước miếng quay mặt đi, vẻ mặt chính nghĩa lẫm liệt, “… Quân xử thần tử, thần bất tử bất trung.”

Mạc Dật cắn răng, “Ta đây thì sao? Ta đối với ngươi không tốt sao? Mấy ngày nay, ngươi cũng không phải đã dần dần chấp nhận ta sao?”

Ngô Trăn Suất như bị hóc xương! Hắn thiệt muốn nói, ngươi tốt hay không thì sao, ngươi đối tốt với ta thì sao, giới tính chưa nói đến, thế giới bất đồng làm sao mà yêu đây!

“… Chuyện trước đây đừng nhắc nữa.” Hắn nhắm mắt, lúc mở ra lại đã là một mảnh lạnh lùng: “Ngươi… Giết ta đi. Không phải…”

Hắn còn chưa dứt lời, nhưng nhìn cái cách quyết liệt đó, y đã hiểu ra.

“Ngươi biết mình đang nói cái gì?”

Mạc Dật khó thở công tâm, thiếu chút nữa một hơi vận lên không được! Trước kia chỉ biết người này lòng trung thành cổ hủ như tính cách! Phương diện gì đã nhận định đều sẽ quật cường bám lấy!

Hắn trước kia còn cảm thấy tính cách này của đối phương cứng đầu thật sự đáng yêu, hiện tại lại bị chọc cho tim gan đau nhói, rồi lại cảm thấy không có cách nào khiến đối phương hiểu được!



Trong triều đình, Mạc Dật một tay áp chế phản đối của quan quân, kiên trì muốn lập một vị nam hậu. Mà lai lịch của hoàng hậu tương lai tất cả mọi người lại không rõ ràng lắm.

Ngồi ở trong ngự thư phòng, Mạc Dật suy nghĩ xuất thần. Trải qua mấy ngày hôm trước, Ngô Trăn Suất cùng y thật sự lạnh lẽo, ánh nhìn của hắn với y không còn ôn hoà dung túng nữa, mà đã chuyển thành quẫn bách thống khổ.

Thời gian này, ngoài cửa đột nhiên có người đến báo, nói là hoàng hậu vẫn không chịu ăn cơm.

Mạc Dật nhíu mày, lập tức đứng dậy đi đến tẩm điện.

Vì phòng ngừa chuyện ngoài ý muốn, mọi đồ vật bén nhọn trong phòng đều bị vứt bỏ, ngoài cửa còn có vô số thủ vệ.

Mạc Dật bước vào, liền nhìn thấy một nam nhân đã gầy hơn trước rất nhiều, cũng không có một chút động tĩnh là biết rằng y đến, ánh mắt lạnh nhạt vô song vẫn nhìn về phía nơi khác.

“Vì sao không ăn cơm?”

Nhìn đối phương không muốn để ý tới y, Mạc Dật dừng một chút rồi mới mở miệng nói: “Nếu ngươi không muốn Bạch Tự Cẩm sống không bằng chết, vậy tốt nhất không cần làm chuyện dư thừa.”

Nhìn đối phương hơi hơi rung động ngón tay sau khi nghe mình nói, tâm can Mạc Dật đột nhiên đau đớn. Y xoay người chuẩn bị rời đi, người phía sau đột nhiên mở miệng, “Ta muốn thấy hắn.”

Mạc Dật dừng lại, đây là câu đầu tiên sau ngày hôm đó, hắn chịu nói với y.

“Thấy rồi, cho hắn rời đi, sau đó, ta sẽ nghe theo ngươi hết thảy.”

“… Được.” Mạc Dật không biết mình đến tột cùng là có cái tâm tình gì khi rời khỏi nơi đó. Y chỉ có thể tự nói với mình, hắn sẽ là hoàng hậu của y, sẽ ở bên y cả đời.”



Sau khi ăn cơm xong, Ngô Trăn Suất lại gặp Bạch Tự Cẩm. Hắn xuất ra bạc chính mình chuẩn bị đưa cho y, “Này có chút bạc, ngươi cầm xuất cung đi, đừng bao giờ trở lại.”

Bạch Tự Cẩm đánh giá hắn thật lâu, đột nhiên mở miệng kêu: “A Kỳ?”

“…” Ngô Trăn Suất trong nháy mắt mắt mở to, tràn đầy khó tin.

Bạch Tự Cẩm không khỏi thở dài, “… Nguyên lai, thật là ngươi.”

“Ta…”

“Ta như thế nào cũng không nghĩ ra ngươi thế mà vẫn còn sống, còn biến thành bộ dáng này… Là Mạc Dật làm?” Bạch Tự Cẩm nhìn ngũ quan hắn quá giống Mạc Huyền, ánh mắt dần trở nên phức tạp.

“Ngươi lớn lên cùng ta… Ta còn nhớ rõ, ngươi từ nhỏ đã che chở ta, chuyện gì đều sẽ đứng ở bên ta… Chuyện lúc trước, là ta hại ngươi…”

Ngô Trăn Suất lúc này cũng bình tĩnh trở lại, “Không cần phải nói, đều đã qua. Ngươi mau xuất cung đi.”

“Xuất cung? Ta còn có việc chưa làm, tại sao có thể xuất cung!”

“Ngươi muốn làm cái gì?” Khỏi nghĩ cũng biết chuyện y cần làm tuyệt sẽ không đơn giản, Ngô Trăn Suất không khỏi nhăn mi.

“A Kỳ, nếu ngươi đã vì ta làm nhiều chuyện như vậy, lần cuối cùng này, ngươi hãy giúp ta một lần này nữa thôi…” Bạch Tự Cẩm đè thấp thanh âm, tới gần hắn nói: “Giúp ta giết hắn…”

“Cái gì…” Ngô Trăn Suất không tự giác trừng lớn mắt nhìn y.

“Ngươi cũng đã biết hắn làm những chuyện như vậy, chẳng lẽ ngươi thật muốn làm hoàng hậu của hắn?” thần sắc Bạch Tự Cẩm kinh ngạc.

“Ta… Không…” Ngô Trăn Suất bị ánh mắt y nhìn như thế, có chút bối rối mà ấp úng.

Trong lòng Bạch Tự Cẩm càng kinh ngạc, “A Kỳ, chẳng lẽ ngươi đã sa vào lời ngon tiếng ngọt của hắn sao? Dòng tộc ngươi đã dạy ngươi muốn cùng cái tên thí huynh soán vị đó hay sao? …”

“… Sẽ không.” Ngô Trăn Suất tự trấn định, chỉ là thần sắc của hắn tựa hồ lâm vào trong thống khổ lựa chọn.

Nhìn thần sắc của hắn càng luống cuống càng thống khổ, Bạch Tự Cẩm không ngừng cố gắng thuyết phục: “Ngươi không nên để hắn lừa dối nữa, đêm đó ta tận mắt nhìn thấy hắn dẫn người bức vua thoái vị … Hoặc là, ngươi hiện tại cũng nhìn thấy ta là cái tình cảnh gì, chẳng lẽ tình nghĩa chúng ta nhiều năm như vậy ta còn lừa ngươi sao?”

“… Làm sao lại phải đến nước này?” Dừng thật lâu, lời nói của Ngô Trăn Suất có chút bi thương mới vang lên, “… Được, ta giúp ngươi.”



Lúc ảnh vệ bên người Ngô Trăn Suất đem hết thảy mọi chuyện nói cho Mạc Dật, phản ứng đầu tiên của y không phải là kinh sợ, mà ngược lại là vui sướng.

Một bên là lòng trung thành quân thần được giáo dục từ nhỏ, một bên là y, như vậy cũng đủ làm hắn thống khổ, có phải hay không… y còn có chút địa vị trong lòng hắn.

Mạc Dật chưa bao giờ dám nghĩ, y ở trong lòng hắn cũng có chút xíu cân nặng.

Nhưng mà, như vậy chẳng phải lại làm khó hắn hay sao?

Nhìn Ngô Trăn Suất dần dần gầy yếu đi, trong lòng Mạc Dật cũng càng lúc đau đớn hơn. Y vuốt ve hỉ phục chói mắt, thì thào tự hỏi, “Không có ta, ngươi sẽ sống dễ chịu hơn sao?”



Đại điển phong hậu, bởi vì cách quá xa, không ai có thể thấy rõ khuôn mặt vị nam hoàng hậu này, rất xa, chỉ thấy dáng người chi lan dục tú, cũng không trách Hoàng Thượng không để ý phản đối của mọi người mà nhất định phải lập hậu.

Ngẫu nhiên có người nhìn thấy thân ảnh quen thuộc kia lại nhớ đến ai đó, đột nhiên trong lòng giật mình, nhanh chóng thấp đầu không dám nhìn.



Bận rộn suốt một ngày, rốt cuộc cũng trở lại tẩm điện, Ngô Trăn Suất còn có chút choáng váng. Nghỉ tạm một lát, hắn liền cho lui hết tất cả mọi người.

Thừa dịp Mạc Dật còn chưa trở lại, Ngô Trăn Suất lấy độc dược đã chuẩn bị từ trước, do dự một lát, vẫn run run rẩy rẩy đổ vào rượu hợp cẩn.

Hắn cảm thấy lần đầu tiên có mỗi hắn hạ độc mà còn muốn đối phương biết! Hơn nữa… Tự tay giết người như thế, nếu về sau hắn đối với Mạc Dật lại có bóng ma tâm lý thì làm sao đây?

Mà Mạc Dật, sớm đã có ảnh vệ đem hết thảy bẩm báo cho y, y cảm thấy may mắn chính là… lúc bị xúi giục, người kia còn do dự một chút, không phải sao?

“Hoàng Thượng, chuyện Cẩm phi xử lý như thế nào?”

“Cẩm phi cùng người hợp mưu sát trẫm, Cẩm phi cùng những người liên qua, đều đem đi xử tử.”

“Còn hoàng hậu…”

“… Nếu trẫm có chuyện, hắn liền là thái thượng hoàng như trước, phải bảo vệ hắn chu toàn.”



Mạc Dật cất bước vào phòng, liếc mắt nhìn lại, nơi nơi đều là sắc đỏ chói sặc sỡ, vốn phải là màu của hoan hỉ, nhưng người ngồi ở bên giường lại căng thẳng tột cùng, không khí thật sự không tính là mừng vui.

Mạc Dật đi đến, cùng hắn ngồi chung bên giường, Ngô Trăn Suất nhìn rõ ràng là chột dạ, mà Mạc Dật lại là đầu mi khóe mắt đều ẩn ý cười.

Y vươn tay ôm lấy Ngô Trăn Suất, tựa đầu trên bờ vai của hắn, nhẹ giọng nói: “A Kỳ, ta hôm nay thật sự vui mừng.”

“Ngươi hiện tại, đã là hoàng hậu của ta.”

Thân thể Ngô Trăn Suất cứng ngắc, hắn tiến thêm một bước, mở miệng nói: “Trước hết chúng ta uống rượu hợp cẩn.”

Lúc hắn nói chuyện, ánh mắt không dám nhìn y, chỉ là hướng về nơi khác dao động.

Mạc Dật cười khẽ một tiếng, “Được.”

Ngô Trăn Suất đứng dậy đi lấy rượu lại, mà Mạc Dật như là luyến tiếc dời ánh mắt khỏi người hắn, vẫn luôn dùng ánh nhìn nhu hòa bao phủ người kia.

Chờ người tới gần bên, Mạc Dật đưa tay nắm lấy cổ tay run rẩy của hắn, khẽ cười nói: “Sao lại run đến như vậy?”

Mạc Dật nói xong, mượn lực kéo người gần lại, nghiêng người hôn lên. Không ôn nhu hay cường thế như trước… Cái hôn này, mang theo một loại hương vị điên cuồng lưu luyến.

Ngô Trăn Suất đã muốn nghiêng đầu tránh, lại sợ rượu trong tay sóng sánh nên đành thôi, chỉ có thể để người hôn đến thoả mãn.

Mạc Dật hôn xong, vươn tay tiếp nhận chén rượu, hàm tiếu uống cạn rượu trong chén.

Ngô Trăn Suất ánh mắt khẽ run lên, lại cuối cùng vẫn là rũ xuống, cũng nâng chén trong tay lên.

Lại không ngờ, Mạc Dật đột nhiên vươn tay chặn chén rượu của hắn, “Ngươi vẫn là không cần uống.”

Ngô Trăn Suất kinh ngạc, lập tức run giọng nói: “Ngươi, ngươi biết…”

Mạc Dật cười khổ, “Tay ngươi run rẩy đến lợi hại như vậy, ta muốn không biết cũng khó mà…”

Y nói xong liền ho, sắc mặt biến bạch, môi biến sắc, rõ ràng là đã trúng kịch độc.

Ngô Trăn Suất đưa tay đỡ y hắn, sắc mặt cũng trắng bệch, “Ngươi… Ngươi biết rõ, ngươi biết… mà còn uống…”

“Ta biết… Nhưng mà, kia là rượu hợp cẩn của chúng ta. Hơn nữa, chỉ cần là ngươi muốn ta uống, ta sẽ vui vẻ nhận mệnh.”

“Ngươi…” Ngô Trăn Suất sắc mặt biến đến tái nhợt, gắt gao nắm áo y, hai mắt mờ mịt vô thần, nói chuyện cũng lộn xộn, “Ngươi thí huynh soán vị… Là ngươi không phải, ta, ta chỉ là… Làm điều đúng … Ta…”

Hắn nói xong lời cuối cùng, đã nói không ra lời, không khỏi nhắm nghiền hai mắt.

“Phải, là lỗi của ta, chuyện không liên quan đến ngươi, đều là ta cam tâm tình nguyện.” Mạc Dật vươn tay giữ chặt hắn trấn an.

Chờ Ngô Trăn Suất bình tĩnh lại, khóe miệng Mạc Dật cũng đã chậm rãi chảy máu đen, nhìn đối phương có chút run rẩy giúp y lau vết máu ở khóe miệng, trong lòng Mạc Dật đột nhiên nhiều hơn vài phần chờ mong, y mở miệng, ngữ khí vội vàng thấp thỏm trước nay chưa từng có “… A Kỳ, ta chỉ muốn biết, trong lòng ngươi, ta cùng Cẩm phi kia, ai quan trọng hơn? Ngươi làm như vậy, có vài phần là vì hắn?”

Ngô Trăn Suất không nói gì, ngay lúc tinh quang trong mắt Mạc Dật càng lúc càng tối tăm, hắn đột nhiên đưa tay uống cạn chén rượu.

Mạc Dật kinh ngạc không kịp ngăn cản, cuối cùng vẫn chỉ là kinh ngạc nhìn hắn, “Ngươi, rõ ràng có thể không uống …”

“Vốn là cũng không muốn để một mình ngươi uống.” Ngô Trăn Suất hơi cong cong khoé môi, như là lại về với bộ dáng ôn hoà khi hai người kề cận lúc ban đầu, “… Nếu ta nói, ngươi quan trọng hơn, ngươi có tin không?”

Ngô Trăn Suất cũng không biết vì sao lúc cuối cùng, hắn lại phải cho y biết rằng hắn cũng có thích y, như thế hắn mới yên tâm rời đi.

Hắn lại âm thầm so đo, Bạch Tự Cẩm với hắn chỉ là vài dòng hồi ức trong truyện, đương nhiên là Mạc Dật cùng hắn trải qua bao nhiêu thế giới vẫn trọng yếu hơn, cho nên hắn nói như vậy thật sự đâu có sai.

“… Ta tin.” Mạc Dật chậm rãi cong khoé môi, cầm chặt tay hắn, cười rất vui vẻ, “Như vậy coi như là vẫn luôn ở cùng một chỗ…”

Hắn nói chuyện âm thanh dần dần thấp đi, cuối cùng hai mắt chậm rãi nhắm nghiền, một chuỗi số liệu từ trong thân thể hắn bay ra, Ngô Trăn Suất nhanh chóng xuất ra cái chai, đem cất kỹ.

Nhìn hai dãy số liệu giao triền trong bình, hắn không khỏi khẽ thở dài một cái. Bất quá là cũng chỉ là số liệu, đối với người công tác nhiều năm như hắn mà nói vốn dĩ là một chút ảnh hưởng cũng không có. Nhưng những số liệu này vốn là vì tình cảm của y với hắn mà sinh ra, cho dù thế nào cũng không dễ dàng hạ tay.

May mắn, chính là thu thập, không phải gạt bỏ.

Đây không phải là thế giới cậu nên ở, cậu phải là vương giả của thế giới kia. Cuộc sống của cậu nên là vạn người yêu mến, bạn bè bằng hữu hỗ trợ kề bên, từ từ tiến tới vinh quang chứ không phải là cùng một tên đàn ông như hắn tương ái tương sát!

Ngô Trăn Suất cảm khái xong, liền mang theo cái cái chai, dần dần biến mất khỏi thế giới này.