Chuyên Sủng Nô Tâm

Chương 7




"Không được!", Mộc Hi Nhi nắm lấy hồng tinh thạch trước ngực, không chút sợ hãi trả lời.

" "Mày" là muốn ngoan ngoãn đem nó giao cho tao, hay là muốn tao tự mình ra tay lấy từ trên người "mày" xuống!", ánh mắt nam tử trung niên khinh thường nhìn Mộc Hi Nhi, lời nói thô bạo.

Lăng Vũ Dương vừa thấy ánh mắt đối phương đầy sát khí, đã đem Mộc Hi Nhi trong lòng buông ra rồi đem nàng lui ra phía sau.

"Muốn động thủ sao?", nam tử trung niên thấy hành động của Lăng Vũ Dương, nhìn hắn khinh thường nói.

"Ta xem ngươi nên bảo tên tiểu tử phía sau kia ngoan ngoãn đem nó giao cho ta thì có vẻ tốt hơn đó", nam tử trung niên lại nói.

"Nếu ta nói không thì sao?", Lăng Vũ Dương mắt tối sầm hừ lạnh

"Hừ! Được". Nam tử trung niên nổi cáu nói, "Ngươi muốn tìm cái chết, đại gia ta sẽ cho ngươi toại nguyện, ngươi cứ chờ xem ta lấy cái vòng cổ trên người tên tiểu tử kia như thế nào! Đến lúc đó ngươi đừng có cầu xin tha thứ!"

Dứt lời, nam tử trung niên nhanh chóng đi tới trước xuất ra một chưởng, hướng trước ngực Lăng Vũ Dương tấn công trực tiếp.

Lăng Vũ Dương vừa đưa tay cản, lại vừa dùng sức, trong nháy mắt đã cùng nam tử trung niên tiếp mấy chiêu......

Mộc Hi Nhi đứng ở phía sau Lăng Vũ Dương, trong lòng lo lắng không ngừng, lo lắng cho hành động vô tình của mình khiến hắn rước lấy phiền phức lớn.

Mà ngay lúc nàng lòng nóng như lửa đốt, hai thân người đang áp sát đột nhiên tách ra, người kia cùng Lăng Vũ Dương đang giao đấu thì nam tử trung niên miệng phát ra tiếng rên, thân thể trong chớp mắt, một vệt máu từ miệng hắn tràn ra.

"Ngươi dùng chiêu võ gì?!", nam tử trung niên giọng khàn nói, đáy mắt hiện lên tia sợ hãi.

Lăng Vũ Dương mắt lạnh lùng nhìn, "Ngươi không cần biết".

Biết là đã bình tĩnh trở lại, Mộc Hi Nhi lo lắng lập tức chạy vội đến, kéo vạt áo Lăng Vũ Dương.

"Chủ nhân, người không sao chứ? Đều là lỗi của Hi Nhi, Hi Nhi không nên cãi lời chủ nhân.....", Mộc Hi Nhi trong mắt áy náy nước mắt rưng rưng sắp rơi, nói lời hối lỗi.

Còn nam tử trung niên bị nhục, chưa cam lòng nhìn người đang thấy có lỗi chạy vội tới bên người Lăng Vũ Dương, trong miệng thì lải nhải, viên đá hồng lấp lánh trước ngực kia không thể tới tay.

Nếu không thể dùng sức lấy được, như vậy..... Lòng thèm nhỏ dãi làm cho nam tử trung niên lo lắng nảy sinh kế độc, tay hắn lặng lẽ thò vào trong người.......

Bỗng dưng, "Lại tiếp một chưởng của ta!", nam tử trung niên quát lên một tiếng lớn, lại xuất chưởng hướng Lăng Vũ Dương đánh tới --

Lăng Vũ Dương hơi lắc người né đi, đang muốn phản công lại phát hiện bàn tay hướng mình đánh tới phút chốc thu hồi, nửa đường chuyển hướng sang Mộc Hi Nhi ở bên cạnh hắn, cũng vung tay lên về phía nàng, một vật nhỏ từ tay hắn bay ra, hướng trước mặt Mộc Hi Nhi vọt thẳng tới.

Lăng Vũ Dương lòng sợ hãi, bàn tay nhanh chóng xuất chưởng đánh về phía vật nhỏ hướng Mộc Hi Nhi bắn tới.

"Bùm!", chỉ nghe một tiếng vang rất nhỏ truyền ra, vật nhỏ hóa thành làn khói màu xanh đầy trời tạt về phía Mộc Hi Nhi, trong không khí thậm chí còn có thể cảm thấy một vị ngọt kỳ lạ.

Có độc!

Lăng Vũ Dương trong đầu vừa hiện lên hai chữ này, liền nhanh chóng nín thở cũng vung ra một chưởng, chưởng cực lớn làm cho làn khói ở trước mặt bị xua tan.

Chưởng mạnh mẽ làm cho làn khói tan biến hiệu quả, nhưng vẫn lo là đã hơi muộn, chỉ thấy ở gần bên hắn Mộc Hi Nhi đã ngã xuống bấttỉnh. Lăng Vũ Dương khó nén kinh hoàng đem Mộc Hi Nhi từ dưới ôm lấy, ánh mắt sắc như dao bắn về phía nam tử trung niên đã lánh ra xa.

"Lấy giải dược ra!"

"Đem khối hồng tinh thạch lại đây cho ta trước, ta liền giao giải dược, nếu không ngươi cứ chờ mà thắp hương cho "hắn"! ". Nam tử trung niên thật cẩn thận phòng bị, sợ Lăng Vũ Dương sẽ đột nhiên xuất thủ, nhưng kế hoạch thực hiện lại ngoài ý muốn, làm trong mắt hắn cũng hiện lên tức giận.

"Cuộc đời Lăng Vũ Dương ta còn chưa chịu uy hiếp, đem giải dược giao ra, ta có thể giữ cho ngươi một mạng!", hắn lạnh giọng cảnh cáo.

"Vậy ngươi cứ chờ xem "hắn" chết!", nam tử trung niên bị ngọn lửa kiên quyết trong mắt Lăng Vũ Dương làm sợ hãi, lại gạt ra cố chấp nói.

Lăng Vũ Dương ánh mắt lạnh lẽo âm u liếc nhìn nam tử trung nhiên một cái, cánh tay ôm chặt lấy Mộc Hi Nhi, phút chốc xoay người mà đi, để lại nam tử trung niên trợn mắt há hốc mồm phẫn nộ nhìn chằm chằm vào Lăng Vũ Dương, trơ mắt nhìn ""bảo vật" mình muốn rời xa tầm mắt hắn, lại không dám tiến tới ngăn cản.

Ngực đau đớn làm cho hắn hiểu chính mình căn bản là đánh không lại Lăng Vũ Dương, nhưng viên đá hồng lấp lánh kia hắn tìm đã nhiều năm như vậy sau lại ngoài ý muốn xuất hiện, hắn không thể dễ dàng buông ra, bất cứ như thế nào cũng muốn đem nó nắm trong tay

Không sao, hắn rất kiên nhẫn, hắn không tin Lăng Vũ Dương có thể đem cái tên tiểu tử kia buộc ở bên hông, lúc nào cũng lo bảo hộ. Nói chung là hắn sẽ chờ cơ hội đến!

Nam tử trung niên trong lòng quyết định, một tay che ngực, thong thả xoay người, liền rất nhanh biến mất ở bên trong đám đông.