Chuyến Tàu Đêm Mộng Hà

Chương 58: Họ đều phải gánh chịu nỗi đau của phân ly




Dịch: Lá Nhỏ

Châu Hướng Minh nói xong thì ngước mắt nhìn sắc mặt Lâu Ngữ, anh ấy lập tức phát giác ra điểm bất thường: “Có vấn đề gì sao?”

Lâu Ngữ há miệng, lời kẹt lại giữa cổ họng, nhưng cuối cùng vẫn nói ra: “Ừ.”

Thấy cô có phản ứng như vậy, không cần cô nói rõ, Châu Hướng Minh đã hiểu: “Cô yêu rồi?” Anh ấy nói thẳng: “Với Văn Tuyết Thời?”

Cô nghiêm túc: “Chuyện hôm nay tôi muốn nói với anh chính là chuyện này.”

Căn phòng im ắng, Châu Hướng Minh ấn huyệt thái dương, không chút khách sáo nói: “Ban đầu khi tôi để anh ta đóng bộ này với cô, cô quên khi đó mình đã nói gì với tôi sao? Trước nguy hiểm, ai cũng là kẻ cá cược, nhưng tôi tin vào quân bài của mình.” Anh ấy cười lạnh: “Cô khiến tôi quá thất vọng.”

Cô mím môi.

Châu Hướng Minh chẳng buồn hỏi tại sao, hỏi thẳng cô muốn làm gì: “Cô nghe xong tin tôi vừa báo thì có suy nghĩ gì?”

Lâu Ngữ hít sâu một hơi: “Tôi thấy đây không hẳn là vấn đề quá mâu thuẫn.”

“Ồ, vậy nên cô muốn tiếp tục mối quan hệ này, và ngồi đợi miếng bánh rơi xuống đầu mình sao? Cô tưởng trên thế giới này có chuyện tốt đến vậy hả? Muốn có được một thứ phải đánh mất một thứ, cô hiểu không?”

“Serein muốn người đại diện là người phụ nữ độc lập về sự nghiệp, nhưng độc lập không có nghĩa phải độc thân nhỉ?”

Nghe lời cô nói, Châu Hướng Minh chĩa thẳng súng vào cô: “Cô tưởng bây giờ đang là cuộc thi tranh luận ở đại học sao? Hay là nhân quyền? Tìm ra điểm thích hợp là giành được thắng lợi? Bây giờ chúng ta đang tranh tài nguyên với tất cả những người khác đấy Lâu Ngữ! Tranh cướp đấy! Thứ chúng ta muốn không phải chính xác nhất mà là cực đoan nhất!” Anh ấy gằn từng chữ một: “Hình tượng cô xây dựng mấy năm nay và giá trị thương mại vượt xa người khác đều vì lòng kính nghiệp tới đỉnh điểm của cô, chúng ta muốn cướp được Serein thì phải dựa vào điểm này.”

Giọng Châu Hướng Minh dịu xuống: “Hiện tại Serein chưa xác định thời gian khảo sát là bao lâu, tôi đề nghị cô mau chóng chia tay với Văn Tuyết Thời.”

Lần này Lâu Ngữ rất kiên quyết: “Nếu tiêu chuẩn lựa chọn của nhãn hàng cực đoan đến vậy, ngoài mặt nói đi theo thời đại, thật ra về bản chất vẫn áp đặt phụ nữ, như vậy chi bằng không làm người đại diện còn hơn.”

Châu Hướng Minh lộ ra vẻ mặt hoang đường: “Cô đang chất vấn Serein? Cô lấy tư cách gì chất vấn họ?”

“Dựa vào mắt nhìn của tôi.” 

Châu Hướng Minh tức tới bật cười.

“Mắt nhìn của cô là cái thá gì? Cô mới là người bắt buộc phải sống trong ánh mắt người khác, hiểu không? Trong mắt người khác, Serein là đỉnh kim tự tháp, cô nghĩ nhãn hàng trèo được lên tới đỉnh không biết những điều này sao? Ngược lại là đằng khác, đó mới là nắm bắt đúng bản chất của trào lưu thời đại. Tiêu chuẩn xã hội áp đặt cho phụ nữ chưa bao giờ được nới lỏng, thậm chí còn ngày một thắt chặt hơn. Người phụ nữ muốn đứng trên đỉnh kim tự tháp thì phải chấp nhận ánh nhìn soi mói, không thể xuất hiện mối nguy rơi xuống đài tế được.”

“…”

“Văn Tuyết Thời chính là mối nguy đó. Một khi hai người không giấu được, đừng đánh giá thấp khả năng quan sát của cư dân mạng. Còn nữa, đừng quên lần trước ekip Diêu Tử Thích cắn cô thế nào. Họ chỉ chờ chúng ta để lộ sơ hở lần nữa mà cắn xé thôi.”

Lâu Ngữ bực bội: “Quá khứ không có bất kỳ chứng cứ nào.”

“Trên thế giới này không có bức tường nào không lọt gió. Ví dụ như người môi giới kia của cô, anh ta biết quá khứ của cô và Văn Tuyết Thời. Muốn moi được gì cũng được, mất cả chì lẫn chài hoàn toàn có thể xảy ra. Bây giờ cô làm việc theo cảm tính, quay phim ít nhiều cũng bị ảnh hưởng. Chắc cô và anh ta cũng chưa quay lại lâu đâu nhỉ?”

“Ừ… Mới mấy ngày nay.”

“Vậy cũng không lạ. Con người rất dễ bị tình cảm làm cho mụ mị. Bây giờ cô đang trong thời kỳ mới lạ của tình yêu, cho dù là người yêu cũ nhưng vẫn phát triển như vậy. Cô nghĩ lại năm năm trước xem, về sau tình cảm cũng khác đi còn gì, có chống chọi lại được với hiện thực không? Năm năm trước cô rất lí trí, lẽ nào năm năm sau cô càng sống càng thụt lùi sao? Từ lần trước cô đã khiến tôi thất vọng lắm rồi. “Tướng quân” không thể bị tình cảm trói buộc, vậy chẳng khác nào trói chân mình trên chiến trường, sao có thể xông về phía trước được? Chỉ có thể nhìn người khác vượt qua thôi.”

Lúc này Lâu Ngữ dần nhún nhường hơn, thấp giọng nói: “Nhưng cứ mãi lao về phía trước… Rốt cuộc phải lao tới đâu mới kết thúc?”

Châu Hướng Minh sững sờ, sau đó nhíu mày, giọng nói lạnh như băng: “Không cần nghĩ chuyện không có đáp án như vậy. Con người sống ở đời phải liên tục nâng cấp bản thân, đối tượng hiện giờ chúng ta phải chinh phục là Serein. Tôi thấy bây giờ cô cũng không thể đưa ra đáp án lí trí nào, từ giờ tới khi đóng máy còn một khoảng thời gian nữa, cô nghĩ cho kỹ đi. Tới khi đóng máy thì nên ngừng làm loạn rồi.”

Anh ấy đứng dậy, khi đi tới cửa chợt dừng lại, nói: “Lâu Ngữ, tôi bắt buộc phải nhấn mạnh một điều. Nếu cô có thể lấy được vị trí người đại diện Serein, vậy giá trị của cô sẽ tăng vọt lên. Còn nếu cô không nắm bắt cơ hội lần này, vậy sẽ không có lần sau nữa đâu.”

Ầm, cửa đóng lại, anh ấy đã rời đi.

Nếu không có Serein, Lâu Ngữ không nghĩ Châu Hướng Minh sẽ phản đối chuyện cô và Văn Tuyết Thời quay lại mãnh liệt tới vậy.

Nhưng vấn đề là sự xuất hiện của Serein.

Châu Hướng Minh phân tích rất đúng. Ưu thế của cô chính là danh tiếng tích góp bao năm nay, là người cuồng công việc, độc thân, kiên cường, đây chính là đặc điểm lấy lòng Serein. Nếu mối quan hệ của cô và Văn Tuyết Thời bị lộ, vậy chưa chắc Serein đã nhìn cô thêm.

Hơn hết đối phương đang yêu đương với cô còn là Văn Tuyết Thời. Lỡ chuyện năm năm trước bị đối thủ cạnh tranh phát hiện, bôi nhọ, vậy cô chắc chắn sẽ không bao giờ chung đường với Serein.

Nhưng cô cũng vô cùng chắc chắn, lần này cô và Văn Tuyết Thời còn chia tay vì lý do đó, vậy sau này họ sẽ không còn khả năng nào nữa.

Lâu Ngữ không hề mù quáng sa vào mối quan hệ này. Cô không ngây thơ, nói đúng hơn là khi đưa ra quyết định này, cô đã nghĩ rất lâu rất lâu.

Cô quá sợ, sợ lại rơi vào hoàn cảnh như năm đó, sợ lại phải đưa anh vào bước đường bị vứt bỏ đầu tiên, sợ không nhận nổi tấm chân tình ấy.

Tình yêu nào có thể chịu được cảnh bị vứt bỏ lần nữa?

Nhưng sức mạnh của cô lại bắt nguồn từ năm năm chia xa. Cô không còn yếu ớt, đã đứng khá vững vàng, không còn dễ bị kẹp vào giữa như năm nào. Họ chỉ cần cẩn thận hơn, đợi sau khi Chuyện cũ lên sóng, tung ra một vài tín hiệu, họ sẽ không bị dồn vào đường cùng như trước.

Nhưng chuyện về người đại diện của Serein hoàn toàn nằm ngoài dự tính của cô.

Nếu nghĩ kỹ lại… Cô thật sự quá ngây thơ.

- --ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN---

Đây không hẳn là chuyện nằm ngoài dự đoán, không có Serein cũng có thứ khác xen vào. Quả thật giờ đây cô đã cứng cáp, sẽ không cần lo chuyện bị đẩy vào ngõ cụt như năm nào. Nhưng vị trí này lại có sức quyến rũ lạ lùng, nó không chỉ là cuộc chiến địa vị, mà còn là cuộc chiến lợi ích.

Tham vọng của con người luôn ngày một lớn thêm.

Lâu Ngữ ngồi bất động trên sofa, mọi cảm xúc ùa tới khiến cô chỉ có thể duy trì hơi thở. Cô thấy mình như đang ngồi trong một bể nước. 

“Tinh”, âm báo Wechat vang lên, người gửi tin nhắn còn là Văn Tuyết Thời: “Anh nghe nói Châu Hướng Minh tới đoàn làm phim?”

Lâu Ngữ luống cuống đọc tin nhắn, ngón tay chạm gần tới nút bấm, mãi không biết nên soạn tin nhắn gì.

“Ừm, nhưng muộn quá rồi, bọn em chào hỏi qua loa thôi.”

“Được, giờ anh cũng tới phòng rồi, có cần gọi video trước khi ngủ không?”

Lâu Ngữ không nói được, cũng chẳng nói không được, ngây ngốc nhìn màn hình điện thoại.

Văn Tuyết Thời thấy cô không trả lời, đoán có lẽ cô đã ngủ nên cũng không hỏi nhiều, đặt điện thoại xuống, đi tắm rồi chuẩn bị đi ngủ.

Anh vừa tắt đèn, nằm xuống, điện thoại đã rung lên.

Vừa mở ra đã thấy Lâu Ngữ gọi video tới.

Bây giờ?

Anh vội bật đèn ngủ lên, lấy gối kê sau lưng, ấn đồng ý. 

Cuộc gọi vừa kết nối, anh đã thấy cô còn chưa thay quần áo, ngồi trên sofa, mặt đỏ bừng.

Mặt anh biến sắc: “Em uống rượu sao?”

Lâu Ngữ chột dạ nhìn chai rượu vang vừa khui ở sau ống kính, vẫn kiên quyết lắc đầu: “Trong phòng hơi nóng thôi, em không bật điều hòa.”

Anh không tin: “Xảy ra chuyện gì vậy? Em và Châu Hướng Minh thật sự không nói gì sao?”

“Ừm…” Cô gật đầu: “Thôi được rồi, em có uống chút, nhưng chỉ đơn giản là vì em muốn uống thôi. Bởi vì nhìn thấy hai tấm poster ở trong tiệm lẩu ấy, em có nhiều cảm xúc quá.”

Lý do này đã thuyết phục được Văn Tuyết Thời, anh thở phào nhẹ nhõm, không hỏi thêm về nguyên do cô uống rượu.

Lâu Ngữ bị vạch trần nên không giấu giếm nữa, rót thêm một ly rượu, uống cạn trong một hơi.

Cô biết như vậy sẽ khiến anh lo lắng nên đã giơ tay lên: “Đây là ly cuối cùng.”

“…” Văn Tuyết Thời nhíu mày: “Em nghĩ lúc này anh không dám tới bắt tại trận nhỉ.”

Cô co người tới trước màn hình, nhìn anh chằm chằm, trêu chọc: “Quầng thâm rõ quá.”

Anh mỉm cười: “Chê anh rồi hả?”

“Xí, ngày mai em mang cho anh hai hộp mặt nạ mắt, em thấy hữu dụng lắm.”

“Được.”

Ngón tay Lâu Ngữ sờ vào sofa, tay kia xoa trán, sau đó ngửa đầu ra sau. Vẻ mặt cô vô cùng phiền muộn, cuối cùng cô đã bình tĩnh lại, nói với người bên kia màn hình: “Anh ngủ sớm đi.”

Văn Tuyết Thời nhẫn nại quan sát từng hành động của cô: “Tiểu Lâu, có gì em đừng giấu trong lòng, không cần giấu anh.”

Lâu Ngữ lắc đầu, nói em muốn gọi video cho anh thôi, không có ý gì khác. Cô vẫy tay về phía ống kính, giơ tay ra định kết thúc cuộc gọi, nhưng động tác chợt khựng lại.

Trên tủ đầu giường ở góc màn hình có quyển kịch bản, còn có một vỉ thuốc màu trắng.

Lâu Ngữ không lạ lẫm với loại thuốc đó, trước đây khi cô quay phim về bác sĩ tâm lý nên nhận ra nó.

Thuốc đặt ở tủ đầu giường, vậy chứng tỏ là anh dùng.

Dường như Văn Tuyết Thời nhận ra cô đang nhìn gì, anh nghiêng camera sang một bên, tủ đầu giường biến mất trong màn hình.

Anh làm như không có chuyện gì, nói: “Được, vậy em ngủ đi, ngủ ngon.”

“Vừa nãy.” Giọng Lâu Ngữ run run: “Vừa nãy là thuốc an thần, đúng không?”

“…”

Văn Tuyết Thời nhíu mày, mãi sau mới đáp: “Đúng vậy.”

“Sao lại như thế? Là vì anh thấy quay phim với em áp lực lắm sao? Vậy nên anh không ngủ được, phải dùng tới thuốc?”

“Sao có thể chứ, không phải bây giờ anh…” Anh buột miệng, lại cảm thấy dường như không nên nói ra nên chợt dừng lại: “Tóm lại là không phải.”

Lâu Ngữ nhìn anh chằm chằm: “Vừa nãy anh nói có gì không được nhịn, không được giấu, sao tới lượt anh anh lại không nói nữa?”

“Được rồi, muộn lắm rồi, em ngủ đi.”

Cô bỏ ngoài tai lời anh nói: “Nếu không phải bây giờ thì là lúc nào? Rõ ràng khi ở trên du thuyền anh vẫn ngủ ngon lắm mà, em gọi anh anh còn không dậy.”

Vốn dĩ anh là người có thể ngủ ở bất kỳ đâu, khi ấy cô còn thấy may mắn vì anh vẫn giữ được thói quen này, có thể yên ổn ngủ một giấc.

Văn Tuyết Thời im lặng, sau đó trêu chọc: “Vậy xem ra khả năng diễn xuất của anh vẫn rất tốt.”

Lâu Ngữ hiểu ra: “Anh dậy lâu rồi?”

“Không phải lâu rồi.” Anh thở dài: “Anh vẫn luôn thức.”

Vào lần cô bốc phải hình phạt trên du thuyền, anh đã dùng chút mánh khóe, gửi tin nhắn bảo trợ lý nói với Lâu Ngữ, cô phải gọi anh dậy.

Mặc dù anh là người giở trò, nhưng người bất an từ đầu tới cuối cũng là anh.

Nguyên tối hôm đó, cho dù đã uống thuốc an thần, anh vẫn không thể ngủ. Trong khoang tàu tối tăm, anh có thể nhìn thấy mặt biển bên ngoài cửa sổ, sóng biển dập dềnh như dòng chạy xưa cũ, bủa vây lấy cơ thể anh, khiến nó lạnh toát. Chúng dễ dàng kí ch th ích tinh thần anh, như đang đùa nghịch từng phím đàn, thế là cơ thể anh phát ra vô số âm thanh, ồn tới nỗi anh không thể vào giấc.

Thế là anh cứ nhìn mãi nhìn mãi, trời đã dần sáng, sắc xanh loang ra khắp nơi.

Sáng rồi.

Đó là tín hiệu cô sắp tới.

Anh cuộn tròn trong chăn, vờ như tỉnh dậy từ giấc mộng đẹp.

Lúc này Lâu Ngữ mới lờ mờ nhìn thấy lớp băng dưới mặt biển, cô đưa tay ra sờ, chỗ băng đó khiến trái tim cô đóng băng: “Năm năm nay anh vẫn mất ngủ như vậy sao?”

“Cũng bình thường, uống thuốc là ngủ được.” Anh thản nhiên nói: “Nhưng hôm đó ở trên du thuyền anh hơi căng thẳng nên mới vậy.”

Lâu Ngữ ừm một tiếng, chớp mắt liên tục, không muốn để cảm xúc nào đó trào ra, cô vội vàng tắt máy.

Nếu năm đó anh không đề nghị chia tay, nếu năm đó cô không đoạn tuyệt, nếu như, nếu như…

Nhưng không có nếu như.

Họ đều nghĩ rằng làm như vậy mới có thể khiến đối phương không bị ràng buộc, không còn buồn, thế là coi điều đó như cái giá, ai cũng phải gánh chịu nỗi đau của phân ly.

Của cô là nỗi đau ngắn ngủi khi dao sắp chém xuống, còn của anh là nỗi đau dài miên man mỗi khi đêm kéo tới.

Tới giờ, nỗi đau ấy vẫn tiếp diễn, sao anh còn có thể chịu thêm một dao nữa được?