Chuyện Tình Vịnh Cedar 2: Ngày Mai Không Hẹn Trước

Chương 1




Grace Sherman đang ngồi trong văn phòng luật sư, trân trối nhìn tờ đơn xin ly hôn. Cô con gái lớn Maryellen đi cùng chị để xem có giúp gì được cho mẹ không. Grace tự nhủ rằng chuyện này cần phải giải quyết một cách thẳng thắn và cởi mở, thế là chị đi đến quyết định. Chị đã sẵn sàng chấm dứt cuộc hôn nhân này, sẵn sàng bù đắp lại những khoảng thời gian đã mất. Mọi thứ sẽ bắt đầu lại từ đầu... Vậy mà đến khi cầm bút lên, chị lại thấy tay mình ngập ngừng.

Thật lòng mà nói, Grace không mong muốn chuyện này xảy ra, thế nhưng Dan đã không cho chị một lối thoát nào khác.

Cách đây năm tháng, khoảng tháng Tư gì đó, người chồng đã chung sống với chị gần ba mươi sáu năm tự nhiên mất tích. Ngày hôm trước mọi chuyện vẫn còn yên lành, nhưng hôm sau anh ta đã đi biệt dạng. Rõ ràng Dan đã có sự lựa chọn từ trước nên không để lại một lời nhắn nhủ hay giải thích nào. Thậm chí cho đến giờ phút này, Grace vẫn thấy khó mà tin nổi tại sao người chồng mà mình đã cùng đầu ấp tay gối, người đàn ông mà chị vô cùng yêu thương, và đã có chung hai mụn con gái lại nỡ lòng hành động tàn nhẫn đến như vậy. Ví thử không còn được Dan yếu thương nữa thì Grare lại có thể chấp nhận được. Chị sẽ giải thoát cho anh mà vẫn có thể ngẩng cao đầu với vẻ tự hào và sự độ lượng mà không hề cảm thấy cay đắng. Ví như Dan vật vã khổ sở trong mối quan hệ hôn nhân này, Grace cũng vui vẻ giải phóng cho anh tự do đi tìm hạnh phúc với người phụ nữ khác. Nhưng điều Grace không thể tha thứ chính là nỗi đau Dan đã chất đầy lên vai những người trong gia đình, cho những cô con gái đáng yêu của họ, đặc biệt là Kelly.

Dan đã biến mất ngay sau khi Kelly và Paul báo tin mừng cho cả nhà. Trải qua bao nhiêu năm mong đợi mỏi mòn, cuối cùng Kelly cũng đã mang bầu. Dan xúc động biết bao, và Grace cũng thế. Đứa trẻ này sẽ là đứa cháu đầu tiên của họ sau ngần ấy tháng ngày chờ đợi.

Kelly lúc nào cũng gần gũi với bố. Vậy mà bỗng dưng Dan biến mất, đúng vào thời khắc quan trọng trong cuộc đời con bé và khiến nó đau khổ thế này. Kelly đã khẩn này Grace hoãn lại vụ ly dị, cô cố thuyết phục mẹ rằng bố sẽ trở về trước khi bé Tyler ra đời. Rằng khi ấy, chắc chắc Dan sẽ có lý do chính đáng và sẽ giải thích ngọn ngành mọi chuyện.

Nhưng Dan vẫn bặt vô âm tín, chẳng hề có tin tức gì hết, khiến Grace rơi vào trạng thái đầy rẫy nghi ngờ, băn khoăn thắc mắc và cả giận dữ điên cuồng trong những tuần liên tiếp sau đó.

Khi không thể chịu đựng thêm được nữa, Grace đã thuê Roy McAfee, một cảnh sát đáng tin cậy hiện đang hành nghề thám tử tư, Roy đã lập tức tiến hành việc tìm kiếm. Anh ta tin chắc Dan phải để lại dấu vết gì đó trên các giấy tờ và anh ta đúng. Tình tiết mà Roy tìm thấy đã gây cho Grace một cứ sốc mạnh. Một năm trước, Dan mua một chiếc xe moóc và thanh toán bằng tiền mặt. Grace không hiểu Dan kiếm đâu ra số tiền này và cũng chẳng biết gì về chiếc xe đó cả. Chị chưa bao giờ nhìn thấy nó và cũng chưa hề nghe chồng đả động đến lần nào. Dan giấu giếm chiếc xe trong suốt ngần ấy tháng trời mà Grace chẳng biết gì, và bây giờ nó ở đâu chị cũng không biết.

Trước những bằng chứng liên tiếp như vậy, Grace càng có lý do để củng cố nghi ngờ của mình. Chị nghi Dan đã dùng chiếc xe này lén lút trốn đi với một người đàn bà khác. Hồi cuối tháng năm, đã có người trông thấy anh ta. Grace linh cảm rằng chính chồng mình đã dàn dựng màn xuất hiện ngắn ngủi đó, như thể chế giễu, thách đố chị tìm ra anh ta. Đó là một ngày tồi tệ nhất trong cuộc đời Grace.

Một đồng nghiệp ở chỗ Dan làm đã phát hiện ra anh ta ở bến thuyền. Maryellen biết và đã lao đến thư viện để đón mẹ đi. Lúc Grace tìm được đến bến thì Dan đã rời khỏi đó rồi. Anh ta ra đi bằng chiếc xe ấy và người cầm lái là một phụ nữ. Từ hôm đó chẳng ai trông thấy hay nghe nói gì về anh ta nữa. Nhớ lại những ngày trước đây. Grace đã tưởng rằng Dan chính là bến đỗ đích thực của đời mình. Chị không thể tìm được lời giải thích cho cái lý do bí ẩn khiến anh ta phải xuất hiện ở một nơi đông đúc nhất trong thành phố như thế. Vì làm vậy, anh ta rất dễ bị phát hiện và nhận dạng. Grace làm việc ở thư viện cách đó chưa đến hai toà nhà. Rõ ràng Dan không đủ can đảm để nói cho chị biết anh ta đang có người khác. Thay vào đó, anh ta đã chọn cách tàn nhẫn hơn: đó là muốn vợ phải bẽ mặt trước bàn dân thiên hạ. Chẳng cần nói Grace cũng biết mọi người ở vịnh Cedar này đều cảm thấy thương hại chị như thế nào.

Sự việc đó đã làm thay đổi suy nghĩ của Grace. Tình yêu chị dành cho Dan đã chết ngay từ chiều hôm ấy. Đến lúc này, chị vẫn không muốn tin có kẻ thứ ba nhảy vào cuộc hôn nhân của mình. Ngay cả khi người bán đồ trang sức mang đến một hoá đơn thẻ tín dụng ghi một khoản phí khá lớn mà Grace vẫn chối đây đẩy việc chồng chị dính líu đến một người đàn bà khác. Dan không thể là loại đàn ông không chung thuỷ được. Chị đã từng tin tưởng anh ta. Nhưng đến nước này thì không thể tin được nữa rồi.

“Mẹ ơi, mẹ có sao không thế?”. Maryellen níu tay mẹ hỏi.

Tay Grace vẫn đang nắm chặt chiếc bút. “Mẹ ổn mà, không sao đâu”. Chị buột miệng nhưng ngay sau đó lại lấy làm ân hận vì giọng nói của mình. Chị không có ý định để giọng mình lộ vẻ bấn loạn đến thế.

Cô con gái quay nhìn ra chỗ khác. Grace tập trung vào những giấy tờ cho thủ tục ly dị. Chị băn khoăn một lúc rồi sau đó lóng ngóng ký tên mình vào tờ đơn.

“Tôi sẽ cân nhắc xem có thể sắp xếp được ngay cho bà không”, Mark Spellman nói.

Grace ngả lưng ra ghế và thư giãn một lúc. Đây là tất cả những gì chị phải làm ư?

“Đúng vậy đấy. Kể từ khi bà không còn nhận được tin tức gì từ ông Daniel trong năm tháng vừa qua, tôi cho rằng bà không còn ràng buộc pháp lý nào với ông ấy nữa. Vụ ly dị này sẽ được hoàn tất trong vài tuần tới”. Ba mươi lăm năm chung sống bị quăng ra ngoài cửa số như một vật đáng vứt đi. Bao nhiêu hạnh phúc, bao nhiêu đắng cay, rồi lúc khó khăn về tài chính, họ đã cùng nhau chắt chiu, thắt lưng buộc bụng. Họ cũng giống như nhiều đôi lứa khác, cũng gặp biết bao rắc rối phiền toái trong cuộc sống. Nhưng cho dù có những rắc rối đó, họ vẫn duy trì được cuộc hôn nhân của mình. Vậy mà giờ đây lại ra nông nỗi này.

“Mẹ à?”, tiếng Maryellen thì thầm.

Grace bất ngờ gật đầu, chị ngạc nhiên vì cảm xúc đã làm mình thấy nghẹt thở và trở nên lơ đãng như thế. Chị khóc oà lên như thể chưa bao giờ được khóc vậy. Suốt những tháng ngày Dan mất tích, Grace đã vô cùng đau đớn vì để tuột khỏi tay cuộc hôn nhân và người đàn ông mà chị nghĩ mình đã thực sự thấu hiểu. Thực tế cho thấy chị chẳng còn sự lựa chon nào khác, ly dị là điều không thể tránh khỏi. Điều quan trọng là chị phải bảo vệ được những lợi ích về mặt tài chính. Theo như viên luật sư thì sau khi ly hôn, chị có thể sống một cách vương giả và xa xỉ mà không cần phải làm việc.

Chuyện ly hôn trước pháp luật chỉ là một vấn đề nhỏ và rồi Grace sẽ giải quyết được. Nhưng những vương vấn về tình cảm vẫn còn làm chị đau khổ nhiều. Dù chị có quyết tâm đến đâu, nỗi đau vẫn chẳng thế vơi bớt đi được. Những hành động bêu riếu lộ liễu và cố ý của Dan vẫn còn đeo đẳng làm chị không sao quên được. Mọi người trong cái thị trấn này đều biết đến hoàn cảnh của chị, biết chuyện chồng chị đã bỏ vợ ra sao.

Grace chậm rãi đặt bút sang bên.

“Vậy tôi sẽ chờ thông tin của ông”. Chị nói với luật sư rồi đứng dậy. Maryellen cũng đứng lên theo mẹ.

Viên luật sư là một thanh niên tuổi còn rất trẻ, có lẽ cũng chỉ gần tuổi Maryellen, anh tiễn họ ra cửa. Anh ta định nói gì đó, nhưng sau đó chỉ nhìn xuống và lẩm bẩm lời chào tạm biệt ngắn gọn.

Bên ngoài văn phòng nhỏ đặt tại nhà anh ta, bầu trời như ngả sang màu xám chì u ám. Grace cảm thấy nỗi buồn đè nặng tâm can; chị biết cuộc gặp gỡ này chẳng dễ dàng chút nào, chị không ngờ là mình lại phải trá giá đắt vì quá tự tin như thế.

Maryellen liếc đồng hồ đeo tay. “Con cần phải quay lại phòng tranh bây giờ”.

“Mẹ biết rồi”, Grace nói. Con gái chị đã tình nguyện đi cùng mẹ đến cuộc hẹn này chỉ để an ủi và động viên mẹ. Mặc dù Grace biết ơn con nhưng chị nghĩ Maryellen chẳng cần thiết phải làm thế. Vậy mà bây giờ chị lại thấy Maryellen đã đúng.

Con gái chị cũng đã từng ly hôn. Maryellen cưới chồng từ lúc tuổi còn trẻ và bồng bột. Cuộc hôn nhân kéo dài chưa đầy một năm thì tan vỡ. Từ đó trở đi Maryellen có thành kiến với đàn ông. Và chị đã tránh xa không quan hệ với đàn ông kể từ dạo ấy. Grace đã cố gắng thuyết phục Maryellen rằng vào một ngày nào đó cô sẽ tìm được một người đàn ông tuyệt vời, một người đàn ông đang chờ đợi một người con gái giống hệt như Maryellen. Malyellen đã suy nghĩ về những điều ngây thơ đó và không nghe lời. Bây giờ thì Grace đã hiểu tại sao. Ly dị thật là đau đớn, sự đau đớn vô bờ bến ấy có thể giày vò tận sâu tâm can mỗi người.

Grace thấy mình như mất thăng bằng và cả hối hận nữa, như thể chị bị thất bại vậy. Dù sao thì lỗi cũng tại chị cả. Maryellen hiểu chuyện này là thế nào bởi chính cô đã từng trải qua những cảm xúc giống như vậy. Mặc dù lúc ấy cô còn trẻ hơn và chưa đủ khôn ngoan hay trưởng thành về nhận thức như mẹ mình bây giờ.

“Mẹ sẽ không sao chứ?”, Maryellen hỏi mẹ, vẻ lưỡng lự chưa muốn rời đi.

“Không sao đâu con”, Grace đáp, miễn cưỡng nở một nụ cười. Chị buộc phải cảm thấy nhẹ nhõm sau tất cả mọi chuyện. Cuối cùng chị cũng đã dứt khoát. Chị đã tạo cho Dan mọi cơ hội, thậm chí chị còn tự đưa ra cho mình nhiều tối hậu thư và thời hạn nữa. Lẽ ra anh ta đã phải quay về khi con của Kelly ra đời. Hoặc phải về vào ngày mùng Bốn tháng Bảy. Hoặc phải về vào ngày kỷ niệm đám cưới của họ chứ. Thời hạn thứ nhất, rồi thời hạn tiếp theo, cứ thế cho đến khi chị phải đương đầu với sự thật là anh ta sẽ không bao giờ quay về nữa. Nếu đến giờ phút này mà chị vẫn chẳng có tin tức gì của chồng, thì điều đó đồng nghĩa với việc chị không nên chờ đợi điều kì diệu nào có thể xảy ra. Dan không hề có ý định về nữa rồi.

“Mẹ có quay lại văn phòng không ạ?”. Maryellen hỏi.

“Không con ạ”, Grace đáp và không muốn để con phải thương hại mình nên nói thêm, “Mẹ sẽ đi ăn trưa”.

“Mẹ đi ăn trưa ạ? Hơn 4 giờ chiều rồi còn gì. Thế buổi trưa mẹ không ăn gì sao?”.

“Không”. Grace không muốn nói thêm rằng chị chẳng có cảm giác ngon miệng từ nhiều ngày nay khi cuộc hẹn với viên luật sư ngày càng đến gần. Sau đó, biết con gái sẽ rất lo lắng nên chị nhấn mạnh. “Mẹ sẽ ổn thôi, Maryellen ạ”.

Maryellen nhìn xuống quả đồi dốc hướng về phía bến cảng, nơi có những con thuyền đang nhẹ nhàng bập bềnh trên sóng nước ở khu neo trú của vùng vịnh nhỏ này. Tàu bè đang qua lại khu phố Harbor. Chúng đi sát bên nhau hàng nối tiếp hàng. Những công nhân của xưởng đóng tàu Bremerton đều đã về hết. Đường phố tấp nập xe cộ, những ông bố và những người chồng đang hối hả về với gia đình mình. Đã có thời Dan cũng như họ.

“Con rất giận bố, mẹ ạ. Con chẳng biết nếu bố quay về nhà thì con sẽ cư xử với ông ấy thế nào nữa” Maryellen chua chát.

Mặc dù vậy, Grace biết rằng Maryellen muốn mẹ mình sẽ không nặng lòng vì những chuyện mà Dan đã làm nếu có ngày anh ta quay về nhà. Còn Kelly nữa, cô con gái út của họ thế nào chẳng hét toáng lên vì sung sướng và nói rằng người ta đều hiểu nhầm hết về ba mình. Cô sẽ chạy ào vào lòng bố, với vòng tay rộng mở, háo hức chờ một lời thanh minh về tất cả mọi chuyện.

“Mẹ không sao đâu”, Grace vẫn nói. “Thật mà”.

Maryellen vẫn do dự. “Con chẳng muốn xa mẹ chút nào”.

“Mẹ sẽ vượt qua chuyện này thôi”, Mặc dù vậy Grace cảm thấy khó mà làm được điều đó. Nhưng chị đã rút kinh nghiệm từ cuộc sống và tầm quan trọng của việc giữ cân bằng. Sự mất mát nào cũng có đền bù, và chị tự nhắc nhở bản thân hãy giữ gìn những gì tốt đẹp mình đang có. “Mẹ cũng có rất nhiều điều phải biết ơn cuộc đời này. Đó chính là con và Kelly, rồi bây giờ là cháu ngoại nữa. Mẹ rất tiếc phải kết thúc cuộc sống với bố con như thế này, nhưng mẹ sẽ mạnh mẽ hơn bao giờ hết”. Ngay khi đang nói những lời này, Grace đã cảm thấy được sự thực đúng là như vậy. Cảm giác mất mát là quá lớn, nhưng chị chắc chắn sẽ lấy lại được cân bằng và niềm vui sẽ lại đến với chị.

Đã đến giờ nghỉ ăn trưa của Justine Gunderson. Bây giờ cô chỉ muốn chạy ù về nhà và kiểm tra hòm thư. Cô đã chẳng nghe được tin tức gì của Seth gần một tuần nay rồi. Đúng thế, mới có năm ngày thôi nhưng mỗi ngày qua đi cô cảm thấy như dài bằng cả một năm vậy. Chồng cô phải ở Alaska hơn một tháng, đánh bắt tại những khu vực có nhiều cua cá của biển Bering. Khi được vợ đưa ra sân bay, Seth đã báo trước với cô rằng có thể anh sẽ phải làm việc tới mười sáu tiếng một ngày. Anh cũng quả quyết anh yêu cô đến phát điên và chắc chắn sẽ quay về nhà trước khi cô kịp có thời gian để nhớ anh.

Seth đã sai. Justine vô cùng khổ sở. Họ mới cưới nhau, như câu châm ngôn cũ của phương tây thì họ đã thực sự “phát sốt”. Nghĩa là khi đã quyết định, họ không thể trì hoãn đám cưới thêm một giây một phút nào nữa. Chẳng nói một lời với bố mẹ hai bên, họ phi xe đến Reno, lấy giấy phép kết hôn, tìm một cha đạo và sau cùng là lao thẳng vào một phòng khách sạn.

Hai nguời còn trẻ và rất mạnh khoẻ, lại yêu nhau thắm thiết Justine đã biết Seth gần như từ lúc mới sinh. Anh là bạn thân nhất với Jordan, người anh song sinh của cô, cho đến lúc Jordan chết đuối lúc mới mười ba tuổi. Justine và Seth đã học cùng lớp ở trường trung học phổ thông. Mười năm sau đó, anh đã đến sống ở vịnh Cedar nhưng họ không liên lạc gì với nhau. Cho đến thời gian gần đây, họ gặp lại nhau khi cả hai đều miễn cưỡng tham gia vào ban tổ chức hội lớp.

Lúc ấy, Justine còn đang hẹn hò với Warren Saget, một doanh nhân và cũng là một thợ ảnh trong thị trấn. Warren lớn hơn Justine rất nhiều tưổi, thực sự là anh ta chỉ trẻ hơn bố cô vài tuổi thôi. Warren thích có được một cô gái trẻ đẹp để yêu và Justine làm anh thấy hài lòng. Cô cũng đã giữ được một bí mật nhỏ cho anh - anh rất thành công trong phòng tráng ảnh nhưng trong phòng ngủ thì năng lực lại hạn chế. Khi ở bên nhau, Justine dành trọn cả đêm trong căn nhà sang trọng bên sườn đồi của anh để nhìn ra ngoài vịnh. Chỉ thế thôi, hoàn toàn không có chuyện gì khác. Cô cũng có một phòng ngủ riêng trong nhà của Warren. Justine biết rõ mọi người nghĩ gì về chuyện này nhưng cô cũng chẳng thèm quan tâm cho lắm.

Tuy nhiên, mẹ cô thì có quan tâm. Olivia Lockhart cũng suy nghĩ như nhiều người về môi quan hệ của Justine với Warren và đưa ra những ý kiến này nọ Justine cũng chẳng cần phải thanh minh với mẹ vì đó không phải là việc của bà ấy. Sự bất hòa giữa họ đã tạo nên không khí căng thẳng trong mối quan hệ của hai mẹ con. Mặc dù bà Charlotte, bà ngoại của Justine cũng không mấy hài lòng nhưng bà gần như không bao giờ tỏ ra công khai phản đối chuyện này. Tuy nhiên, bà luôn mong muốn tách được Justine ra khỏi Warren. Bà động viên Justine thử gặp gỡ với Seth xem sao. Vậy mà bà vẫn bị sốc khi Justine gọi điện cho bà và sôi nổi báo tin là cô sẽ làm đám cưới với Seth vào một ngày gần nhất. Cuộc hôn nhân thực sự là bất ngờ lớn đối với cả Justine cũng như gia đình cô. Sau một cuộc cãi vã không tránh khỏi với Warren, Seth đã bỏ đi. Justine không thể để mọi chuyện kết thúc như thế, ít nhất cô cũng không muốn mất Seth, nên cô chạy theo anh để giải thích mọi chuyện. Cũng không hẳn là họ đã khắc phục được những điểm khác biệt giữa hai người, nhưng họ thực sự cảm thấy không thể sống thiếu nhau.

Sau đám cưới, cặp vợ chồng trẻ chỉ có mỗi một tuần dành cho nhau vì sau đó Seth phải quay về Alaska. Nhiều tuần sau, thỉnh thoảng cô cũng nghe được tin của anh nhưng hầu như anh không gọi điện - cũng không nhận điện thoại của cô - thế nên trong lúc anh đang đi biển, họ chẳng liên lạc được với nhau là mấy. Justine liếc nhìn đồng hồ, băn khoăn không biết có nên lái xe về nhà và kiểm tra hòm thư hay không nữa. Nếu như lại chẳng có bức thư nào, cô sẽ cảm thấy chán nản suốt cả buổi chiều. Nhưng nhỡ ra Seth gửi cho cô một tin nhắn thì sao, chắc cô sẽ như đi trên mây trong nhiều ngày mất. Cô cần một lá thư, một cú điện thoại, hoặc bất cứ thứ gì cũng được, miễn là nó nhắc nhở rằng cô đã có một sự lựa chọn đúng đắn khi lấy Seth làm chồng. Cưới chồng có lẽ là việc làm bốc đồng duy nhất mà Justine làm trong suốt cuộc đời hai mươi tám năm của mình.

Cô muốn cuộc sống của mình phải theo một nguyên tắc nhất định và chính xác trong mọi chuyện. Cô luôn luôn làm chủ được lý trí trước mỗi sự lựa chọn - cho tới khi gặp và yêu Seth.

Luôn sống theo nguyên tắc là lý do khiến cô rất hợp với công việc tại ngân hàng quốc gia số một, và nhanh chóng vươn lên vị trí Giám đốc. Những con số thật ý nghĩa; chúng được cộng lại với nhau gọn gàng ngăn nắp; thật rõ ràng, rành mạch. Cô thể hiện năng lực hết mình và đó cũng là phong cách sống của cô - chắc chắn, mạnh mẽ và chính xác, rất ít khi cô nói chuyện tầm phào và tỏ ra bốc đồng trong bất cứ chuyện gì.

Bất thần Justine nhìn ra cánh cửa làm bằng kính đúp của ngân hàng đang mở và chợt thấy Warren Saget bước tới đầy vẻ táo bạo. Anh ta bước thẳng tới chỗ bàn cô, trông rất tự tin. Justine đã không gặp anh ta kể từ sau đám cưới đột ngột của mình. Chẳng may họ đã không có lí do chia tay hợp lí nhất. Warren đã vô cùng tức tối khi biết Justine lấy Seth và đã có những lời nhận xét xấu xa đầy hằn học. Thật ra Justine chưa bao giờ dám xuất hiện để chạm trán lần thứ hai với anh ta.

Cô đứng bật dậy khỏi ghế. Với chiều cao 1m77 cộng thêm cả đôi giày cao gót nữa, trông cô cao ngang Warren. Mái tói dài nâu và thẳng của cô được rẽ đôi, kiểu tóc cô vẫn để từ hồi trung học càng làm cô trông cao hơn. Lúc đứng lên cô như muốn thầm thông báo với anh ta rằng cô sẽ không cho phép anh ta đe dọa được cô - và rằng cô chỉ định nói chuyện thật ngắn gọn. Cô hoàn toàn không cho phép anh ta tạo ra một màn kịch nào trước mặt nhân viên và khách hàng của cô. Zach Cox, một kế toán người gốc ở thị trấn này đã gật đầu với cô rồi rời khỏi ngân hàng. Justine ra hiệu đã hiểu ý anh ta và quay sang Warren.

“Chào anh, Warren”.

“Justine”. Anh ta bắt gặp ánh mắt cô và vẻ mặt của anh ta cho cô thấy rằng sự sợ hãi của cô là không có căn cứ.

“Anh đến để xin lỗi em”, anh ta nót. “Anh vẫn nợ em một lời xin lỗi”.

“Vâng, đúng thế”. Cô khoanh tay và xoay chân chuyển thế đứng trông có vẻ rất nôn nóng.

“Anh mời em đi ăn trưa được không?”, Warren hỏi rồi nhanh chóng nói thêm. “Đó là điều tối thiểu anh có thể làm. Anh đã nói những điều lẽ ra không nên nói, và từ hôm đó anh rất ân hận về chuyện ấy”.

“Em nghĩ là chúng ta không nên đi với nhau nữa”.

Đôi mắt màu nâu nhạt của Warren lộ vẻ thất vọng . “Anh hiểu rồi” anh ta nói và đành phải chấp nhận lời từ chối của Justine. Cô ngạc nhiên thấy anh ta ngồi xuống chiếc ghế sát bàn cô.

Không chắc chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo nên Justine đành ngồi xuống ghế của mình.

“Seth thế nào rồi?”. Anh ta hỏi, “vẫn ở Alaska à?”.

Cô gật đầu. “Mấy tuần rồi mà anh ấy vẫn chưa về”. Chính xác là hai mươi tám ngày nếu mọi chuyên xảy ra theo đúng như dự định. Đêm nào cô cũng xóa những ngày qua đi trên cuốn lịch bàn rồi bò lên giường ngủ, cảm thấy vô cùng cô đơn và lẻ loi. Họ đã chẳng nói gì đến tương lai; bởi chẳng có đủ thời gian đế nói đến chúng. Chỉ có một điều chắc chắn rằng Justine ghét ý nghĩ phải xa chồng mỗi năm vài tháng. Cô đã từng lo sợ cho mùa câu năm tới, dự định sẽ bắt đầu vào tháng năm.

“Trông em khá rồi đấy”. Warren nói với một chút thán phục.

“Cám ơn anh”, Justine đáp mà không cười

Warren thở dài. “Anh biết em không tin anh, nhưng tất cả những gì anh muốn là em được hạnh phúc”.

Warren đã từng cưới vợ và ly dị ba lần. Anh ta đã từng nhiều lần hỏi cô làm vợ. Justine luôn luôn từ chối. Lấy Warren đối với cô chẳng có gì thú vị cả. Warren biết rằng sự cuốn hút của Seth đối với Justine ngày càng lớn hơn nên anh ta đã mua một chiếc nhẫn kim cưong khá lớn với hy vọng Justine thay đổi quyết định mà quay lại với anh ta. Justine không hề muốn thú nhận rằng sức hấp dẫn của chiếc nhẫn kim cương đó cũng đã một thoáng làm cô xao lòng. Cô biết Warren rất muốn đeo chiếc nhẫn lên tay cô và coi cô như một thứ tài sản riêng biệt của anh ta vậy. Người đàn ông đã từng chiều chuộng cô nay đang bị tổn thương và rất ân hận. Anh ta đang cầu xin cô tha thứ cho phản ứng giận dữ của anh ta ở đám cưới của cô.

“Hay có lẽ chúng ta đi ăn trưa cũng được anh ạ”. Justine nói và biết mình quyết định đúng khi thấy khuôn mặt Warren bừng sáng trong phút chốc. Cô bật cười khi thấy anh đứng bật dậy khỏi ghế, chẳng cần che giấu cảm xúc đầy hào hứng của mình. Chắc Seth cũng chẳng bận tâm nếu thấy cô đi cùng với một người mà giờ đây đối với cô chỉ còn là quan hệ xã hội; Justine chắc chắn điều đó. Anh ấy tôn trọng sự độc lập và tin vào tình cảm của cô. Anh ấy đã từng công nhận là cô chưa bao giờ lợi dụng lòng tin này.

“Em muốn đến chỗ nào?”. Anh hỏi, “em muốn đến bất cứ nơi nào cũng được, em chọn quán đi”.

“Quán D.D trên vịnh được không?”, cô gợi ý và chọn quán anh vẫn thích.

“Mỹ mãn luôn”. Anh mỉm cười tán thành.

Justine với tay lấy ví tiền và đi theo anh ra cửa trước, nơi Warren đã mở sẵn cho cô. “Chúng ta đi bộ anh nhé?”, cô hỏi. Thực ra quán D.D cũng chỉ cách đó hai tòa nhà nhưng Warren vẫn thích lái xe hơn.

“Được thôi”, anh ta đáp. Warren đang cố gắng hết sức để cô hiểu rằng anh ta xuề xòa dễ tính. Cô nhận ra là anh ta không nắm tay cô nữa và cô thấy mình biết ơn anh vì điều đó. Cô nhớ lại chuyện với Warren. Phải, anh ta đã mắc lỗi, nhưng anh ta vẫn có thể là bạn tâm giao tốt và là người có trí tuệ. Giữa họ từng có một câu chuyện, một câu chuyện về tình bạn nhiều hơn tình yêu. Anh đã yêu cô theo cách riêng của mình và cô cũng đã quan tâm chăm sóc anh cho dù nó không giống như cách cô quan tâm Seth. Với chồng, cô thấy hấp dẫn ở thể xác và sự mạnh mẽ. Bởi thế nên trong vài ngày họ ở bên nhau trước khi Seth đi Alaska, họ không có thời gian để nói chuyện nhiều lắm. Cơn thèm khát nhau đến mãnh liệt đã lấn át hết thời gian của cả hai người Justine chẳng cần lời lẽ để diễn tả tình cảm của Seth. Cách làm tình mạnh mẽ và liên tục của anh cho thấy anh yêu cô đến nhường nào.

Ngày cuối tuần đó giờ đây như một giấc mơ, và cô băn khoăn những gì họ đã khám phá có phải là thật hay không.

Bước vào quán ăn, Warren và Justine tìm chỗ ngồi bên ngoài. Sảnh ngồi cũng không mở cửa lâu hơn nữa. Mùa thu đã về rồi nhưng Warren vẫn chọn ăn ở ngoài trời thay vì chọn một cái bàn ăn trong nhà, anh biết cô rất yêu thích ánh nắng mặt trời.

“Anh hi vọng chúng mình vẫn có thể là bạn”, Warren nói, miệng mỉm cười khi người bồi bàn mang thực đơn ra cho họ.

“Thế là tốt anh ạ”. Cô lại tự nhủ rằng một bữa ăn trưa cũng chẳng khiến chồng cô bận lòng. Seth không phải là loại đàn ông hay ghen tuông, nhất là chỉ ăn trưa thôi thì cũng chẳng phải ghen làm gì.

Justine và Warren đều có chung sở thích về tài chính. Thế nên họ có rất nhiều chuyện để bàn luận. Câu chuyện của họ trong suốt bữa trưa đã trôi đi êm đẹp và đến lúc họ đứng lên thì nỗi đau trong tim Justine đã vơi bớt đi nhiều. Cô vẫn đau đáu nhớ Seth nhưng không còn cảm thấy cô đơn và mất mát nhiều như những ngày trước đây. Warren không đề nghị gặp lại cô khi nào, cũng không hề gây áp lực gì cho cô cả. Sau bữa trưa, họ chào nhau bên ngoài ngân hàng. Cô cảm ơn vì anh đã mời ăn trưa và họ chia tay nhau.

Vào lúc chiều muộn khi đang lái xe đi về nhà, Justine cảm thấy tinh thần phấn chấn vô cùng, hơn hẳn nhiều ngày trong suốt tuần qua. Thế nhưng khi tới gần dãy hòm thư bên ngoài khu chung cư, cô vẫn thấy do dự, cô hồi hộp lo lắng không biết có lá thư nào của Seth không.

Cô cần anh khẳng định tình yêu với cô. Nỗi lo sợ lớn nhất trong cô chính là anh đã hối hận vì đám cưới vội vàng của họ. Trái tim cô như muốn nhảy ra ngoài khi cô mở khóa hòm thu và tìm thư bên trong.

Chẳng có bức thư nào cả.

Cô xem xét và lọc ra những tờ quảng cáo, những thư từ vớ vẩn khác và hai hóa đơn, cô lọc đi lọc lại hai lần để chắc chắn không có thư của Seth. Lại một đêm thứ Sáu cô đơn trước màn hình tivi, cô tự nhủ. Cô muốn gọi điện cho mẹ, nhưng Olivia có lẽ đang có hẹn với Jack Griffin của tờ Bản tin vùng vịnh Cedar và thể nào cũng bận rộn. Justine thấy mình như kẻ bại trận. Cô bước vào căn hộ và quẳng đống thư từ báo chí lên quầy bếp, hất đôi giầy cao gót ra khởi chân.

Chỉ cách đây vài tuần thôi, lẽ ra cô có thể dành một đêm thứ Sáu cho riêng mình. Warren lúc nào cũng có kế hoạch cho họ. Nhưng tất cả những thứ đó bây giờ có ý nghĩa gì đâu.Dù cô cảm thấy nuối tiếc cho bản thân thì cũng chẳng ích gì. Nếu có nhớ Seth thì cô nên làm một việc gì đó để cảm thấy mình được ở gần anh hơn.

Con tàu của anh ngay lập tức hiện ra trong tâm trí cô. Con tàu Mỹ nhân bạc đã đậu ở bến và Seth đã trao chìa khóa cho cô. Khi không đi đánh cá ở Alaska anh vẫn hay ở luôn trên con tàu này. Hoặc ít nhất là anh đã ở trên tàu cho tới khi cưới cô. Thậm chí họ còn chưa nói tới chuyện mỗi khi anh trở về họ sẽ sống ở đâu. Điều đó có thể chờ đợi được, nhưng ngay lúc này cô thấy mình có nhu cầu được thoái mái trong ngôi nhà của anh, giữa những gì anh có. Nếu cô có thể dành một đêm ở đó, cô sẽ cuộn mình trong chiếc chăn ấm, ngủ vùi trong bộ quần áo của anh và hít đầy hơi ấm từ anh. Cô đã ngủ ở đó vài lần rồi và lần nào cũng cảm thấy sung sướng lạ kỳ.

Hài lòng với ý nghĩ của mình, Justine thay bộ đồ vét công sở, xỏ quần Jeans và áo len ngắn tay cô nhặt một cuốn tiểu thuyết, một chiếc đĩa CD để nhét vào đầu đĩa Walkman và rũ sạch quần áo để sáng mai mặc đi làm. Cô sẽ đi ăn tối trên đường ra bến tàu.

Khi vừa tới bến tàu thì cô chợt nhận ra rằng mình đã để quên điện thoại di động ở nhà. Nhỡ Seth gọi cô theo số đó thì sao. Cô lao ngay trở lại căn hộ, cô mở khóa cửa và đấy cửa bước vào chỉ để nghe hồi chuông điện thoại cuối cùng rồi sau đó tắt ngấm hẳn. Cô cuống lên, vội vàng nhấn nút loa.

“Alô, alô!. Cô gào lên, “anh Seth? Có phải anh đấy không hả Seth?”.

Chỉ còn tiếng tút dài đáp lại lời cô. Rất nhanh tay, cô kiểm tra lại mã cuộc gọi - số điện thoại này rất lạ, mặc dù vẫn bắt đầu bằng mã 907 của Alaska. Cô bấm lại đợi tận mười tiếng chuông rồi mới bỏ cuộc.

Mím môi tuyệt vọng, Justine đổ vật xuống sô-pha và lùa chặt các ngón tay vào tóc. Đó là Seth; chỉ có thể là Seth mà thôi. Anh đã gọi cho cô từ một bến tàu nào đó bằng điện thoại thẻ.

Vậy là chỉ một thời khắc ngắn ngủi rời chiếc điện thoại, cô đã để nhỡ mất cơ hội được nói chuyện với chồng.

“Anh về đến nhà rồi đây”. Zach Cox luồn ra phía sau ga-ra và bước vào phòng bếp. Anh mím chặt môi vì nhìn thấy một đống đồ luộm thuộm ngổn ngang trong bếp đang chào đón mình. Bồn rửa thì chất đầy bát đĩa, sữa và ngũ cốc từ buổi sáng vẫn còn trên nóc quầy.

“Ai đã bày sữa thế này không biết?”, anh hỏi.

Hai đứa con đã chẳng nghe thấy tiếng của anh. Cô bé Allison mười lăm tuổi đang ngồi trước máy tính trong phòng làm việc của gia đình, đang lướt mạng.

Còn thằng Eddie chín tuổi thì đang nằm bò toài ra tấm thảm phòng khách trước chương trình tivi vô bổ.

“Mẹ đâu hả con?”. Zach hỏi, đứng ngay trước mặt thằng con trai. Eddie giơ tay chỉ ra phía phòng may mà chẳng nói chẳng rằng. Zach nhẹ nhàng tiến về phía phòng tắm. “Chào em, Rosie, anh vừa về đây”

Anh cất tiếng chào cô vợ đã chung sống với anh mười bảy năm. “Tối nay có món gì vậy em?”

“Ôi, chào anh yêu”, Rosie đáp, ngước mắt lên khỏi chiếc máy khâu. “Mấy giờ rồi anh nhỉ?”

“Sáu giờ rồi”, Zach đâm bực. Anh chẳng nhớ lần cuối cùng bữa tối được chuẩn bị sẵn sàng khi anh về đến nhà là lúc nào nữa. Anh lầm bầm “Lại quên sữa bên ngoài kia kìa”, lòng thầm nghĩ cứ để nó ở nhiệt độ trong phòng hàng mười tiếng đồng hồ như thế thì chỉ có đổ đi thôi chứ dùng gì được.

“Lúc Eddie đi học về, nó đã ăn một bát ngũ cốc rồi anh ạ”. Anh nghĩ thôi đành, có lẽ sữa vẫn có thể dùng được.

Rosie sắp lại chỗ vải đen bóng thành hàng và cho chạy qua máy khâu rất nhanh, lúc vải chạy gần đến kim, cô đưa tay ra nhổ những cái ghim.

“Em đang may gì thế?”, anh hỏi.

“Một bộ trang phục đi lễ hội Halloween anh ạ”, cô lầm bầm nói, vẫn mắm môi nhổ bốn năm cái ghim. “Này tiện thể em nói chuyện luôn này”, cô dừng lại nói và nhả mấy cái ghim ra, “trường của Eddie sẽ tổ chức tiệc chiêu đãi vào tối nay đấy. Anh có đi được không?”.

“Tiệc chiêu đãi á?”, anh lặp lại. “Em không đi được à?”.

“Em không đi được”, cô gằn giọng. “Em ở trong đội hợp xướng rồi”.

“Ồ”. Anh đã có cả một ngày dài mệt mỏi ở cơ quan và đã hi vọng là sẽ được nghỉ ngơi cả buổi tối ở nhà. Vậy mà anh lại sẽ phải tham gia vào sự kiện sẽ diễn ra ở trường của thằng con. Anh lại hỏi, “thế ăn tôi bằng món gì đây?”.

Vợ anh nhún vai. “Anh gọi một cái bánh pizza đi, đưọc không?”.

Đó là lần thứ ba trong hai tuần vừa rồi họ đã phải ăn pizza vào bữa tối. “Anh chán pizza lắm rồi”.

“Thế anh đã bao giờ gọi nhà hàng Trung Quốc mới đem đồ ăn đến cho mình chưa?”.

“Chưa”. Thực ra là anh biết vì anh vừa mới ăn ở nhà hàng đó chiều nay. Janice Lamond, một nhân viên mới của văn phòng đã chọn cho anh một món tôm chua ngọt. “Hơn nữa, anh đã ăn trưa ở nhà hàng đó rồi em ạ”.

“Thế thì anh muốn ăn gì nào?”. Rosie hỏi, vẻ như cô đang rất bận rộn với chiếc áo choàng của bộ trang phục Harry Potter mà Eddie đòi mặc.

“Một ổ bánh mì kẹp thịt, khoai tây nghiền, ngô bắp và một đĩa salát”.

Rosie cau mày lại và nói. “Em nghĩ là có bánh mỳ kẹp thịt trong tủ lạnh đấy”.

“Bánh mì kẹp thịt nhà mình làm chứ” Zach sửa lại.

“Xin lỗi anh, tối nay thì không thể được”.

“Thế khi nào thì được?”, anh hỏi, giọng đã trở nên cáu kính. Đòi hỏi vợ anh phải chuẩn bị bữa tối cho anh thì có gì là quá đáng đâu cơ chứ. Là một kế toán, Zach đã kiếm được đủ tiền để bảo đảm cho cuộc sống của vợ con, để Rosie có thể ở nhà chăm sóc lũ trẻ. Sự xếp đặt này cũng là điều mà cả hai đều mong muốn khi mới xây dựng gia đình với nhau mà.

Zach đã từng nghĩ rằng khi Allison và Eddie đi học thì Rosie có thể đi làm ở văn phòng với anh cũng được. Công ty Smith, Cox và Jefferson lúc nào chẳng cần thêm người làm. Rosie lại rất muốn kiếm việc làm ỏ bên ngoài, nhưng điều đó dường như chẳng thể xảy ra. Trường học của bọn trẻ cần nhân viên tình nguyện. Và khi Allison lên tám chín tuổi nó phải tham gia câu lạc bộ Chim non, còn bây giờ lại là Câu lạc bộ Hướng đạo sinh của Eddie. Rồi các sự kiện thể thao, các câu lạc bộ ngoài giờ, các buổi học khiêu vũ... Rõ ràng bọn trẻ càng lớn càng đòi hỏi Rosie dành nhiều thời gian hơn cho chúng. Cả hai vợ chồng đều hiểu rằng nhu cầu của bọn trẻ phải được ưu tiên hàng đầu, nên họ quyết định Rosie chẳng nên đi làm lại nữa.

“Anh mệt lắm rồi”. Zach nói với vợ. “Anh cũng đói nữa. Mong có được một bữa tối với gia đình mình cũng là điều vô lý hay sao?”.

Rosie thở dài, như thể đã phải rất cố gắng để giữ được sự kiên nhẫn. “Anh ạ, Eddie có tiệc chiêu đãi tối nay ở trường nó, Allison thì phải đi cùng với em để còn tập trong dàn hợp xướng dành cho những người mới. Mà em còn phải may cho xong bộ trang phục cho lễ hội Halloween trước ngày thứ Sáu này. Eddie đòi phải có bộ trang phục để mặc trong buổi tiệc của đội bóng. Em chỉ đủ sức làm đến thế thôi”.

Anh có thể cảm thấy sự giận dỗi trong giọng nói của vợ và không dám hỏi thêm xem vợ anh đã làm gì suốt cả ngày trong thời gian anh đi làm Rosie nhìn chồng một cách bực bội rối nói. “Nếu anh muốn em dừng tất cả mọi việc đó lại và chuẩn bị bữa tối cho anh thì em sẽ làm ngay. Nhưng em cũng nói để anh biết rằng em nghĩ anh mới là người đang rất vô lý đấy”.

Anh để ý đến lời lẽ của cô, và cảm thấy mình là người thua cuộc thật. Rồi với một chút ân hận, anh nói. “Thôi được, anh sẽ gọi pizza”.

“Anh nhớ bảo họ đừng cho hạt tiêu xanh vào”, Rosie nói rồi lại quay ra tập trung vào bộ đồ đang may dở.

"Anh thích hạt tiêu xanh", anh lẩm nhẩm mà không nhận ra là Rosie đã nghe thấy.

“Nhưng Eddie và Allison thì lại ghét hạt tiêu xanh, chúng nó thích hạt ô liu đen đấy. Anh biết thế rồi mà. Thôi bây giờ anh đừng làm khó cho người khác nữa”.

“Được rồi, anh sẽ đặt xúc xích với một nửa có ô liu và một nửa có hạt tiêu xanh vậy”.

Vợ anh trợn mắt lên. “Anh thừa biết là chính em cũng không thích hạt tiêu xanh còn gì”.

Vì vậy bên cạnh sự vô lý anh còn tỏ ra mình ích kỷ nữa. Ít ra thì anh cũng đang rất yếu thế so với vợ con. Cuối cùng anh nói. “Thôi được, anh sẽ gọi xúc xích và ôliu đen”.

“Tốt”. Anh tiến lại chỗ điện thoại để nơi phòng bếp, nhớ lại số điện thoại của nhà hàng bán pizza của Pete. Anh đặt đồ ăn và tiến về phía phòng ngủ lớn.

“Anh đi đâu bây giờ thế?”. Rosie hỏi khi anh đi ngang qua phòng khâu vá. “Đi tắm và thay quần áo”.

“Có bắt buộc phải làm thế không?”, cô cằn nhằn.

Anh hỏi. “Có vấn đề gì à?”.

Cô đẩy chiếc máy khâu ra và đứng dậy. “Em nghĩ anh có thể mặc bộ vét này đến buổi tiệc chiêu đãi cũng được".

“Tại sao?”. Anh đã phải chờ cả buổi chiều để mong được giải thoát khỏi cái ca-vát rồi.

“Nếu cô giáo của Eddie mặc vét thì anh cũng nên mặc vét cho ấn tượng hơn. Cô Vetter sẽ nghĩ anh thuộc giới công sở”. Rosie mỉm cười mơn trớn, rồi với tay phủi một sợi vải còn vương trên vai áo anh và vuốt lại nếp nhăn. “Anh mặc vét trông thật là bảnh đấy anh yêu ạ”. Cô nói rồi mỉm cười, “nhưng dù sao thì anh cũng phải cạo râu đi”.

Zach đưa tay xuống mặt, cảm giác những sợi râu cứng làm rát cả lòng bàn tay anh. Cô ấy nói đúng. “Nếu anh đi tắm và cạo râu, anh sẽ thay bộ vét này ra đấy”.

Rosie nhướn lông mày. “Em không hiểu tại sao anh lại có thế khó bảo đến thế cơ chứ”.

“Nếu anh được ăn một bữa tối tử tế thì có lẽ anh sẽ làm theo những gì em bảo đấy”, Zach bật ngón tay. Anh không thể quên việc mình hài lòng thế nào khi được ăn bữa trưa với Janice. Cô ấy mới bắt đầu công việc từ đầu tháng, vậy mà cô đã chứng tỏ được khả năng của mình. Cô là một nhân viên học nhanh nhẹn, có trình độ và tinh thần hợp tác cao. Đã hai lần cô quên mình chỉ để ưu tiên cho anh được ăn trưa những món anh thích. Chỉ có một buổi chiều duy nhất cô muốn lái xe đến nhà hàng. Ông Wok để ăn món tôm mà thôi. Ngồi trên chiếc giường ngủ cỡ lớn, Zach cởi phắt chiếc áo khoác rồi quẳng sang bên cạnh. Cởi nút ở cổ tay áo, Zach xắn tay áo sơ mi và lao vào phòng tắm.

Anh đang dùng nước nóng để cạo râu thì Rosie bước vào phòng. “Anh có đủ tiền để trả cho anh chàng mang pizza đến không?”

“Anh nghĩ là đủ”, anh nói. "Em xem trong ví của anh".

Vợ anh bắt gặp ánh mắt của anh trong gương. "Em xin lỗi vì bữa tối”.

“Em cũng rất bận rộn đấy thôi”.

“Hôm nay thì bận kinh khủng anh ạ”, Rosie nói rồi ngồi xuống mép bồn tắm Jacuzzi. Họ đã mua chiếc bồn này khi mới xây căn nhà ba năm về trước và phải mất cả tháng trời người ta mới mang nó đến được. Rosie đã chán nản đến mức chẳng muốn lát đá ở hành lang và nền bếp nữa. Zach đã phải chọn đá lát sàn nhưng anh không thể từ chối vợ sự xa sỉ nho nhỏ này đưọc. Vậy mà anh chẳng nhớ được là lần cuối Rosie dùng cái bồn tắm này là khi nào nữa. Cũng giống như anh, cô nháo nhào tắm vòi sen, rồi lại vội vã với hết việc nọ việc kia. Cô vẫn tiếp tục nói chuyện với anh về một ngày của cô, về những cuộc gặp mặt với ban tổ chức, về cuộc hẹn với nha sĩ cho Allison và một số công việc của thư viện nơi cô đồng ý hợp tác. “Em chẳng biết bằng cách nào những bà mẹ đi làm bên ngoài có thể xoay sở được hết mọi việc chứ”.

“Anh cũng không biết”, Zach nói, mặc dù anh cho rằng những bà vợ của các đồng nghiệp dưới quyền của mình thể nào chẳng dọn sẵn bữa tối cho chồng họ trong khi vẫn cố gắng làm việc bốn mươi tiếng một tuần ấy chứ. Anh cũng tin rằng cũng còn nhiều bà vợ khác biết sắp xếp gọn gàng hơn Rosie nhà anh nữa.

“Tối mai em sẽ nấu ăn cho anh”, cô hứa.

Zach phủ rộng kem cạo râu lên mặt. "Làm món bánh mì ổ với thịt nhé, và cá khoai tây nghiền nữa được không?". Anh cũng chẳng hi vọng nhiều nhưng nghe được vợ hứa như thế anh cũng thấy mừng hơn.

“Vâng, anh muốn ăn món gì cũng được, đồ háu ăn ạ”.

Mặc dù vẫn còn đang giận anh cũng vẫn nhe răng ra cười. Có lẽ anh đã vô lý thật.