Chuyên Viên Uốn Nắn Tam Quan

Chương 24: Đi vào, nằm xuống, cởi quần áo ra




“…Anh Hàn, anh Hàn?”

Hàn Lệ đột nhiên hồi thần lại, quay đầu nhìn về phía giọng nói phát ra: “Hả?”

Triệu Quân lặp lại một lần: “Ý anh như thế nào?”

Hàn Lệ nhíu mày: “Ý gì như thế nào?”

Khóe mắt Triệu Quân giật giật, cũng không dám đưa ra ý kiến gì bất đồng, chỉ báo cáo tiến triển công việc vừa nãy lại lần nữa.

Là tiến triển ở sòng bạc bên kia.

Việc tính toán tiến hành rất suôn sẻ, tuy vẫn chưa lấy được sổ sách nhưng chênh lệch lợi nhuận của sòng bạc so với báo cáo đã tính được tám chín phần mười, hơn nữa trong tay bọn họ còn mấy thủ hạ của PUZZEL xâm nhập vào đó trước kia nữa, thậm chí không cần sử dụng quá nhiều thủ đoạn là có thể bắt được cái tổ chức có sơ hở thật lớn lại tham lam thành tính này một cách hợp pháp.

Hàn Lệ thờ ơ gõ nhẹ ngón tay trên mặt bàn, ngay lúc Triệu Quân lo lắng mình có phải báo cáo lại không, hắn đột nhiên mở miệng hỏi:

“Phía Đông thì sao? Có động tĩnh gì không?”

Triệu Quân ngẩn người, cẩn thận suy nghĩ, trả lời: “Ừm… Hình như không có, hơn nữa căn cứ theo lời những người phía Tử Du nói, bên kia hình như đang thắt chặt?”

Hàn Lệ nhíu mày.

Hắn không phải lo lắng bên Vương Duệ Thành, người đó có ánh mắt thiển cận, đầu óc vụng về, chỉ cần hơi tác động một chút là có thể dễ dàng hạ bệ, mà sòng bạc của gã lại có thể ở đứng sừng sững mười năm không ngã ở đây, hiển nhiên không liên quan gì nhiều đến trình độ kinh doanh của Vương Duệ Thành, mà là công lao của chỗ dựa sau lưng gã.

Nhưng dựa theo khu vực thế lực của Hàn Lệ bao trùm bây giờ, rất khó chạm đến phạm vi ngoài tỉnh ——

Đặc biệt là trên tiền đề Hàn Lệ bỏ qua toàn bộ thành phố A để tránh chạm vào thế lực nhà họ Hàn.

Từ ngày hành động liều lĩnh ở PUZZEL một lần, chúng nó lại yên lặng như chưa từng lộ diện.

Không biết vì sao… Hàn Lệ luôn có linh cảm không lành mơ hồ trong lòng.

Triệu Quân thử gọi hắn một tiếng: “Anh Hàn?”

Hàn Lệ nâng mắt lên, dưới đáy mắt sâu thẳm chớp động ánh sáng nhàn nhạt, giọng nói nặng nề: “Làm theo kế hoạch, đẩy đổ nó.”

Hy vọng lần này hắn ép sát từng bước, có thể buộc người chơi mới vào bàn kia lộ ra chút sơ sót.

Triệu Quân gật gật đầu, đột nhiên nhớ tới cái gì, tiếp tục hỏi: “Đúng rồi, mấy tên xông vào PUZZEL trước đó, không biết nên xử trí mấy tên lưu manh như thế nào?”

Cậu ta ngừng một chút, cẩn thận hỏi: “Em nhớ… một trong số đó hình như là… cha của bạn anh?”

—— Hàn Lệ cũng nhớ.

Lúc trước hắn nghe được tám chín phần mười cuộc đối thoại giữa Trình Thần và Trình Trạch Khang, hơn nữa cuộc điều tra Trình Thần trước đấy, cũng giới thiệu chi tiết hành động của Trình Trạch Khang trong quá khứ hành động giới thiệu rõ ràng. Mỗi khi Hàn Lệ nghĩ đến những tổn thương Trình Thần đã từng trải qua, một luồng lệ khí khó có thể thư giải sẽ dâng lên trong lòng hắn, làm hắn hận không thể trả thù người đàn ông đó gấp trăm lần.

Nhưng… có một số quyết định, cần tự Trình Thần đưa ra.

Hàn Lệ kìm nén sự thô bạo trong lòng mình xuống, ngước mắt nhìn Triệu Quân đứng trước mặt mình chờ câu trả lời, dặn dò:

“Theo thủ tục, bọn họ xâm nhập bất hợp pháp thì trực tiếp tống bọn họ vào tù —— nhưng quyền quyết định nộp tiền bảo lãnh Trình Trạch Khang giao cho con gã. Nếu Trình Thần quyết định nộp tiền bảo lãnh cha cậu ấy, cậu hãy gánh toàn bộ phí dụng của cậu ấy, nói là tiền bồi thường thiệt hại tinh thần mấy ngày hôm trước chấn kinh ở PUZZEL, hơn nữa… từ đầu tới cuối đừng đề cập sự tồn tại của tôi.”

Triệu Quân không khỏi âm thầm tặc lưỡi.

Phải biết ông chủ khiêm tốn này của mình trước nay đều là người tích chữ như vàng, thế mà lần này có thể nói một tràng dài như vậy cùng một lúc, lại còn nhấn mạnh đừng tiết lộ thân phận của mình một cách không cần thiết, hiển nhiên người bạn này thật sự rất bất thường với hắn…

Lại liên hệ đến ngày đó cậu ta nhìn thấy bộ dáng suy yếu hiếm có của sếp…

Triệu Quân run lập cập, thu hồi suy nghĩ chạy lung tung của mình —— làm cấp dưới tốt nhất là đừng suy nghĩ quá nhiều.

Nhưng cậu ta vẫn không kiềm chế được tính tò mò của mình, lúc kết thúc báo cáo chuẩn bị rời đi, bất chấp nguy hiểm bị diệt khẩu hỏi:

“Đúng rồi, anh Hàn, mới nãy anh ngây người có liên quan đến người bạn kia của anh không?”

Hàn Lệ chậm rãi ngẩng đầu nhìn Triệu Quân, con ngươi đen nhánh thâm thúy bị đè dưới đỉnh lông mày, giống như lưỡi dao sắc mảnh.

“Hửm?”

Triệu Quân rụt vai lại, dũng khí thình lình xuất hiện vừa rồi như là bị dập tắt trong nháy mắt, cậu ta cười mỉa hai tiếng: “Không, không có gì, anh Hàn anh bận, em đi đây.”

Nói xong cậu ta nhanh chóng đóng cửa sau lưng vào, chuồn nhanh như chạy trốn.

Văn phòng không rộng yên tĩnh lại, Hàn Lệ giơ tay ấn ấn thái dương mơ hồ đau nhói của mình, đôi mắt ám sắc nặng nề, phảng phất có xúc không tên nào đó tràn ngập trong đó.

—— Trên mức độ nào đó, Triệu Quân nói đúng.

Hắn càng ngày càng để ý đến Trình Thần, gần như tới mức không thể bỏ qua được.

Hàn Lệ móc aspirin trong ngăn kéo ra, đến khi nước vào trong miệng, cơn đau trên trán thoáng giảm nhẹ, hắn cúi đầu.

Trong khoảng thời gian này, cảnh trong mơ không hề rời đi, tối nào cũng ghé thăm, lần nào cũng đẩy mạnh tuyến thời gian về phía sau một đoạn.

Cơn đau dữ dội kèm theo cũng giảm đến mức không ảnh hưởng tới sinh hoạt hằng ngày, nên Hàn Lệ cũng bắt đầu dùng tâm thái bình thường, đối xử với nó như là mình trong một thế giới khác.

Hơn nữa, thậm chí hắn còn bắt đầu ẩn ẩn chờ mong…

Trình Thần trong thế giới song song sẽ trông như thế nào nhỉ?

·

Thẩm Không rũ mắt nhìn Hàn Lệ ngã dưới đất thở dốc, hỏi:

“Cậu còn được không?”

Hàn Lệ hít thở bình ổn khí tức, giơ tay lau mồ hôi trên trán một cái, đôi mắt đen nhánh sáng kinh người:

“Được.”

Thẩm Không hơi bất ngờ nhướng mày, nhìn hắn gian nan đỡ tường bò dậy, đứng trước mặt mình một lần nữa.

Đã liên tục vào cuối tuần Hàn Lệ tới tìm anh.

Thẩm Không tự nhận mình không phải là người thầy tốt, kinh nghiệm anh có đều đến từ thực chiến, tất cả những kỹ năng anh nắm giữ đều đều nhằm mục đích vô hiệu hóa nhanh chóng, tàn nhẫn và chính xác khả năng chiến đấu của đối thủ, ngay cả khi anh cùng đồng đội tình cờ luận bàn cũng không nhẹ tay, trời sinh không có khái niệm đến điểm là dừng.

Thậm chí có người từng trêu đùa từng oán giận, luận bàn với Thẩm Không như lên chiến trường thật vậy, không lấy ra toàn bộ thực lực thì sẽ bị xử lý.

Đối với Hàn Lệ có thương tích trên đùi như vậy, hơn nữa chưa bao giờ tiếp nhận cường độ huấn luyện cao hơn người thường, Thẩm Không đã vô cùng khắc chế, nhưng vẫn thường xuyên xuống tay không biết nặng nhẹ như cũ, bầm tím và vết thương trên người Hàn Lệ cũng gia tăng theo tốc độ mắt thường có thể thấy, ngay hệ thống từ ngày bị mình cảnh cáo đã an phận hơn rất nhiều, cũng không kiềm được nhảy ra mờ mịt hỏi qua —— Cậu chắc chắn không mượn cơ hội trút giận sao?

Nhưng ngay cả như vậy, Hàn Lệ vẫn kiên trì tới cửa chịu đòn mỗi ngày.

Đến Thẩm Không cũng không biết nên hình dung loại này như thế nào… Không biết là ngu xuẩn hay dũng khí không sợ chết.

Anh nhìn chăm chú vào Hàn Lệ hơi đứng không vững trước mắt, đại phát từ bi quyết định cho hắn một con ngựa:

“Hôm nay cứ như vậy đi đã.”

Hàn Lệ ngẩn người, quay đầu nhìn sắc trời còn chưa tối ngoài cửa sổ, thế mà biểu cảm còn hơi thất vọng không nói nên lời:

“Nhưng chưa tới giờ mà…”

Thẩm Không: “…”

Anh hơi nghi ngờ, Hàn Lệ có đam mê gì không muốn ai biết sao? —— Cốt truyện chưa từng nói!

Thẩm Không đến bên Hàn Lệ, ôm cánh tay nhìn hắn: “Cậu chắc chắn chứ?”

Hàn Lệ chớp chớp mồ hôi sắp rơi vào trong hốc mắt, chân thành gật gật đầu.

Hắn chuẩn bị mở miệng nói cái gì đó, nhưng còn chưa kịp ra tiếng đã thấy Thẩm Không duỗi tay nhẹ nhàng vỗ vỗ bờ vai của hắn.

Hàn Lệ vốn lung lay đột ngột bị vỗ như vậy một chút, lập tức giống như cọng rơm cuối cùng đè chết con lạc đà, mắt thấy chân mềm nhũn sắp ngã quỵ xuống, may là được Thẩm Không sớm có chuẩn nhanh nhẹn đỡ lấy.

Anh tăng đề – xi – ben hỏi lại một lần:

“—— Cậu chắc chắn chứ?”

Hàn Lệ nhất thời nghẹn lời.

Thẩm Không thở dài, giơ tay chỉ vào phòng ngủ sau lưng, nói: “Đi vào, nằm xuống, cởi quần áo ra.”

Hàn Lệ ngây ngốc, cái đầu vốn hồ nhão vì vận động quá nhiều càng hỗn loạn thêm, dường như máu toàn thân bị đông đặc lại hết, chỉ có chỗ vừa rồi bị tay Thẩm Không đụng vào nóng lên, đại não hắn như là trống rỗng, lại như là bị quá nhiều suy nghĩ làm phình lên, một mảnh hỗn loạn tạp vu.

Hắn đờ đẫn đi vào phòng ngủ, đèn cũng quên mở luôn, chỉ cứng người nằm lên giường.

Hơn nửa ngày hắn mới nhớ tới ——

A, đúng rồi, cởi quần áo.

Hàn Lệ ngồi dậy, cởi quần áo ra, ngay cả vết thương mới vết thương cũ ở nửa người trên bị đụng phát đau cũng không cảm giác được.

Bây giờ hắn cảm thấy cả người đều bắt đầu nóng lên.

Đúng lúc hắn vừa mới đặt tay vào eo mình, Thẩm Không từ bên ngoài đi vào, tiện tay bật đèn cái “Tách”.

Trong tay anh cầm dầu thuốc, mày nhăn lại: “Cậu cởi quần làm gì?”

Hàn Lệ cảm thấy mình bị bỏng từ mặt tới tận cổ nhưng trên mặt vẫn cố gắng bình tĩnh như cũ, nói:

“Lần này ống quần của tôi hơi khó vén, tôi cảm thấy cởi từ phía trên dễ hơn một chút.”

Thẩm Không bật cười, anh giơ tay vỗ vào ót Hàn Lệ một cái:

“Cậu đừng có mà được voi đòi tiên, tôi giúp cậu tiêu vết bầm tím đã tận tình tận nghĩa rồi, ấn chân là phải thêm tiền.”

Hàn Lệ che lại cái ót phát đau của mình, nỗi lòng vừa rồi đã hoàn toàn trấn định xuống, hắn ngẩng đầu nhìn về phía Thẩm Không, nửa đùa nửa thật hỏi: “Vậy… tôi giúp cậu làm bài tập hè nhé?”

Thẩm Không lâm vào trầm tư.

Một phút sau, anh trịnh trọng gật gật đầu:

“Thành giao.”

Hàn Lệ: Sợ đánh không theo đuổi ( được) người. Sợ đánh không theo đuổi ( được) người.