[Võng Phối] Chuyện Xấu CP

Chương 4




Khi Tạ tiên sinh đi công tác, Tô Lam hiệu suất cao hoàn thành việc hậu kì của một vở kịch ngắn. Hôm nay chuẩn bị Mạch Mạch gõ QQ cậu, “Tiểu An, đây là địa chỉ kịch thiếp,  nhớ tới nha XD~”

Tô Lam click vào, rít gào —– Chẳng khoa học gì cả!

Trong kịch, có một chú mèo rất manh, nhu thuận, ấm áp, tri kỷ, dễ thương đến vô hạn — Thế nhưng ở nhà cậu chỉ có một con mèo, nhưng nó không gọi cậu là ba ba!

Tô Lam quay đầu nhìn mèo con đang nằm úp sấp ở bệ cửa sổ, lấy móng vuốt cào cào cửa thủy tinh, phát ra tiếng cạch cạch nhỏ, thầm nghĩ thực phí phạm! Khi ở cửa hàng thú nuôi, chỉ tiêu quan trọng nhất của cậu là IQ của động vật. Cuối cùng lại mua phải cái của nợ này. Khi bước đi còn có thể đụng vào bàn, khi ngủ còn ngã từ trên giường xuống đất >o<  Mèo mà có thể bị rơi xuống quả thực là chuyện lạ. Thảo nào đã sáu tháng tuổi, lớn như vậy mà còn ở cửa hàng không bán được!

Chỉ mừng một điều duy nhất là mèo con lớn lên thật khả ái, con mắt trong veo như nước, đôi tai nhỏ vẫy a vẫy cũng thực đáng yêu, trên người là bộ lông xám trắng, thoạt nhìn dịu ngoan, sạch sẽ.

Mèo con nằm úp sấp trên bệ cửa nghịch móng trông rất buồn cười, Tô Lam lấy điện thoại chụp ảnh nó, rồi đăng nhập vào weibo của Quân lâm thiên hạ, viết stt dưới ảnh: [Mèo con đây! Còn tưởng rằng nó là bánh mị vụn chứ!]

Sau đó lại nhắn tin cho Tạ tiên sinh: 【Con trai ngày hôm nay thích nằm úp sấp bên bệ cửa thủy tinh nghịch móng vuốt, em làm thế nào để dời lực chú ý của nó bây giờ?】

Tạ tiên sinh có vẻ rất bận, lâu sau mới hồi âm: 【Mở một hộp thức ăn cho mèo để trước mặt nó, chắc chắn nó sẽ không nằm úp sấp ởđó nữa XDDD】

Mười phút sau, Tô Lam nhìn chén thức ăn cho mèo mà than thở, ăn chậm một chút có được không, đừng có để bị vào viện thú ý có được không = =!!

Tô Lam là họa sĩ vẽ tranh minh họa cho tạp chí với tiểu thuyết, vì tranh của cậu có những nét riêng rất đẹp nên được phần đông độc giả yêu thích. Gần đây, bức nổi nhất của cậu là tranh mèo con, ngủ thì chổng bốn vó lên trời, ăn thì lắc lắc cái mông, tranh ngồi xổm trước hiên nhà phơi nắng, mà điều kiện ưu tiên dành cho người mẫu đã được đổi chủ cho mèo con, Tạ tiên sinh chỉ có thể phối hợp diễn làm nền, Tô Lam đôi khi nhìn bức tranh cười khúc khích.

Tô Lam vẽ xong tranh meo con đang vùi đầu ăn thì thỏa mãn vuốt ve đầu nó, trở lại thư phòng lên mạng, mèo con lúc lắc lúc lắc theo đuôi cậu, chờ cậu ngồi xuống thì đặt mông ở bên chân. Tô Lam trong lòng một trận mềm mại, liền cúi xuồng ôm mèo bế lên đùi.

Trên QQ, Mưa mùa hạ nhắn cho cậu vài tin, Tô Lam nhanh chóng lên trả lời.

Mưa mùa hạ: An bảo bối, cậu cuối cùng cũng xuất hiện ~~~~~(>_<)~~~~~

Kỳ An: Tìm tui có chuyện gì?

Mưa mùa hạ: An bảo bối, trong tay cậu có bao nhiêu kịch?

Kỳ An: Gần nhất có một cái hố vừa lấp xong, cậu lại đang nắm thời cơ = =

Mưa mùa hạ: *cười to* Là thế này, hậu kì của xã kịch vở《Phong hoa tuyết nguyệt》 Phi Mạch có việc bận không thể làm được, kể cả một kì cũng không thể a! An bảo bối, tui cầu xin cậu tiếp kịch!

Kỳ An: Làm hậu kì cho xã sao?

Mưa mùa hạ: Hậu kỳ của kỳ một công lực phải đủ bưu hãn, thế nhưng Phi Mạch, Tiểu Thiên, còn có Thạch Đầu, những hậu kỳ này dù giỏi thế nào cũng đều có khuyết điểm a → → Chỉ có cậu a!

Kỳ An: Thật vinh hạnh XDDDD Mạc đầu, gửi kịch bản tui xem nào.

Mưa mùa hạ: Tốt. Âm thô đã thu gần xong rồi, nhưng chủ dịch công đại thần còn thiếu âm của một màn, người ta nói cuối tuần có thể giao.

Kỳ An: Ân, xem xong kịch bản sẽ reply cô.

Tô Lam nhìn màn hình được một lúc thì nhịn không được ôm chặt mèo con trong lòng, viền mắt cũng có chút hồng, mèo con vươn chân trước vỗ vỗ vào tay cậu.

Ngược luyến tình thâm.

Một năm Yến Triệu hai nước quốc chiến, Yến quốc địch không lại, đưa Tam hoàng tử Yến Hi đến Triệu quốc làm tù binh để bảo toàn Yến quốc. Ở dịch trạm mùa xuân tháng ba năm ấy, Triệu vương tuổi còn trẻ bị tiếng đàn của Yến Hi hấp dẫn. Yến Hi trong trẻo nhưng cao ngạo, lạnh lùng, thấy Triệu vương cũng không kiêu căng không siểm nịnh, nhưng Triệu vương tuổi trẻ khí thịnh, tấm lòng đặt cả trên người Yến tam hoàng tử tài mạo vô song.

Yến quốc bị Trình quốc xâm phạm, Triệu vương cho hai mươi vạn quân trợ Yến quốc đẩy lùi Trình quốc.

Yến Hi thích đàn, Triệu vương mời tất cả những danh cầm trong thiên hạ vào cung.

Yến Hi thích ngắm sao, Triệu vương cho tất cả những danh tượng xây Cửu trọng tháp cao đến tận trời, mênh mông sơn đỉnh.

Yến Hi thương tiếc vạn vật sinh linh, nhưng duy nhất không yêu Triệu vương.

Yến Hi trở về cố quốc, leo lên tường thành mà thả người nhảy xuống, vì tổ quốc mà chết.

Kỳ thực không phải Yến Hi không yêu Triệu Vương,  chỉ là y không muốn Triệu vương vì y mà gánh trên lung tội danh “nịnh sắc sở ngộ”(vì sắc đẹp mà làm điều sai), y muốn vị Hoàng đế mà y yêu có thể trở thành Thiên cổ nhất đế, được hậu thế kính ngưỡng.

Yến Hi đã làm được rồi, sau khi y chết, Triệu vương thống nhất bảy nước, sửa quốc danh là Triệu Yến, quốc hiệu là Hi.

Hậu thế mặc dù thỉnh thoảng nhớ tới người đã từng ở Triệu quốc là tù binh, Yến tam hoàng tử, thỉnh thoảng cũng bàn luận vài câu, chỉ là nói tới chuyện sử sách truyền rằng Triệu vương ở trong Cửu trọng tháp mà khóc.

Tô Lam sụt sịt, reply Mưa mùa hạ: “Gửi tiếp kịch cho tôi đi.”

Mưa mùa hạ: *xoa đầu*  bị ngược rồi sao?

Kỳ An: Ân ~~~~(>_<)~~~~~

Mưa mùa hạ: Tui đang gửi âm thô vào meo của cậu, a được rồi, STAFF cùng CAST cũng đang load được 1/3 rồi.

Kỳ An: Ừ.

Mưa mùa hạ: Thấy cậu buồn như thế tui cũng thấy thật xấu hổ, quăng cho cậu cái link này cho đỡ buồn XD~ *xoa đầu* bởi vì thành viên trong xã kịch đều là những người không có tham gia xã đoàn khác, có việc gì cứ trực tiếp đến xã mà xả.

Kỳ An: Ân, chủ dịch thụ là Mạc Ly sama à.

Mưa mùa hạ: Tui nói cho cậu biết, đây là cái tui đắc ý nhất. Chỉ có Tiểu Mạc mới có thể diễn âm thanh công tử trong trẻo nhưng lạnh lùng, tài kinh tuyệt diễm Yến tam hoàng tử kia, đổi người khác tui không tín nhiệm XDDDD

Kỳ An: Hạn là lúc nào?

Mưa mùa hạ: Ưu tiên chất lượng, nhưng mà tháng sau Thiên hạ sanh ca kỷ niệm ba năm ngày thành lập, cho nên vẫn phải làm cho kịp XDDD

Kỳ An: Trong lòng cô, tui thật sự là thần thánh sao = =!!!

Mưa mùa hạ: *cười to* Tui còn ở trong diễn đàn đùa giỡn Tương Tiểu Vũ, cậu có muốn cùng tham gia hay không?

Kỳ An: Cô nghĩ tui nhàn giống cô sao = =!!!

“Meo meo—-“

Mèo con trong lòng bỗng kêu một tiếng, Tô Lam nhẹ nhàng buông tay. Mèo con nhảy tới mặt đất thì nằm chơi trên sàn nhà. Cậu nhớ tới đường link Mưa mùa hạ gửi tới, tiện tay click vào, không khỏi cười ra tiếng, hóa ra là link stt weibo của Tạ Tấn Xuyên mà hôm nay cậu đăng, quả thực là hết cả buồn.

Tô Lam vẫy vẫy tay với mèo con, nó vui vẻ nhảy vào lòng cậu cọ cọ. Cậu ôm nó nằm xuống giường lớn trong phòng ngủ, trở mình, khẽ nhắm mắt.

Tạ Tấn Xuyên tan tầm trở về nhà thì gặp mèo con đang nằm ở cầu thang lầu hai, tựa hồ vừa mới tỉnh ngủ, liền cúi người bế nó lên, xoa xoa đầu, hỏi: “Con trai, mẹ con đâu rồi?”

Mèo con ngoái đầu về phía phòng ngủ nhẹ nhàng kêu một tiếng, Tạ Tấn Xuyên đẩy cửa vào, nhìn thấy Tô Lam đang ngủ say, liền bỏ con mèo trên tay xuống, đến dắt chăn cho cậu.

Tô Lam chớp chớp mắt nhìn, “Anh về rồi?”

Tạ Tấn Xuyên cúi người hôn một cái lên môi cậu, “Đã năm giờ hơn rồi, anh đi nấu cơm, em ngủ thêm một chút đi.”

Tạ Tấn Xuyên bước chân lớn, mèo con cố chạy theo, Tô Lam nhìn thấy mà cười nhẹ ra tiếng, xốc chăn xuống giường tới thư phòng. Cậu lấy bức tranh mới đóng khung buổi chiều, cầm tới nhà bếp hỏi: “Em muốn treo nó lên, anh nghĩ nên treo ở đâu?”

Bức tranh vẽ mèo con đứng ở trên thành ghế sô pha phía sau Tạ Tấn Xuyên, cái đầu ghé vào cổ anh, nhìn chằm chằm cuốn sách trên tay anh, Tô Lam thì ghé ở trên đùi Tạ Tấn Xuyên, ngước mắt nhìn anh, bên miệng khẽ tươi cười.

Tạ Tấn Xuyên chỉ chỉ bên phải, “Chỗ trống này, ngồi ở sô pha là có thể thấy, nhưng mà em với không tới đâu, cứ để đấy lát anh treo.”

Tô Lam đặt bức tranh xuống sô pha ở phòng khách, đi tới tựa ở khung cửa, “Hôm nay Mưa mùa hạ nhờ em làm hậu kì cho 《Phong hoa tuyết nguyệt》, em nhận rồi.”

Tạ Tấn Xuyên nghe xong ngừng tay, xoay người ôm cậu một chút, “Xin lỗi, anh không cùng em xem, để anh xem một chút…. Con mắt có chút hồng, khẳng định là đã khóc đúng không?”

Tô Lam cúi đầu nhìn chân, “Anh không cho em khóc sao…”

“Tô Tô, em chắc là không muốn anh khóc cho em xem chứ?” Tạ Tấn Xuyên vừa xào rau vừa quay đầu cười, “Hơi khó à nha.”

Mèo con kêu một tiếng, ghé vào trên bàn thò móng vào đùa nghịch nước trong bình.

Tô Lam bĩu môi không nói gì, Tạ Tấn Xuyên nói, “Tô Tô, thỏa thuận nào.” Lại nói, “Anh cùng Mạc Ly diễn màn cuối cùng, không phải em nên cùng anh đối đáp(1) trước sao?”

“Đặt tên cho mèo con đi.” Tô Lam đi tới giữ móng vuốt đang nghịch nước của mèo con, “Tuy rằng nó rất ngốc, nhưng mà không sao, hôn nay một lần đụng vào tường, khi tắm lại rất ngoan.”

Tạ Tấn Xuyên cười meo meo, hỏi: “Con trai, con muốn ba ba đặt tên cho con hay ma ma đặt tên cho con?”

Mèo con quay đầu, hướng Tạ Tấn Xuyên kêu một tiếng, rồi lại quay sang Tô Lam kêu một tiếng, sau đó tiếp tục hăng hái nghịch bình nước.

Ánh nắng tàn chiếu vào nhà bếp, tràn ngập ánh sáng ngày hè rực rỡ.

Tạ Tấn Xuyên đi tới ôm thắt lưng Tô Lam, ghé sát mặt cùng ngắm mặt trời chiều, “Ngày mai cùng anh đến công ty nhá, mang cả mèo con đi nữa.” Mèo con cũng không nghịch nước nữa, cong người vẫy vẫy đuôi, trên mặt ánh lên tia sang đỏ rực, đôi mắt híp lại thành đường chỉ.

Trên mặt Tô Lam dù không có biểu tình gì, nhưng lông mi thật dài run run, cuối cùng rớt xuống một giọt lệ.

“Tô Tô, Tô Tô…” Tạ Tấn Xuyên ôm sát cậu, một lần lại một lần gọi tên cậu, cũng không dám hỏi cậu làm sao vậy,  mà có khi cũng chẳng cần hỏi.

Tô Lam xoay người bưng đĩa rau xanh xào nấm hương ra ngoài, “Thật nhanh nguội, mau ăn cơm thôi.”

Tạ Tấn Xuyên nện một quyền vào bức tường lát gạch men, mèo con giật mình vèo một cái nhảy xuống khỏi bàn, Tô Lam thân thể run lên, “Anh đừng làm mèo sợ.”

Lần đầu tiên ăn chẳng thấy mùi vị, Tô Lam gẩy gẩy được vài hạt cơm thì buông đũa, “Em ăn no rồi.”

Tạ Tấn Xuyên gắp cho cậu rau xanh, “Ăn.”

Tô Lam vô thức cầm đũa đem rau bỏ vào miệng, Tạ Tấn Xuyên làm như không thấy gì, tiếp tục ăn cơm, “Mèo con thích ăn như vậy thì gọi là Cật Hóa đi.”

Tô Lam gật đầu, thấy mèo con khẽ kêu một tiếng, tựa hồ là đáp ứng.

Tô Lam ôm mèo con có chút chần chờ đứng ở ngoài cửa thư phòng, Tạ Tấn Xuyên thở dài, lấy bao thuốc đi ra ngoài, bị cậu kéo lại, “Anh ra ngoài hút một điếu.”

“… Hút thuốc… Không tốt…”Tô Lam cúi đầu, thanh âm có chút nghẹn ngào, “Em, có chút khổ sở… Mặc dù em thấy khó chịu, nhưng cái gì em cũng không nói, chỉ mặc cho anh chiếu cố em… Tính tình em vừa tùy hứng lại vừa thích đùa giỡn… Kỳ thực một điểm cũng không xứng với anh. Anh đi làm về mệt mỏi, lại còn phải nấu cơm cho em… Em…”

Nói xong, nước mắt Tô Lam chảy xuống, thanh âm mang theo chút nức nở.

Tạ Tấn Xuyên nâng mặt cậu lên, sủng nịch mà ôn nhu nói, “Tô Tô, em cái gì cũng không cần làm, em đã đủ hoàn hảo rồi.” Cần phải nói thế nào để cậu biết, mỗi khi anh về nhà, nhìn thấy cậu, trong lòng tràn đầy hạnh phúc, không ai có thể cho anh cảm giác này. Cần phải nói thể nào để cậu hiểu, mỗi khi anh thay Tô Tô của anh mua sắm, đều phải nghĩ xem mua thế nào cho đủ?

Ánh mắt Tô Lam mang theo hoài nghi, mang theo bất an, “Gạt người.”

Tạ Tấn Xuyên vẫn nhìn thẳng vào mắt cậu, “Anh gạt em thì sao lại vẫn thích hôn em chứ?”

Tô Lam đỏ mặt trừng anh, ánh mắt mang theo lệ vô cùng mê người, Tạ Tấn Xuyên tự nhận mình chẳng phải chính nhân quân tự, sẵn tay nắm cằm cậu hung hăng hôn lên, đầu lưỡi tỉ mỉ liếm lộng trong miệng Tô Lam, dây dưa với lưỡi của cậu.

Mèo con vẫy đuôi vòng quanh hai người, ngẩng đầu khả ái kêo meo meo, chỉ là ba ba cùng ma ma không thèm để ý tới, cuối cùng không thể làm gì khác hơn là ngồi xổm ở góc phòng tự kỉ.

——– Meo meo! Hình như không còn yêu mình nữa…

Cuối cùng, phá tan trận tối nay chính là tiếng QQ liên tục kêu.

Tô Lam cảm giác được Tạ Tấn Xuyên đang cáu, vì thế thân thể cứng ngắc không dám giãy dụa. Hơi thở của Tạ Tấn Xuyên phả vào cổ cậu có chút ngứa, cậu thử mở miệng: “…Hình như có người tìm anh?”

Thấy anh không phản ứng liền đẩy đẩy ngực anh, “Này —–“

Trả lời Tô Lam chính là Tạ Tấn Xuyên đóng sầm cửa nhà tắm, đồng thời vang lên tiếng nước chảy.

Tô Lam giật giật khóe môi, ngồi xổm xuống sờ sờ đầu mèo con, “Tuy rằng đang là mùa hè, nhưng mà tắm nước lạnh vẫn tương đối thống khổ đúng không? Mèo con, chúng ta lên mạng nào!”

“Meo meo.”

Tô Lam tiến đến trước máy tính nhìn vào QQ của Tạ tiên sinh, là một người trong phân tổ tìm. Phân tổ có hai người, người này và Tạ tiên sinh O(∩_∩)O~

Tô Lam bắt lấy móng vuốt của mèo con, hỏi, “Có muốn cho ba ba con vào một mình một phân tổ hay không?”

Mèo con Cật Hóa vui vẻ kêu một tiếng, ba ba nói, mỗi khi ma ma nói đều phải kêu “Meo meo” O(∩_∩)O~

Đúng lúc này trên diễn đàn, Mưa mùa hạ cũng nói chuyện hậu kì kỳ một của 《Phong hoa tuyết nguyệt》đổi thành Kỳ An.

Mưa mùa hạ: Mọi người, có chuyện này cần nói, Phi Mạch mang thai, chồng cô ấy không cho đến gần máy vi tính, hậu kỳ cho 《Phong hoa tuyết nguyệt》 sẽ do Kỳ An sama của chúng ta tiếp nhận.

Cá chua ngọt: *kích động* Nhanh như vậy mà đã mời được Kỳ An sama hợp tác rồi!

Kỳ An: Áp lực rất lớn ><

Mạc Ly: Hợp tác vui vẻ XD~

Mưa mùa hạ: Đại thần có nhà hay không?

Quân lâm thiên hạ: Ân?

Mưa mùa hạ: Âm thô màn cuối của anh còn chưa thu đúng không? Có muốn  trực tiếp làm không?

Quân lâm thiên hạ: Tôi không thành vấn đề.

Mưa mùa hạ: OK, tất cả mọi người đều đang trên YY rồi, anh nhanh đến đi.

Quân lâm thiên hạ: Chờ.

Tạ Tấn Xuyên vừa lúc mặc áo ngủ tới cửa thư phòng, Tô Lam vẫy vẫy tay với anh, “Mau tới đây, Mưa mùa hạ nói muốn trực tiếp thu âm, em đã giúp anh log in YY rồi.”

Tạ Tấn Xuyên ngồi vào trước máy tính, thấy Tô Lam ôm mèo còn ngồi một bên, ánh mắt trong suốt, liền hỏi, “Xác định muốn dự thính?”

“Đảm bảo không lên tiếng!”

“Meo meo!”

“…”

Cài đặt chính là nói tự do, có tiếng ai đó nói đại thần tới rồi trong nháy mắt, tất cả mọi người đều an tĩnh xuống mạch, Tạ Tấn Xuyên mở mạch thử âm một chút: “Có nghe rõ không?”

Mưa mùa hạ có giọng lolita lên tiếng, “Rất rõ ràng! Tui muốn khóc rồi, hơn một tháng không được nghe thanh âm của đại thần a!”

Tạ Tấn Xuyên ho nhẹ một tiếng, “Ngại quá, tai nghe bị hỏng rồi, chỉ có thể mở loa ngoài.”

Mưa mùa hạ: “Cả nhà chú ý nói xong ngắt mạch là được rồi, tui thông báo trước, cả nhà tự giác lên mạch, đổi tên thành ID – vai diễn.”

Tương Tiểu Vũ: Chờ một chút, Tiểu An An đâu, sao cậu ấy không tới?

Hỉ Oa: Tương Tiểu Vũ, cậu đã nói trúng tiếng lòng của tui nha, tui cũng muốn nghe thanh âm của Kỳ An sama QAQ”

Mưa mùa hạ: Tui sẽ không bao giờ nói cho các người biết thanh âm của An bảo bối vô cùng hay!”

Tạ Tấn Xuyên tự tiếu phi tiếu nhìn Tô Lam đang khẩn trương hề hề ở bên cạnh mình, “Cậu ấy mới ở trên QQ nói với tôi có việc cần giải quyết, nhớ tôi gửi bản ghi âm cho cậu ấy.”

Lời nói dối liên thiên >o<

Cá chua ngọt: Thật đáng tiếc.

Mưa mùa hạ: *híp mắt* Đại thần, anh từ khi nào đã thân với An bảo bối như vậy?

Tạ Tấn Xuyên cười mà không nói, nhưng thật ra mèo con đã chạy tới, dùng miêu trảo đè lên nút F2, “Meo meo.”

Mưa mùa hạ: Oa! Đây là mèo con thích nằm úp sấp bên cửa thủy tinh của đại thần sao?

“Meo meo.”

Tô Lam nhanh chóng bóc một hộp thức ăn đặt ở trước mặt mèo, “Mèo con, ăn nhiều vào.”

Vị cật hóa này trong mắt ngoại trừ ăn sẽ không còn gì khác, Tạ Tấn Xuyên rốt cục thuận lợi nói, “Cật Hóa vừa đè móng lên mạch, tầm mười lăm phút nữa sẽ lại xông tới quấy rối cho mà xem, nhanh thu trước một lần đi.”

Mưa mùa hạ: Được được! Cả nhà chuẩn bị cho tốt ngay tại khung chat gõ 1 nha.”

Ngoài một lần hạ mạch hướng dẫn, hầu như không xảy ra vấn đề gì lớn, vị đại thần này không chỉ có khả năng thần tốc nhập vai mà còn có thể kéo người khác tiến nhập trạng thái.

Tạ Tấn Xuyên vừa định nói mọi người trò chuyện, anh out trước, thì Mưa mùa hẹ đã giữ anh, “Đại thần! Không cho phép vội vã log out!”

Mạc Ly cười khẽ, “Đại thần đến hát một bài đi, ai muốn nghe đại thần hát giơ tay!”

Hỉ Oa: Giơ tay, giơ tay.

Tạ Tấn Xuyên: Cật Hóa ăn xong rồi, chờ nó nghịch chán thì tôi trở lại hát, bài hát cho nợ đã, các cậu cứ chơi đi.” Nói xong liền lui YY, mèo con một mình cắn căn tai nghe ở trong miệng.

Tô Lam đưa cho Tạ Tấn Xuyên một chén nước lọc, chính cậu cũng không biết từ lúc nào đã ôm một hộp kem, mũi hồng hồng không biết có phải là bị kem đông lạnh hay không, “Em muốn xem phim ấm áp không ngược, anh thích loại nào?”

Tạ Tấn Xuyên cười cười, ngồi xuống, “Anh xem cùng em, nếu không em lại đồng cảm, xem cái gì cũng xúc động đến khóc.”

>o<

 ————

Hàng đến muộn vì bão. Sorry.

*Chú thích:

(1) Đối đáp:  là hình thức diễn viên đối đáp với nhau trong khi tập kịch.