Chuyện Xấu Nhiều Ma

Quyển 4 - Chương 15: Vô phương cứu chữa (Thượng)




Ngắn ngủi có mấy ngày, trong Anh Hùng Bảo phát sinh ra nhiều chuyện đại sự như thế, dòng họ vô cùng khiếp sợ, những cũng không khỏi tức giận.

Tịch phu nhân vốn là tiểu thiếp xuất thân thanh lâu. Năm đó bảo chủ cố ý phù chính*, cũng khiến dòng họ đồng loạt phản đối. Mà sau đó, vấn đề truyền ngôi, cũng lại đưa tới một màn tranh luận. Hiện tại, đứa con của tiểu thiếp kia, vì muốn tranh đoạt chức vị bảo chủ, hạ độc hãm hại con chính thất, sau khi âm ưu bị vạch trần, lại hạ độc giết chết Liệt Anh Trương Kế Viễn đứng đầu Tam Anh. Phán đoán suy luận như vậy, nói không tin cũng khó.

(* Phù chính: Nâng thiếp lên làm thê)

Từ sau khi bảo chủ của Anh Hùng Bảo qua đời, đại sự trong Bảo đều giao cho Tam Anh thương nghị xử lý. Hiện tại Nhị Anh một mực khăng khăng khẳng định hung thủ chính là Ngụy Dĩnh. Mặc dù có chút nghi ngờ, nhưng cũng không có ai dám nhiều lời. Ngụy Dĩnh và Tịch phu nhân đều bị giam lại, đợi dòng họ thương nghị xong, liền xử trí.

Địa lao trong Anh Hùng Bảo vốn là dùng để giam giữ ác đồ làm chuyện bậy bạ hung ác trong giang hồ. Cho tới tận bây giờ, Ngụy Dĩnh cũng chưa từng nghĩ tới, bản thân sẽ có một ngày bước vào trong địa lao này. Lúc bị người ta đưa vào trong lao, Tịch phu nhân đã được đưa tới trước rồi.

Nàng ngồi quỳ ở đó, nghiêng người dựa vào lan can, nước mắt trên mặt vẫn chưa khô, tiều tụy không chịu nổi. Nhưng vẻ mặt nàng lại vô cùng bình tĩnh, buồn đau trong ánh mắt cũng không nhìn thấy.

Ngụy Dĩnh nhìn thấy nàng, định mở miệng, đã thấy Tịch phu nhân nhìn hắn một cái, không nói một lời, nghiêng đầu đi.

Ngụy Dĩnh chỉ cảm thấy cố họng căng ra, rốt cục không nói được câu nào. Hắn bị đẩy vào trong lao, lảo đảo vài bước. Hắn do dự một lát, chậm rãi đi đến bên cạnh Tịch phu nhân, ngồi xuống, mở miệng: “Nương…”

Tịch phu nhân hạ lông mi xuống, Ngụy Dĩnh chỉ thấy nước mắt trong suốt, nối tiếp như chân trâu, dừng lại trên mu bàn tay trắng nõn của nàng. Một khắc kia, hắn mới thật sự hiểu ra nhiều điều.

“Nương, chúng ta bị oan, không có việc gì…” Hắn mở miệng, ôn nhu khuyên giải an ủi.

Tịch phu nhân thở dài nhè nhẹ, mang theo khóc âm, nói: “Thôi…”

Ngụy Dĩnh nghe thấy thế, không hiểu gì cả, “Nương…”

“Tẩy sạch oan khuất thì sao?” Tịch phu nhân ngẩng đầu nhìn hắn, “Con sẽ hăng hái tiến tới, ngồi lên cái chức vị bảo chủ Anh Hùng Bảo kia sao? Con có thể buông tay với hai người ca ca kia sao?”

“Nương, giờ phút này rồi, sao người còn muốn ta làm cái chức bảo chủ đó chứ! Vị trí này trong lòng người quan trọng đến vậy sao?” Ngụy Dĩnh bất giác nâng cao thanh âm.

Tịch phu nhân vươn tay, hung hăng tát cho hắn một cái, dùng hết sức lực toàn thân hô: “Súc sinh!”

Ngụy Dĩnh bị đánh ngơ ngác.

“Chẳng lẽ ta vì bản thân mà tranh cái chức vị này sao! Ta làm tất cả đều là vì ngươi!” Tịch phu nhân hô.

Ngụy Dĩnh nhíu mày, nói: “Cho tới bây giờ, con chưa từng muốn làm bảo chủ.”

“Vậy ngươi có thể làm cái gì?”

Thanh âm ôn như như nước, từ ngoài lao lẳng lặng truyền đến.

Ngụy Dĩnh nghe tiếng, mạnh mẽ quay đầu lại.

Triệu Nhan đứng ở ngoài lao, lẳng lặng cười.

Ngụy Dĩnh đứng dậy, vọt người lên, cả giận nói: “Là ngươi! Rốt cục là ngươi muốn làm gì! Tại sao lại muốn hạ độc…” Hắn giận không thể áp chế, bất giác động chân khí, nháy mắt từ trên ngực truyền đến một cơn đau đớn. Vì đề phòng hắn đào tẩu, Khương Tích đã chặn lại chân khí của hắn, chỉ cần vận nội công, dĩ nhiên sẽ bị đau nhức, Hắn nhíu mày cắn răng, rốt cục không nói nổi nữa.

Triệu Nhan nở nụ cười, “Nhìn xem, ngày thường tam thiếu gia cao cao tại thượng, chắc cũng không ngờ sẽ có bộ dạng chật vật như ngày hôm nay nhỉ…”

“…” Ngụy Dĩnh chịu đựng cơn đau đớn, căm tức nhìn nàng.

“Nhan nhi…” Tịch phu nhân đứng dậy, tập tễnh đi đến trước mặt Triệu Nhan, mở miệng nhẹ nói, “Nhan nhi, vì sao…”

Triệu Nhan nhìn nàng, nói: “Phu nhân, vì bồi dưỡng Văn Hi công tử lên ngôi bảo chủ, những chuyện đã làm, ngài còn nhớ rõ sao?”

Tịch phu nhân trầm mặc.

Triệu Nhan mở miệng: “Ta cũng không nhớ rõ… Nhưng mà, cho dù chúng ta làm cái gì, hắn cũng không hề muốn ngồi lên ngôi bảo chủ đó. Không phải sao?” Nàng lại nhìn về phía Ngụy Dĩnh, trong thanh âm mang theo một tia khinh miệt, “Cho dù chúng ta làm cái gì, ở trong mắt hắn, đều là ti bỉ vô sỉ, dơ bẩn hạ lưu. Cho tới bây giờ, hắn cũng chưa từng làm bẩn đôi tay, cho tới bây giờ cũng chưa từng làm một chuyện xấu nào… Vĩnh viễn đứng ở nơi sạch sẽ…” Nàng cười lạnh một tiếng, “Những ngày như thế, ta chịu đủ rồi!” Ánh mắt nàng sắc bén, đâm thẳng về phía Ngụy Dĩnh, “Dựa vào cái gì?! Dựa vào cái gì mà ta bị người ta châm chọc khiêu khích?! Ngụy Dĩnh, mọi thứ ngươi có hôm nay, đều là cho ta tặng! Ta có thể đẩy ngươi lên , cũng có thể hất ngươi xuống!”

Ngụy Dĩnh lại nở nụ cười, “Triệu Nhan, ngươi thực sự cho rằng mình có năng lực lớn như vậy sao? Ngươi cũng chỉ là một đứa nô tỳ hạ đẳng! Đừng tự đánh giá bản thân mình quá cao!”

Thần sắc của Triệu Nhan lãnh liệt, nói chuyện không có nửa phần khách khí, “Ngụy Dĩnh! Tất cả mọi người nơi này đều có thể mắng ta là nô tỳ, chỉ có mình ngươi là không thể! Kỳ vọng của cha mẹ, ngươi không để ý, tùy hứng làm bậy, là ngươi bất hiếu. Cô phụ sự phụ tá của Liệt Anh, hại hắn phải chết, là ngươi bất nghĩa. Dễ tin người xấu, bị người hãm hại, là ngươi không khôn ngoan. Một kẻ bất hiếu bất nghĩa không không ngoan như ngươi, dựa vào cái gì mà giáo huấn ta!”

Ngụy Dĩnh bình ổn nỗi lòng, khắc chế nói: “Triệu Nhan! Hạ độc đại ca ta, hãm hại Liệt Anh phải chết, chính là ngươi! Ngươi bất trung bất nghĩa, còn muốn đổ lên đầu ta sao?!”

Vẻ mặt Triệu Nhan lạnh lùng, “Tam công tử, nô tỳ đã từng nói rồi đó thôi. Cái người hạ độc vị đại ca kia của ngươi, không phải ta… Đáng tiếc, ngươi không tin.”

Ngụy Dĩnh không hiểu, “Không phải ngươi?”

Triệu Nhan nở nụ cười, “Phu nhân, ta đã nói rồi, có một số việc không nên gạt thiếu gia a.” Nàng nhìn Ngụy Dĩnh, ngữ khí vô cùng khinh miệt, “Đại ca ngươi, không hề bị phu nhân đuổi đi. Là hắn tự động xin ra ngoài giết giặc, tọa trấn ở phân đà Tương Dương. Mà hắn, ở phân đà Tương Dương làm cái gì, Anh Hùng Bảo hoàn toàn không biết gì cả. Theo nô tỳ thấy, đây đại khái chính là chiêu lấy lùi để tiến, giấu đi tài năng. Ta không sợ nói cho ngươi biết, độc trên người hắn là tự tay hắn hạ. Liệt Anh cũng là do hắn tự tay giết chết. Ngươi coi hắn là huynh trưởng, nhưng ở trong mắt hắn, ngươi cũng chỉ là một kẻ ngu ngốc bị người ta ám toán, chịu tội thay mà thôi!”

“Ngươi nói bậy!” Trong lòng Ngụy Dĩnh khiếp sợ, nhưng ngoài miệng cũng chỉ nói ra được một câu như thế.

Triệu Nhan cười vô cùng vui vẻ, “Ta nói bậy?”

Nàng nâng tay, chỉ vào mấy người trông coi trong lao, cười lạnh nói: “Nhìn thấy không. Ta nói bậy lâu như vậy, tại sao không ai mở miệng chất vấn. Ngươi đoán xem vì sao?”

Ngụy Dĩnh ngước mắt, chỉ thấy trong địa lao, mọi người đều mang vẻ mặt lạnh nhạt đứng nguyên ở vị trí của mình, mắt điếc tai ngơ, làm như không thấy.

“Ha ha, Liệt Anh vừa chết, tất cả thủ vệ nơi này đều đã được thay đổi. Hiện tại, trong Anh Hùng Bảo, đã không còn nơi cho ngươi sống yên ổn nữa rồi.” Triệu Nhan nói.

Trong đầu Ngụy Dĩnh một mảnh rối rắm. Xâu chuỗi lại tất cả mọi chuyện diễn ra trong những ngày gần đây, lời nói này, hắn không thể không tin. Hắn trầm mặc, bên tai là tiếng nức nở của Tịch phu nhân, nghe thấy mà đau lòng.

“Ngươi hận ta, trả thù ta, ta nhận. Vậy còn nương ta? Nương ta đối đãi với ngươi không tệ, tại sao ngay cả nương ta ngươi cũng hại!” Ngụy Dĩnh hô lên.

Thanh âm Triệu Nham âm lãnh, “Đối đãi không tệ… Không phải ngươi nói ta chỉ là một con nô tỳ hạ đẳng thôi sao. Người phu nhân coi trọng nhất, cuối cùng cũng chỉ có mình ngươi! Lúc trước, vì muốn Mạc Doãn rời khỏi Anh Hùng Bảo, nàng đẩy ta tới Tê Vũ sơn trang, không phải là chứng minh rõ ràng nhất hay sao? Nàng vứt bỏ ta, cũng chỉ là chuyện sớm muộn!”

Tịch phu nhân ngước mắt, rưng rưng lắc lắc đầu, “Nhan nhi…”

Triệu Nhan cười lạnh, “Phu nhân, người chớ có trách ta. Muốn trách hãy trách tại sao mình là nữ nhân ấy. Nữ nhân, nhất định sẽ bị người ta vứt bỏ. Người xem, không phải ta cũng luôn luôn bị vứt bỏ đó sao…” Nàng vươn tay, chỉ vào Ngụy Dĩnh, “Đúng rồi, lại nói tiếp, không phải là nô tỳ vứt bỏ người. Ngay từ đầu, người vứt bỏ người, là tam thiếu gia nha.”

Nàng nói xong, cười vô cùng vui vẻ. Tiếng cười kia, ở trong địa lao chói tai vô cùng.

Trong lòng Ngụy Dĩnh lo lắng, lại còn cả giận giữ và mắc cỡ, đủ loại chuyện xưa, một khi nghĩ lại, hắn đột nhiên cảm thấy mình thật sự ngây thơ như thế, đáng thương như thế. Chỉ là, hắn không thể yếu thế, nếu yếu thế, liền thua hết tất cả.

“Triệu Nhan, ngươi đừng đắc ý quá sớm! Ngươi cho là ngươi có thể toàn thân trở ra hay sao?!” Ngụy Dĩnh cắn răng, nói.

Triệu Nhan ngừng cười, bình tĩnh nói: “Thiên lý tuần hoàn, tất chịu báo ứng. Nô tỳ nhất định phải xuống địa ngục, tuy nhiên, những người đã từng phụ ta, chắc chắn so với ta còn thống khổ hơn gấp trăm lần.”

Lúc nàng nói xong, có người nhẹ nhàng cười, mở miệng.

“Triệu cô nương, nói rất hay.”

Ngụy Khải chậm rãi đi tới, trên dọc đường đi, thủ vệ ào ào hảnh lễ, cung kính phi thường. Hắn đi đến cửa đại lao, mỉm cười: “Phu nhân, tam đệ, ủy khuất hai vị rồi.”

Theo bản năng Tịch phu nhân lùi lại, Ngụy Dĩnh lại sững sờ tại chỗ, kinh ngạc nhìn Ngụy Khải.

“Đại ca…” Ngụy Dĩnh chần chờ, hỏi, “Lời nàng nói, chẳng lẽ…”

“Lời nàng nói, đương nhiên là giả.” Ngụy Khải trả lời.

Ngụy Dĩnh không rõ ý hắn muốn nói.

“Làm sao ta có thể làm ra cái chuyện đại nghịch bất đạo như giết chết Liệt Anh chứ?” Ngụy Khải lắc đầu, “Người giết hắn, không phải là ngươi sao? Tam đệ?”

Nháy mắt, Ngụy Dĩnh không còn nghi ngờ hay mê hoặc gì nữa, tất cả chân tướng tàn khốc đều mở ra.

“Không chỉ như thế đâu.” Ngụy Khải nói, “Tịch phu nhân xuất thân thanh lâu, phẩm tính không tốt. Âm thầm tư thông với Phương đường chủ, âm ưu muốn cướp lấy bảo vật trong bảo, lại còn hạ độc mưu hại mọi người. Bất hạnh bị người khác phát hiện ra, liền đổ hết mọi tội lỗi lên đầu Phương đường chủ, giết người diệt khẩu. Tam Anh đối với việc này đã có hoài nghi. Hiện tại, trên đài luận võ, Tịch Nghi lại giở trò cũ, bị Liệt Anh nhìn thấu, vì thế liền hạ sát tâm, sát hại nhân chứng. Sau khi sự tình bại lộ, mẫu tử hai người cùng nhau sợ tội tự sát trong lao.”

Sắc mặt Tịch phu nhân đã không còn chút máu, nàng khàn giọng, hét lên: “Ngươi ngậm máu phun người!”

Trên mặt Ngụy Khải mang theo ý cười, thanh âm lại rét lạnh như băng, “Cần chứng cớ sao? Ngươi dùng nhuyễn cốt tán giống hệt với thứ Phương đường chủ từng sử dụng. Trùng hợp như vậy, không thể không làm người ta sinh nghi a. Ai, nếu thật sự đúng như lời đồn, tam đệ này của ta, rốt cục có phải mang họ Ngụy không đây?”

Một khắc kia, đột nhiên Ngụy Dĩnh nghĩ đến vài thứ. Phương đường chủ, Minh Lôi chưởng, Cửu Hoàng thần khí, Thần Tiêu phái, Hi Viễn tiêm chủ, nhuyễn cốt tán… Trước khi Trương Kế Viễn bị sát hại, cũng đã từng nói, Ngụy Khải quay đầu xin làm môn hạ cho Thần Tiêu phái…

Hắn liền không thể nào khắc chế tâm tình nữa, mang theo đau đớn, hô lớn lên: “Chẳng lẽ, Phương đường chủ cũng là do huynh sai sử?!”

Ngụy Khải không cho là đúng, “Ta không hiểu ngươi đang nói gì, Văn Hi.”

Trong lòng Ngụy Dĩnh đau đớn, không có cách nào ngăn nước mắt dâng lên. Thanh âm của hắn khàn khàn, vô lực thê lương, “Huynh muốn ngôi vị bảo chủ, ta tặng cho huynh là được, tại sao phải làm những chuyện này? Đại ca… Huynh là người trong Anh Hùng Bảo kia mà…”

“Im miệng!” Ngụy Khải lạnh lùng quát, “Tặng? Thật buồn cười, ngôi vị bảo chủ vốn là của ta!” Hắn âm hàn cười, “Ngươi cũng chỉ là con chó lạc nhà, ngoan ngoãn ‘sợ tội tự sát’ là được rồi!”

Hắn nói xong, vung tay lên, thủ vệ hai bên ào ào tiến lên, mở cửa lao ra, chuẩn bị động thủ.

Triệu Nhan thấy thế, xoay người rời đi, nhắm chặt hai mắt.

Chính vào lúc này, đột nhiên một đạo kình phong phá vỡ đi vào, chém thẳng về phía đám người bên trong. Thủ vệ chưa kịp phòng bị, bị chém ngã xuống đất. Ngụy Khải hơi ngây ra, đợi tới lúc thấy rõ người đến là ai, mi mày hắn liền nhíu lại tức giận.

“Nhị đệ, ngươi đang làm cái gì vậy?” Ngụy Khải nhìn vẻ mặt hờ hững của nam tử kia, nói.

Người tới, đúng là Mạc Doãn. Trong tay hắn cầm cương đao, đem mẫu tử Ngụy Dĩnh bảo hộ phía sau, bình tĩnh trả lời: “Ta nợ nàng một mạng, hôm nay trả nàng.”

Khi Ngụy Khải nói chuyện, dẫn theo một tia sát khí, “Một mạng, chỉ có thể dùng một mạng đổi lấy.”

Mạc Doãn đứng vững hai chân, nhẹ nhàng bâng quơ trả lời: “Tùy ngươi.”

Ngụy Khải nghe vậy, không nói thêm nữa, xuất chưởng tấn công.

Mạc Doãn nâng đao, ngăn lại thế công của hắn, nói với hai người phía sau một câu: “Ta giúp các ngươi mở một con đường, đi!”

Tiếng nói hắn vừa dứt, liền sửa thủ thành công, đánh về phái Ngụy Khải.

Trên người Ngụy Khải trúng nhuyễn cốt tán là giả, nhưng thương thế trên cánh tay lại là thật trăm phần trăm. Công kích như vậy, khiến hắn có chút không chịu nổi. Chỉ là, Mặc Doãn hiển nhiên không muốn làm tổn thương đến tính mạng hắn. Chiêu thức trong lúc đó, để lại đường sống quá nhiều.

Mạc Doãn và Ngụy Khải đánh được mấy chiêu, liền thu đao xuất chưởng, bức lui Ngụy Khải. Sau đó, kéo lấy Ngụy Dĩnh và Tịch phu nhân, chạy ra bên ngoài.

Thủ vệ trong địa lao đã bị Mạc Doãn thu thập gần hết, không còn người nào đủ lực ngăn trở. Ngụy Dĩnh và Tịch phi nhân không phí chút khí lực, đã chạy ra được bên ngoài địa lao.

Sắc trời đã tối, ánh trăng ảm đạm, không hề có ánh sáng nào. Tiếng sấm ẩn ẩn, giấu sau mây, xao động khung trời.

Triệu Nhan là người duy nhất đuổi theo, đợi đến khi chạy ra khỏi cửa địa lao, nàng liền nhìn thấy thân ảnh hai mẫu tử Ngụy Dĩnh, vẫn chưa đi xa.

Trong địa lao có sự thay đổi nhân sự, người bên ngoài không hề hay biết. Hiện tại, không hề có một tên đệ tử nào ở ngoài đó trông coi.

Triệu Nhan đuổi theo vài bước, theo bản năng định kêu to.

Lúc này, Tịch phu nhân nhìn thấy nàng, đột nhiên giật ra khỏi tay Ngụy Dĩnh, chạy trở về.

Triệu Nhan kinh hãi, nhất thời quên cả la lên.

“Nhan nhi, đi theo ta!” Tịch phu nhân lôi kéo nàng, rưng rưng khuyên nhủ.

Triệu Nhan ngây ngẩn cả người, nhìn nàng, nói không nên lời.

“Nhan nhi, Anh Dương tâm ngoan thủ lạt, hắn sẽ không bỏ qua cho con! Con đi theo ta đi!” Vẻ mặt Tịch phu nhân buồn thương, nhưng ánh mặt lại vô cùng nghiêm túc. Thân thiết không hề che giấu như vậy chiếu thẳng vào mắt nàng, khiến lòng nàng chau xót.

Triệu Nhan nhìn ngây người. Trong chớp mắt đó, nàng đột nhiên không biết mình nên làm cái gì. Nhưng mà, chỉ một lát sau, nàng đẩy Tịch phu nhân ra, lạnh lùng nói: “Phu nhân, ngươi thật khờ. Cũng chính vì ngươi khờ như vậy mới có thể bị người ta xóa sạch thai nhi trong bụng, thậm chí ngay cả đứa con ruột thịt cũng hiểu nhầm. Ta không ngốc như ngươi đâu, việc ta muốn làm, còn chưa làm xong! Người ta muốn trả thù, còn chưa có trả đủ! Ta sẽ không đi theo ngươi đâu!”

Ngụy Dĩnh xông tới, kéo Tịch phu nhân, “Nương, nàng điên rồi, không còn thuốc nào cứu được nữa đâu! Đừng lo cho nàng nữa!”

Tịch phu nhân khóc, tê tâm liệt phế nói: “Nhan nhi, là ta hại con… Đem con đi vào Anh Hùng Bảo là ta, đem con biến thành cái dạng người như thế này cũng là ta, con hận ta đi. Chỉ là, đừng ở lại chỗ này, đừng ở lại chỗ này nữa.”

Triệu Nhân ngây ngốc đứng nguyên tại chỗ. Trong khoảng khắc đó nàng nhớ lại, ngày đó mình dính đầy nước bùn, quần áo tả tơi đứng trong gió tuyết, lúc lạnh đến mức mất đi tri giác, lại có một vị phụ nhân quần áo hoa lệ, xinh đẹp như thiên tiên, không hề ghét bỏ nàng, đem nàng ôm vào trong ngực, vì nàng rơi lệ. Lúc biết được tên tuổi và thân thế của nàng, phụ nhân này rưng rưng cười, nói với nàng: Nếu không phải thiên ý trêu ngươi, ta cũng nên có một nữ nhi lớn như con rồi mới đúng…

Nàng nghĩ xong, liền cúi đầu, trầm mặc không nói.

Ngụy Dĩnh cũng không để ý đến nàng, kéo Tịch phu nhân đang giãy dụa, nhanh chân rời đi.

Lúc này Khương Tích và La Võ dẫn theo vài tên đệ tử đi tới. Hai người bọn họ vốn là đến để thẩm vấn, lúc nhìn thấy cảnh tượng này, không khỏi kinh hãi.

“Lớn mật!” La Võ hét lớn một tiếng, thả người tấn công.

Ngụy Dĩnh bị che lại chân khí, không phải đối thủ của hắn, hiện tại chỉ có thể thúc thủ chịu trói. Đột nhiên, kiếm quang lạnh lẽo thấu xương chém tới, bức lui thế công của La Võ.

Mấy hắc y nhân từ trên trời nhảy xuống, kéo lấy Ngụy Dĩnh và Tịch phu nhân, đánh vài chiêu cho có. Trong đó, mấy người nhận thấy có khe hở, liền ném ra mấy quả đạn khói, nhân dịp khói tỏa, chạy trốn khỏi đó, biến mất vô tung.

Khương Tích và La Võ giận giữ, đang định gọi người truy kích, lại lấy Ngụy Khải và Mạc Doãn triền đấu, lao ra khỏi địa lao.

Ngụy Khải nhìn thấy Nhị Anh, lập tức lộ ra sơ hở, bị Mạc Doãn đánh cho một chưởng.

Mạc Doãn không ngờ bản thân có thể đắc thủ, thoáng kinh ngạc.

Nhị Anh thấy thế, tất nhiên không bàng quan đứng nhìn, lúc này ra tay tương trợ.

Mạc Doãn vốn không có sát ý, bị Nhị Anh vây công, tất nhiên rơi xuống thế hạ phong.

Ngụy Khải kinh hãi ho khan mấy tiếng, nhưng trên khóe môi lại hiện lên ý cười. Hắn chậm rãi tụ lực lên tay, nhân lúc mọi người chiến đấu không để ý, tấn công lên, hô: “Kỳ Anh, Chính Anh, ta đến hỗ trợ các ngươi!” Nhưng mà, mục tiêu đánh chưởng của hắn, cũng chính là Nhị Anh.

Khương Tích và La Võ đang chuyên tâm đối phó với Mạc Doãn, căn bản không hề phòng bị Ngụy Khải, sao có thể dự đoán được chiêu đánh lén ti bỉ này?

Khương Tích bị trúng chưởng trước tiên, hộc ra một ngụm máu tươi, ngã về một bên, không còn sinh khí. La Võ kinh hãi, chưa kịp phản ứng lại, cũng bị một chưởng đánh trúng ngực.

Ngụy Khải cũng không hề lơi lỏng, bứt ra, giết chết cả mấy người đệ tử Nhị Anh đem theo.

“Minh… Minh lôi chưởng…” Trong mắt La Võ tràn ngập sững sờ, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Ngụy Khải. Hắn cứ mang theo hận ý như vậy, mất đi hơi thở.

Mạc Doãn cơ hồ không tin nổi chuyện phát sinh trước mắt, “Ngươi…” Hắn nhìn Ngụy Khải, kinh ngạc nói, “Ngươi giết Tam Anh?”

Ngụy Khải nhẹ nhàng thở dốc, ý cười vẫn vương trên mặt, “Nhị đệ, ngươi thật sự nói giỡn rồi. Giết chết hai người này, không phải là kẻ đã giúp tam đệ chạy án, ngươi sao?”

Lúc này, đệ tử trong bảo nghe thấy tiếng động lạ, ào ào chạy tới, tiếng người càng lúc càng gần.

Mạc Doãn nắm chặt cương đao trong tay, trầm mặc một lúc, huy đao tấn công về phía Ngụy Khải.

Ngụy Khải cũng không ra tay. Hắn thả người một cái, đáp xuống bên người Triệu Nhan, túm chặt lấy cổ họng nàng.

Đao thế của Mạc Doãn đột nhiên thu lại, tức giận hiện lên trong mắt.

“Nhị đệ, trong mắt ngươi, quả nhiên chỉ có tiểu tiện nhân này.” Ngụy Khải nói.

“Anh Dương thiếu gia, ngươi muốn làm gì?” Triệu Nhan hoảng sợ không thôi, dùng hết khí lực, nói.

“Nữ nhân là con dao hai lưỡi, ngươi có thể phản bội Văn Hi, cũng có thể phản bội ta! Ta giữ ngươi để làm gì!” Ngụy Khải nói xong, một chưởng đánh lên phía sau lưng nàng.

Triệu Nhan chỉ cảm thấy một trận đau nhức đâm thẳng vào xương cốt, trong yết hầu sặc ra một ngụm máu tươi, thân mình bị lực đánh kia đẩy ra xa vài bước, ngã thẳng về phía trước.

Mạc Doãn thu đao, vươn tay đỡ được nàng, mang theo phẫn nộ bừng bừng, liếc mắt nhìn Ngụy Khải một cái. Hắn không dây dưa nữa, ôm lấy Triệu Nhan, thả người nhảy lên, biến mất trong bóng đêm.

Đệ tử trong bảo giờ phút này mới đuổi tới, nhìn thấy tình huống trước mặt, khiếp sợ không thôi.

Ngụy Khải lại bắt đầu ho khan, chịu đựng một chưởng trên người, hơi hơi đau nhức. Hắn không vội vã giải thích, vẫn nhìn theo phương hướng biến mất của Mạc Doãn như trước. Trên mặt, từ đầu đến cuối đều mang theo ý cười như có như không.

………..

Tiếng sấm ẩn trong mây, tầng tầng vang vọng, một lát sau mưa trút xuống, hỗn loạn như lòng người.

Ngụy Dĩnh và Tịch phu nhân đi theo đám hắc y nhân không rõ lai lịch này chạy nửa canh giờ, cuối cùng cũng đến được một đình hóng mát.

Trong đình, đã có người ngồi chờ.

Lúc Ngụy Dĩnh nhìn thấy người nọ, ngay cả khí lực để khiếp sợ cũng không có.

Đám hắc y nhân vạch khăn che mặt ra, cung kính nói với người trong đình: “Thành chủ, người đã đưa tới.”

Người trong đình chậm rãi xoay người. Đó cũng chỉ là một tiểu cô nương khoảng mười ba mười bốn tuổi, đầu búi song giác*, cắm đầy trâu ngọc. Hai tròng mắt trong suốt, má phấn ôn nhuận. Ta nàng cầm một chiếc quạt tròn, nhàn nhã quạt gió cho mình. Nàng cười, mở miệng, ngọt ngào kêu: “Biệt lai vô dạng a, Văn Hi ca ca.”

(* Đầu búi song giác như hình dưới đây)

Ngụy Dĩnh nhìn nàng, thanh âm đắng chát khó khăn khiến bản thân hắn cũng thấy xa lạ.

“Nhạc Nhi…”

……..

Tác giả có chuyện muốn nói: = =

Vì sao ta lại viết hẳn mấy chương về Triệu Nhan a? Quẫn…

Được rồi, cho dù như thế nào, chương sau lại do Tiểu Tiểu chỉ đạo ~~~ a nha ~~~

Hiện tại, tuy rằng, tâm tư biến thái người thường khó mà giải thích nổi, nhưng vẫn muốn vì các vị độc giả đại nhân giải thích một chút về tâm lý của Triệu Nhan… Quẫn

1. Cực đoan.

Đối với Triệu Nhan mà nói, nếu hạnh phúc đã không thể đạt được, nguyện vọng cũng vô pháp thực hiện, nàng liền buông tha tất cả, làm ngọc đá cùng tan. Loại tâm lý này, giống hệt tâm tình của tiểu hài tử chơi xếp gỗ, vất vả cả một buổi chiểu, lại bị người khác đụng đổ, vậy thì liền khóc tướng lên, đẩy ngã toàn bộ công trình xếp gỗ của mình. Thuộc loại phát tiết… Quẫn

2. Hận đời

Thật ra, tâm lý Triệu Nhan biến hóa rất giống một fan điên cuồng… Quẫn

Phiên bản khác: Từ trước có một vị fan rất nhiệt tình, vì minh tinh mình thích có thể làm rất nhiều việc. Bao gồm cả việc mua đĩa gốc, nghe nhạc hội biểu diễn, mua mọi thứ liên quan đến minh tinh, tuyên truyền, tổ chức hội mê ca nhạc, đánh đổ đội fan đối lập với thần tượng… Nhưng mà, có một ngày, minh tinh gặp được fan này, phản cảm với thái độ quá nhiệt tình của nàng, nói: “Ngươi lý trí một chút được không? Ta căn bản không cần ngươi làm mấy việc đó, fan như ngươi ta không cần! Mời ngươi rời khỏi cuộc sống của ta…

Vì thế… Fan này hoa hoa lệ lệ biến đen… Quẫn… Hận đời ghen tị, mà đã ghen tị thì phải hoa hoa lệ lệ mà ghen tị… Nói không tốt, chính là một thành phần phản xã hội, phản nhân loại. Quẫn…

Nói ngắn gọn lại, toàn bộ những điều trên đây đều không thể làm. Hảo hài tử đừng nên học tập…

(Quần chúng: Cút! ! ! Chỉ có người biến thái như ngươi mới có thể viết ra nhân vật biến thái như vậy! ! ! PIA giết chết ngươi! ! !)