Chuyện Xấu Nhiều Ma

Quyển 4 - Chương 5: Không thể chê được




Chạng vạng ngày hôm sau, Diệp Chương chuẩn bị một bữa rượu nhạt ở trong phủ, thay Liêm Chiêu tẩy trần.

Diệp Chương giơ chén rượu, cười nói: “Trong trận đánh với Đông Hải, hiền chất dụng binh độc đáo, thật sự khiến cho ta mở mang tầm mắt.”

“Thế bá quá khen.” Liêm Chiêu cúi đầu mỉm cười, nói.

“Lần cuối cùng gặp ngươi, ngươi còn chưa đủ mười tuổi. Quả nhiên thời gian thấm thoát thoi đưa a… Đúng rồi, hiền chất đã qua quan lễ, tên tự* là gì?” Diệp Chương hỏi.

(* Tên tự: Tên chữ, ngoài tên của mình, còn có tên khác có liên quan về mặt ý nghĩa của tên chính, gọi là tên tự)

Liêm Chiêu cung kính đáp: “Tử Châm”

“Chữ Chiêu mang nghĩa khuyến khích, chữ Châm mang ý khuyên răn. Lệnh tôn đối với ngươi có kỳ vọng rất cao a.” Diệp Chương cười nói, “Lại nói tiếp, ta và lệnh tôn lâu ngày không gặp. Nghe nói hắn lĩnh mệnh đến biên giới Tây Hạ trấn thủ. Lần từ biệt này, không biết đến khi nào mới có thể gặp lại.” Diệp Chương hỏi.

Liêm Chiêu trả lời, “Gia phụ cũng thường nhắc tới thế bá, nói là nhất định phải tìm cơ hội để cùng thế bá luận bàn võ nghệ.”

“Ha ha, đúng là nên tìm một cơ hội.”

Hai người hàn huyên, trong lúc đó có kính nhau vài chén rượu, đợi khi uống hết rượu và đồ nhắm, Liêm Chiêu mở miệng: “Liêm Chiêu có một chuyện không rõ, có thể nhờ thế bá chỉ điểm một chút?”

“Mời nói.”

Liêm Chiêu cân nhắc một lát, nói: “Thế bá có quen biết ‘Quỷ Sư’?”

Nghe thấy câu đó, chén rượu của Diệp Chương ngừng lại, nhưng vẻ mặt vẫn giữ ý cười trong suốt như cũ, “Ngày xưa ta chính là môn hạ dưới trướng của nguyên soái Nhạc Phi, cũng có duyên gặp mặt với ‘Quỷ Sư’, nhưng muốn nói là quen biết thì hơi…”

Liêm Chiêu gật gật đầu, nói: “Chuyện đêm qua, ta nghe người trong phủ nói. Thế bá mơ hồ nhắc đến chuyện ‘Quỷ Sư’ và ‘Thần mâu Lịch Tuyền’… ‘Quỷ Sư’ có liên quan tới án mạng trong triều, thế bá có biết chút gì hay không?”

Diệp Chương đặt chén xuống, mở miệng nói: “Chuyện đêm qua, là do ta sơ sẩy, chưa nói rõ với hiền chất. Hiền chất có biết, trọng âm song đao Ôn Túc của Đông Hải kia, rất giống với ‘Quỷ Sư’?”

Liêm Chiêu nhíu mày, “Rất giống là có ý gì?”

“Không chỉ dung mạo, ngay cả cách nói chuyện đi đứng đều giống đến chín phần.” Diệp Chương nói, “Bộ hạ cũ của Nhạc Phi nguyên soái, đều là huynh đệ tốt trọng tình trọng nghĩa. Ta đối với chuyện ‘Quỷ Sư’ giết người vốn đã hoài nghi. Cho nên, sau khi nhìn thấy lệnh truy nã kia, ta liền lập ra kế hoạch lần này, dụ Ôn Túc mắc câu. Quả nhiên, không ngoài dự liệu, hắn mới là hung thủ đã sát hại mệnh quan triều đình.”

Liêm Chiêu nghe xong, trầm mặc.

“Mặc dù, không ai có thể ngờ được, trong thiên hạ lại có hai người giống nhau đến thế. Đông Hải kia mưu tính xâu xa, khiến lòng người lạnh ngắt a…” Diệp Chương tiếp tục nói, “Ta vốn định bắt lấy tặc nhân kia, sau đó báo cáo lại chân tướng với triều đình. Không ngờ, hắn vậy mà lại cấu kết với đám người Nhật Bản, may mắn thoát thân. Lần sau, nếu muốn bắt hắn, chỉ sợ không dễ dàng như vậy…”

“Thế bá yên tâm, chuyện lùng bắt, giao cho Liêm Chiêu là được rồi.” Liêm Chiêu cười cười, hỏi, “Nghe người trong phủ nói, mục đích lần này của Ôn Túc là vì ‘Thần mâu Lịch Tuyền’. Thần mâu này là binh khí ngày xưa của Nhạc Phi nguyên soái. Liêm Chiêu từ lâu đã muốn nhìn thấy phong thái của nó, không biết hôm nay có cơ hội thấy hay không?”

Diệp Chương nở nụ cười, “Ha ha ha, hiền chất, ngươi cũng bị ta lừa, ta đâu có cái ‘Thần mâu Lịch Tuyền’ gì gì đó a! Đều là dùng để lừa tặc nhân thôi! Binh khí của Nhạc Phi nguyên soái đến nay thất lạc không rõ, thực làm cho người ta tiếc hận a…”

Liêm Chiêu ngước mắt, mỉm cười, “Đúng vậy.”

Diệp Chương nhấc bầu rượu, rót cho Liêm Chiêu một chén, cười nói: “Lại nói tiếp, ta cũng có một chuyện, muốn hỏi hiền chất một chút.”

“Không dám.” Liêm Chiêu nhẹ nhàng đỡ lấy bầu rượu, nói.

Diệp Chương tự rót cho mình một ly, nói: “Ngươi và ‘Đàn tam huyền nữ hiệp’ kia, rốt cục có quan hệ gì?”

Liêm Chiêu kinh hãi, không đáp được.

Diệp Chương cười, nâng chén rượu, kính hắn, nói: “Hay thật sự như người ta nói, ngươi vì tư tình nhi nữ, mới lùng bắt nàng?”

“Tuyệt đối không có việc này.” Liêm Chiêu đáp nhanh chóng.

“Nga, như vậy a, rốt cục thì vị nữ hiệp kia đã làm cái gì?”

Vấn đề này của Diệp Chương, Liêm Chiêu không thể trả lời, chỉ đành trầm mặc uống hết chén rượu.

“Xem ra hiền chất không muốn trả lời… Ha ha a, người lớn tuổi, thường có chút hiếu kỳ, thật sự là thói quen không tốt a.” Diệp Chương lắc đầu.

Liêm Chiêu cười yếu ớt, “Thế bá làm quan nhiều năm, đối với chuyện trên quan trường, tất nhiên so với Liêm Chiêu càng hiểu rõ hơn.”

Diệp Chương gật đầu, “Ăn mệt nhiều, cũng học được nhiều khôn ngoan hơn.”

Giữa hai người, đột nhiên trầm mặc, như có một vách tường vô hình chắn giữa, đến lúc này không cách nào đột phá.

………

Đợi đến đêm thì bữa cơm đó cũng chấm dứt, Diệp Chương trở lại phòng mình, suy nghĩ rất lâu. Mới vừa rồi , trong lời nói của Liêm Chiêu rõ ràng có che giấu điều gì đó, vì vậy không thể không đề phòng.

Hắn chậm rãi đi đến trước giường, vươn tay đập mạnh một cái lên mép giường. Chỉ thấy, ván giường kia kêu lên một cái, một thanh trường thương hiện ra trong tầm mắt. Cây thương kia làm từ thép tinh luyện, toàn thân màu ngân bạch, uy phong lẫm lẫm. Mặc dù ẩn mình dưới ván giường, cũng không làm giảm được sự sắc bén, ánh quang chói mắt.

“Lịch Tuyền…” Diệp Chương vươn tay, vỗ nhẹ lên trường thương, tiện đà than thở một tiếng.

Lúc này, tiếng đập cửa vang lên. Diệp Chương lập tức đóng lại cơ quan, cất giấu trường thương cẩn thận. Hắn đứng dậy mở cửa, đã thấy quản gia cầm một phong thư, mặt mày ưu sầu nhìn hắn.

Diệp Chương hỏi mới biết, phong thư này chính là do một cô nương ở “Lưu Vân các” đưa tới. “Lưu Vân các” là kỹ viện lớn nhất trong thành, là nơi yên hoa. Thân làm tri phủ, tất nhiên phải tránh xa chỗ này. Hôm nay, lại có cô nương đến truyền tin, chả trách quản gia lại thấy nghi hoặc.

Diệp Chương cũng không biết có trò gì trong đó, liền bảo quản gia lui ra, mở thư ra đọc.

Một lát sau, thần sắc của hắn khẽ biến, nhưng bên trong đôi mắt lại dần dần hiện lên ý cười. Hắn buông thư, thoáng suy nghĩ, đặt thư lên bàn, uống một chén trà tiêu thực. Sau đó, lập tức đi ra khỏi cửa.

Diệp Chương phân phó vài câu, liền ra khỏi phủ. Trong đêm mùa hạ, trên đường có không ít người đi tản bộ hóng mát. Đi được khoảng một khắc, hắn ngừng lại trước cửa kỹ viện lớn nhất trong thành.

“Lưu Vân các”, chỗ này vốn là nơi yên hoa. Hắn thân là mệnh quan triều đình lâu năm, giữ mình trong sạch, tất nhiên là cũng chưa từng tới. Nhưng tối nay, dường như hắn có điều gì đó vui vẻ, mỉm cười đẩy cửa đi vào.

Cô nương trong phường thấy hắn, không nói câu nào, lập tức đưa hắn tới một gian phòng khách.

Vừa bước vào cửa, đã thấy trong phòng khách kia có một bàn bát tiên, bên trên để rượu ngon và thức ăn thơm lừng. Bên bàn, có một cô nương quần áo mộc mạc đang ngồi, mỉm cười nhìn hắn.

Diệp Chương nhìn thấy nàng, cười ôm quyền, nói: “Tả nữ hiệp gửi thư mời bản quan đến nơi yên hoa này, không biết có gì chỉ giáo.”

Tiểu Tiểu đứng dậy, nói: “Diệp đại nhân đừng khách khí, mời ngồi a!”

Diệp Chương vừa ngồi xuống, đã thấy một mỹ nhân mặc hoa phục tiến lên, giúp hắn rót rượu.

Tiểu Tiểu cười cười, mở miệng nói: “Diệp đại nhân, lần này ta mời ngài đến, là muốn bàn với ngài về một cái nhân tình.”

“Nữ hiệp mời nói.” Diệp Chương nói.

“Diệp đại nhân chắc vẫn nhớ, ta đã từng cứu lệnh ái.” Tiểu Tiểu ngẩng mặt lên, nói xong lời kịch.

“Đương nhiên.” Diệp Chương gật đầu.

“Như vậy, Diệp đại nhân, ngài xem, dùng phần nhân tình này đổi lấy lệnh bài ra khỏi thành, thế nào?” Tiểu Tiểu nói.

Diệp Chương nở nụ cười, nói: “Nữ hiệp nói giỡn rồi. Nữ hiệp hành hiệp trượng nghĩa, chưa từng làm chuyện gì phi pháp, sao phải sốt ruột rời thành như vậy. Tuy rằng thành này đang bị phong tỏa, nhưng cũng chỉ không lâu nữa, chắc chắn sẽ mở ra. Chi bằng nữ hiệp cứ ở lại trong thành mấy ngày, cũng để cho bản quan có thể biểu lộ tâm ý, đợi cổng thành mở, lại đi cũng không muộn a.”

Tiểu Tiểu đã biết việc này sẽ không dễ dàng như thế. Nàng nhìn Diệp Chương, không khỏi bắt đầu khẩn trương. Còn tưởng rằng Lí TI có ý kiến gì hay ho, hóa ra là mời Diệp Chương đến gặp mặt làm giao dịch. Tuy rằng hiện tại nàng vẫn là đại hiệp, toàn thành đều biết. Nhưng ai có thể cam đoan Diệp Chương nhất định sẽ nể tình? Ai… Quên đi, nàng cứ diễn theo lời kịch Lí Ti đã dạy vậy…

Nàng thở dài, lắc đầu nói: “Diệp đại nhân, người sáng mắt không nói tiếng lóng. Đêm qua Đông Hải xâm nhập gia môn, lại bắt cóc lệnh ái, mục đích, là vì ‘Thần mâu Lịch Tuyền’ ngày xưa của Nhạc phi nguyên soái đi…”

Diệp Chương nhíu mày, “Cái đó cũng chỉ là lời đồn thôi…”

“Đại nhân không cần khẩn trương. Đã là lời đồn, truyền tới nhanh mà biến mất cũng nhanh.” Tiểu Tiểu cười nói, “Tuy nhiên, theo ta được biết, cho đến nay, Đông Hải đều muốn tìm được ‘Cửu Hoàng thần khí’…”

Bốn chữ này vừa ra khỏi miệng, sắc mặt Diệp Chương liền thay đổi.

“Không dối gạt đại nhân, lý do triều đình tiêu diệt Đông Hải, lý do ta luôn bị triều đình lùng bắt, cùng với lí do hôm qua đại nhân bị Đông Hải tập kích, sợ là cùng một cái. Chỉ là, lý do này cũng là chuyện bí mật trọng đại, không thể nói ra cho thế nhân biết. Hiện tại, đại nhân nhẫn tâm thấy ta mang tội danh “Có lẽ có” rồi mất mạng trong thành sao?” Tiểu Tiểu nói xong, chờ Diệp Chương phản ứng.

(* Có lẽ có: Thời Tống, Trung Quốc, gian thần Tần Cối vu cho Nhạc Phi là mưu phản, Hàn Thế Trung bất bình, bèn hỏi Tần Cối có căn cứ gì không, Tần Cối trả lời “có lẽ có”. Về sau từ này dùng theo ý nghĩa bịa đặt không có căn cứ)

Diệp Chương nói: “Nữ hiệp nói việc này cho bản quan biết, không sợ bản quan sẽ…”

Tiểu Tiểu cũng cười: “Diệp đại nhân một mình đến gặp ta, nhất định sẽ không bắt ta, không phải sao?”

Diệp Chương nở nụ cười, bưng chén rượu trước mặt lên, uống một hơi cạn sạch, “Tả nữ hiệp quả nhiên có phong thái đại hiệp.” Lập tức, thở dài, “Chỉ tiếc, Diệp mỗ là mệnh quan triều đình. Nếu nữ hiệp đắc tội với triều đình, bản quan không có lý do gì để thả nữ hiệp ra khỏi thành. Việc tối nay, bản quan coi như trên đường gặp lại cố nhân, uống chút rượu. Như vậy, bản quan cáo từ.”

Diệp Chương đặt chén rượu xuống bàn, đứng dậy, xoay người định đi.

Lúc này, chỉ thấy cửa phòng mở ra, Ngân Kiêu và Lí Ti cùng đi đến, vẻ mặt tươi cười, nhưng khí thế tỏa ra lại khiến cho người ta kinh sợ.

Diệp Chương thấy thế, nhíu mày.

Lí Ti cười nói: “Diệp đại nhân, nếu đã đến, cần gì phải sốt ruột đi nhanh như vậy? Đợi ta vì ngài hát một khúc, lấy rượu giúp vui thế nào?”

Diệp Chương đánh giá nàng một phen, nói: “ ‘Quỷ Mối’ nói đùa rồi. Bản quan không đảm đương nổi.”

Lí Ti cười quyến rũ, “Đại nhân, ta và cường đạo kia cũng không phải là đại hiệp gì đó. Ngài tự mình đi gặp, dũng khí cũng lớn đó. Nếu đại nhân không chịu giao ra lệnh bài, chúng ta cũng chỉ còn cách bắt cóc ngài.”

Diệp Chương không hề ngần ngại, mở miệng nói: “Hôm nay bản quan cho dù chết, cũng sẽ không khuất phục trước đám tặc nhân các ngươi.”

Ngay từ đầu, kế hoạch của Lí Ti đã là như vậy, dùng nhân tình xin Diệp Chương giao ra lệnh bài. Nếu như Diệp Chương cự tuyệt, liền dùng võ lực uy hiếp. Tuy đây là kế hoạch tốt, đi tới bước này, Tiểu Tiểu vẫn cảm thấy có chút bất đắc dĩ, nhưng lại có chút vui mừng. Trên đời này, chỗ nào chả giống nhau, có người xấu thì cũng có người tốt. Cho dù là trên quan trường, cũng không phải cũng có một vị quan chính khí thanh liêm như vậy hay sao? Tuy nhiên a… Coi vẻ, lập trường hiện tại của nàng là theo phe người xấu… Ân… Nên cao hứng sao?

Ai, bất luận như thế nào, dù sao Diệp Chương cũng đã từng cứu nàng, nếu đi theo Lí Ti và Ngân Kiêu bắt cóc hắn, vậy thì quá không tốt rồi. Nhưng mà, tính tình Diệp Chương cương trực như vậy, muốn bảo hắn thay đổi tâm ý, chỉ sợ quá khó…

Tiểu Tiểu nhìn tình thế khẩn trương trước mặt, đau khổ suy tư, sau đó, nở nụ cười.

“Diệp đại nhân, xin hỏi, ngài và gia sư, có quen biết chứ?” Tiểu Tiểu đi đến bên cạnh Diệp Chương, mở miệng nói.

Diệp Chương nhíu mày, “Xin hỏi, tôn sư là?”

Tiểu Tiểu mím môi cười, “Quỷ Sư ‘Hàn Khanh’.”

Ai cũng không thể dự đoán được nàng sẽ nói ra những lời này. Lí Ti và Ngân Kiêu đều kinh sợ, không thể ứng đối.

Diệp Chương nhìn Tiểu Tiểu, nói: “Ngươi là đệ tử của ‘Quỷ Sư’?”

Tiểu Tiểu gật đầu, “Đúng vậy.”

Diệp Chương nhíu mày, “Ta với tôn sư chỉ là có chút quen biết, cũng không thân thuộc lắm…”

“Đại nhân…” Tiểu Tiểu cười, “Ta cũng không có ác ý a. Ta từng vào trong thư phòng của đại nhân, thấy được ảnh truy nã của trọng âm song đao Ôn Túc. Lúc đó, ta liền tò mò, tội phạm truy nã nhiều như thế, tại sao đại nhân lại cố tình đặt tấm truy nã này lên bàn, rất không bình thường. Đợi đến đêm qua, ta mới đoán được vài phần… Diện mạo của Đông Hải Ôn Túc và gia sư có đến chín phần tương tự. Mà đêm qua, hắn lại mặc vân bào đạo gia để giả dạng. Điều này không thể không khiến ta nhớ đến mấy vụ án mạng ly kỳ trong triều gần đây… Ta đã hoài nghi từ lâu, hóa ra là do Ôn Túc giả trang gia sư gây nên.” Lúc Tiểu Tiểu nói những lời này, trong lòng thê lương, ngữ khí cũng vì thế mà trầm xuống.

Diệp Chương nghe thấy mấy lời này, trên mặt liền hiện lên nét kinh ngạc.

Tiểu Tiểu tiếp tục nói: “Đêm qua thấy đại nhân dẫn binh lính vây công Ôn Túc, tất nhiên là đã có thể nhìn thấu quỷ kế của hắn. Nếu không phải rất thân quen với gia sư, sao có thể nhìn thấu chứ?”

Diệp Chương nghe xong, tinh tế cân nhắc một lúc, mới nói: “Quả nhiên ngươi là đệ tử của Hàn Khanh?”

Tiểu Tiểu gật đầu, “Nếu không phải như vậy, ta sao có thể biết bí mật của ‘Cửu Hoàng thần khí’ chứ?… Chỉ tiếc, gia sư tuổi trẻ khí thịnh, gây thù hằn vô số. Vì muốn bảo toàn bí mật, từ khi ta bắt đầu hành tẩu giang hồ đến nay, luôn luôn không dám nhắc tới danh hào của gia sư. Đại nhân cho rằng, ta sẽ dùng loại chuyện này để lừa gạt đại nhân hay sao? Nếu đại nhân còn chưa tin, vậy thì cứ hồi phủ nhờ Liêm gia công tử chứng thực.”

Diệp chương lúc này mới tin tưởng, “Không ngờ, hắn có thể dạy dỗ được một đệ tử như ngươi! Hắn hiện đang ở nơi nào?”

Tiểu Tiểu cúi mắt, “Gia sư đã qua đời.”

Tin tức này là lần đầu tiên nàng nói ra miệng, ngay cả Ngân Kiêu và Lí Ti cũng bị dọa theo.

(Ủa? Không phải nói với Thạch Nhạc Nhi rồi sao?)

“Hắn chết rồi?” Ngân Kiêu hô lên, “Không thể nào, hắn chết như thế nào?”

Tiểu Tiểu suy nghĩ mãi, “Ta cũng đang đi tìm hung thủ sát hại sư phụ… Cả đời sư phụ vì ‘Cửu Hoàng thần khí’ mà mệt mỏi, tâm nguyện duy nhất chính là không muốn để những binh khí này gây họa cho nhân gian. Tiểu Tiểu bất tài, không thể hoàn thành tâm nguyện của sư phụ. Hiện tại, Thần Tiêu phái hồi triều. Triều đình vì muốn có thần khí, gây chiến khắp nơi. Nếu như sư phụ trên trời có linh, chỉ sợ…”

Tiểu Tiểu vừa nói, vừa nhìn sắc mặt Diệp Chương.

Thần sắc của Diệp Chương có chút biến đổi, giống như thương tâm. Hắn thở dài một tiếng, nói: “Không ngờ, từ biệt năm đó chính là vĩnh biệt. Hàn huynh đệ dụng tâm lương khổ. Ta chỉ hận bản thân mình thế đơn lực mỏng, không giúp được hắn a!”

“…” Tiểu Tiểu cũng không nghĩ tới, Diệp Chương lại cảm khái như vậy, nhất thời không nói thêm được gì.

“Nữ hiệp yên tâm, nếu là như thế, bản quan quyết không để ngươi rơi vào trong tay Thần Tiêu phái!” Diệp Chương tàn khốc, nói, “Tuy nhiên… Bản quan có một thỉnh cầu.”

“Đại nhân cứ nói.” Tiểu Tiểu lập tức nói tiếp.

“Mong ngươi có thể mang theo tiểu nữ cùng nhau rời đi.”

Tiểu Tiểu có chút kinh ngạc, “Tri Huệ tiểu thư?”

“Không sai…” Diệp Chương nhẹ nhàng cười nói, “Tri Huệ là nữ nhi duy nhất của bản quan. Tình thế hiện giờ, bản quan giữ nàng bên người, chỉ sợ càng thêm nguy hiểm. Mong nữ hiệp mang nàng đi tới một nơi.”

“Đi đâu?” Tiểu Tiểu hỏi.

Diệp Chương nghĩ ngợi, nói: “Địa phương kia hẻo lánh, đợi bản quan vẽ ra bản đồ, sẽ thương nghị với các vị sau. Việc ra khỏi thành không nên làm qua loa. Bản quan đi về trước, giúp các vị an bài, đợi tất cả làm xong, bản quan liền cho người tới thông báo cho các vị.’

“Khoan đã!” Ngân Kiêu tiến lên một bước, nói, “Không có bằng chứng, ngươi cứ đi như vậy, ai biết có phải ngươi sẽ bán đứng chúng ta hay không?!”

Diệp Chương vươn tay, lấy từ trong lòng ra một khối lệnh bài, nói: “Đây là lệnh bài để ra khỏi thành, ta giao trước cho các vị. Nếu như các vị không tin ta, có thể tự ra khỏi thành. Tuy nhiên, hiện giờ giới nghiêm toàn thành, cho dù có lệnh bài trong tay, cũng vẫn sẽ bị quan quân kiểm tra. Tự giải quyết cho tốt.”

Diệp Chương nói xong, cất bước đi ra ngoài.

Tiểu Tiểu thở ra một hơi, cười cười.

“Tả cô nương!” Lí Ti cười, nắm lấy vai nàng, “Quả nhiên là người nhanh mồm nhanh miệng, thông minh cơ trí, khiến ta rất khâm phục! Quả nhiên không đánh mà thắng a!”

“Đâu có đâu có…” Tiểu Tiểu vội vàng nói.

Ngân Kiêu lại cau mày, mở miệng nói: “Nha đầu, ngươi nói ‘Quỷ Sư’ đã chết… Là thật sao?”

Lời này vừa nói ra, Lí Ti liền thu liễm lại vẻ trêu tức, nghiêm túc nhìn Tiểu Tiểu.

Trong lòng Tiểu tiểu dâng lên một tia chua xót, gật đầu.

“Rốt cục là ai?! Trong thiên hạ này, ai có thể giết hắn?!” Ngân Kiêu kích động nói.

Tiểu Tiểu trầm mặc hồi lâu, ngẩng đầu, nghiêm túc trả lời: “Trước lúc ra đi, sư phụ không hề nói gì với ta…”

Ngân Kiêu và Lí Ti hai mặt nhìn nhau, biết hỏi không ra kết quả, chỉ đành từ bỏ.

………

~~~~~~~~~~~~~~~~ Liêm Chiêu đã đi trên con đường phúc hắc không lối về phân cách tuyến ~~~~~~~~~~~~~

Sau khi Diệp Chương hồi phủ, liền trực tiếp về phòng nghỉ ngơi.

Một gia tướng của Liêm gia đứng ở nơi bí mật gần đó, nhìn thấy Diệp Chương tắt đèn, liền nhanh chân rời đi, đi tới phòng của Liêm Chiêu.

“Công tử, Diệp đại nhân đã trở lại.”

Liêm Chiêu nâng chén trà, uống một ngụm, hỏi: “Thế nào?”

“Diệp đại nhân đi vào ‘Lưu Vân các’ ngồi một lát liền đi ra. Hiện tại đã đi ngủ.” Gia tướng trả lời.

Liêm Chiêu cúi đầu, nhìn bức thư đã được chép ra trong tay. Đây đúng là bản sao của bức thư Diệp Chương đã đặt trên bàn. Trên thư viết, lúc trước Diệp Chương từng thu nhận một thiếu nữ bị thất lạc người thân, không ngờ sau này gặp phải biến cố, rơi vào nơi phong trần. Hôm nay viết thư này, xin Diệp Chương giúp đỡ. Đúng như lời nói trong thư, nàng kia đang ở “Lưu Vân các”. Diệp Chương thật sự cũng đã tới “Lưu Vân các”, xem ra chuyện này là đúng. Nhưng chuyện hắn không hiểu là, trên thư này không hề để lại danh tính, đã thế lại có một đoạn miêu tả rất tỉ mỉ chi tiết, nào là tháng sáu nắng to, ngồi trên đất khóc lớn, bụng đói kêu vang, tiểu thư thương hại…

Hắn cố gắng suy nghĩ một lát, thật sự không nghĩ ra điều gì, nhân tiện nói: “Được rồi, không còn việc gì nữa, ngươi đi nghỉ ngơi đi.” Liêm Chiêu gật đầu, trả lời.

“Dạ, công tử.”

Gia tướng đang định lui ra, Liêm chiêu lại nghĩ ra cái gì, mở miệng kêu: “Đợi chút.”

Gia tướng nghe vậy dừng lại, “Công tử còn điều gì cần phân phó?”

“Tang vật Đông Hải, đều đã đưa về?”

Gia tướng kia trả lời chi tiết: “Đều đã vận chuyển về. Hiện tại đặt ở trong kho hàng của phủ nha.”

Liêm Chiêu gật đầu, “Vậy là tốt rồi, không có việc gì.”

Gia tướng lui ra.

Liêm Chiêu đứng dậy, nhìn sắc trời.

Nghĩ lại thì, đồ đạc của nàng, có mấy đâu?

………

Tác giả có lời muốn nói: Chư vị độc giả đại nhân đợi lâu! ! ! Hồ ly ta rốt cục đã trở lại! ! ! Khụ khụ khụ…

Hôm nay xin dâng lên một lời với mọi người ~~~ nha nha nha ~~~

Hồ Ly: Thật ra, mọi người có phải rất tò mò hỏi Diễm Nương có thực sự yêu Thích Hàm hay không? Có phải mọi người rất tò mò vì sao Diễm Nương không thương Thích Hàm phải không? Có phải mọi người rất tò mò vì sao Vương Diễm Nương không cần soái ca lại thích nông phu hay không a?

Ha ha ha ~~~ Thật ra! Đáp án chỉ có một! ! ! Người Vương Diễm Nương yêu là —— Tịch phu nhân! ! !

Thiết kế kịch tình:

Tịch phu nhân (rưng rưng, tươi đẹp): Diễm Nương muội muội, ngươi và ta bạc mệnh, chỉ đành dựa vào nam nhân mới có thể thoát khỏi nơi phong trần này. Hôm nay tỷ tỷ gả vào Anh Hùng Bảo, từ nay về sau, sẽ không thể cùng muội muội đánh đàn ca múa… Muội muội không cần thương tâm, nhất định muội muội cũng có thể tìm được lương quân như ý…

Diễm nương (bình tĩnh, thản nhiên): Tỷ tỷ không cần lo lắng cho ta, ta sẽ tự chiếu cố tốt bản thân… Chỉ cần có duyên, chắc chắn chúng ta có ngày gặp lại.

Tịch phu nhân (sắc đẹp, ưu thương, hoa lệ xoay người)

Diễm Nương (Độc thoại): Ngày đó, một thân giá y kia, đâm đau mắt ta. Trong nháy mắt nàng xoay người, thiên địa của ta liền đảo lộn. Từ nay về sau, không còn người nào biết ta đau lòng, cũng không còn người nào biết ta thương nhớ. Tịch, ngươi nói muốn ta gả cho lương quân như ý. Nhưng ngươi cũng biết, nam tử trong thiên hạ, với ta, cũng chỉ là bụi đất. Tịch, ngươi cũng biết, ngươi chiếm tâm ta. Đời này kiếp này, không thể dung thêm bất kỳ ai khác…

~~~~~~~~~~~~ Ta bị sét của chính mình đánh cho cháy xém phân cách tuyến ~~~~~~~~~~~~~

Hồ Ly: A a a a a ~~~ Hiện tại mọi người đã biết, tất cả mọi hành động của Diễm Nương chỉ là vì cam chịu mà thôi….

Na Chích quẫn: Đây cũng là giải thích khá ổn, lý giải vì sao Tịch phu nhân muốn thu dưỡng Triệu Nhan. Triệu Nhan lại đối với Tịch phu nhân khăng khăng một mực!

Hồ Ly: Thuận lý thành chương!

Na Chích: Ứng đối hoàn mỹ!

Na Chích & Hồ Ly: Chân tướng chỉ có một! ! !

Quần chúng: Đi tắm rửa rồi ngủ sớm đi. Tỉnh ngủ, nhớ sửa lại đó… = =