Chuyến Xe Bus Số 14

Chương 137: Bộ xương màu đen ở góc tường




Tôi tỉ tỉ mỉ mỉ nhìn ba lần phát hiện liền ở lúc tôi nghe điện thoại , chiếc xe tang cải trang thành chiếc xe tuyến cuối từ bên cạnh tôi qua.


Tài xế của chiếc xe tuyến cuối còn là đeo mặt nạ bộ mặt màu trắng .


Nói như vậy , tài xế của chiếc xe tuyến cuối số 14 khác khẳng định không phải là Trần Vĩ ,điểm này là khẳng định .


Thứ hai , chiếc xe tuyến cuối số 14 khác chắc chắn là xe tang , cái này tuyệt đối không giả rồi bởi vì nó có thể từ dưới mí mắt tôi biến mất.


Vấn đề là hiện tại chiếc xe này sẽ dừng ở đâu? Tại sao đột nhiên nhiều ra chiếc xe tuyến cuối số 14 này?


Trong lòng vô cùng chấn động , nghĩ thầm chuyện này nhất định phải điều tra rõ ràng ,ở xưởng Tiêu Hóa lãng phí chừng 20 phút , tôi liền mau mau lái xe về .


Lúc đến phòng ở trạm, Trần Vĩ liền hỏi tôi : Chú em , cậu hôm nay làm sao vậy? Đang yên đang lành có thể lái xe bus vào đường ngược chiều ?


Chuyện như vậy nhiều lời vô ích , tôi nói: Anh Trần, tối nay trời tối quá đang suy nghĩ chuyện vì thế cũng không chú ý .


Trần Vĩ vỗ vỗ bờ vai của tôi cũng không nói gì .


Tôi trở lại ký túc xá thu dọn chút biết chú com lê ,ông Nhị , bác Hỉ đã đang chờ tôi rồi.


Ra trạm vận chuyển rất xa nhìn thấy ven đường dừng một chiếc xe con màu đen , tôi đi tới tiến vào sau xe hỏi: Ông Nhị , đêm nay làm sao đối phó những kẻ đeo mặt nạ kia?


Lái xe là chú com lê , ông Nhị ngồi ở vị trí kế bên tài xế , bác Hỉ hai chúng tôi ngồi ở hàng sau .


Ông Nhị cười cười nói: Đến lúc đó cháu liền biết .


Chờ lúc chú com lê dẫn chúng tôi tới nhà xưởng bỏ hoang, ông Nhị mở cốp sau , thứ ánh vào mắt tôi dọa tôi nhảy dựng.


Ông Nhị dĩ nhiên dùng thời gian một ngày không biết từ đâu lấy được rơm rạ khô vàng , buộc thành một người rơm hung thần ác sát , người rơm này có ba cái đầu ,trên mỗi cái đầu đeo đều là mặt răng nanh tanh ,mặt nạ trợn trừng mắt .


"Khiêng người rơm khiêng lên theo ông đi ." Tôi ôm một cây gậy trúc bên dưới của người rơm đây là chỗ mấu chốt để chống đỡ người rơm .


Sau khi tiến vào nhà xưởng , ông Nhị lấy chân làm thước , đi ở trên mặt đất tràn ngập cỏ dại của nhà xưởng ,ông ấy hướng bắc liên tục đi mấy bước, hai tay kháp một ấn quyết (tay làm thành các thế tay như trong phim tiên hiệp) cổ quái hướng trời bái một cái.


Sau đó hướng đông liên tục đi mấy bước hai tay kháp ấn quyết .


Cuối cùng lại đi về phía nam , đi phía tây , vừa vặn đi thành diện tích một hình vuông , ông Nhị nói: Lão Hỉ, xem ông rồi .


Bác Hỉ ừ một tiếng , từ cổ tay lấy bộ ngân châm xuống ,bác ấy cà nhắc chân đi tới mỗi một góc của hình vuông này,đem bốn căn ngân châm dính đầy máu tươi chuẩn bị trước đó lặng yên không tiếng động cắm vào trong nền đất .


"Được rồi !" Bác Hỉ dùng sức gật đầu .


Giờ khắc này ông Nhị xem tôi nói: A Bố , dịch thần thể (thân thể của thần) Ma La diệt Uy vương qua đây.


Lúc này , tôi chú ý tới một chi tiết nhỏ của ông Nhị.


Lúc ông ấy nói chuyện với tôi không phải dùng một hai căn ngón tay chỉ vào người rơm mà tôi ôm trong lồng ngực mà là bàn tay chắp lại lấy một dấu tay mời nhắm chuẩn người rơm trong lòng ngực của tôi ,dáng vẻ vô cùng thành kính .


Tôi biết người rơm trong lồng ngực nhất định là bị ông Nhị chế tác trở thành một tượng thần lợi hại nào đó , giờ khắc này dùng lực lượng của tượng thần đến kinh sợ những người rơm bị âm hồn phụ thể (nhập vào xác).


Tôi chuyển tượng thần người rơm cái gọi là Ma La diệt Uy vương tới cắm vào chính giữa khu vực của mảnh hình vuông này .


Ông Nhị cất cao giọng nói: Thiên địa (đất trời) Càn Khôn Ma La chưởng (như Như Lai thần chưởng) , Lôi Sơn Phong Trạch xót thương với, Ma La diệt Uy vương ở đây!


Khi ông Nhị dứt lời, tôi chỉ cảm thấy nhiệt độ ở bốn phía trong trận đều hạ xuống không ít .


Ông Nhị đi ra nói với chúng tôi : Lão Hỉ, ông ở chỗ này phụ trách coi chừng tư thế của Ma La diệt Uy vương, Tượng thần không bị hủy , chúng ta không chết !


Tôi lấy hương đã chuẩn bị ra nói: Ông Nhị ,chú, một người lấy một nhánh đi, nhang này cháu dùng thuật thắp viên quang đã tắt có thể khiến chúng ta thoát ly ảo giác .


Ông Nhị gật đầu nói: Hai cháu hít đi , ông liền không cần .


Ngay thức khắc ông Nhị dẫn hai chúng tôi sải bước đi về phía nhà xưởng cũ nát hoang vu , tối nay không có mưa ánh trăng vừa đẹp, dựa vào ánh trăng sáng ngời, tôi thấy đầu cuối của đường lớn nhà xưởng tựa hồ người người nhốn nháo .


"Ông Nhị , đầu cuối của nhà xưởng tựa hồ có người núp." Tôi nhỏ giọng nói.


"Không cần để ý tới , những thứ này đều là người rơm bình thường sau đó bị rót linh hồn vào mạnh mẽ khống chế ,tiểu lâu la mà thôi không cần để ý đến." Ông Nhị không để ý chút nào .


Tôi không biết này cái gọi là tượng thần Ma La diệt Uy vương đến tột cùng lợi hại thế nào dù sao đêm nay sau khi đi vào cực kỳ thuận lợi không có đụng phải bất kỳ ngăn trở nào .


Mắt thấy chúng tôi liền đi tới cửa phân xưởng của xưởng đóng sách , nơi mà lần trước mắt quỷ xoay chuyển thời không (thời gian và không gian) đem tôi từ buổi tối xuyên qua đến buổi sáng chính là chỗ này .


Có ông Nhị ở , tôi yên tâm .


Tôi thò đầu liếc mắt nhìn đang muốn đi vào trong ,ông Nhị chợt kéo cổ tôi lại , trong tay như là cầm một cây kim đột nhiên liền đâm vào xương sống ở phía sau lưng tôi .


"A! Ông Nhị , ông ... " Một cây châm này của ông Nhị đâm tôi suýt chút nữa nhảy dựng lên quá đau rồi.


Ông Nhị vỗ vỗ bờ vai của tôi nói: Có thể đi vào rồi bằng không thì cháu còn sẽ tiến vào ảo giác .


Sau khi tiến vào phân xưởng này , tôi chính muốn bật đèn pin lên, ông Nhị lại đột nhiên đè cánh tay của tôi ra hiệu tôi trước tiên không cần gấp.


Ánh trăng rất sáng , từ ngoài cửa sổ loại cũ lớn từ bốn phía của phân xưởng chiếu vào , ánh sáng mông lung bao phủ trong phân xưởng .


Tôi nhìn kĩ lại , nghĩ thầm không đúng.


Trong phân xưởng này ngay cả một máy cắt khuôn cũng không có thay vào đó lại là từng trương từng trương giường bệnh , từng bộ từng bộ xương khô nằm ở trên giường bệnh !


Hơn nữa thứ làm tôi không rõ nhất là, những bộ xương nằm ở trên giường bệnh kia , mỗi một cái đều là ngước đầu há to miệng dáng vẻ tựa hồ rất thống khổ , xương cốt của bọn hắn không phải là màu trắng mà là màu đen tuyền ! Như là trúng kịch độc .


Tôi nhỏ giọng kinh ngạc nói: Ông Nhị ,không đúng ! Lần trước cháu tới nơi này thấy rõ ràng là máy cắt khuôn.


Chú com lê nói: Đó là cháu trúng ảo giác rồi, trong phân xưởng này tràn ngập một loại mùi , lúc mùi này xông vào trong mũi chú, trong não chú cũng là một trận mê muội trước mắt có chút hoa nhưng may là trước đó đã hít hương vì lẽ đó chưa tiến vào ảo giác .


Nói cách khác , tôi lần trước tiến vào phân xưởng , trong nháy mắt lần đầu tiến vào, thứ mà từ ánh mắt đầu tiên tôi thấy , tôi kỳ thực cũng đã tiến vào ảo giác ,nửa quãng đường trước là ảo giác , quang đường nửa sau đó tiến vào văn phòng thì là mắt quỷ đưa tôi rời đi nơi này.


Tôi không tự chủ được sờ mắt quỷ, nghĩ thầm: Người anh em , lần này nhất định phải phù hộ tôi nhé.


"Chờ đã ! Khoan hãy đi !" Chú com lê bỗng nhiên quát khẽ một câu đưa tay vỗ vào bả vai của tôi không để cho tôi lại đi tiếp.


Trong bóng tối tôi vẫn là giật mình một cái nói: Đừng đập bả vai cháu trong đêm hôm khuya khoắt, có chuyện gì chú đúng nói đi.


Chú com lê cắn răng nói: Ông Nhị , không thấy rồi!


Tôi bỗng nhiên trợn to hai mắt cũng nhịn không được nữa , lạch cạch một tiếng bật đèn pin lên chiếu về bốn phía , trong phân xưởng trống trải này ngoại trừ từng hàng giường bệnh đặt ở vị trí hai bên gần cửa sổ cùng với bộ xương trên giường bệnh căn bản không có vật gì khác nữa .


Ông Nhị mới vừa rồi còn đang nói chuyện làm sao đột nhiên liền không thấy đâu nữa?


Ba!


Tôi vung mạnh cánh tay không nói lời nào liền tát chú com lê một cái ,chú ta sững sờ cau mày nói: A Bố , cậu làm gì vậy?


Tôi nói: Chú, mau tát cháu một cái , dùng sức ! Liều chết đánh đi !


Chú com lê cũng thực sự là đủ chân thực cũng thật là liều chết đánh ,chú ta từng lính ở bộ đội đặc chủng đi hơn nữa một thân công phu vật lộn rất cao , tát tôi một cái này khiến tôi chỉ cảm giác răng hàm của mình cũng bắt đầu lắc lư rồi.


" Đệt! Đau thật!" Tôi ôm mặt cảm giác mặt đau rát .


Hai chúng tôi khẳng định không tiến vào ảo giác , nếu là như vậy kia ông Nhị biến mất liền là chính bản thân ông ấy cố ý rồi." Chú com lê lại gần nhỏ giọng nói vào lỗ tai tôi .


Chính lúc đang nói chuyện bỗng nhiên trong phân xưởng truyền đến một âm thanh răng rắc răng rắc , tôi vội vàng giơ đèn pin chiếu về bốn phía cẩn thận chăm chú nhìn một vòng cũng không phát hiện tình huống khác thường gì.


Nhưng liền trong nháy mắt khi tôi tắt đèn pin , lúc tia sáng lóe lên lướt qua góc tường , tôi sững sờ, ở trong bóng tối trong não đột nhiên xẹt qua một tia chớp !


"Không đúng!"


Tôi quát to một tiếng , lần thứ hai bật đèn pin lên chiếu về phía góc tường , nơi đó đặt một trương giường bệnh , ga trải giường từ lâu đã ố vàng nhăn nhíu nhưng bộ xương nằm bên trên lại quỷ dị không thấy !


"Xong rồi !"


Tôi mới vừa nói xong , trong bóng tối liền truyền đến tiếng bước chân kèm theo loạt tiếng bước chân này ,tiếng cười của chú Quỷ cũng dần dần truyền đến .


"Nhóc con, không nghĩ tới cậu thực sự là người được mắt quỷ chọn , tôi không nhìn lầm ." Chờ lúc chú Quỷ từ trong bóng tối đi ra ,chân tôi mềm nhũn suýt chút nữa liền quỳ trên mặt đất .


Trong tay chú ta cầm một bình thủy tinh mà trong bình thủy tinh khuôn mặt còn vương nước mắt của Cát Ngọc đang nhìn tôi ...