Chuyến Xe Bus Số 14

Chương 163: Kim Lân cướp đan rồng




Giết chết một cái, giải quyết một cái khác liền khá là đơn giản.


            Lão tổ xoay người lại, nhìn chằm chằm Chung Quỳ kia nói : Tiểu Hải, chỉ bằng chút bản lãnh này cũng muốn giết ta? Đã quên nói cho ngươi ,bản lĩnh mà sư phụ của ngươi truyền cho ngươi, ta cũng hiểu!


            Chung Quỳ đầy mặt tức giận, nhìn chằm chằm lão tổ, cũng không nói chuyện chỉ là tôi rõ ràng thấy được thân thể của Chung Quỳ đang run rẩy, khả năng bác ấy cũng rất tức giận.


            "Hôm nay liền liền khiến ngươi xem xem bản lĩnh của sư thúc đến tột cùng ra sao!" Dứt lời, lão tổ quát lớn một tiếng: Qua đây!


            Đồng thời, cánh tay phải của  lão tổ phình ra vài chục trượng, một phát bóp cổ của Chung Quỳ quát lên: Thiên Địa Ngũ Hành, giữ ta trong đó, thuật vô tướng ,không hướng không đoán!


            Chung Quỳ nãy giờ không nói gì bỗng nhiên mặt mũi kinh hãi, run rẩy nói: Thuật vô tướng ?


            Đúng như dự đoán, sau một khắc lão tổ một phát nắm Chung Quỳ đến trước mặt mình ,duỗi ra một cái tay còn lại khác quệt ở trên mặt Chung Quỳ vẻn vẹn là như thế trước mặt bác ấy quẹt một tay sau một khắc lại nhìn, tôi không khỏi run sợ kinh hãi.


            Mặt Chung Quỳ này hoàn toàn biến mất không thấy!


            Nói cách khác, bác ấy đã không có mặt, trên phần đầu không có ngũ quan, nói không ra lời, cũng không nghe được âm thanh, càng không nhìn thấy bất luận thứ gì.


            Lão tổ buông lỏng tay ra, hai tay chắp ở sau lưng hỏi ta: Học được thuật vô tướng chưa?


            Tôi sững sờ, nói: ạch. . . hình như đã hiểu một chút chút.


            Miệng tôi nói như vậy nhưng trong lòng nghĩ là: Này không phải nói linh tinh sao? Ngươi liền lộ một tay liền hỏi tôi học được chưa, tôi nếu như có thiên phú này ,không sớm đi nghiên cứu bom nguyên tử rồi ?


            Chung Quỳ đứng tại chỗ, hai tay ôm lấy mặt của mình, hai tay không ngừng run rẩy, tôi không biết bác ấy là bởi vì đau. Vẫn là xảy ra chuyện gì, lão tổ vẫn lạnh lùng nhìn bác ấy , chỉ chốc lát, trong cơ thể Chung Quỳ bùng cháy lên ngọn lửa.


            Thân thể của bác ấy vậy mà bắt đầu tự cháy!


            Ngọn lửa từ bên trong đốt ra đầu tiên là từ trước ngực phía sau lưng của bác ấy tỏa ra khói đen, sau đó lại từ trong đầu thoát ra ngọn lửa, chỉ chốc lát cả người liền chôn vùi trong biển lửa hóa thành một đoàn than tro.


            Tôi chạy tới hỏi: Lão tổ, hai người bọn họ không phải người sao?


            Lão tổ lạnh nhạt nói: Bọn họ chỉ là con rối, là thuật mà tổ sư phái ta khai sáng, trò vặt mà thôi, dùng cách này thừa sức giết chết người bình thường . Giết ta? Quả thực chính là  sỉ nhục đối với ta !


            Không trách lão tổ có niềm tinnhư thế , có câu nói gọi là người tài cao gan lớn, lão tổ hiểu nhiều lắm, bản lãnh lớn, tự nhiên một thân gan dạ.


            "Vừa nãy thuật vô tướng học xong sao?" Lão tổ không giải thích được lại hỏi tôi một câu.


            Ta nói: ạch, không sai biệt lắm rồi.


            Lão tổ không lên tiếng nữa, giờ khắc này mang theo tôi đi ra ngõ âm u, ở trên đường, tôi hỏi lão tổ: Kẻ điều khiển hai con rối này dùng cách gì? Ông nói hắn là Tiểu Hải chẳng lẽ chính là bác Hải?


            "Ừ, chính là Hải Đại Thành tiểu tử kia, hừ hừ, muốn dùng bí thuật ghi chép trong sách cổ phái ta tới giết ta, đây không phải là Thiên Phương dạ đàm (không thực tế, hoang đường vô lý) sao?"


            Tôi ồ một tiếng, lại hỏi: Lão tổ, trong sách cổ phái các ông đều ghi lại thứ gì?


            Lão tổ bỗng nhiên quay đầu quỷ dị cười nói với tôi: Ngươi muốn học?


            Chẳng biết vì sao, tôi nhìn vẻ mặt lão tổ đột nhiên cảm giác thấy có loại cảm giác chồn chúc tết gà (không có ý tốt) , tôi nói: ạch, có một chút muốn học.


            "Ha ha ha, vậy ngươi bái ta làm thầy, ta sẽ dạy ngươi, thế nào?"


            Tôi nói: Kia liền không tốt lắm ,con người của tô không thích bái sư, tự do tự tại khá tốt.


            Lão tổ ừ một tiếng, ngược lại cũng chưa nói những thứ khác.


            Buổi chiều, hai chúng tôi chạy tới bến xe ngồi xe tuyến, ở trên đường tôi ngủ không được liền hỏi lão tổ: Ông nói thuật rối kia đến tột cùng là thứ gì?


            Bởi đây không phải  xe buýt đường dài, không có giường nằm, hai chúng tôi là ngồi cùng một chỗ ,lão tổ nói: Thuật rối rất đơn giản, tỷ như Hoa Mộc Lan và Chung Quỳ do Hải Đại Thành phái tới kỳ thực chính là người giấy cuốn sau đó  truyền cho người giấy tinh hoa nhật nguyệt (mặt trời và ánh trăng ) thêm vào bùa chú thúc đẩy liền có thể sai khiến người giấy biến thành người thật.


            "Nha, còn có thể như vậy ?" Tôi cảm thấy rất thú vị.


            Lão tổ không tiếp tục nói nữa, hai chúng tôi đều ngước đầu, chuẩn bị lại chợp mắt một hồi, kỳ thực tôi biết lão tổ không cần ngủ, hắn không phải nhân vật tầm thường, hắn không cần ăn cơm, không cần ngủ.


            Ngay ở lúc tôi nhắm mắt lại ngủ, bỗng nhiên trên xe bay tới một mùi thuốc lá nồng nặc.


            Loại mùi này tôi có chút quen thuộc đồng thời cũng cảm thấy có gì đó không đúng.


            Là mùi thuốc lá khẳng định không sai, nhưng trong mùi thuốc lá này tựa hồ có mùi khác, trong lòng tôi nghĩ, đây là xe công cộng a, ai chạy đến trên xe buýt hút thuốc lá?


            Tôi đứng lên quay đầu nhìn xung quanh , một người đàn ông tóc húi cua ngồi ở phía trước đang nhàn nhã lắc lư chân bắt chéo rút ra thuốc lá điện tử.


            Bởi đây là xe công cộng loại nhỏ vùng xa xôi đừng nói là hành khách, tài xế đều mang đầu thuốc hút.


            Có điều hành khách trên xe không ai oán giận, phụ nữ trẻ em cũng là dáng vẻ một mặt không sao cả tựa hồ đang ở trên chiếc xe buýt này, chuyện như vậy liền sớm thành bình thường rồi.


            Bên trái vị hành khách kia ngồi một ông lão, bên phải cũng ngồi một ông lão, có điều hai ông lão này, một hói đầu, một không hói đầu.


            Mặt khác hai ông lão, giờ khắc này cũng là ngậm thuốc lá, dáng vẻ một mặt thảnh thơi, trong lòng tôi nghĩ quả nhiên là ba cây tẩu hút thuốc phiện ngồi đều ngồi cùng một chỗ.


            Vào thời khắc này, lão tổ híp mắt nhỏ giọng cười nói: Trạm tiếp theo, theo ta xuống xe.


            Tôi kinh ngạc mà nói: cái gì? Trạm tiếp theo liền xuống xe? Này còn chưa tới nơi đây!


            Tôi nhìn ra ngoài cửa xe , nơi này là một mảnh đường núi vòng vèo hoang vu, phía dưới đường núi còn có một hồ nhỏ, nơi trước không thôn sau không nhà trọ, xuống xe ở đây không phải là tìm chết sao?


            Lão tổ không nói nữa, chỉ là hai tay ôm ngực, tiếp tục híp mắt ngủ.


            Nhưng vào lúc này, xe công cộng dần dần dừng lại, một xe hành khách đều đang buồn bực xảy ra chuyện gì mà lúc những hành khách này chính đang tranh luận không ngớt vậy mà cũng từng cái từng cái té ngã ở trên chỗ ngồi ngất đi.


            "Không đúng! Có người ở trên xe hạ thuốc mê!" Tôi kinh ngạc thốt lên một câu, cảm giác đại não càng ngày càng choáng.


            Một khắc ngay lúc tôi sắp ngất đi, lão tổ bên cạnh vươn tay trái ra, bấm ở trên đỉnh đầu của tôi cũng không biết ông ta bấm nơi nào, tôi không cảm thấy đau trái lại cảm thấy thần trí chậm rãi tỉnh táo, mơ hồ có loại cảm giác tinh thần thoải mái  .


            "Ba người các ngươi thật đúng là bám dai như đỉa đối phó ta một người, còn hạ thuốc mê sao?" Lão tổ ngồi ở tại chỗ, nhắm hai mắt, cười nói.


            Tôi ngẩng đầu nhìn lên, phía trước ba người kia đã đứng lên, giờ khắc này đồng thời nhìn về phía sau , ba người bọn họ kéo mặt nạ da người trên mặt ra, tôi nhìn kĩ lại hóa ra là chú com lê, ông Nhị còn có bác Hải!


            Tôi vui vẻ nói: Mọi người làm sao đến rồi?


            Lời vừa mới nói ra khỏi miệng, bầu không khí trong nháy mắt lúng túng, có thể nói, tôi câu nói này tuyệt đối là trăm phầm trăm lời thừa !


            Lão tổ giờ khắc này bóng người lóe lên, trực tiếp từ cửa xe vọt ra ngoài đứng chính giữa đường núi quanh co chấn thanh nói: đều xuống đây đi, các ngươi là từng cái từng cái lên cũng tốt, cùng tiến lên cũng được đừng chậm trễ thời gian của ta!


            Ông Nhị, bác Hải, chú com lê ba người cũng là đi xuống xe công cộng, tôi đi theo phía sau ba người lúc đến đường núi quanh co, ánh chiều tà chiếu vào trên đường núi chiếu đường núi thành một mảnh đỏ chót.


            Lão tổ đối mặt chúng tôi quay lưng nắng chiều, sắc mặt rất là âm u.


            Nhưng vào lúc này, lão tổ nhìn tôi một cái nói: Như cũ, ngươi đứng qua một bên, đừng một hồi thương tới ngươi.


            Ông Nhị cũng nhỏ giọng nói: đứng xa một chút, lần này chúng ta muốn quyết một trận sống chết với lão tổ.


            Tôi nói: đừng, mọi người có lời gì hảo hảo nói, không cần thiết liều chết!


            Không chờ tôi nói xong, ông Nhị ba người liền đi về phía lão tổ đón ánh chiều tà, sắc mặt ba người bị chiếu thành màu ánh vàng.


            Tôi  đứng ở giao lộ đường núi quanh co, trên đỉnh đầu chính là một khối nham thạch lồi ra như tạo hình miệng hổ đứng ở bên trong cảm thấy rất là âm u nhưng bọn họ mấy cái đều không để tôi đi ra.


            Tôi rất xoắn xuýt, tôi thật sự rất muốn khuyên bọn họ không cần đánh.


            Thế nhưng, ông Nhị đã từ trong lòng cầm ra một viên thuốc, một viên thuốc đỏ tươi, giờ khắc này ngửa cổ dùng sức nuốt khô xuống.


            Chú com lê cũng nuốt một viên thuốc đỏ tươi cũng là kiên trì nuốt khô xuống.


            Bác Hải thì từ trong túi phía sau lấy ra cờ lệnh hình tam giác bốn mặt, cờ lệnh chia ra làm bốn loại màu sắc theo thứ tự là xanh đen đỏ vàng, trên cờ lệnh còn viết bốn chữ.


            Trời, đất, tướng, pháp.


            Sau khi nuốt viên thuốc ,cánh tay của ông Nhị và chú com lê nhanh chóng biến hóa có điều nơi mới bắt đầu xuất hiện biến hóa là gương mặt của hai người, mặt của hai người bọn họ bắt đầu biến đỏ.


            Đỏ liền như là uống rượu, giống như là sốt cao sau đó  trên cổ hai người bọn họ dĩ nhiên mơ hồ mọc ra vật thể hình vảy tương tự như vẩy cá .


            Bàn tay hai người bọn họ cũng nhanh chóng biến hóa như móng vuốt chim ưng , móng tay dẹp nhọn, trên đầu ngón tay rất nhiều hoa văn!


            Sắc mặt lão tổ ngưng trọng mấy phần thở dài nói: Lợi hại! Kim Lân cướp đan rồng ta đều không cách nào tìm được tung tích, các ngươi là từ đâu tìm được ?