Chuyến Xe Bus Số 14

Chương 173: tôi là một ngọn lửa




Cọt kẹt. . .


Cửa lớn lầu tháp chín tầng bị chúng tôi đẩy ra, trên đỉnh đầu rơi xuống rất nhiều tro bụi.


Trang trí trong lầu tháp rất đơn giản, chính giữa một chiếc bàn dài, hai bên mười mấy cái ghế tròn, ngoài ra liền chỉ có đồ trên vách tường hai mặt đặt vò rượu rồi.


Ông Nhị hỏi: nơi này còn có rượu?


Lão tổ nói: đã sớm bốc hơi lên sạch sẻ.


Bác Hải từ đầu tới đuôi đều có ý kiến với lão tổ ngược lại lão tổ hai người bọn họ nói chuyện bây giờ còn không biết đến tột cùng ai đúng ai sai, hắn giờ khắc này hỏi lão tổ: nếu như chúng ta đều chết ở núi Thiên kia còn làm sao tìm kiếm kinh Nhân vương?


Lão tổ sững sờ, quay đầu lại, nói: chúng ta đều chết ở đây như thường có thể tìm kiếm kinh Nhân vương, vấn đề là vĩnh viễn cũng không thể lại đi ra, hiểu không?


Vẻ mặt trên mặt bác Hải rất nghi hoặc, bác ấy rõ ràng không hiểu.


"A Bố chết rồi, cậu ta bây giờ xem ra tuy rằng sống rất tốt nhưng cậu ta nhất định đi không ra ranh giới núi Thiên, đi ra phạm vi núi Thiên , cậu ta liền chắc chắn phải chết. Bởi vì cậu ta nguyên bản liền đã chết rồi. Cậu ta bây giờ chỉ là bởi vì sức mạnh thần bí trong núi Thiên cân bằng ý niệm của cậu ta ."


Ý trong lời nói của lão tổ, tôi hiểu.


Nếu như tình huống nguy cấp, chúng tôi đều sẽ chết ở chỗ này, loại chết này là chân chính chết đi! Nhưng sau khi chúng tôi chết rồi, tạm thời ý niệm sẽ không tiêu tan mà sẽ như là một người sống tiếp tục sinh hoạt nhưng chúng tôi không cách nào rời đi núi Thiên.


Bị vây ở núi Thiên, vĩnh viễn không thể đi ra ngoài , tôi cảm thấy này so với chết càng đáng sợ. Bây giờ suy nghĩ một chút lão tổ nói rất có đạo lý, liền xem lúc rời đi, mắt quỷ có cho tôi cơ hội hay không .


Mắt quỷ nếu cho tôi cơ hội, để tôi nhặt về thân thể, vậy tôi ra núi Thiên còn có thể sống. Mắt quỷ nếu không cho tôi cơ hội, ra núi Thiên chính là lúc tôi Lưu Minh bố vĩnh viễn nhắm hai mắt lại.


"Nơi này có củi khô, nhóm một đống lửa chứ?" Chú com lê nhìn thấy củi gỗ đặt trong góc của gian nhà hỏi mọi người.


Lão tổ nói: bên kia có than lò có thể nhóm lửa , mọi người đun ít nước, ăn chút gì đi.


Giờ khắc này sắc trời dần dần sáng lên, mọi người cũng đều có chút đói bụng, trước khi ăn, mọi người ngồi vây quanh trước bếp lò, vừa sưởi ấm vừa quan sát trang trí trong tầng lầu này.


"Đừng xem, nơi này trước kia là toà miếu lạt ma (thầy tu ở Tây Tạng ), hiện tại lão lạt ma chết rồi, không có người nối nghiệp, vì lẽ đó toà lầu tháp chín tầng này liền bỏ không." Lão tổ xem chúng tôi trước sau nghi hoặc, lạnh nhạt nói một câu.


"Nha, như vậy ?" Không ai phản ứng lão tổ, chỉ có bản thân tôi tiếp một câu .


Trong phòng rất yên tĩnh. Chỉ có tiếng đồm độp phát ra sau khi củi gỗ cháy cũng chính là vào lúc này, bỗng nhiên cửa lớn lầu tháp chín tầng bị người gõ vang.


leng keng leng keng leng keng. . .


leng keng leng keng leng keng. . .


Nghe tới, như là dùng khớp ngón tay nhẹ nhàng gõ cửa, âm điệu rất bằng phẳng, có thể rõ ràng từ trong âm điệu cảm giác được người này không phải người nôn vội.


Chúng tôi năm người liếc mắt nhìn nhau, ai cũng không rõ ràng trong đất hoang vu này còn sẽ có người sống khác?


Lão tổ híp mắt, nhỏ giọng nói một câu: nếu như không ngoài dự đoán của ta, hẳn là lão Lạt Ma trở về.


Lời nói này chúng tôi đồng thời sững sờ. Lão tổ không phải mới vừa nói lão Lạt Ma đã chết rồi sao? Hiện tại lại nói lão Lạt Ma trở về?


Tôi vội vàng chạy tới, mở cửa vừa nhìn, đúng như dự đoán, cửa đứng một người mặc áo bào dài màu đỏ sẫm đỉnh đầu đội mũ như mào gà, đứng ở cửa, một tay hành lễ nghi với tôi (chắp một tay để chào theo kiểu Phật).


"Này. . ." Tôi có chút nói năng lộn xộn, nhìn về phía Lạt Ma kia, tuổi ông ấy đại khái bảy mươi, tám mươi tuổi, nếp nhăn trên mặt rất sâu, nhưng vẻ mặt rất hiền lành.


Sau khi lão Lạt Ma nhìn thấy tôi , rất ôn hoà nói một câu: Xin chào, ta là Bố Lạp Đa Mục, tiện cho ta vào sao?


Tôi vội vàng dịch thân thể nói: cao tăng, mời ngài.


Lão tổ cùng Bố Lạp Đa Mục thật xa liếc mắt nhìn nhau, hai người đều nở nụ cười, lão tổ trước tiên nói: nhiều năm như vậy, ông đều đi đâu rồi?


Lão Lạt Ma hai tay chắp trước ngực, hành lễ nghi với mọi người, lúc này mới mỉm cười nói: Sự rộng lớn của núi Thiên, to hơn thiên hạ, tôi vẫn du lịch trong núi Thiên.


"Vậy giao ước của chúng tôi còn có hiệu sao?" Lão tổ hỏi.


Lão Lạt Ma nói: đương nhiên là có hiệu.


Mọi người choáng váng, hai người liền giống như là nói bí hiểm (nói chuyện khó hiểu, k rõ ràng) , ngươi một câu, ta một câu, sau khi tôi khép cửa phòng lại , chúng tôi sáu người lúc này mới lại lần nữa ngồi xuống quay chung quanh cạnh lò lửa.


Lão Lạt Ma liền ngồi ở bên cạnh tôi, tôi hỏi ông ấy: cao tăng, ông mặc ít như thế, không lạnh sao?


Cánh tay ông ấy cũng lộ ra ngoài, xem ra đã lạnh đến đỏ chót một mảnh. Lão Lạt Ma ngửa đầu mà cười, nói với tôi : đưa tay qua đây.


Ông ấy vươn tay mình ra, ra hiệu tôi sờ ,trong nháy mắt tôi sờ lên chỉ cảm thấy phỏng tay !


"Oa! Nóng như vậy!" Tôi rút tay lại không ngừng mà thổi hơi lên ngón tay .


Lão Lạt Ma vỗ vỗ bờ vai của tôi nói: ta không tính nóng, ngươi mới là một đám lửa, chỉ cần ngươi kiên trì niềm tin và tín ngưỡng của mình, ngọn lửa này liền có thể vĩnh viễn không diệt.


Lão Lạt Ma giống như là muốn ám chỉ gì với tôi nhưng lời nói không nói rõ ràng như vậy.


Lúc ăn cơm, tôi cố ý lấy một bát mì thịt bò cho lão Lạt Ma , lão Lạt Ma vô cùng cảm kích, hai tay chắp trước ngực vẫn bày tỏ cảm ơn với tôi.


"Lão bằng hữu (bạn cũ), vật kia vẫn còn chứ?" Mới vừa cơm nước xong, lão tổ liền bất thình lình hỏi một câu.


Sắc mặt lão Lạt Ma luôn hòa ái bỗng nhiên có chút biến dạng, nhưng một lát sau một lần nữa hiện ra nụ cười, ông ấy gật đầu nói: vẫn ở đó.


"Vậy ta có thể lấy đi sao?" Lão tổ hỏi.


Lão Lạt Ma suy nghĩ một chút nói: ta trước đi xem xem, các ngươi hơi ngồi chốc lát.


Dứt lời, lão Lạt Ma đi về phía lầu hai, ông ấy đi rất quả đoán, rất kiên nghị, vừa nhìn liền biết quanh năm sống ở đây, đối với này rất quen thuộc.


Chờ lão Lạt Ma đi rồi, tôi vội vàng hỏi lão tổ: Ông ấy không phải đã chết rồi sao?


Lão tổ gật đầu nói: ta chưa nói ông ấy là người sống.


"Nhưng ông ấy không khác người sống chút nào!" Tôi lại hỏi.


Lão tổ nói: đây chính là sức mạnh thần bí trong núi Thiên , người tới hang rồng núi Thiên, trên căn bản chắc chắn phải chết, nếu may mắn tìm tới kinh Nhân vương, hoặc là may mắn được mắt quỷ giúp đỡ, rời đi núi Thiên cũng có thể sống nhưng nếu như không có vận may bậc này cũng chỉ có thể cả đời lưu lại trong núi Thiên rồi.


Chú com lê vừa nghe, vỗ bàn một cái nói: mịa nó! Này. . .


"Hừ, từng nói hai lần với các ngươi rồi là các ngươi nhất định phải đến, đồ đệ của ta có mắt quỷ không có nghĩa là các ngươi cũng có mắt quỷ, từng cái từng cái khoe tài năng gì?"


"Không nói những cái khác, nếu như mắt quỷ thật sự giúp tôi , tôi sẽ không để cho mọi người chết ở núi Thiên ,lúc chúng ta tới mấy người, lúc đi cũng phải là mấy người, một đều không thể thiếu!" Tôi kiên định nói với mọi người.


Nói như vậy cũng không phải là ổn định lòng quân ,trong lòng tôi chính là nghĩ như vậy.


"Được rồi, đều ăn no, tùy tiện tìm một chỗ, trải túi ngủ nghỉ ngơi một hồi đi." Lão tổ vung tay cũng không quản mọi người, giờ khắc này liền đứng ở bên cửa sổ lầu tháp tầng một từ trong khe hở nhìn ra phía ngoài.


Tôi cũng theo lão tổ đi qua, nhìn về phía bên ngoài.


Giờ khắc này, tôi thừa dịp mọi người không chú ý, nhỏ giọng hỏi một câu: Lão tổ, ông cho tôi ăn một ngón tay kia là thứ gì?


Lúc nói lời này, tôi cố ý liếc mắt nhìn ngón trỏ tay trái của lão tổ, giờ khắc này nhìn qua hoàn hảo không chút tổn hại.


Lão tổ nói: chính là một miếng thịt trên người ta.


"Ông cho tôi ăn thịt của ông làm gì?" Mới vừa ăn cơm no, tôi mơ hồ có loại cảm giác buồn nôn, ăn thịt người? Lão tổ không nói rõ khiến tôi buồn nôn.


Lão tổ thở dài, hỏi tôi muốn một điếu thuốc nói: bởi vì ta rất có thể sẽ chết ở núi Thiên, thể chất của ta không giống với các ngươi , ta nếu chết các kiếp không sống được vì lẽ đó ta truyền bản lĩnh của ta cho ngươi một chút.


"Trong một ngón tay có bản lãnh gì?"


"Sau đó ngươi sẽ biết ."


Lão tổ nhìn dáng dấp không muốn nói chuyện, không biết là trong lòng phiền muộn, vẫn là nhớ đến thứ mà lão Lạt Ma nói tới, tôi nói: Lão tổ, ông đi nghỉ ngơi một hồi đi, chờ cao tăng xuống, tôi gọi ông là được.


Lão tổ lắc lắc đầu, vẫn là đầy mặt phiền muộn.


Tôi phát hiện trước lúc tiến vào núi Thiên ,lão tổ một mặt bày mưu nghĩ kế, dáng vẻ định liệu trước (tính trước mọi thứ), sau khi tiến vào núi Thiên, lão tổ trở nên rất là phiền muộn, hơn nữa trên mặt thường thường treo rất nhiều vẻ mặt bất đắc dĩ. Hắn phản ứng này khiến tôi không khỏi nhiều hơn mấy phần sợ hãi đối với hang rồng núi Thiên .


Tôi châm một điếu thuốc, đứng cửa sổ đang chậm rãi hút bỗng nhiên từ khe hở cửa sổ nhìn thấy bên ngoài trong mặt tuyết kéo dài ngàn dặm xuất hiện một Lạt Ma mặc áo bào dài màu đỏ sẫm, đầu đội mũ mào gà .


Vội vã móc ra ống Nhòm, tôi nhìn kĩ lại, đây không phải lão Lạt Ma vừa nãy nói chuyện với tôi sao? Ông ấy không phải lên lầu sao? Ba mặt lầu tháp chín tầng này treo trên sườn dốc, nơi duy nhất có thể xuống lầu chỉ có cửa lớn cạnh chúng tôi, ông ấy là làm sao đi ra ngoài ?


Tôi vỗ vỗ lão tổ, cẩn thận hỏi: Lão tổ, trong núi Thiên này đến tột cùng có mấy Lạt Ma?