Chuyến Xe Bus Số 14

Chương 178: Xác chết tỉnh




Tôi vừa nghe lời này, suýt chút nữa không nhịn được bật cười, lão tổ giả này thật sự coi tôi là trẻ con ba tuổi.


       Tôi khờ, tôi  biết nhưng còn không có ngốc đến mức độ như thế này.


       "Tôi là tới lấy hỏa liên , không phải đến làm Jesus cứu người ,lão tổ, ông đừng cản tôi." Tôi không muốn lãng phí thời gian, lập tức nói một câu liền muốn chuẩn bị ra tay.


       Lão tổ vội vã đưa tay nói: đừng nhúc nhích!


       "Ông đến cùng nghĩ làm gì!" Tôi  có chút nổi giận, bởi vì dáng dấp lão tổ của hắn dù sao tôi cũng hô qua một câu sư phụ, không thể quá vô lễ, nhưng hắn vẫn cản trở tôi như thế khiến tôi  có chút không vui rồi.


       Lão tổ đứng tại chỗ, nói với tôi : ngươi nhất định phải tin tưởng ta! Nếu như ngươi nhỏ máu lên hỏa liên, chắc chắn phải chết, đây là thử thách mà hỏa liên đối với muôn dân , nếu là ngươi không để ý người khác chết sống, trực tiếp lấy đi hỏa liên, như vậy hỏa liên sẽ nhận định ngươi người này vô đức (không có lòng). Vô đức liền không có tư cách nắm giữ sức mạnh mắt quỷ. Ngươi sẽ vĩnh viễn tử vong chết ở núi Thiên !


       Giọng điệu nói chuyện của lão tổ có chút nhanh, tôi đứng trên đài đá, híp mắt nhìn về phía hắn, trong bóng tối tôi cũng không thấy rõ hắn, không biết lão tổ trên mặt đến tột cùng là vẻ mặt gì.


       "Vậy tôi nếu như thế nào cũng phải nhỏ máu lên hỏa liên đây?" Tôi lạnh giọng nói.


       "Ngươi nghe lời của ta!" Lão tổ câu nói này, rõ ràng đều là cắn răng nói ra được, tôi có thể từ trong giọng nói của hắn cảm nhận được, hắn đã cuống lên!


       Tôi  nói: được rồi, chúng ta cũng đừng giả bộ nữa, vừa nãy ở bên trên, ngươi đã nói với tôi, xuống dưới mặc kệ gặp phải ai đều là giả ,ngươi tuy rằng có khuôn mặt lão tổ nhưng ngươi không phải lão tổ.


       Lúc nói chuyện, tôi lặng yên không một tiếng động dùng dao găm cắt vỡ ngón tay mình để tránh khỏi lúc phát sinh tranh đấu mang tới không tiện, tôi chỉ là cắt   một vệt nho nhỏ chỉ cần có thể ép máu ra liền được.


       Nhưng ở đáy hố sơn động yên tĩnh này, trên dao găm có ánh sáng lạnh, thứ hai lúc cắt vỡ ngón tay dĩ nhiên cũng truyền đến một tiếng dao găm cắt vào thịt nhỏ bé.


       Tôi cảm nhận được máu tươi chính đang ngưng tụ ở đầu ngón tay ,khi ngưng tụ thành to bằng đậu tương liền có thể rơi xuống. Giờ khắc này tôi đã rủ ngón tay xuống nhắm ngay hỏa liên, mắt thấy máu tươi liền muốn nhỏ xuống.


       Lão tổ cắn răng, cả người như một cơn gió, phút chốc chạy như bay đến bên cạnh bệ đá hỏa liên nâng lên một bộ thi thể, mạnh mẽ đập về phía tôi.


       Chẳng biết vì sao ,lão tổ võ công cao như thế ,hành động nhạy bén như vậy , hắn lại không tự mình lên bệ đá, mà là dùng xác chết nện tôi.


Một xác chết này nằm ngang nện ở trên người tôi , va đến bịch một cái, tôi trực tiếp bay ngược ra ngoài còn giọt máu vừa khéo từ đầu ngón tay lăn xuống cũng vừa hay nhỏ ở trên trán bộ thi thể kia  .


       Tôi nắm chặt dao găm, lớn tiếng mắng: mẹ kiếp ! Ông đến tột cùng là ai? Ông ngăn cản tôi lấy hỏa liên đến tột cùng có mưu đồ gì !


       Lão tổ cũng nổi giận, lớn tiếng mắng: mẹ kiếp ! Lão tử là sư phụ của ngươi! Ta không ngăn cản ngươi trước tiên lấy hỏa liên, là đang cứu ngươi!


       Hai chúng tôi giằng co, bên lão tổ kia từng nói, vô luận như thế nào hắn đều sẽ không xuống dưới, nói cách khác, lão tổ là sẽ không giúp tôi mà trước mặt lão tổ này nhất định là giả!


       "Ông tốt bụng cứu tôi ? Vậy được, tôi biểu thị rất cảm kích, tiếp đó ông không phải cứu tôi, không cần quản tôi , OK?" Tôi nói xong với lão tổ , đang muốn đi về phía bệ đá, đột nhiên, trong đáy hố yên tĩnh này truyền đến một trận thanh âm khác thường.


       "Khặc. . . Khặc. . ." Tiếng ho!


Tiếng ho này không phải là tôi phát ra, mà thể chất lão tổ cũng chưa bao giờ sẽ mắc bệnh , tiếng ho này cũng khẳng định không phải là hắn phát ra, nếu như không phải hai chúng tôi còn có thể là ai?


       Tôi liếc nhìn bốn phía , lúc nhìn thấy những xác chết ngang dọc tứ tung nằm trên đất  kia, trong lòng giật mình, vội vã nhìn về phía xác chết vừa nãy nhiễm phải giọt máu kia của tôi.


       Đó là một bộ nữ thi, đại khái cũng liền hơn hai mươi tuổi, máu của tôi nhỏ ở   trên mặt của cô ấy khiến sắc mặt cô ấy xem ra càng hồng hào, giờ khắc này trước ngực cũng rõ ràng một lên một xuống, hô hấp rất có tiết tấu.


       Lòng tôi nghĩ: nữ thi này sẽ không phải sống lại chứ?


Lão tổ nói: hiện tại liền không sao rồi ,những thi thể này vừa nãy cũng không phải là người chết, mà là tỉnh thi, bây giờ đối với thân phận của bọn họ mà nói, mới có thể dùng người chết mới thay thế được.


       Máu tươi nhỏ ở trên người những thi thể này, bọn họ cũng không có xuất hiện xác chết vùng dậy trong tưởng tượng cũng không có nhào lên cắn người, tôi hơi có chút an lòng, giờ khắc này hỏi: vậy ông đến tột cùng là ai?


       "Ta là lão tổ! Là sư phụ ngươi!" Lão tổ cắn răng lại có chút nổi giận.


       Tôi lắc đầu kiên định  nói: không cần bởi vì ông đã cứu tôi hoặc là tạm thời lừa tôi liền vọng tưởng để tôi coi ông thành lão tổ chân chính ,lão tổ chân chính giờ khắc này liền ở trên hố, hắn là sẽ không xuống dưới.


       Lão tổ đối diện trực tiếp tức đến nở nụ cười.


Hắn nói: ngươi là đầu đất sao? Lão tử dẫn ngươi từ lầu tháp chín tầng, giẫm lên tuyết đọng sâu đến đầu gối đi tới trong thung lũng hỏa liên, trước khi vào sơn động, ta từng nói với ngươi, để ngươi không cần nghĩ chuyện khi còn bé, để ngươi không cần nghĩ loạn, ngươi còn nhớ sao?


       Tôi sững sờ, nghĩ thầm việc này đúng là lão tổ hai chúng tôi trải qua, tôi  nói: nhớ ,nhưng tôi sau đó vẫn là nghe thấy tiếng còi xe oto khi còn bé sau đó ông tát tôi    một cái kéo tôi từ trong ảo giác ra.


       Lão tổ lắc đầu, khuôn mặt nghiêm cẩn  nói: một cái tát kia, không phải ta tát.


       Cái gì! ?


       Tôi trừng mắt đứng tại chỗ khó có thể tin, tôi thậm chí cảm thấy hô hấp đều có chút dồn dập.


       Tôi vội vã hỏi: vậy rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Là ai đánh tôi  ?


       Lão tổ nói: trước khi vào sơn động, ta cảnh cáo ngươi không được nghĩ chuyện khi còn bé , sau khi mới vừa vào sơn động , ngươi hô ta một câu lão tổ, chờ lúc ta quay đầu lại nhìn đã không tìm được ngươi! Ta cũng là tìm kiếm đã lâu mới dám xuống.


       Lông tơ cả người tôi đều dựng lên, tôi cảm thấy thế giới này thật là quỷ dị, nếu như trước mặt lão tổ này là thật, nói cách khác, trước khi vào sơn động, lão tổ đi cùng với tôi đúng là thật .


       Mà sau khi vào sơn động , tôi nghĩ tới chuyện khi còn bé đột nhiên liền tiến vào trong ảo giác, hết thảy nhìn như là cảnh tượng chân thật kỳ thực đều là ảo giác ,lão tổ lôi tay tôi ở trong sơn động vẫn đi về phía trước kia, là giả , là ảo giác tát tôi  một cái kia cũng là ảo giác, lão tổ chân chính ở trong nháy mắt cùng tôi vào sơn động  liền cùng tôi tách ra!


       Lúc tôi sắp xuống đáy hố ,lão tổ kia nói với tôi : nhớ kỹ mặc kệ ngươi thấy ai, đều là giả, ta là sẽ không xuống .


       Bây giờ suy nghĩ đây hẳn liền là lão tổ giả kia cố ý mà thôi, bởi vì hắn chính mình chắc chắn sẽ không xuống đáy hố đi tìm chết, thứ hai, hắn còn nghĩ lại hãm hại tôi một lần, để lúc tôi bị lão tổ chân chính tìm được vẫn cứ tin chắc lão tổ chân chính nhưng thật ra là giả.


       "Lão tổ, ngươi đồ đệ Hải Đại Phú chết rồi, nên làm sao cứu?" Tôi bất thình lình  hỏi một câu.


       Lão tổ ngẩn ra, lập tức nói: ta chỉ có một khai sơn (đại đồ đệ) đóng cửa (đệ tử cuối cùng) đệ tử chính là ngươi, còn Hải Đại Phú ta không quen biết, có điều đúng là có một sư điệt đã chết rồi, tên là Hải Đại Thành.


       Tôi  đây mới vững tin, trước mặt lão tổ này mới là thật !


       Lão tổ thả tôi  xuống kia kỳ thực mới là giả!


       Tôi xông tới, liền vội vàng hỏi: Lão tổ, chuyện này rốt cuộc là như thế nào?


Lão tổ nói: Nhớ tôi từng nói với ngươi bảy khó tám khổ hay không ? Đây chính là sức mạnh của núi Thiên thử thách ngươi, ngươi trải qua chính là đệ nhất khổ, sinh!


       "Nha, vì lẽ đó tôi nghĩ tới chuyện khi còn bé?"


       "Đúng!"


       Không chờ tôi nói tiếp, lão tổ lại nói: Trước khi vào động ta nhắc nhở ngươi không được nghĩ chuyện khi còn bé nhưng nguồn sức mạnh này hẳn là ngươi không cách nào chống cự , ngươi trong đầu cưỡng ép nhớ lại chuyện khi còn bé , ở trong nháy mắt, cảnh tượng chu vi tuy rằng không thay đổi, người lôi kéo tay ngươi tuy rằng vẫn là ta nhưng đã không phải là ta chân chính đó chỉ là ảo giác.


       Tôi vỗ trán một cái, nghĩ không trách tôi không nhìn thấu đó là ảo giác bởi vì nguyên nhân rất phức tạp.


Một trong số đó, trong sơn động rất tối, tôi đại não đột nhiên choáng cũng không biết chu vi có biến ảo cảnh tượng hay không .


       Thứ hai, trước khi tiến vào ảo giác, lão tổ lôi kéo tay tôi , sau khi tiến vào ảo giác vẫn là có một lão tổ kéo tay tôi .


       Nói cách khác, tiến vào ảo giác chỉ là chuyện trong nháy mắt, trước trước sau sau trong nháy mắt này, những cảnh tượng kia và nhân vật hoàn toàn đều không biến hóa, vì lẽ đó tôi không nhận ra.


       "Lão tổ, vậy là ông làm sao tìm được nơi này ?" Tôi lại hỏi một câu.


Lão tổ nói: ta biết lão tổ giả nhất định muốn dụ dỗ ngươi trước tới bệ đá hỏa liên may là ta ở trước khi ngươi nhỏ máu chạy tới nơi này, nếu không, liền muốn hỏng đại sự.


       "Làm sao vậy?"


       Lão tổ chỉ vào mấy chục bộ xác chết ngang dọc tứ tung nói: ngươi tỉ mỉ xem xem trên người những thi thể này có chỗ quỷ dị gì?