Chuyến Xe Bus Số 14

Chương 32: Lời tiên đoán chết chóc




Trên tờ giấy, ngay ngắn chỉnh tề viết như vậy một câu.


"Làm băng thi rơi lệ, cá vàng bơi ngược, lúc máu nhuộm mây xanh, ngươi chính thức đi hướng cái chết."


Tay tôi run lên, cả người tóc gáy đều dựng lên, Cát Ngọc tối hôm nay liền từng ở trước mặt ta gào khóc, nàng không có tim, chẳng lẽ không đúng xác chết sao?


Như vậy, chính là câu nói đầu tiên trên tờ giấy nói tới , băng thi rơi lệ!


Mà này cá vàng bơi ngược, tôi nghĩ không rõ, cá sẽ bơi ngược sao? Tôi xưa nay chưa từng thấy, cũng không biết cá gì lại sẽ bơi ngược, bởi vì...này hoàn toàn trái với định luật sinh vật.


Bên trong sinh vật biển, duy nhất có thể nói bơi ngược , cũng chỉ có con đỉa , có lẽ con đỉa cũng không phải thật sự là bơi ngược, mà là sau khi hút xong máu người, sau này co thân thể của mình, cho nên mới có lời giải thích con đỉa bơi ngược.


Còn cuối cùng máu nhuộm mây xanh, tôi càng là nghĩ không thông, đám mây bay ở trên chín tầng trời, làm sao có khả năng nhiễm phải máu tươi?


Có câu nói gọi là máu nhuộm nửa bầu trời, này nói ý là chiến tranh cướp bóc , sinh linh đồ thán, toàn bộ thiên hạ đều nằm ở trong nước sôi lửa bỏng, kết hợp trạng thái cuộc sống bây giờ, điều này hiển nhiên chắc là không biết xuất hiện, như vậy, này máu nhuộm mây xanh rốt cuộc là ý gì?


Chẳng lẽ, này mây xanh đại biểu không phải đám mây, mà là quần áo? Tỷ như hát hí khúc áo dài diễn kịch ? Nhưng tôi rỗi rãnh không có chuyện gì mặc cái gì áo kịch?


Tôi đầu óc lại loạn , giờ khắc này tôi nghĩ tới tờ giấy thứ nhất lúc trước đặt ở trong túc xá của ta, trên tờ giấy nói, chuyến xe bus số 14 tôi nhất định phải lái, nếu như tôi đi rồi, liền từ linh hồn của tôi lái.


Từ trên nội dung của tờ giấy thứ nhất nói tới đến xem, chí ít người thả tờ giấy này, hay hoặc là cái này quỷ, còn không có dự định giết ta .


Nhưng này tờ thứ hai sẽ không giống nhau, lề trên , tỏ rõ chính là nói cho ta biết, ly chết không xa.


Nghĩ tới đây, tôi cả người cả kinh, lập tức đưa tay như điện, sờ về phía lồng ngực của mình!


Cát Ngọc sớm lấy đi trái tim của tôi, lẽ nào nàng đã dự liệu được có người muốn hại tôi sao? Vì lẽ đó cầm đi trái tim của tôi, thay tôi bảo quản?


Còn có bác Hải, đến tột cùng là thật là xấu, là giúp ta vẫn là giết ta ?


Vấn đề này vừa mới nổi lên, ta lập tức lắc đầu phủ định, mặc kệ bác Hải có phải là giúp tôi , nhưng khẳng định không phải muốn giết ta, nếu như muốn giết tôi, ở buổi tối ngày hôm ấy Lamborghini muốn đâm chết ta, bác căn bản sẽ không quản ta, để ta tùy tiện đi chết là tốt rồi.


Ta lại từ đầu bắt đầu nghĩ, thời điểm cho ta tờ giấy thứ nhất , còn không có dự định giết ta , nhưng tờ thứ hai, liền chuẩn bị giết ta rồi.


Như vậy, trong khoảng thời gian xuất hiện tờ giấy thứ nhất cùng xuất hiện tờ thứ hai này, nhất định là ta làm cái gì không nên làm chuyện, đắc tội rồi đứng phía sau khống chế hết thảy quỷ!


Ta cẩn thận ngẫm lại bản thân quãng thời gian này đã làm những chuyện gì, ngoại trừ đi nhà bà Phùng, những khác vẫn đúng là chưa từng làm cái gì.


Run lên trong lòng, ta cả kinh nói: lẽ nào cái kia ở sau lưng thao túng hết thảy quỷ, là bà Phùng?


Bác Hải đã nói, bà ta không phải người cũng không phải quỷ, có thể xem bà ta như là cái gì, bác Hải cũng không nói cho ta biết, đây thật là để ta khổ não chết rồi. 


Trong lòng vô cùng nghi hoặc, buổi tối ngày thứ hai, tôi sớm đi tới quán hải sâm này, bất quá tôi không phải đi vào bằng cửa trước, mà là đi cửa sau. Một tiểu đầu bếp đang lén lút hút thuốc thấy tôi, sợ hết hồn, nhưng vừa nhìn không phải lãnh đạo, cũng không cho là đúng rồi. Tôi đi tới, cười đưa lên một điếu thuốc lá ngon, nói: anh bạn, chúng ta đây có còn tuyển học việc hay không ? Hắn vừa nhìn hộp thuốc lá trong tay tôi , cũng biết là thuốc lá ngon, cười hì hì tiếp được, nói: tuyển a, vẫn đang tuyển đây, ngươi tìm bếp trưởng đi, ở phía trong đấy. Ta nói được, không vội , tôi cũng rút điếu thuốc. Châm một điếu thuốc, tôi cười hỏi: anh bạn a, phía sau hành lang này , mùi máu tanh như vậy đậm, đều là phóng vật gì a? Cậu học việc xua tay chặn lại, khinh thường nói: đều là chút ếch trâu gì đó, thời đại này, luôn có người muốn ăn điểm món ăn dân dã. "Máy làm đá cũng ở đây sao? Cảm giác lạnh lẽo." Tôi xoa xoa cánh tay của mình, bởi vì cửa sau hành lang này, xác thực lạnh. Cậu học việc nói: đúng vậy, máy làm đá ở gian nhà đằng trước, bên cạnh gian nhà là nơi vứt khối băng không dùng nữa. Vừa nghe đến khối băng không dùng, tôi lập tức một cái giật mình, nhưng trong lòng nghĩ hay là không muốn hỏi quá gấp, bèn rít hai hơi,trước khi cậu học việc đi, tôi cười hỏi: khối băng vứt đi trực tiếp liền ném a? Cậu học việc sững sờ, nói: đúng vậy, không ném xuống làm gì? Có điều khối băng nhà hàng chúng ta, buổi tối mỗi ngày đều sẽ bị một bà lão lôi đi, cũng không biết bà ta dùng khối băng làm gì, mỗi ngày đều lôi đi một sọt to. Hắn đương nhiên không biết bà Phùng dùng khối băng là tới làm gì, đó là dùng đến ướp lạnh xác chết của Cát Ngọc . Bấm đốt ngón tay tính thời gian, cảm giác bà Phùng sắp mau tới , tôi đi vào bên trong phòng bếp , tìm được rồi bếp trưởng, nói tôi nghĩ ứng tuyển làm đầu bếp. Sau khi đầu bếp trưởng mang theo tôi tiến vào văn phòng sau phòng bếp, trong lòng tôi vui vẻ, nghĩ cơ hội tới! Bởi vì trong bếp, đâu đâu cũng có mùi món ăn , mùi gia vị , chỉ có trong phòng làm việc sạch sẽ một chút, mà này mấy máy camera cũng đều đặt ở trong phòng làm việc, lúc đầu bếp trưởng đi vào, bà Phùng vừa vặn cũng từ cửa sau đi vào, tôi từ trong camera nhìn rõ rõ ràng ràng. Đầu bếp trưởng nói: Tiểu tử, ngươi trước tiên điền một phần CV, một lúc nữa giao cho ta. Nói xong, đầu bếp trưởng lắc lắc cái mông to liền đi ra văn phòng, trong phòng làm việc ngoài ra có một vị nữ thư ký, cười cười, đưa cho tôi một cây bút. Khi tôi điền CV , mắt vẫn liếc camera giám sát, chỉ thấy bà Phùng đi vào cái phòng mà để khối băng vứt đi, bắt đầu dùng tay mò khối băng đựng trong chậu nhựa . Lúc bà đựng khối băng, cẩn thận từng li từng tí, hơn nữa tận lực chọn những khối băng hơi chút sạch sẽ , nhìn đến đây, hốc mắt của tôi không tự biết mà rơi nước mắt. Một bà lão yêu con gái mình tha thiết , khi con gái chết đi rồi, còn bảo tồn xác chết của con gái, bà tuổi lớn như vậy, không có tiền mua những khối băng mới , cũng chỉ có thể lôi đi khối băng vứt đi trong nhà hàng , nhưng những khối băng vứt đi này, mùi cá quá nồng, bà Phùng biết, con gái thuần khiết như ngọc của mình, sẽ nằm trên những khối băng này , vì lẽ đó, bà chọn rất tỉ mỉ, rất tỉ mỉ. . . Nữ thư ký nhìn ta một cái, đều choáng váng, nghĩ thầm điền cái CV đều có thể cảm động đến khóc , đây là bao lâu rồi không tìm được công việc? Tôi chú ý tới ánh mắt quái dị của nữ thư ký , bèn dùng ống tay áo lau khóe mắt, khi viết CV , tiếp tục quan sát bà Phùng . Bà Phùng tay phải bưng chậu, tay trái ở bên trong đống băng không ngừng mà bới , chọn lựa, bởi vì có vài khối băng đã hòa tan, vì lẽ đó tay bà Phùng , từ đầu đến cuối vẫn trong trạng thái ngâm trong nước. Khi bà Phùng chọn xong một chậu khối băng , tôi lại nhìn về tay trái của bà , vô cùng kinh hãi! Tay trái của bà, từ nhăn nheo biến thành mập mạp, nguyên bản bàn tay như móng gà , giờ khắc này mập mạp trắng nõn, như tay của người phụ nữ 30 tuổi . Bỗng nhiên trong lúc đó hiểu ra, tôi không khỏi cảm động vạn phần, bà Phùng mỗi lần từ ngoài thôn trở về, tay trái đều sẽ trở nên mập mạp, mà tay phải vẫn cứ nhăn nheo như móng gà, cũng không phải là bà dùng yêu thuật gì. Mà là tay trái của bà mò khối băng, tay phải bưng chậu nhựa, tay trái từ đầu đến cuối bị ngâm trong nước lạnh , chính là bị ngâm thành trắng bệch sưng vù! Sau đó Phùng bà về đến nhà, ngủ một giấc, ngày hôm sau, tay trái bị trương phềnh cũng lại khôi phục trạng thái nhăn nheo, đây cũng chính là khi tôi mỗi lần nhìn thấy bà Phùng lái xe ba bánh rời đi thôn Tang hòe , hai tay đều là nhăn nheo như vỏ cây, có thể sau khi lái xe ba bánh từ trong thành thị trở lại thôn Tang hòe , tay trái của bà liền trở nên trắng nõn đầy đặn. Đáng thương tấm lòng của cha mẹ trong thiên hạ! Cát Ngọc tuy rằng chết rồi, nhưng nàng vĩnh viễn sống ở trong lòng bà Phùng, tôi không biết bà Phùng còn có thể sống bao lâu, nhưng tôi biết, bà sống bao lâu, xác chết Cát Ngọc là có thể được bảo tồn bấy lâu. Hiện tại tôi xác định bà Phùng không phải cái kia quỷ, tôi mặc kệ bà đến cùng biết thuật gì của Vu Cổ (Phù thủy) , tôi đều không tin bà là một người tàn bạo ,một bà lão yên lặng vì là con gái đã chết đi kính dâng thời gian mười mấy năm, tôi không tin bà có thể xấu đến thế nào. Còn những kia con gà bà Phùng chăn nuôi trong sân , đến tột cùng là không phải đứa bé giữ cửa bốn mắt, nếu có cơ hội tôi sẽ đi nghiệm chứng , tôi cảm thấy mặc com lê đại thúc nói với tôi nói, có chút là thật, có chút là giả , đứa bé giữ cửa bốn mắt này, liền ẩn giấu ở bên trong thật thật giả giả này, để tôi không cách nào nhận biết. Ngày hôm sau, tôi cùng bác Hải đồng thời về tới thành thị, hơn tám giờ tối, tôi cùng bác Hải đồng thời đi tiệm ăn, hung hăng ăn một bữa, bác Hải ăn rất hài lòng, cũng uống rất vui, khi cơm nước no nê , bác Hải vô cùng thần bí đối tôi nói: tiểu tử, đêm nay khi cháu trở lại lái xe bus số 14,mở ghế lái ra, nhìn bên trong có món đồ gì. Ta cả kinh, nhìn về bác Hải , không khỏi cảm thấy ánh mắt của hắn có phần quỷ dị.