Chuyện Xưa Ở Đào Gia Thôn

Chương 157: 157: Thay Đổi Thân





Vào sau giờ ngọ ngày mùa hè ánh mặt trời tưới xuống lá cây chiếu ra những đốm sáng trên phiến đá xanh lát sân trước.

Gió mát theo sườn núi thổi tới mang theo hơi thở núi rừng, lá cây nhẹ nhàng đong đưa, ánh sáng cũng lấp lánh theo.

Xung quanh sân có rào tre, nương bên cạnh là từng bụi tường vi trút hoa xuống như thác nước.

Hoa theo gió run rẩy, mùi thơm thấm vào ruột gan.

Một đôi vợ chồng trẻ rúc vào một chỗ lẳng lặng thưởng thức cảnh vật an bình này.
Đào thị say mê nói: “Không ngờ tường vi ở đây lại nở rộ như thế, trong viện đều là mùi hoa tường vi!”
Ân Tu Trúc cười nói: “Phải, hoa ấy vừa đẹp vừa thơm, thật giống nàng!”
Đào thị cười híp mắt, từ nhỏ tới lớn nàng đã thích được khen đẹp.

Mỗi khi đeo hoa lụa hoặc mặc váy mới nàng đều phải đuổi theo mấy thằng anh hỏi “Có đẹp không? Muội có đẹp không?” và tụi nó vĩnh viễn gật đầu khen ngợi nàng.

Hiện giờ chồng cũng khen khiến lòng nàng cực vui vẻ.
Ân Tu Trúc gõ nhẹ lên trán vợ và yêu chiều gọi: “Đồ ngốc!”
Đào thị trừng mắt, không phục: “Ta ngốc chỗ nào?”
Ân Tu Trúc ôm Đào thị cười nói: “Chỗ nào cũng ngốc!”
Đào thị không phục thế là chụm năm ngón tay lại hà mấy hơi và bắt đầu cào nách Ân Tu Trúc.

Nhưng hắn căn bản không có máu buồn, nhưng vì để vợ vui hắn vấn giả vờ trốn tránh, ngượng ngùng xoắn xít đồng thời tranh thủ sờ mấy cái.
Đào thị cười khanh khách và càng cào hăng say hơn.

Ân gia ở giữa sườn núi nơi cửa thôn vì thế chẳng cần lo làm phiền hàng xóm.

Trong nhà chỉ có hai vợ chồng nên cuối cùng hai người lại lôi nhau vào trong phòng ngọt ngào một phen.
Lại nói tới Tam Bảo lúc này đã về nhà sau đó thêm mắm thêm muối tố cáo hành vi kiêu ngạo của Đào thị với bà nội.

Ai biết Lý thị lại không tức mà chỉ cười nói: “Ai u, cháu gái ngoan của ta đúng là đứa nhỏ biết giữ lễ, là bà già như ta lo lắng rồi, cứ thế quên mất quy củ lại mặt.”
Tam Bảo bất mãn nói: “Bà không thấy bộ dạng kiêu ngạo của Nữu Nữu đâu, con bé còn bắt cháu gọi nó là đại tẩu kìa!”
Lưu thị ở một bên cười nói: “Như hai đứa thì gọi là ‘thay đổi thân’, nhà mẹ đẻ nương hay nói thế.

Xưng hô quả là phiền toái!”
Tam Bảo nhảy dựng lên: “Nương, ngài đừng nói thế, thay đổi thân chính là trong nhà có người không cưới được vợ thì nhà đó lấy con gái ra đổi đó!”
Lưu thị cười nói: “Nương chỉ nói thế thôi con gấp cái gì, làm như ta lấy Nữu Nữu ra đổi lấy vợ cho con ấy!”
Vợ Tam Bảo ở bên cạnh cười nói: “Nương, đây là lần đầu tiên con nghe thấy chuyện này, rốt cuộc là thế nào vậy?”
Lưu thị còn không kịp giải thích đã bị Lý thị cướp lời: “Những nhà điều kiện kém hoặc con trai có bệnh kín không cưới được vợ thì để kéo dài hương khói thường bọn họ sẽ mang con gái nhà mình trao đổi với gia đình có hoàn cảnh tương tự! Haizzz, con trai hay con gái đều là ruột thịt, chuyện như vậy cũng là bất đắc dĩ.”
Tam Bảo cố chấp: “Nhà ta cũng không phải thay đổi thân! Tam Bảo ta không phải kẻ không cưới được vợ! Nàng nhìn ta đi, bộ dạng thì đẹp trai, thân thể lại cao lớn cường tráng, có sức làm việc.

Có cô nương nhà ai không muốn gả cho ta đâu!”
Ân thị hận liếc hắn một cái rồi phũ luôn: “Sao ta không thấy gì thế!”
Vì vậy Tam Bảo trợn mắt với vợ mình nhưng lại bị lườm lại.
Lý thị nhìn thế thì cười nói: “Được rồi, được rồi, hiện giờ hai nhà thân càng thêm thân, hai đứa nhỏ cũng vừa lòng đẹp ý khiến người làm trưởng bối như chúng ta cũng yên tâm.

Nếu Nữu Nữu đã nói ba ngày sau mới về thì chúng ta cũng mặc kệ, để tụi nó tự tận hưởng cuộc sống của mình đi thôi!”
Đào Tam gia vừa hút thuốc vừa nói: “Đại Bảo và Nhị Bảo cũng chờ Nữu Nữu về lại mặt rồi hẵng lên trấn trên!”

Đại Bảo và Nhị Bảo gật đầu thế là Đào Tam gia lại hỏi chuyện tiệm cơm.

Đại Bảo nói rất bận, năm nay thân thể Phan chưởng quầy không tốt, thường xuyên bị bệnh.

Đào Tam gia nghe xong chỉ gật đầu chứ không nói gì.
Chỗ Nhị Bảo thì thật ra lại có tin vui.

Hắn nói là Hồ sư phụ nói hắn đã có thể xuất sư nên cuối năm nay hắn sẽ về Đào gia thôn.

Bách Thảo Dược Hành bên kia cũng do con trai Lý chưởng quầy tiếp quản vì bệnh phong thấp của ông ấy ngày càng nặng.

Ông ấy được con trai đón lên huyện thành phụng dưỡng, còn dược hành thì có quản sự quản lý.
Đào Tam gia nói với Nhị Bảo: “Con dành thời gian mang vợ con đến huyện thành một chuyến.

Cha vợ con bị bệnh thì người làm con phải đi thăm.”
Tiểu Lý thị cảm kích: “Cảm ơn ông nội!”
Tới ngày thứ ba Nữu Nữu lại mặt, Lý thị tích cực thu xếp hai bàn tiệc.

Bà vẫn luôn yêu thích Ân Tu Trúc, hiện tại hắn thành cháu rể thế là bà càng đối xử với hắn thân thiết hơn.
Sáng sớm Lý thị đã phái Tiểu Ngọc Nhi và Ngũ Bảo tới Ân gia gọi người, nói là cơm sáng đã làm xong, để vợ chồng hai người rửa mặt chải đầu rồi xuống núi ăn cùng cả nhà.
Ân Tu Trúc và Đào thị đêm qua chiến đấu hăng hái nên lúc này vẫn còn đang ngủ! Không có trưởng bối quản vì thế ngày tháng của hai vợ chồng quả thực như thần tiên.
Ngũ Bảo đen mặt đứng ở cửa viện gọi rõ to: “Đại tỷ tỷ! Đại tỷ tỷ!” Hắn nhất quyết không thèm gọi anh rể.

Tiểu Hoàng Hoàng cách cánh cửa sủa ầm lên, cái đuôi lắc như điên.
Ân Tu Trúc nghe thấy tiếng thì vội đứng dậy mặc quần áo và mở cửa.

Tiểu Hoàng Hoàng lắc lắc cái đuôi thân thiết cọ chân Tiểu Ngọc Nhi và Ngũ Bảo.

Trong lúc ấy Tiểu Ngọc Nhi ngoan ngoãn chào: “Chào buổi sáng, anh rể!”
Còn Ngũ Bảo thì xụ mặt đi vào sân, căn bản không thèm nói chuyện với Ân Tu Trúc.

Thấy Đào thị đi ra hắn lập tức bày ra bộ dạng đáng thương chạy tới.

Chỉ ba ngày không gặp mà Ngũ Bảo nhớ chị đến hoảng, hắn nắm tay Đào thị không bỏ nói: “Đại tỷ tỷ, bà nội làm xong cơm sáng rồi, bà bảo tỷ qua ăn cơm đó!”
Nữu Nữu vui vẻ nói: “A! Thật tốt quá, đệ chờ một lát, để ta rửa mặt chải đầu xong là đi luôn!”
Ân Tu Trúc cười hỏi Ngũ Bảo: “Bà nội không gọi ta tới ăn à?”
Ngũ Bảo hừ một tiếng, không nói lời nào, Tiểu Ngọc Nhi thấy thế thì vội vàng nói: “Bà nội gọi tỷ tỷ và huynh cùng đi qua ăn!”
Ân Tu Trúc duỗi tay xoa đầu Ngũ Bảo: “Ông cụ non!”
Thằng nhóc kia lập tức nghiêng đầu không cho hắn xoa tóc mình.
Đào thị xoay người đến sân sau múc nước, Ân Tu Trúc cũng đi theo.

Ngũ Bảo cũng tung ta tung tăng theo sau, không rời Đào thị nửa bước, chỉ còn Tiểu Ngọc Nhi ở sân trước hái hoa tường vi chọc Tiểu Hoàng Hoàng.
Hai người rửa mặt chải đầu xong Ân Tu Trúc cầm lấy quà lại mặt đã chuẩn bị từ trước sau đó cùng mọi người xuống núi.

Tiểu Hoàng Hoàng ô ô ô muốn đi theo nhưng Đào thị nói: “Tiểu Hoàng Hoàng, ngoan ngoãn trông nhà nhé! Mày mà đi theo thì đại Hoàng Hoàng sẽ cắn mày đó!”
Thế là Tiểu Hoàng Hoàng đành tủi thân ghé ở cửa viện, bộ dạng cực kỳ đáng thương.
Tới bên ngoài Đào gia đã thấy đại Hoàng Hoàng lao tới đón.

Lý thị và mọi người nghe thấy tiếng vang cũng chạy ra cửa.


Ân Tu Trúc đưa quà thế là Lý thị cười tủm tỉm nhận lấy nói: “Mau vào đi!”
Lưu thị dựa đến gần nhỏ giọng nói với Đào thị: “Sao lâu như vậy? Có phải lúc Ngũ Bảo tới hai đứa còn đang ngủ không?”
Đào thị cười ha ha và gật đầu thế là Lưu thị duỗi tay nhẹ nhàng nhéo con gái mắng: “Làm vợ người ta rồi sao còn lười thế? Canh năm con không dậy làm việc mà ngủ tới mặt trời sáng bảnh là sao? Con không sợ thôn dân chê cười à?!”
Đào thị kéo cánh tay Lưu thị làm nũng: “Nương, trong nhà không heo cũng không gà thì con dậy sớm thế làm gì?”
Lưu thị vừa tức vừa buồn cười nói: “Chờ qua lần này hai đứa mua con heo về nuôi đi.

Gà con thì không cần nhọc lòng, nương sẽ ấp cho hai đứa một ổ!”
Đào thị gật đầu đáp: “Vâng, Ân ca ca nói muốn mua thêm hai con ngỗng để nuôi!”
Lưu thị vừa nghe thế lại mắng Đào thị: “Đã thành thân rồi sao còn gọi Ân ca ca, đến một câu tướng công con cũng không biết gọi sao?”
Đào thị vừa về nhà đã bị véo hai cái thì chớp chớp mắt, hận không thể chớp ra nước mắt, ai biết Lưu thị lại nói: “Đừng có giả vờ đáng thương trước mặ ta.

Ta còn không rõ tính con à? Trong đầu con thiếu cây gân, từ nhỏ đến lớn không biết xấu hổ, không biết đỏ mặt, hiện giờ thành thân sao còn như vậy?”
Đào thị nở nụ cười làm nũng: “Nương, con đâu có không biết xấu hổ chứ!”
Lưu thị thấy con gái làm nũng thì lòng lại mềm nhũn và thở dài: “Ăn cơm đã, ăn xong nương sẽ nói chuyện với con! Đứa nhỏ này ngày càng kỳ cục!”
Đào thị cầu cứu nhìn Ân Tu Trúc một cái nhưng hắn chỉ cười và sờ sờ cái mũi, ánh mắt trấn an nàng một cái rồi đi qua ngồi bàn của nam nhân.

Đào thị bị Lưu thị kéo tới bàn nữ nhân và ngồi bên cạnh mình.

Bà vừa gắp đồ ăn vừa xới cơm cho con, cực kỳ chu đáo.
Lý thị thấy bát của cháu gái đầy đồ ăn thì cười nói: “Mau ăn đi, lúc này con mới gả ra ngoài có ba ngày mà mẹ con đã rơi nước mắt vài lần.

Sau này rảnh phải tới đây trò chuyện với mọi người đó!”
Đào thị cười và gật đầu sau đó nghiêm túc ăn cơm.
Ân Tu Trúc còn lớn hơn Đại Bảo nhưng hiện tại hắn cưới Nữu Nữu nên ngoài Tam Bảo ra hắn đều phải gọi Đại Bảo, Nhị Bảo và Tứ Bảo là ca ca.

Tứ Bảo thấy thế thì cực kỳ đắc ý, còn cố ý khoe khoang trước mặt Tam Bảo một phen khiến mặt tên kia đen như đáy nồi nhưng không thể làm gì..