Chym To Có Tác CMN Dụng

Chương 31: Mùng một tết...




Lúc ta đang mơ mơ màng màng ngủ cảm thấy nóng muốn chết, Tiết Đồng giống như một lò lửa nằm ngủ bên cạnh ta.

Lấy điện thoại trên đầu giường nhìn một cái, thời gian đã là hơn 8 giờ tối, mùng 1 hôm nay ta chỉ ăn một bát mì, thời gian còn lại là làm và ngủ quá độ, nhưng ta trong lòng cảm thấy hôm nay vô cùng phong phú. Lúc trước lúc đón tết không phải cả ngày làm ổ ở nhà xem tivi thì cũng là chạy ra ngoài đi chúc tết, bây giờ ta không đi làm nữa, chúc tết cũng không cần.

Ta vừa nghĩ, vừa sờ lên người Tiết Đồng ngủ bên cạnh một cái, kết quả chỉ sờ được một mảng nóng rực. Lúc này mới phát hiện có chút không đúng, vội vàng mở đèn xem.

Ta ban đầu trong đêm tối chỉ cảm thấy có chút dị thường, nhưng sau khi ta mở đèn mới phát hiện mặt cậu ấy đỏ rực không bình thường, mới cảm thấy vấn đề to rồi. Dùng trán ta dán lên trán cậu ấy, phát hiện cậu ấy phát sốt, với nghề nghiệp của ta cảm thấy cậu ta sốt trên 38 độ.

Vén mở chăn, nhìn thấy toàn thân Tiết Đồng đỏ rực, giống như con tôm luộc.

Tuy rằng ta chỉ là bác sĩ nhi, nhưng ta làm sao có thể không biết đây là vấn đề gì – làm lụng quá độ dẫn đến phát sốt.

Đương nhiên, cũng không phải đơn chỉ bọn họ làm quá nhiều, tuy rằng trước đó dùng hết phân nửa số bao, nhưng mỗi người ba cái cũng không tính là nhiều. nhưng cậu ấy đêm qua bận đến nửa đêm, sau khi ta đến lại làm hơn nửa ngày, sau khi làm xong hai bọn ta đều mệt, không tắm rửa liền ôm nhau ngủ, có thể vì vậy mà xảy ra vấn đề.

Ta kêu cậu ấy vài tiếng, cậu ấy vấn không tỉnh dậy. trong phòng có mùi rất tanh, ta cũng cảm thấy có hơi chóng mặt, vội vàng mở cửa sổ ra chút, để không khí tươi mới bên ngoài lùa vào. Hít sâu mấy ngụm không khí mát lạnh, lúc này mới cảm thấy đầu có chút choáng thanh tỉnh hơn chút.

Mấy cái đã mặc xong quần áo, xuống giường đi hứng chậu nước, đem khăn mặt ngâm vào nước rồi vắt sạch lau người cậu ta một lượt. lúc vừa lau cậu ta phát ra vài tiếng rên rỉ, ta nghe thấy trong lòng giống như bị mèo cào, biết rõ cậu ấy là bệnh nhân nhưng vẫn nhịn không được đem khăn lưu lại một lúc ở ngực và đùi cậu ấy. bởi vì nguyên nhân công việc, trên người cậu ấy có vết sẹo to nhỏ, nhưng càng khiến cậu ấy có thêm mấy phần sức hấp dẫn của đàn ông, khiến ngón tay ta ngừng lại một lúc lâu trên mỗi vết sẹo của cậu ấy.

Cũng may ta đúng lúc nghĩ được không thể ăn hiếp người bệnh như vậy, mau chóng đắp chăn cho cậu ấy, lần nữa thay chậu nước đem khăn xả sạch đắp lên trán cậu ấy. nước mùa đông rất lạnh, nước vừa đủ, nhưng khăn ướt không bao lâu lại trở nên nóng rực.

“A Đình...sao vậy...” cũng may sau khi thay mấy lần khăn Tiết Đồng cũng tỉnh lại, cậu ấy dùng âm thanh rất khàn kêu ta.

Ta đem tay đặt lên mặt cậu ấy, quan tâm với cậu ấy: “Em bệnh rồi, trong phòng có thuốc không?”

“...không, em bình thường không bệnh...”

“Vậy anh ra ngoài mua thuốc cho em.”

“Không sao...em sẽ mau hết thôi.” Cậu ấy túm tay nói với ta, nhưng cậu ấy bình thường mắt rất có tinh thần bây giờ lại lờ đờ, nhìn qua có chút mê ly. Tiết Đồng như vậy, quả thật giống như mấy bệnh nhi nhỏ lúc trước của ta, nhìn qua vậy mà lại khiến ta cảm thấy cậu ấy rất đáng yêu.

Ta hôn lên mí mắt cậu ấy nói: “Em ngủ trước đi, anh đi chút là về ngay.”

“...Đừng xem em như bệnh nhân của anh...”

“Ừm, em không phải, em là người đàn ông của anh.” Ta rút tay ra, đi ra ngoài. Nhưng lúc sắp ra cửa ta lại chạy trở lại, gần như là đem Tiết Đồng thiếu chút nữa là ngủ lật lên, tìm cậu ấy lấy chìa khóa phòng mới chạy ra lần nữa.

Gần chỗ ở của Tiết Đồng là nơi ta từng làm việc mấy năm trước, cho nên xung quanh ta vẫn là quen thuộc, ta nhớ gần đây có mấy tiệm thuốc, cũng khá gần, cho nên không lái xe đi tìm tiệm thuốc.

Tiệm thuốc khu vực này có không ít, so với trong ấn tượng của ta còn muốn nhiều hơn, xem ra cuộc sống thành thị bây giờ rốt cuộc là càng lúc càng kém, người bệnh cũng nhiều hơn, tiệm thuốc cũng buôn bán hưng thịnh, cho nên một dãy tiệm thuốc từng cái mọc lên.

Có điều tiệm thuốc tuy nhiều, nhưng mùng một tết cũng không có tiệm nào mở cửa, chạy qua mấy con đường cũng không thấy tiệm nào mở cửa, tiệm thuốc một cái cũng không có mở.

Đón tết nếu nói có ích lợi gì, vậy chính là khắp nơi đều nghỉ tết, mọi người vất vả cả một năm, đều có thể nghỉ ngơi tốt một chút. Nhưng chỗ không tốt cũng rất rõ ràng, đó chính là mọi người đều nghỉ, muốn mua đồ cũng không có chỗ đi. Đối với bọn trewr con càng muốn chết, nhận được một đống bao lì xì nhưng lại không có chỗ mua đồ. Đúng rồi, ta đột nhiên nhớ đến năm nay ta còn chưa cho Tô Nam lì xì nữa, sáng sớm thức dậy liền nghĩ tới Tiết Đồng, ngay cả con nhà mình cũng quên mất, xem ra ta thật là một phụ huynh không có trách nhiệm.

Đợi ngày mai Tiết Đồng hết bệnh, ta cho Tô Nam một bao lì lì lớn mới được, có điều bây giờ trước mắt là đem bệnh của Tiết Đồng trị khỏi đã, cậu ấy phát sốt đến mơ hồ luôn rồi.

Ta là bác sĩ, bệnh nặng ta không dám nói, nhưng mấy loại bệnh nhỏ như cảm mạo một chút vấn đề cũng không có. Ta biết phải mua thuốc gì, nhưng tiệm thuốc không mở thì phải làm sao? Ta nghĩ nghĩ, rồi chạy theo hướng khác. Nơi khác có lẽ đêm mùng 1 không mở cửa, nhưng có một nơi tuyệt đối không đóng cửa, đó chính là bệnh viện.

Bệnh viện gần đây chính là nơi ta làm việc năm đó, cho nên ta tìm được rất dễ dàng. Sau khi vào bệnh viện liền trực tiếp tìm bác sĩ trực ban, kết quả phát hiện bác sĩ đó ta quen, là đồng nghiệp của ta năm đó.

Ở bất cứ đâu đều có người quen rất dễ làm việc, ở bệnh viện đương nhiên cũng không ngoại lệ. Ta và đồng nghiệp cũ chào hỏi, nói có bạn phát sốt, giúp ta kê thuốc. Đối phương vẫn đang khám bệnh người khác, nhưng anh ta kêu người bệnh đó đợi một chút, ta nói thuốc gì anh ta liền kê thuốc đó, không tới một phút sau liền kê xong, ta vội vàng cầm đơn thuốc đi lấy thuốc.

Không biết tại sao, mỗi năm lúc đón tết luôn sẽ có người vì tết mà tổng hợp bệnh mà nhập viện, hôm nay mới mùng một tết thôi, trong bệnh viện đã có không ít bệnh nhân rồi. ta thấy một đống người đứng nộp tiền phí, lại nhìn một đống người xếp ở quầy thuốc phía trước, lòng nghĩ lúc nào mới đến lượt đây.

Cũng may lúc ta trong phái đoàn nộp tiền ở quầy thuốc cũng có người quen, cùng ta chào hỏi, kêu ta từ bên cạnh đi vào, hai ba cái liền đưa thuốc cho ta. Ta quay sang bọn họ cám ơn, nói hôm nào mời bọn họ ăn cơm.

Lúc trở về nhìn thấy một tiệm ăn gia đình còn mở cửa, trong bụng nghĩ chắc Tiết Đồng rất đói rồi, liền vội vàng mua hai phần cháo, còn mua thêm bốn phần sủi cảo hấp, mười trứng gà trà, sau khi đóng gói mấy thứ này xong thì nhanh chân chạy trở về. mấy năm nay ta đều không luyện tậop, bây giờ trong đêm tối mùa đông chạy nửa ngày, lúc trở về tới dưới lầu ký túc xá của Tiết Đồng thì lưng ta toàn mồ hôi lạnh.

Sau khi trở về ta vội vàng vào phòng ngủ, nhưng lại phát hiện bên trong không có người, lúc này mới nghe thấy tiếng nước trong nhà vệ sinh. Ta đem đồ ăn với thuốc đặt xuống, chạy đi gõ cửa, kết quả cửa không khóa, ta gõ một cái liền mở. sau khi ta đi vào liền nhìn thấy Tiết Đồng đang ngồi xổm ở đó, còn tưởng gần Tiết Đồng cậu ấy bị ói, kết quả chạy qua đỡ cậu ấy lên thì phát hiện cậu ấy...đang xử lý phía sau.

“Xin lỗi...anh đi ra...”

“Đi ra cái mông, mau lên giúp em rửa sạch, không thấy em đứng không được sao?” tuy rằng lời cậu ấy nói rất quyết đoán, nhưng không đủ mạnh, ta nghe vào càng giống như cậu ấy đang làm nũng.

Ta đỡ cậu ấy giúp rửa sạch, kết quả quần áo bị nước làm ướt, ta liền dứt khoát hai ba cái cởi ra ném sang một bên, chuyên tâm giúp cậu ấy rửa sạch. Cậu ấy sốt nên có chút đứng không vững, nửa dựa vào người ta để ta giúp cậu ấy rửa sạch, loại cảm giác...thật thần kỳ.

Ta lần đầu tiên cảm thấy rõ ràng như vậy, giống như Tiết Đồng một người đàn ông to lớn cũng sẽ có lúc yếu đuối, khó trách người khác nói lúc bệnh là lúc yếu đuối nhất, xem ra câu này cũng có thể áp dụng lên người Tiết Đồng nha. rõ ràng Tiết Đồng là một tên đàn ông cao to cường tráng hơn ta, râu dưới cằm cũng dài ra, nhưng ta luôn cảm thấy cậu ấy như vậy rất đáng yêu, xem ra ta quả nhiên biến thái không nhẹ nha.

Lúc giúp Tiết Đồng tẩy rửa, ta phát hiện phía sau cậu ấy có hơi sưng, trong lòng cảm thấy rất tội lỗi, nhưng đồng thời có loại cảm giác vô cùng mãnh liệt, đó chính là người đàn ông này ngoại trừ ta ra cũng không có ai có thể chinh phục cậu ấy như vậy.

Bởi vì điểm này, tâm tình ta đặc biệt kích động.

Có lẽ loại hành vi này của đồng tính ngoại trừ chinh phục thân thể ra, càng khiến người ta cảm thấy kích động là khoái cảm chinh phục kẻ tương phản và chinh phục tinh thần.

Sau khi từ nhà vệ sinh đi ra, ta đem Tiết Đồng lau khô rồi nhét vào ổ chăn, mở tủ quần áo cậu ấy ra tìm bộ quần áo để thay. Tuy rằng cậu ấy cao hơn ta một chút, nhưng quần áo của cậu ấy ta mặc vào cũng không dài bao nhiêu, chính là cậu ấy khá to lớn, quần áo mặc trên người ta có hơi rộng.

Trong tủ đồ của cậu ấy không có áo ngủ, ta tìm cho cậu ấy một bộ đồ hưu nhàn để thay, cậu ấy nhắm mắt tiếp nhận sự chăm sóc của ta, khóe miệng còn luôn cười kì dị.

Sau khi mặc đồ xong, cậu ấy hữu khí vô lực nói: “...đói quá...”

Ta giúp cậu ấy dựa lên đầu giường, mở một phần sủi cảo hấp chấm tương xong lấy đũa đút cho cậu ấy. cậu ấy ăn một ngụm một cái mấy lần đột nhiên chớp mắt lại giật hộp cơm trong tay ta ăn.

Cuối cùng, ta chỉ ăn một phần cháo và hai trứng gà trà, mấy thứ khác đều bị Tiết Đồng ăn, một chút cũng không chừa lại. Nhìn thấy Tiết Đồng ăn ngon như vậy, ta yên tâm rồi, chỉ cần có thể ăn bình thường thì không có vấn đề gì lớn nữa.

Đợi sau khi cậu ta ăn xong đem mấy cái hộp nhét lên tay ta, mắt lại bắt đầu díu lại, giống như một con mèo buồn ngủ. ách, có lẽ không nên dùng từ con mèo hình dung cậu ấy, vẫn nên dùng từ lão hổ buồn ngủ thích hợp hơn. Dù sao cũng không khác biệt, đều là động vật họ nhà mèo.

Ta đi đến máy đựng nước ở phòng khách lấy nước ấm, lấy thuốc cho cậu ấy uống, cậu ấy mắt hơi nhắm nói: “Em no rồi.”

“Em muốn mau khỏe thì uống thuốc, anh chạy mấy nơi mới mua được thuốc.”

“Anh đút em đi.”

“Này, làm người đừng có vô sỉ như vậy!”

“Anh không đút em không uống.”

“Anh...anh đút!” ta đối với tên gia hỏa chơi xỏ lá này không còn cách, chỉ có thể đút thuốc cho cậu ấy. dù sao Tô Nam lúc nhỏ bị bệnh đều là ta chăm sóc, đút thuốc cũng đút đến quen, đút tên con nít to xác Tiết Đồng này cũng không khác mấy.

Có điều lúc ta đút thuốc cho cậu ấy uống, Tiết Đồng không biết là cố ý hay là vô ý mà đem ngón tay ta cắn mấy lần, nhè nhẹ, cắn một chút cũng không đau, nhưng...ách, phải nói sao đây? Ta sao lại cảm thấy đây là câu dẫn chứ?

Đút thuốc xong, Tiết Đồng năm xuống ôm chăn tính nhủ, ta đem cậu ấy lật qua kéo quần của cậu ấy lộ mộng ra, cậu ấy hỏi ta: “Sao vậy? Anh lại muốn làm? Phía sau em rất đau...”

“Im miệng, anh lại không phải sắc lang một đêm bảy làn, làm sao mà còn lên được, anh giúp em bôi thuốc!” ta tách mở cánh mông cậu ấy, nhét thuốc hạ sốt vào mông cậu ấy, bởi vì lúc trước mới rửa sạch xong, cho nên thuốc hạ sốt rất dễ dàng nhét vào, nhưng lại không cẩn thận ngón tay ta cũng chui vào luôn.

Thấy ngón tay đã đi vào một nửa, ta đột nhiên lại muốn thượng cậu ấy, vô ý thức đem ngón tay ta quay hao vòng ở bên trong, cậu ấy nhịn không được mắng ta: “Mịa nó, còn nói anh không muốn làm, tay anh đang làm gì đó?”

Ta giống như ôm bao vội vàng đem ngón tay rút ra, giúp cậu ấy đem quần kéo lên, sau đó đứng dậy đem rác xung quanh giường ném đi.

Qua một lúc ta lại rót ly nước ấm cho cậu ấy, đỡ cậu ấy dậy uống thuốc, kết quả cậu ấy lại muốn ta đút, kết quả làm lúc ta đứng núi này trông núi nọ thì tên gia hỏa này lại ngủ mất.

Cũng may trước đó chym ta làm quá độ nên bây giờ vẫn còn ngủ, nếu không ta quả thật là gặp phiền phức lớn.

Lúc sau Tiết Đồng vẫn luôn ra mồ hôi, ta không thể không đem quần áo cậu ấy cởi ra để lau người, cho đến khi tầm hơn 11 giờ, cơn sốt cao của cậu ấy cũng hạ bớt. ta mới yên tâm đem cậu ấy đẩy vào trong giường, tắt đèn bò lên giường nằm bên cạnh ngủ.

Lúc sắp ngủ, một cánh tay vươn qua sờ loạn lên người ta, ta ấn tay cậu ấy lại đặt lên bụng ta không động.

Trong đêm tối, miệng cậu ấy dán đến bên tai ta, dùng âm thanh rất khàn, nhẹ nhàng nói: “Cám ơn anh chăm sóc em.”

Nghe thấy âm thanh này, ta cảm thấy trên mặt một trận phát nóng, rất lúng túng nói: “Đây là nên làm...suy cho cùng anh là bác sĩ, không thể không tâm người bệnh trước mặt anh.”

“Tên gia hỏa anh, quả thật là khẩu thị tâm phi, lẽ nào nói một câu chăm sóc em là bởi vì yêu em không được sao?”

Hơi thở cậu ấy phả lên tai ta, khiến ta càng thêm không thoải mái, ta đang hoài nghi tên gia hỏa này cố ý câu dẫn ta. Bởi vì ta cảm thấy từ lúc ta thức dậy đến giờ ta luôn cảm thấy đang bị cậu ấy câu dẫn, nhịn không được mà lại ăn mấy miếng đậu hủ của cậu ấy, cậu ấy không lý do gì không cảm thấy được, trừ phi não cậu ấy thật sự bị sốt đến mơ hồ rồi.

Lúc ta đang suy nghĩ lung tung, cậu ấy không đợi được đáp án nên đổi chủ đề: “Em cảm thấy mông có hơi là lạ, lúc nãy anh đặt gì vào bên trong vậy?”

Ta một lúc không phản ứng lại cậu ấy nói gì, bởi vì chủ đề cậu ấy nói nhảy quá nhanh. Đợi lúc ta phản ứng lại mới giải thích nói: “Đó là thuốc hạ sốt, hạ sốt giảm đau cũng khá tốt.”

“Trừ cái đó ra, anh không đặt thứ khác vào bên trong sao?”

“Ách...” ta sao lại cảm thấy cậu ấy cố ý giả ngu chứ?

Đối với vấn đề nhạy cảm này, ta cũng sẽ đổi chủ đề, ta nói: “Hôm nay là mùng 1 tết, nhưng hai chúng ta cứ ở trong phòng, hôm nay anh còn chưa cho Tô Nam bao lì xì nữa.”

“Ừm, ngày mai qua em cũng cho nó một bao, suy cho cùng nó là con anh, cũng là con em.”

Kháo, ta sao lại cảm thấy lời Tiết Đồng nói rất lạ, sao lại cảm thấy hình như hai ta kết hôn rồi, sau đó nam nam sinh con, sinh ra Tô Nam.

Sau đó bọn ta trò chuyện rồi ngủ, ta nằm mơ, mơ thấy ta tan ca về nhà, Tô Nam nhào vào lòng ta nói baba về rồi, mẹ đang nấu cơm. Sau đó Tiết Đồng mặc tạp dề từ nhà bếp đi ra. Tóc dài thật dài còn thẳng, lông chân bên dưới tạp dề đều cạo sạch, trên mặt còn trang điểm. Cậu ấy ăn mặc vậy khiến ta trong mơ chịu không được run rẩy hai cái, có điều đáng sợ nhất là râu bên dưới cằm cậu ấy vẫn còn.

Cậu ấy thấy ta về, nhào vào lòng ta, giọng nũng nịu như chim nhỏ quấn người nói: “Ông xã, anh về rồi, em rất nhớ anh đó. Đúng rồi, ông xã, nói cho anh một chuyện, em lại mang thai rồi, lần này là con gái.”

AAAA~~~~~~ta từ trong ác mộng tỉnh lại, vội mở đèn, nhìn Tiết Đồng ngủ bên cạnh ta bình thường, lúc này mới thở ra.

Tiết Đồng, em mau hết bệnh đi, nếu không anh sẽ mơ thấy ác mộng hoài.