Có Anh Cuộc Sống Ấm Áp Hơn

Chương 1: QUEN BIẾT SƠ




Edit:Ink

Beta:Tô

Tháng ba, đúng là mùa vạn vật sống lại, gió đầu xuân êm dịu, ánh nắng đầu xuân ấm áp. Nhưng mà đối với học sinh cấp 3 mà nói, bọn họ lại là không có thời gian hưởng thụ, trừ Hứa Diệc Hành.

Đẩy cửa kính thư viện, Hứa Diệc Hành đi đến kệ sách lịch sử, sau khi nhìn qua một vòng, lại không tìm được sách mình thấy hứng thú. Xoay người đi đến tủ sách khác, tùy tiện chọn một quyển《 Tây Du Ký 》, sau đó nhìn vị trí bên cửa sổ, đó là vị trí anh thích nhất.

Hôm nay là thứ tư, trường học sẽ tổ chức hội thi ngâm thơ, toàn thể học sinh và giáo viên đều sẽ tham gia. Hứa Diệc Hành đối với loại thi đấu này không có hứng thú, nên đã xin nghỉ phép, tới thư viện gϊếŧ thời gian.

Bây giờ là 12h20 trưa, đúng thời gian ăn trưa. Theo lý thuyết, hôm nay thư viện hẳn sẽ không có nhiều người, mà quả thật cũng là như vậy, trong thư viện to lớn, chỉ có một người, hơn nữa thật không khéo, người kia ngồi ở vị trí Hứa Diệc Hành thích nhất. Không đúng, không phải ngồi, mà nằm ở đó.

Bên ngoài ô cửa kính trong suốt, xe cộ qua lại tấp nập, nữ sinh kia, tư thế thoải mái, nằm trên bàn ngủ. Ánh nắng ấm áp, xuyên qua cửa kính thủy tinh chiếu vào, chiếu lên người cô, Hứa Diệc Hành dường như thấy được ánh mặt trời chiếu lên hàng lông mi của cô. Đó là một nữ sinh trông thật an tĩnh, làn da trắng nõn, tóc buộc đuôi ngựa.

Gautier(1) nói rằng đôi mắt là cửa sổ tâm hồn, thông qua chúng, bạn có thể nhìn thấy trái tim của người ấy. Đáng tiếc là cô ấy đang nhắm mắt, Hứa Diệc Hành không nhìn được đôi mắt của cô.

(1)Théophile Gautier: nhà thơ, nhà viết kịch, tiểu thuyết gia, nhà báo và nhà phê bình văn học người Pháp.

Đúng lúc này, dường như thần giao cách cảm, Ôn Nam tỉnh lại, mở hai mắt lim dim, ngồi yên lặng hai giây, sau đó bỗng nhiên cầm lấy sách trên bàn, vội vàng đi về phía Hứa Diệc Hành.

Mục tiêu của cô là kệ sách bên kia, đặt sách lên kệ xong, lại vội vàng rời đi, đẩy cửa kính thư viện, rẽ qua, biến mất.

Hứa Diệc Hành nhàn nhạt dựa vào kệ sách, nhìn toàn bộ quá trình Ôn Nam rời đi, cũng như đã nhìn thấy đôi mắt của cô như anh mong muốn. Ừ, đúng như anh nghĩ, sáng ngời, tinh xảo, như hổ phách. Hứa Diệc Hành cũng tin chắc vừa rồi Ôn Nam vội vàng đi hẳn cũng không chú ý đến sự tồn tại của anh.

Anh quay đầu nhìn về phía kệ sách, vừa rồi cô ấy bỏ sách ở đây, hẳn là, đây rồi, chính là cuốn 《 Thủy Hử Truyện(2) 》này. Thật là một nữ sinh thú dị.

(2)Thủy hử hay Thủy hử truyện (水滸傳), nghĩa đen là "bến nước", là một tác phẩm trong bốn tác phẩm lớn của văn học cổ điển Trung Hoa, thường gọi là nhóm Tứ đại danh tác. Cốt truyện chính là sự hình thành và những thành tích của một nhóm người chống triều đình mà trở thành giặc cướp, thường gọi là 108 anh hùng Lương Sơn Bạc.

Hứa Diệc Hành thu hồi ánh mắt, đi về phía cửa sổ, anh thế mà lại cảm thấy vị trí này có mùi thơm bao quanh, thật kỳ lạ, hôm nay bản thân, rất kỳ lạ.

Sau khi Ôn Nam rời khỏi thư viện, cô không ngừng chạy về phía nhà mình, đã đồng ý với mẹ sẽ về ăn cơm trước mười hai giờ, nhưng lại vì ánh mặt trời dễ chịu quá, không cẩn thận ngủ quên rồi.

Về đến nhà, ba Ôn và mẹ Ôn đang ngồi ở trên sô pha xem TV, mẹ Ôn nhìn thấy cô trở về, mỉm cười, nói với cô: “Lại trầm mê với biển sách nên không biết kiềm chế nữa rồi sao?”

Ba Ôn cười nói: “Cái này chứng tỏ con gái của tôi rất yêu học tập!”

Ôn Nam nghịch ngợm thè lưỡi, “Hí hí, không có, ba mẹ mau ăn cơm đi, lần sau con bảo đảm không như vậy nữa.”

Mẹ Ôn thật sự hòa ái dễ gần, tính cách của Ôn Nam là từ mẹ cô mà ra, thông minh, an tĩnh, lại có cảm giác mạnh mẽ. Mà ba của Ôn Nam, là một người rất hài hước.

Khi Ôn Nam còn nhỏ, thường xuyên không hiểu, tại sao một người an tĩnh như mẹ mình lại thích nói chuyện với ba cô như vậy. Nhưng sau này, mỗi khi thấy ba chọc cho mẹ vui, trong lòng cô cũng dần dần có đáp án, cũng nghĩ thầm: Sau này mình cũng phải tìm một người hài hước như ba vậy.

Ngày hôm sau trở lại trường học, Ôn Nam mới vừa ngồi vào chỗ, Mạnh Hoài liền mang một đôi mắt u oán lướt lại đây, cô là bạn thân của Ôn Nam ở trường, cắt quả tóc ngắn cực kỳ đẹp trai, thường xuyên mặc quần áo trung tính, là hạt dẻ cười trong lớp, hài hước không thua gì ba của Ôn Nam.

Mạnh Hoài than thở với Ôn Nam: “Ôn Nam ~ cậu thật quá cơ trí, ngày hôm qua ở nhà chơi có phải rất vui hay không, cậu không biết ngày hôm qua bọn tớ ngâm thơ cả một ngày, còn không dám ngủ, cực kỳ nhàm chán, lần sau lại có loại thi đấu như này tớ cũng muốn xin nghỉ!”

Ôn Nam nghe xong, giả vờ ho khan, trầm tư nói: “Bạn học, hôm qua tớ xin nghỉ ốm, ngày hôm qua chính là về nhà bồi bổ cơ thể, không phải đi chơi.”

Mạnh Hoài nhìn bạn học Ôn Nam giả vờ nghiêm túc, trông không giống người vừa mới ốm dậy chút nào, đối với lão Hạ (cũng chính là chủ nhiệm lớp) nói cái lý do này thì cũng thôi đi, còn dám giả vờ với cô, ra vẻ đau lòng: “Nam Nam yêu dấu, sao cậu có thể như vậy chứ, đảng đã dạy chúng ta phải biết thành thật mà!”

Ôn Nam bất đắc dĩ nói: “Lát nữa chủ nhiệm lớp tới, cậu khẳng định còn muốn ở đây nói chuyện phiếm tiếp à? Đảng kêu gọi chúng ta phải đọc nhiều sách, bớt nói đi~”

Mạnh Hoài nghe được lời này liền nổi da gà, đập bàn một cái, thuận tay chỉ về phía cửa, lớn tiếng nói: “Tớ mà sợ lão Hạ?!”

Đúng lúc này, phòng học ồn ào đột nhiên yên tĩnh, câu nói kia của Mạnh Hoài vào lúc này có vẻ đặc biệt đột ngột, mà nhìn theo hướng ngón tay của cô, chủ nhiệm lớp nghẹn đỏ mặt, trừng mắt nhìn cô vẫn không nhúc nhích.

Bạn học trong lớp đều đang nhịn cười, nhịn cực kỳ vất vả.

Mạnh Hoài bỏ ngón tay mảnh khảnh xuống, ngượng ngùng nói: “Đến… Đến rồi, thật là trùng hợp, tớ vừa định nói chủ nhiệm lớp vĩ đại cỡ nào.” Sau đó bắt đầu cười gượng.

Chủ nhiệm lớp lớn tiếng nói: “Đến văn phòng với tôi!” Mạnh Hoài không tình nguyện đứng lên, giống như tiểu cô nương đang ngượng ngùng lo lắng, một chút cũng không còn vẻ tiêu sái vừa rồi, nhìn Ôn Nam vẻ mặt khóc lóc, đuổi theo bước chân của lão Hạ.

Sau khi Mạnh Hoài rời khỏi lớp, cả lớp cười ầm lên. Tình huống như vậy không có gì đáng ngạc nhiên đối với Mạnh Hoài cả, các bạn học cũng đều quen rồi, cũng coi như là niềm vui trong những năm cao nhị(3) buồn tẻ của bọn họ.

(3)Cao nhị: tương tự lớp 11 bên mình.

Mạnh Hoài từ văn phòng của chủ nhiệm lớp trở về, vừa lúc là thời gian tan học. Ôn Nam nhớ rõ, mỗi lần Mạnh Hoài bị gọi lên văn phòng, bị giáo huấn suốt hai tiết, hôm nay chỉ bị giáo huấn một tiết, ừ, có tiến bộ.

Mạnh Hoài vẻ mặt hưng phấn đi về phía Ôn Nam, lông mày của Ôn Nam nhướng lên: “Còn rất hưng phấn, sao, thảo luận với chủ nhiệm lớp một tiết, thảo luận tới mức có cảm tình luôn rồi à?” Mạnh Hoài không hình tượng trợn trắng mắt: “Cái gì vậy, vừa rồi từ văn phòng đi ra, cậu đoán xem ở hành lang tớ thấy gì?”

Ôn Nam nghiêm túc suy nghĩ, “Thấy hai nam sinh nắm tay nhau?” Ở trong trí nhớ của Ôn Nam, Mạnh Hoài là một hủ nữ không hơn không kém, mỗi lần nhìn thấy hai nam sinh có hơi thân mật, đều sẽ cực kì hưng phấn, giống như một con khỉ…

Mạnh Hoài lại lần nữa trợn trắng mắt, “Cái đầu cậu, tớ đụng phải Hứa Diệc Hành!”

Ôn Nam nghĩ nghĩ, rốt cuộc nhớ đến chủ nhân của cái tên này, “Chính là đại thần cao tam(4)?”

(4)Cao tam: tương tự lớp 12 bên mình.

Hai mắt Mạnh Hoài sáng lên, “Đúng rồi đúng rồi, chính là anh ấy! Ngoài đời đẹp hơn trong ảnh nhiều! Hơn nữa còn rất cao, đại thần đúng là từ để nói mấy anh đẹp trai rạng ngời mà ~”

Nói đến ảnh chụp, Ôn Nam rất ấn tượng, từ khi cô vào phổ thông cho đến nay, những bức ảnh của Hứa Diệc Hành đều được treo đầu trong bảng vàng danh dự. Nghe nói trước kia bảng vàng danh dự của trường không có lớp kính, chỉ đơn giản dán ảnh chụp lên. Nhưng từ khi dán ảnh chụp của Hứa Diệc Hành, đã bị nữ sinh trộm hơn ba bốn lần. Trường học không còn biện pháp nào, đành làm thêm một lớp kính bên ngoài. Ôn Nam đã nhìn bức ảnh đó rất nhiều lần, cũng không vì gì khác, mà chỉ bị thu hút bởi lời giới thiệu bên cạnh bức ảnh của anh ấy, từng cái giải thưởng lớn nhỏ, tư cách để ghen tị thậm chí không có. Mà bức ảnh kia, chàng trai trong đó có đôi lông mày thanh tú, nghe nói là Hứa Diệc Hành chụp khi anh ấy còn học cao nhất(5), hiện tại anh ấy đã học cao tam, lớn lên càng thêm đẹp trai, ngọc thụ lâm phong. Nhưng tất cả đều chỉ là Ôn Nam nghe nói khi nhàm chán, cũng không biết thật giả, rốt cuộc cô chưa bao giờ gặp qua Hứa Diệc Hành.

(5)Cao nhất: Tương tự lớp 10 bên mình.

Ôn Nam rất hài lòng với vị trí của mình trong phòng học, bởi vì gần cửa sổ, hơn nữa phòng học của bọn cô còn ở lầu hai, quay đầu liền có thể nhìn thấy vẻ đẹp của khuôn viên trường ngoài cửa sổ.

Trong khi Mạnh Hoài còn đang thao thao bất tuyệt, Ôn Nam như thường lệ quay đầu nhìn vẻ đẹp ngoài cửa sổ. Ừ, quả nhiên là “Vẻ đẹp”, mặc dù chỉ là bóng lưng nhưng nhìn cũng rất có cảm giác cảnh đẹp ý vui.

Chỉ là không biết phía trước trông như thế nào, có lẽ sẽ rất dọa người, hoặc sẽ rất mê người, nhưng Ôn Nam cũng không có hứng thú muốn biết. Chỉ thưởng thức bóng lưng một chút, cũng coi như là một loại mỹ cảnh mông lung.

Trong khi Mạnh Hoài đang nói, rốt cuộc cảm thấy khát nước nên ngừng lại, nhìn Ôn Nam đang nhìn ra ngoài cửa sổ, thăm dò nhìn theo, trừ hoa cỏ thì chính là cây cối, khó hiểu hỏi, “Nhìn cái gì mà xuất thần vậy, cũng không có soái ca, có cái gì đẹp đâu chứ ~”

Ôn Nam nhìn về phía Mạnh Hoài, đôi mắt sáng ngời như sương mai, dùng giọng nói không chút gợn sóng trả lời “Cậu không phải cá, sao biết cá có gì vui chứ.”

Mạnh Hoài hôm nay lần thứ N trợn trắng mắt: “Hứ!”.

Cuộc sống phổ thông, tuy buồn tẻ, cũng không hoàn toàn không có thú vui nào, đặc biệt là khi có một kẻ dở hơi như Mạnh Hoài.

Lớp của Ôn Nam, là ban khoa học tự nhiên, kỳ thật  thành tích môn xã hội của Ôn Nam cao hơn điểm môn khoa học, Ôn Nam thích đọc sách, nhưng không thích học thuộc lòng, vì vậy cô đã chọn khoa học tự nhiên.

Ngữ Văn và Tiếng Anh của Ôn Nam rất tốt, Vật Lý, Sinh Học, Toán Học cũng không có vấn đề gì, nhưng môn Hóa Học, có vẻ như ông trời muốn tạo ra một môn học để chống lại cô, thật sự tệ. Nhưng dựa vào lợi thế mấy môn học còn lại của cô, việc duy trì ở top 5 của lớp vẫn chỉ như một bữa ăn sáng.

Nháy mắt, ngày 1 tháng 4 đã đến, ngày cá tháng tư à… Ôn Nam đã sẵn sàng  chứng kiến Mạnh Hoài chuẩn bị làm mấy việc “ngu người”.

Mới vừa bước vào lớp học, đã thấy chủ nhiệm lớp, tay cầm theo hai cái bánh bao lớn, còn có một ly sữa đậu nành, ừm, thật không hổ là chủ nhiệm thân nhất của lớp. Ôn Nam vừa định chào hỏi, lão Hạ liền nói với cô: “Ôn Nam, lát nữa bảo Mạnh Hoài tới văn phòng tôi một chuyến.” Sau đó vội vã cầm theo bánh bao vội vã bước đi.

Ôn Nam nghĩ thầm, chẳng lẽ Mạnh Hoài lại gây chuyện?

Đi đến phòng học, quả nhiên thấy Mạnh Hoài đang lừa gạt các bạn học khác.

Ôn Nam đi đến phía sau, vỗ vỗ bả vai, Mạnh Hoài quay đầu, nụ cười trên mặt còn chưa tan hết, vừa định nói chuyện, Ôn Nam liền giành nói trước: “Chủ nhiệm kêu cậu đến văn phòng.”

Mạnh Hoài sửng sốt một giây, nụ cười trên khuôn mặt cô càng thêm rõ ràng hơn. Sau đó liền bắt đầu cười to, “Ha ha! Tiểu Nam Nam cậu học hư rồi, không ngờ biết lừa gạt ~ ha ha!”

Ôn Nam vẻ mặt ghét bỏ nhìn cô ấy, hừ! Không cứu được nữa rồi! Cô hiểu Mạnh Hoài quá rõ, bây giờ cô có thề, Mạnh Hoài cũng sẽ không tin cô, cô chỉ im lặng, quay về chỗ ngồi bắt đầu sắp xếp sách giáo khoa, nhân tiện giấu cuốn tiểu thuyết mới mua vào đó…

Mạnh Hoài vẫn như cũ cười, vẻ mặt khoe khoang đi tới, nói với Ôn Nam: Ha ha, nhóc con à, đấu với chị, còn kém lắm!"

Ăn xong hai cái bánh bao lớn, lão Hạ vẫn không thấy Mạnh Hoài đến. Tình cờ thấy lớp trưởng đến nộp bài tập về nhà nên đã nhờ cậu gọi Mạnh Hoài đến.

Lớp trưởng là một cậu bé nhút nhát. Mặt đỏ bừng nhìn Mạnh Hoài, nói chủ nhiệm đang tìm cô, Mạnh Hoài ngây người, "Không thể nào, hôm nay xảy ra chuyện gì vậy, sao lại lừa tớ, không phải trước kia toàn là tớ lừa các cậu à..."

Ánh mắt Ôn Nam nhìn Mạnh Hoài tỏ vẻ không ai cứu cậu được nữa, nhìn nhau mười giây, Mạnh Hoài mới ngây ngốc nói: “Không thể nào, kêu tớ thật à.” Sau đó vội vàng đến văn phòng.

Ôn Nam âm thầm cảm thấy buồn cười, đúng lúc này, một bạn học nữ vừa vào cửa đã hô to về phía Ôn Nam: "Ôn Nam, có người tìm nè!"

Ôn Nam bán tín bán nghi đi ra ngoài: Không phải là lừa nhau chứ, chắc là không đâu, nữ sinh kia hẳn sẽ không nhàm chán như Mạnh Hoài.

Đi đến cửa, không thấy ai, nghĩ thầm: Không thể nào, bị lừa thật?

Ôn Nam xoay người định trở về, lúc này có người vỗ vỗ bả vai cô, Ôn Nam quay đầu nhìn lại, ồ, Chu Hoành, là bạn học cấp hai kiêm tiểu học của cô.

Chu Hoành là một người đầu óc rất thông minh. ngày nào cũng cắm mặt vào game online, nhưng thành tích vẫn luôn rất tốt, được coi như là một thần đồng trong ban khoa học tự nhiên, sở dĩ là thần đồng mà không phải đại thần, một là bởi vì cậu ấy làm một số việc tương đối kỳ quái, nguyên nhân quan trọng hơn, Ôn Nam phỏng đoán, hẳn là khí chất của cậu ấy kém quá xa đại thần …Khí chất cậu ấy kỳ quái như thế nào à, Từ hồi trung học, đã lưu hành cụm từ điểu ti(6), mà cậu ấy, hoàn mỹ hóa cụm từ này lên, ngay cả tên trên mạng của bản thân, nếu Ôn Nam nhớ không lầm, thì nó được gọi là "Thế Giới Của Kẻ Thất Bại Bạn Không Hiểu Đâu”.

(6)屌丝 /diǎo sī/: là tiếng lóng, chỉ những người thua kém mọi mặt: không tiền, không chỗ dựa, sự nghiệp nhợt nhạt, yêu đương thất bại (nghĩa gốc là lông trym đó quý dzị :)))

Trong mắt Ôn Nam hiện lên nghi ngờ, cậu ấy tới tìm mình làm gì? Đôi mắt to nhìn thẳng vào cậu ấy, chắc không phải là tới tỏ tình đâu nhỉ. Trong suy nghĩ của mọi người, Chu Hoành chỉ là một kẻ mê game, không thể tưởng tượng nổi việc cậu ta sẽ đi thích một nữ sinh.

Như thể xác minh suy đoán của bản thân, Chu Hoành nói: "Ôn Nam, tớ thích cậu." Ôn Nam ngẩn người, mấy giây sau cũng không phản ứng lại, nghĩ lại, hôm nay là ngày cá tháng tư mà! 

Ôn Nam thở phào nhẹ nhõm, đôi mắt xinh đẹp nhìn Chu Hoành, nói: “Hôm nay ngày cá tháng tư đó, đừng đùa như vậy.”

Chu Hoành nhìn chằm chằm cô, một lần lại nghiêm túc nói: “Không, tớ thích cậu.”

Ôn Nam mặc dù chưa từng yêu đương bao giờ, nhưng từ trong ánh mắt cậu ấy lại nhìn ra vẻ nghiêm túc, cô luống cuống, xung quanh còn có rất nhiều người, cũng đã có không ít người thì thầm bình luận, lúc này có tiếng chuông vào lớp, Ôn Nam nhân cơ hội nhanh nói: “Đến giờ học rồi, mau về lớp thôi.” Sau đó chạy trối chết.

Sau khi vào chỗ ngồi, Ôn Nam vẫn là không thể vượt qua sự kiện khi nãy, nam sinh thích Ôn Nam rất nhiều, nhưng đa số họ đều bởi vì tính cách lạnh lùng của cô mà không dám đến gần. Một số người bày tỏ tình cảm trên mạng, đều bị cô từ chối một cách lịch sự.

Trên thực tế, những nam sinh thể hiện rõ ràng tình cảm với cô, Ôn Nam cũng sẽ cố tình tránh đi. Bây giờ có người trực tiếp tỏ tình như vậy, đúng thật là lần đầu tiên. Nhưng mà Ôn Nam không quá coi trọng, nháy mắt liền quên mất.

Nhưng Ôn Nam không ngờ là, Chu Hoành lại bắt đầu hành trình giao trà sữa mỗi buổi tối.

Khoảng 6 giờ chiều, tiếng chuông báo giờ tan học vang lên. Từ 6 giờ đến 7 giờ là giờ ăn cơm, phần lớn học sinh sẽ ra ngoài ăn, sau 7 giờ sẽ tự học buổi tối.

Ôn Nam rất ít khi đi ăn cơm vào thời gian đó, cô thích học xong tiết tự học buổi tối sau đó về nhà ăn cơm mẹ làm hơn.

Trong lớp có mấy bạn nữ buổi tối cũng không ăn, nên tụ tập trong phòng học chuyện trò vui vẻ.

Đúng lúc này, Chu Hoành cầm một ly trà sữa đặt ở trên bục giảng, sau đó vội vàng rời đi. Nhanh đến mức Ôn Nam cũng chưa nhận ra đó là ai. Còn chưa kịp phản ứng lại, Mạnh Hoài đã xử lý ly trà sữa rồi, Ôn Nam cũng không thích uống trà sữa, Mạnh Hoài biết nên trực tiếp đòi uống. Ôn Nam chỉ có thể không còn lời gì để nói.

 Vào tối hôm sau, trà sữa lại đưa đến, Chu Hoành lại vội vàng rời đi.

Lần này, Ôn Nam không để Mạnh Hoài cướp nữa, mà giao cho lớp trưởng nhút nhát và nhờ cậu ấy giúp gửi lại cho lớp của Chu Hoành.

Mấy ngày sau đều như thế, trà sữa đưa đến, lại bị Ôn Nam đưa về…

Cuối cùng đến ngày thứ sáu, Chu Hoành không nhịn được nữa. Cậu đứng ở cửa lớp Ôn Nam, cầm trà sữa trên tay, không nhúc nhích, nhìn chằm chằm Ôn Nam. Ôn Nam không thể tiếp tục giả làm đà điểu, chỉ có thể đi đến cửa, đối mặt với cậu ấy, nói: "Đừng gửi nữa, tớ vẫn sẽ tìm người trả lại thôi".

Chu Hoành cực kỳ bất lực nói: "Tại sao phải thế chứ!"

Ôn Nam không hiểu những lời này có nghĩa là gì, chẳng lẽ cô không nên nói à? ? !

Những người ăn xong lần lượt trở về. Hai người cứ đứng giằng co ở cửa, Ôn Nam đi cũng không được, ở lại cũng không xong. Đúng lúc này, cánh cửa đối diện đột nhiên mở ra, một nam sinh vóc dáng cao lớn vững vàng bước ra, để lại bóng lưng đẹp đẽ.

Đây không phải là bóng lưng đẹp đẽ mơ hồ mà cô nhìn thấy từ cửa sổ sao? Ôn Nam nghĩ thầm trong lòng, đối diện là nơi đặt sách báo, còn có một ít thư sẽ được đưa đến phòng đối diện, anh ấy hẳn đến đây để nhận thư hoặc mượn sách!

Lúc này Chu Hoành bỗng nhiên xoay người rời đi, Ôn Nam mới từ suy nghĩ lung tung vừa rồi lấy lại tinh thần, không ngờ lại ở tình huống như vậy mà thất thần, haiz.

May mắn là, ngày hôm sau. Chu Hoành không đến đưa trà sữa nữa, nhưng khi gặp nhau trong khuôn viên trường, vẫn sẽ dùng ánh mắt nóng bỏng nhìn cô chằm chằm.

Cuối cùng cũng đến tháng năm, còn một tháng nữa là đến kỳ thi tuyển sinh đại học, tức là còn một tháng nữa Ôn Nam bước vào  cao tam.

Khoảng thời gian này, là thời gian mệt mỏi nhất. Ôn Nam thoải mái từ trong mộng tỉnh lại, còn không kịp xem thời gian, cửa đã bị mẹ Ôn đẩy ra, mẹ Ôn vẻ mặt kinh ngạc, “Sao con còn ở đây?”

Ôn Nam nghe được câu nói này đồng thời cũng thấy thời gian, chết lặng, 3h45 buổi chiều, hai tiết học đã trôi qua. Vội vàng rời giường chạy đến trường.

Nhớ lại thời khóa biểu, hai tiết học đầu buổi chiều tình cờ là môn hóa mà cô ghét nhất. Không tránh khỏi việc đến văn phòng một chuyến rồi Việc đến văn phòng lần nữa là điều không thể tránh khỏi.

Gõ cửa phòng môn Hóa hai lần, Ôn Nam mới đẩy cửa bước vào, lúc này ở văn phòng, hiện lên một màu cam rất ấm áp. Bên trong là giáo viên dạy Hóa của cô, một người đàn ông trung niên có tư chất văn chương, tạo cho người ta cảm giác vô cùng thoải mái.

Còn có một nam sinh cao cao đứng ở bàn đằng trước, không biết đang tìm kiếm thứ gì. Ánh mặt trời chiếu xuống, dường như đang sáng lấp lánh. Ôi? Hình như là bóng lưng đẹp đẽ mơ hồ kia. Nhìn bóng lưng này từ khoảng cách gần, không khỏi mơ hồ, nhưng vẫn rất vừa mắt.

Thu hồi tầm mắt hoa si, Ôn Nam đi về phía thầy giáo dạy Hóa, thấp giọng nói một câu “Chào thầy ạ”.

Thầy giáo dạy Hóa ngẩng đầu, nhìn về phía cô, “Hai tiết học đầu tiên không đến à?”

Ôn Nam cúi đầu, hai ngón trỏ ở sau lưng vòng qua vòng lại, “Dạ, ngủ quên, nên đến muộn.”

Thầy giáo dạy Hóa đỡ mắt kính, đối diện với cô gái nhỏ trước mặt không nói được lời nào. Thực ra ông vẫn rất thích cô gái nhỏ này, diện mạo thanh tú, an tĩnh lại thành thật, thành tích trung bình cũng khá tốt, không kiêu ngạo hay nóng nảy, chỉ mỗi thành tích môn Hóa này, thực sự khiến ông thương tâm. Bình thường ở lớp, không thấy cô bé này lơ đễnh hay nói chuyện gì, lần nào cũng nghiêm túc nghe giảng, sao lại không học được môn này chứ. Điều này khiến ông cảm thấy rất thấy bại. Nhìn thoáng qua Ôn Nam một cái, hỏi:”Bài giảng gần đây, đều hiểu hết à, có chỗ nào không hiểu không?"

Ôn Nam càng cúi thấp đầu, cô phải trả lời câu này làm sao mới tốt, cô sợ rằng bản thân sẽ lại tổn thương tấm lòng của thầy một lần nữa. 

Đúng lúc này, một đôi tay thon dài từ sau lưng cô duỗi ra, cầm trong tay mấy văn kiện, trên đầu vang lên một giọng nói lạnh lùng: "Đã xếp xong tư liệu rồi ạ."

Ôn Nam kinh ngạc quay đầu ra sau, nam sinh cao lớn đứng ở phía sau cô, quả thực rất cao, đỉnh đầu cô vừa vặn ở vị trí yết hầu của anh ấy.

Kinh ngạc nhất chính là nhìn gương mặt này, hình như đã từng quen biết. Môi hơi mím, mũi cao thẳng, mắt đen sâu thẳm, hơn nữa hàng lông mi đen dài, sau khi được tia nắng chiếu qua, càng tô lên một bóng gợi cảm dưới mí mắt. Dần dần chồng lên một bức ảnh trong tâm trí cô

Đúng vậy! Chính là anh ấy, Hứa Diệc Hành!

Ôn Nam thu lại ánh mắt nhìn anh, vì khiếp sợ mà tim lại càng đập nhanh hơn. So với bức ảnh hồi còn non nớt ấy, quả thực bây giờ anh đẹp trai hơn nhiều.

Thầy giáo dạy Hóa lúc này mở miệng, “Ôn Nam à, học hành chăm chỉ nhé, em sắp học cao tam rồi, vị này chính là bạn học Hứa Diệc Hành, học trưởng cao tam, điểm Hóa của bạn ấy luôn đứng thứ nhất trong lớp. Được rồi, em đi về trước đi.”

 Ôn Nam nhẹ nhàng nói câu "Tạm biệt thầy", rồi lập tức chạy trốn khỏi nơi khiến tim cô đập nhanh. Lại không biết phía sau có người vẫn tiếp tục nhìn cô.

Hóa ra cô ấy tên là Ôn Nam.

Tác giả có lời muốn nói: Hy vọng mọi người đọc nhiều hơn, lưu nhiều hơn nha, có ý kiến gi cứ nói ra, tôi sẽ cố gắng hết sức để sửa chữa và không ngừng hoàn thiện bản thân︿( ̄︶ ̄)︿..