Có Anh Cuộc Sống Ấm Áp Hơn

Chương 30: GIA TRƯỞNG




Phàn Tiểu Đậu gần rất buồn bực, đúng vậy, thường xuyên buồn bực. Năm hai sắp kết thúc, nghỉ hè sắp tới, cô và vị bác sĩ kia còn chưa tiến triển chút nào.

"Ai, tớ nên làm gì bây giờ, nếu nghỉ hè sẽ không được thấy bác sĩ của mình nữa." Phàn Tiểu Đậu tựa vào bàn đáng thương nói.

Trư Ni đang xem phim, nghe thấy Phàn Tiểu Đậu kêu rên, vừa ăn khoai nói: "Trực tiếp tấn công! Chơi đùa với con gái nhà người ta như vậy, nhàm chán."

"Mình mới là con gái mà..."

"......."

Trư Ni vốn chỉ muốn đùa một chút, không nghĩ cô gái này ngốc thật sự, nói tiếp, "Nếu không có kinh nghiệm thì tìm Ôn Nam, ở bên nam chính cả năm rồi, chắc chắn..."

Trư Ni không có nói tiếp, nhưng mọi người ai cũng hiểu.

Ôn Nam đang xem tiểu thuyết của Trương Ái Linh, đột nhiên đề tài hướng về cô, Phàn Tiểu Đậu còn dùng ánh mắt cầu xin nhìn cô.

Trời đất chứng giám, hơn một năm nay, cô và Hứa Diệc Hành chưa làm gì quá phận sự. ( Ừm, ôm ấp hôn hít không tính nha)

Hắng giọng, Ôn Nam nói với Phàn Tiểu Đậu: "Đừng có nhìn mình, mình cũng không có kinh nghiệm."

Trư Ni và Trần Khả Tân cũng vui vẻ lắng nghe.

"Không phải chứ, Hứa đại thần tự nhiên quy củ vậy sao?"

Ôn Nam đen mặt, cái gì mà tự nhiên quy củ chứ! Cô và Hứa Diệc Hành cốn là người quy củ như vậy mà...

Ánh mắt Trư Ni ma mị đánh giá Ôn Nam, đùa giỡn nói, "Chắc chắn là chỗ đó có vấn đề."

Ôn Nam nghe vậy, bình tĩnh nói: "Có thể chỗ đó hơi lãnh đạm."

Lần này đến phiên tam tỷ muội đen mặt: Cô có thể nói vậy với nam chính sao?

Hứa Diệc Hành: có người nói bạn trai mình như vậy sao?

Một ngày sau khi kết hôn, lúc Ôn Nam mệt mỏi nằm trên giường suy nghĩ, cô thu hồi câu nói kia.

Cái gọi là nghỉ hè, mấu chốt là ở chữ "nóng", Ôn Nam lười biếng nằm điều hòa xem TV, thoải mái không diễn tả được.

Gần đây tâm tình cô rất tốt, là vì, Mạnh Hoài chuyển trường.

Đúng vậy, Mạnh Hoài chuyển từ phía nam về phía bắc, là một cơ sở khác của đại học C, nghĩa là, sau này hai người họ có thể gặp nhau thường xuyên.

Đương nhiên, cô cũng biết, Mạnh Hoài chuyển trường cũng để cùng Lý Bạch ở chung nhiều hơn mà thôi.

Nha đầu ngốc này, vì tình yêu mà phấn đấu quên mình.

Ôn Nam suy tư nhìn TV, mọi thứ quá hoàn hảo, đáng tiếc điều duy nhất không hoàn hảo là Hứa Diệc Hành vì nghiên cứu đã bay đến thành phố A công tác, đã được hai tuần rồi. Lúc ở trường đã quen với sự tồn tại của Hứa Diệc Hành, đột nhiên xa nhau, làm cô thấy không quen được.

Đang lúc Ôn Nam còn nhớ đến Hứa Diệc Hành, Hứa Diệc Hành đã ngồi trên máy bay về thành phố C.

Đi ngang qua dưới nhà Ôn Nam, Hứa Diệc Hành cầm lòng không được cười một chút, cô gái nhỏ của hắn, chỉ sợ còn bây giờ còn không biết bọn họ ở cùng khu với nhau, sau đó chậm chậm đẩy vali đi.

Lúc đẩy vali đến cửa, ngoài ba Hứa và mẹ Hứa, còn có những người khác.

Ba mẹ của Hứa Diệc Hành đều là giáo viên, thấy con trai trở về cũng sửng sốt, "Sao hôm nay đã về rồi?"

"Dạ, công việc hoàn thành sớm."

Ba Hứa lại chỉ về hướng người ngồi trên sô pha: "Hôm nay trong nhà có khách, đây là cô Trần và chú Trần, bạn của ba, bên là con gái của họ, Trần Hàm, còn có anh Qúy, trùng hợp cũng đến."

Hứa Diệc Hành chào hỏi bọn họ, anh cũng khá quen thuộc với Qúy Tử Phong, hai người quan hệ không tồi, là học sinh của ba anh, quan trọng còn là chú nhỏ của Ôn Nam, anh Qúy chắc sau này sợ là không gọi như vậy được, sau này phải gọi là chú nhỏ.

Nghĩ vậy, Hứa Diệc Hành nhịn không được nhướng mày, xem ra sau này theo Ôn Nam anh lại thiệt thòi, thân phận bị hạ thấp, nhưng mà anh cũng rất vui lòng.

Hứa Diệc Hành cũng không ở lâu trong phòng khách, bụi bặm mệt mỏi trở về thành phố C, nên anh muốn đi rửa mặt một chút.

Chú Trần nhìn bóng dáng Hứa Diệc Hành rời đi, tán thưởng nói: "Lão Hứa, không hổ là con trai của ông, tôi nghe nói nó ký hợp đồng với viện hải dương rồi hả, tuổi trẻ đầy hứa hẹn, tuấn tú lịch lãm, có tiền đồ, sau này chắc chắn là giống với học sinh Qúy Tử Phong của ông."

Qúy Tử Phong vừa nhắn tin cho bà xã Ôn Nhã, vừa nghe chú Ôn nói,, cười cười đáp: "Cháu chỉ là thương nhân thôi, tính cách của tiểu Hứa khác với con, so với con thì tốt hơn nhiều."

Thầy giáo Hứa cũng cười cười: "Tính cách khác nhau, tất nhiên không thể so sánh, sao lại đem tổng giám đốc công ty lớn so sánh với thương nhân nhỏ chứ, cũng quá khiêm tốn rồi."

Lúc này cô Trần hỏi: "Lão Hứa, con trai ông học đại học năm bốn rồi phải không? Có bạn gái chưa?"

Ba Hứa và mẹ Hứa lại sửng sốt, cái này bọn họ thật ra cũng không biết.

"Cái này, nó tự quyết định, chúng tôi cũng không bận tâm." mẹ Hứa lớn tiếng trả lời.

Qúy Tử Phong ở một bên híp híp mắt, cô Hứa chú Hứa cũng không biết, mà anh thì biết, Ôn Nhã nói với anh không ít chuyện của Ôn Nam và Hứa Diệc Hành.

Chú Trần nhìn con gái, nói: "Con trai hai người thật tốt, không giống con gái tôi, chẳng có chút nhiệt tình nào, hay là con gái tôi học hỏi con trai ông, người trẻ ở cạnh nhau đề tài cũng nhiều."

Ba Hứa mẹ Hứa cũng vui vẻ đáp ứng, còn nói với Qúy Tử Phong: "Tử Phong, tí nữa đừng về, cùng cô chú đi ăn cơm."

Hứa phụ vui vẻ: "Tổng giám đốc sẽ không keo kiệt chứ."

Sau khi Hứa Diệc Hành rửa mặt xong, thay một bộ quần áo, mẹ nói với anh buổi tối muốn cùng đi ăn cơm, kế hoạch đi tìm Ôn Nam đành phải để sau.

Nhìn gương mặt hài lòng của mẹ, bảo anh dạy bảo Trần Hàm, hơn nữa mặt Trần Hàm còn hơi ửng đỏ, Hứa Diệc Hành mới ý thức được sự tình.

Lập tức nhắn tin cho Vương Tử Kỳ, "Mau tới nhà tôi, buổi tối ăn cơm."

Vương Tử Kỳ không hề biết mình bị kéo đi làm lá chắn, cao hứng tung tăng xuất phát.

Sau khi mặt trời lặn, không khí mới đỡ khô nóng, còn có chút mát mẻ.

Ở nhà vài ngày rốt cuộc Ôn Nam cũng ra khỏi cửa, cùng Mạnh Hoài đi dạo phố ăn cơm, các cô chuẩn bị đi ăn một nhà hàng tây mới khai trương, phong cách sang trọng, bọn họ không thể mặc đồ quá xuề xòa, Mạnh Hoài con vạn lần dặn dò, không được mặc đồ năng động.

Ôn Nam bĩu môi, không thể mặc quần áo bình thường được sao...

Nhưng cô vẫn mặc một cái váy dài màu vàng nhạt, một đôi cao gót thấp.

Lâu lâu ra ngoài một lần, Ôn Nam cầm theo một cái giỏ nhỏ, điện thoại tiền mặt đều để ở trong, đội một cái mũ hoa, lại thêm đôi môi màu hồng nhạt, nhìn cô gái trong gương, mắt ngọc mày ngài, hoàn mỹ.

Tuy Ôn Nam bình thường không hay trang điểm, nhưng dù sao cũng là con gái, lúc tâm tình tốt, cũng sẽ làm đẹp cho bản thân.

Sau khi nói với ba Ôn "Buổi tối không về ăn cơm" , bá Ôn nhìn bóng dáng Ôn Nam rời đi, con gái thật là xinh đẹp, không biết sau này tên nhóc nào có phúc khí tốt, mình phải trấn cửa thật chặt mới được.

Cả nhà thầy giáo Hứa, lúc này cũng ra cửa cùng với cả nhà chú Trần, ngoài ra còn có có thêm Quý Tử Phong ra ngoài ăn cơm.

Cô Trần, mẹ Hứa, Trần Hàm đi ở giữa, ba Hứa, chú Trần và Qúy Tử Phong đi cuois cùng, hai đám người thảo luận từng đề tài riêng.

Hứa Diệc Hành muốn xuống tầng hầm lấy xe, nên đi phía trước, đi cách mọi người tầm 50m, anh cúi đầu nghịch điện thoại, nhắn tin cho Vương Tử Kỳ, hỏi hắn sao còn chưa tới.

Đúng lúc này, anh bỗng nhiên ngẩng đầu lên, cảm giác phía trước có thứ gì đó, làm anh không khỏi tò mò.

Một thân ảnh màu vàng nhạt, trẻ trung xinh đẹp, sau khi trang điểm trông không giống ngày thường, cả người có chút cảm giác gợi cảm, đây là Ôn Nam sao.

Ôn Nam cũng nhìn thấy Hứa Diệc Hành mặc sơ mi đen, sửng sốt một lúc mới phản ứng lại, trên mặt không che được ý cười, chạy về hướng Hứa Diệc Hành, không hề chú ý tới phía sau Hứa Diệc Hành có người.

Hứa Diệc Hành nghe thấy âm thanh "Lách cách lách cách", lúc này mới chú ý tới giày cao gót của Ôn Nam, được lắm, mang cả giày cao gót.

Nhiều ngày không thấy, Ôn Nam trực tiếp chạy về hướng Hứa Diệc Hành, ôm lấy cổ anh cười hì hì

Hứa Diệc Hành lo lắng cô sẽ té ngã, tự nhiên cũng đỡ eo cô, nhìn cô gái trước mắt , đáy lòng ôn nhu không thể tả.

Hai người vẫn duy trì tư thế thân mật, "Sao bây giờ anh lại tới tìm em, về cũng không nói trước một tiếng." Ôn Nam hỏi, cũng không thể trách cô, cô cũng không biết bạn trai mình sống ở đây, cho nên khi nhìn thấy Hứa Diệc Hành, phản ứng đầu tiên chính là, anh tới đây tìm cô.

Hứa Diệc Hành không trả lời, hỏi lại một câu: "Mang giày cao gót còn chạy nhanh như vậy, giỏi ha?"

Lúc này Ba Hứa mẹ Hứa mới đi lên phía trước, nhìn nữ sinh đang thân mật với con trai mình, nhất thời khó hiểu.

Ôn Nam nhìn xuyên qua Hứa Diệc Hành, thấy được biểu cảm của mọi người, trong lòng cũng bực mình, sao lại nhìn cô và Hứa Diệc Hành vậy?

Nhưng sau khi Ôn Nam nhìn thấy Qúy Tử Phong cười đến mãn ý, lập tức buông tay đang ôm cổ Hứa Diệc Hành, nhỏ giọng nói: "Chú nhỏ."

Hứa Diệc Hành lúc này mới nhớ đến vì nhìn thấy Ôn Nam mà mọi người bị lờ đi, xoay người, giới thiệu với mọi người, "Ba me, đây là bạn gái của con, Ôn Nam."

Sau đó nói với Ôn Nam: "đây là ba mẹ anh."

Ôn Nam nghe được Hứa Diệc Hành nói "Ba mẹ" thì hơi choáng váng, đây là tình huống như thế nào?!

Chuyện xảy ra rồi, cũng chỉ có thể căng da đầu bước lên chào hỏi: "Chào chú, chào cô."

Hai giáo viên họ Hứa đó cũng không phản ứng lại, theo bản năng đáp: "Chào con, chào con."

Rồi sau đó mặt trần hàm, sắc mặt đã hoàn toàn đen, cô Trần cũng có chút xấu hổ.