Cô Ấy Và Vị Trí Đứng Đầu Tôi Đều Muốn

Chương 34: Họp phụ huynh (2)




Cô gái bất mãn chu chu miệng, bị cậu đẩy ra cũng không từ bỏ ý định kéo ống tay áo của cậu lại: “Anh, anh không thích em tới gặp anh sao?”

“Không thích.” Phó Thanh Từ ném xuống hai chữ lạnh băng này, giật tay lại cũng không thèm liếc mắt đến cô ta.

Sắc mặt những người khác có chút xấu hổ, giả vờ không nghe thấy chuyện gì, tốp năm tốp ba tan đi.

Tư Dật vỗ vỗ vai của cậu: “Tớ đi chơi bóng, cậu đợi ở đây nhé.”

Nhị Canh và Lục Gia còn có mấy nam sinh khác cũng phụ họa: “Tớ cũng đi!”

“Được, đi thôi.”

Phó Thanh Từ cảm kích cười cười: “Được.”

“Vậy cậu nói chuyện với em gái cậu đi.” Tư Dật cho Cố Dật Nhĩ một ánh mắt, Cố Dật Nhĩ bất tri bất giác cũng đi theo cậu đến sân bóng rổ.

Chỉ còn Lâm Vĩ Nguyệt vẻ mặt không rõ nguyên do vẫn đứng đó, Cố Dật Nhĩ không có mặt mũi nói thẳng, chỉ đành lôi kéo tay áo cô ấy đi cùng mình.

“Anh em họ nói chuyện phiếm sao đẹp mắt bằng tớ chơi bóng rổ.” Tư Dật nhướng mày nhìn Cố Dật Nhĩ, “Đúng không, Nhĩ Đóa.”

Lâm Vĩ Nguyệt không yên lòng: “Nhưng mà tớ cảm thấy không khí giữa hai người bọn họ rất kỳ quái.”

“Cho dù kỳ quái cũng không phải việc chúng ta nên nhúng tay.” Cố Dật Nhĩ nhẹ giọng nói, “Thanh quan khó đoạn việc nhà*, đừng xía vào, đi thôi.”

(*: cho dù là quan thanh liêm cũng không thể giải quyết việc trong nhà)

Trước cửa lớp 1 chỉ còn lại hai anh em bọn họ.

Biểu tình của cô gái có chút cô đơn, lẩm bẩm hỏi: “Anh, những người đó là bạn tốt của anh sao?”

Ánh mắt Phó Thanh Từ thoáng buông lỏng chút: “Ừ.”

“Có phải anh có bạn tốt rồi nên không quan tâm đến đứa em gái này không?” Giọng nói của cô gái có chút ghen tuông, biểu tình hờn dỗi.

Khóe miệng Phó Thanh Từ mím lại, mang theo ý vị trào phúng: “Phó Thanh Lai, nếu cô còn biết chính mình là em gái tôi thì cũng đừng làm mấy chuyện khiến tôi phải ghê tởm.”

Phó Thanh Lai cắn môi, ngữ khí không cam lòng: “Từ sau khi anh lên cấp 3, một tuần số câu mà anh nói với em có thể đếm trên lòng bàn tay đấy, hôm nay khó khăn lắm em mới xin ba mẹ dẫn em đến đây thăm anh, sao anh lại không chịu nói chuyện tử tế với em?”

“Người không chịu nói chuyện tử tế là cô đấy.” Phó Thanh Từ quay đầu muốn đi, “Cô mau về nhà đi.”

Thần sắc Phó Thanh Lai ảm đạm nhìn bóng dáng anh, nhưng không quá vài giây lại bỗng nhiên bật cười, hô lên: “Chờ sang năm em cũng thi đậu Tứ Trung thì anh không có lý do gì trốn em nữa.”

Bước chân của Phó Thanh Từ ngập ngừng, nhưng không quay đầu mà ngược lại còn bước đi nhanh hơn.

Mới vừa xuống cầu thang, lại nhìn sân thể dục rộng lớn mà mê man vài giây.

Cậu đã không nhớ rõ bao lâu rồi không chơi bóng rổ, bây giờ chạm đến bóng, có lẽ còn không ném được vào rổ.

Trong lúc trầm tư lại bị một người phụ nữ gọi lại.

Người phụ nữ trang điểm tinh xảo, dung mạo diễm lệ, giọng nói mềm nhẹ: “Bạn học, xin hỏi lớp 10-1 là ở chỗ này sao?”

Cậu chỉ chỉ trên lầu: “Ở tầng trên ạ.”

“Cảm ơn cháu.” Người phụ nữ cười cười nói cảm ơn với cậu rồi vén mái tóc dài đi lên lầu.

Người đó nhìn rất trẻ, cũng không biết là phụ huynh của ai.

Lúc này buổi họp phụ huynh đang được tiến hành, trên máy chiếu đang phát lại sân khấu kịch mà các bạn lớp 1 biểu diễn vào hôm kỷ niệm ngày thành lập trường, rất nhiều phụ huynh đã xem trực tiếp hôm đó, nhưng cũng có người nhà chưa xem qua, mà mấy người xem rồi thì cũng kể lại nội dung cho mấy người chưa xem.

Biểu tính của ba Cố xấu hổ, nhỏ giọng nói với dì Cao: “May mà thư ký Tư không tới.”

“Đúng vậy, nhưng mà…” Dì Cao chỉ về mẹ Tư đang ngồi ở phía trước, “Em thấy hình như Vu tổng cũng không vui vẻ gì.”

“Có lẽ không phải chuyện của con trai nhà họ đâu.” Ba Cố mỉm cười, “Dự án của công ty bà ấy có chút phiền toái, hiện tại đã bị dừng lại, mọi nguyên vật liệu đã đầy đủ, công nhân cũng đã mời xong, tiền từng ngày chảy đi nhưng dự án lại không có chút tiến triển nào.”

“Là miếng đất mà lần trước các anh đấu thầu sao?”

“Đúng vậy.”

Dì Cao có chút lo lắng: “Vậy có vấn đề gì không?”

“Không biết, nhưng nhất định là không tránh được bị nói ra nói vào.” Ba Cố thu liễm tươi cười, thanh âm trầm thấp, “Thư ký Tư ngần ấy năm vẫn luôn khắc kỷ phụng công*, nhưng cũng không chịu được có người ở sau lưng hãm hại.”

(Khắc kỷ phụng công: Đặt quyền lợi chung lên trên quyền lợi cá nhân mình)

Dì Cao cái hiểu cái không, ba Cố thở dài: “Quên mất em là người phụ nữ gia đình không nghe những chuyện bên ngoài cửa sổ.”

“Sao? Khinh thường phụ nữ gia đình?” Dì Cao có chút bất mãn.

Ba Cố cười: “Anh không có ý này.”

Hai vợ chồng căn bản không xem máy chiếu, chỉ lo nhỏ giọng nói chuyện, thi thoảng giương mắt nhìn chủ nhiệm lớp.

Ba Cố nhìn lên liền thấy thầy Mộ chủ nhiệm lớp đang từ trên bục giảng đi xuống, dường như muốn đi mở cửa.

Thầy Mộ mở cửa ra, bên ngoài có một người phụ nữ.

Ba Cố cứng lại.

“Nghi Nguyên anh làm sao vậy?” Dì Cao theo ánh mắt ông cũng nhìn qua, thấy được người phụ nữ ở ngoài cửa.

Kinh hoàng và sợ hãi chưa bao giờ có trong nháy mắt từ lòng bàn chân lan đến toàn thân, dì Cao cả người lạnh lẽo, như đứng đống lửa như ngồi đống than.

Bà bắt đầu ảo não vì sao hôm nay mình lại muốn đến đây họp phụ huynh.

“Em ở đây chờ anh, anh ra ngoài một chút.” Ba Cố đè lại tay bà an ủi rồi đứng dậy đi ra ngoài phòng học.

Thầy Mộ đang kỳ quái người phụ nữ trước mắt này là ai thì một bàn tay đặt lên vai thầy, vừa quay đầu thì thấy là ba ba của Cố Dật Nhĩ.

“Thưa thầy, đây là mẹ ruột của Cố Dật Nhĩ, thầy để chúng tôi nói chuyện vài câu.”

Thầy Mộ thoáng kinh ngạc một chút, ngay sau đó gật đầu, chính mình lại xoay người vào phòng học, đóng cửa lại.

“Nghi Nguyên.” Người phụ nữ cười cười với ông.

Thần sắc của ba Cố lãnh đạm: “Sao cô lại tới đây?”

“Em là mẹ của Dật Nhĩ, đương nhiên là em phải tới.” Bà ta làm ra vẻ đương nhiên, “Anh không thể để cơ hội đi họp phụ huynh cũng không cho em đi chứ?”

Ánh mắt của ba Cố thâm trầm nhưng bà ta vẫn luôn dùng bộ dáng ôn nhu để nói chuyện với ông.

“Tiểu Dung cũng ở bên trong, cô không tiện đi vào, nội dung họp phụ huynh tôi sẽ để người soạn thành văn bản gửi cho cô, cô về trước đi.” Cũng không phải dò hỏi, mà là mệnh lệnh nói ra, căn bản không để cho bà ta phản bác.

Người phụ nữ cười lạnh một tiếng: “Gọi thân thiết quá nhỉ, rõ ràng lúc vừa kết hôn anh còn gọi người ta là Cao tiểu thư mà.”

Ba Cố hung hăng trừng mắt nhìn bà ta một cái, ngữ khí âm trầm: “Cô tìm người theo dõi tôi?”

Thấy ông tức giận, bà ta đắc ý khóe miệng nhếch lên, ngữ khí ngược lại lại mềm mại xuống: “Nghi Nguyên, em biết anh cố ý kết hôn với cô ta để khiến em khó chịu thôi, hiện tại em đã cắt đứt với người đàn ông kia, em vẫn luôn ở một mình, chúng ta đừng náo loạn nữa được không? Coi như trả lại cho Dật Nhĩ một mái nhà hoàn chỉnh.”

Cố Nghi Nguyên kiểu gì cũng không dự đoán được, vợ cũ kết hôn với ông gần hai mươi năm lại có thể vô liêm sỉ đến mức này.

“Lúc trước là chính cô tự tay chia rẽ cái nhà này, không phải là tôi.”

Bà ta kéo cánh tay ông lại, ngữ khí thê lương: “Là do em nhất thời hồ đồ.”

Khi bà ta giữ chặt cánh tay Cố Nghi Nguyên, tay áo hơi cuộn lên trên, lộ ra đồng hồ kim cương và một cái lắc tay không phù hợp với cả người bà ta trên cổ tay diễm lệ.

Sắc mặt Cố Nghi Nguyên hơi hoãn lại, chần chờ hồi lâu mới đẩy tay bà ta ra.

***

Hôm nay khó có được một hôm thời tiết quang đãng thế này, bên ngoài ánh mặt trời ấm áp, các nữ sinh ngồi ở cầu thang xem các nam sinh chơi bóng.

Lúc này tất cả các lớp đều đang tiến hành họp phụ huynh, nhóm học sinh không có chỗ nào mà ngồi, đi dạo loanh quanh trong vườn trường, vốn dĩ khi lớp 1 đến sân bóng còn không có ai, nhưng qua không bao lâu, khu vực khán giả đã ngồi đầy người.

Phần lớn là các nữ sinh, mục tiêu của bọn họ chỉ có một.

Tư Dật.

Hiện tại đã biến thành thi đấu hữu nghị giữa các lớp.

Nhị Canh vừa lúc ra nghỉ ngơi, ngồi xuống bên cạnh Cố Dật Nhĩ uống nước, tấm tắc cảm thán nói: “Sự nổi tiếng của Dật ca không phải là nói khoác nhỉ.”

“Sao cậu biết những người kia đều đến để xem Tư Dật? Nhỡ đâu là tới xem người khác thì sao.”

“Cố Dật Nhĩ, tớ phát hiện cậu lúc nào cũng thích đối nghịch với Dật ca nhé.” Vẻ mặt của Nhị Canh đầy thâm ý, ngữ khí trêu chọc, “Dật ca nhà tớ vóc dáng cao người còn đẹp trai, thành tích học tập lại tốt như vậy, trong nhà có tiền, thái độ với nữ sinh cũng không kém, không uống rượu không hút thuốc lá không đánh nhau không uốn tóc, quả thật là nam chính trong phim thần tượng, để ở chỗ nào cũng là miếng bánh thơm ngon, rốt cuộc thì cậu nhìn cậu ấy không vừa mắt chỗ nào vậy?”

Cố Dật Nhĩ nghẹn nghẹn, qua loa lấy lệ nói: “Tớ ghét nhất người khác trùng tên với tớ.”

“Chỉ vì cái này á?” Nhị Canh cười, “Trên đời này chắc phải nhiều người dùng chữ Dật lắm, hơn nữa chữ này dễ nghe, ý nghĩa cũng rất tốt, cũng không có khả năng chỉ cho phép mình cậu dùng.”

Cố Dật Nhĩ tùy tiện tìm lấy cớ, đương nhiên không thể nói lại Nhị Canh, chỉ có thể im miệng giả điếc.

“Dật ca rất thích tên này của cậu ấy.” Nhị Canh từ từ nói, “Khi cậu ấy nhàm chán thì thích viết chữ này lên nháp, dùng đủ loại kiểu chữ để viết.”

Trên sân bóng rổ Tư Dật đang dùng một động tác giả đánh lừa người đang cản cậu, ôm bóng xoay người nhảy lên, chính xác ném vào rổ, ghi được 3 điểm hoàn hảo.

Các nữ sinh trên khán đài hét ầm lên.

Gương mặt đẹp trai soái khí của cậu phiếm ửng hồng, càng thêm vẻ tú sắc khả xan.

Tư Dật đập tay với đồng đội sau đó nhìn về hướng Cố Dật Nhĩ.

Cố Dật Nhĩ theo bản năng tránh đi.

“Nhị Canh, đến lượt cậu.”

Nhị Canh lên tiếng đứng lên, cậu và Tư Dật lướt qua đập vai nhau, bên cạnh Cố Dật Nhĩ từ Nhị Canh đổi thành Tư Dật.

Hơi thở cậu hổn hển, còn chưa hồi phục lại tinh thần, thoáng sát vào Cố Dật Nhĩ hỏi: “Vừa mới cú 3 điểm kia của tớ cậu có thấy không?”

“Có.”

“Đẹp trai không?”

Cố Dật Nhĩ chỉ nói: “Tớ không xem bóng rổ bao giờ nên không hiểu.”

“Tớ chỉ hỏi cậu động tác của tớ có đẹp trai không thôi, ai cần cậu hiểu hay không.”

Cố Dật Nhĩ nghiêng đầu nhìn cậu, môi mím lại, một bộ không tình nguyện: “Đẹp trai muốn chết.”

Tư Dật nhếch miệng cười, duỗi tay xoa xoa đầu cô: “Khen mà còn khó nghe hơn mắng, cứ như là tớ ép cậu vậy.”

Động tác của cậu dừng lại trong mắt người khác, cực kỳ là có thâm ý, đôi mắt của mọi người đang nhìn chằm chằm, nhưng ngoài miệng lại không có âm thanh huýt sáo nào truyền ra.

“Tư Dật, cậu có uống nước không?” Lúc này một bình nước chen vào giữa hai người bọn họ.

Tư Dật quay đầu, hóa ra là Tôn Yểu ngồi ở phía sau bọn họ, trên tay cầm một chai nước.

“Hiện tại tôi không khát, cảm ơn cậu.” Tư Dật uyển chuyển cự tuyệt nước của Tôn Yểu.

Tôn Yểu vẫn chưa hết hy vọng, tay cầm bình nước cũng không thu lại, ngược lại lại đẩy vài phần đến trên người cậu: “Vậy cậu cầm đi, chờ đến khi khát lại uống.”

Tư Dật lắc đầu: “Vậy thì không tốt lắm.”

Tôn Yểu ngượng ngùng rút tay về.

Một hiệp mới lại bắt đầu, Nhị Canh thay thế vị trí của Tư Dật, cậu gầy hơn Tư Dật một chút, dáng người linh hoạt, có thể dễ dàng đột phá từ hai ba người cản cậu, thành công chuyển bóng cho đồng đội.

Cố Dật Nhĩ không biết hóa ra Nhị Canh nhìn thì ngốc mà chơi bóng lợi hại như vậy.

Tư Dật cũng có chút kinh ngạc: “Tiểu tử Nhị Canh này kỹ thuật chơi bóng tiến bộ nhanh thật.” Nói xong theo bản năng cầm lấy bình nước bên người vặn ra muốn uống.

“Đây là bình nước của Nhị Canh.” Cố Dật Nhĩ nhắc nhở cậu.

Tư Dật buông bình nước, có chút khát nước, ghé đến bên tai cô nói nhỏ: “Nhĩ Đóa, tớ khát quá.”

“Tôn Yểu có nước kìa.”

“Tớ sợ cậu ta nhổ nước miếng vào trong.” Tư Dật nhíu mày.

Cố Dật Nhĩ cảm thấy cái lý do này thật sự quá rách nát: “Vậy cậu không sợ tớ nhổ vào à?”

Tư Dật chớp chớp mắt: “Không sợ.”

“Cậu cứ như vậy mà tin tưởng tớ sao?” Cố Dật Nhĩ cảm thấy cậu thật là có tâm hồn của một đứa trẻ, bị cô lừa nhiều lần như vậy còn có thể duy trì thiên tính ngây thơ.

Tư Dật nhún vai: “Tớ không sợ cậu nhổ nước miếng.”

Cố Dật Nhĩ không nghe hiểu ý tứ của cậu, lúc này lớp 1 lại ghi được hai điểm, mọi người hoan hô.

Tư Dật nhướng mày, rất có kiên nhẫn chờ cô lý giải câu nói kia.

“Tớ đi WC đây.” Cố Dật Nhĩ bỗng nhiên đứng dậy rời đi.

Tư Dật cười, xem ra là hiểu rồi.

Cô thông minh như vậy, sao cứ đụng tới vấn đề này thì phản ứng lại như con rùa đen co đầu rụt cổ.

***

Họp phụ huynh bắt đầu lúc hai giờ chiều, sau khi kết thúc đã là 5 giờ rưỡi, các học sinh phụ trách quét tước dọn dẹp sạch sẽ, hôm nay không có tiết tự học buổi tối, làm xong vệ sinh là có thể trực tiếp về nhà.

Họp xong, người vui người buồn.

Không có khả năng ưu buồn nhất là mấy đại lão vậy mà hôm nay không biết thế nào, nhìn lại có vẻ không vui.

Đặc biệt là Phó Thanh Từ, sắc mặt của cậu nhìn qua còn thối hơn ngày thường, nhưng cô em gái hôm nay đi theo đến họp phụ huynh lại là dáng vẻ vui sướng đến không kiềm chế được, vẫn luôn đi sau cậu ríu rít nói chuyện.

Khi cùng thầy giáo tạm biệt, đến thầy Mộ cũng nhận thấy được một tia không đúng, thử thăm dò hỏi cha mẹ của Phó Thanh Từ: “Hình như hôm nay Phó Thanh Từ có vẻ không vui nhỉ.”

Vợ chồng hai người không để ý lắm, trả lời qua loa lấy lệ là ngày thường Phó Thanh Từ cũng như vậy.

Thầy Mộ không tiện nói thêm nữa.

Mẹ Tư dường như còn có chuyện quan trọng phải xử lý nên trực tiếp bỏ lại Tư Dật, một mình về trước.

Ba Cố không đành lòng để tiểu công tử nhà họ Tư bị ruồng bỏ như vậy nên chủ động nhận việc đưa Tư Dật về.

“Cố tổng, đa tạ.”

Ba Cố xua xua tay: “Tôi biết dạo này Vu tổng bận rộn, chỉ là Vu tổng phải chú ý đến thân thể, đừng vì chút tiền ấy mà làm ảnh hưởng sức khỏe bản thân mình.”

Mẹ Tư ngẩn người, ngay sau đó nở nụ cười tự giễu: “Không nghĩ tới người khuyên tôi chú ý thân thể, cư nhiên lại là đối thủ của tôi.”

“Vu tổng như vậy, thư ký Tư không thể nào an tâm làm việc được.”

Nụ cười của mẹ Tư có chút tái nhợt: “Ông ấy tốt lắm.”

Ba Cố nhận thấy có gì không đúng nên không nói thêm gì nữa.

Cố Dật Nhĩ tạm biệt Lâm Vĩ Nguyệt, vốn cũng định đưa cô về, lại không ngờ bị thầy Mộ cản lại, nói rằng sẽ đưa cô ấy đi tìm ba Lâm luôn.

“Kia ngày mai gặp nhé, lần sau lại mời cậu ăn bánh kem.”

Lâm Vĩ Nguyệt gật đầu: “Bye bye.”

Sau khi ba Cố và dì Cao đưa bọn họ về hoa viên Phù Dung thì lập tức phải ngồi xe ra tỉnh ngoài.

Trên xe, Cố Dật Nhĩ và Tư Dật song song ngồi ở ghế sau.

Cố Dật Nhĩ nhận thấy không khí giữa ba và dì Cao không thích hợp, lúc mới tới trên mặt hai người còn cười tủm tỉm, nhưng hiện tại không khí trong xe lại cực kỳ áp lực, hai người bọn họ ngồi ở ghế điều khiển và ghế phụ, cũng không nói chuyện với nhau, trong xe không có mở nhạc cổ điển mà ngày thường dì Cao thích nghe, có vẻ dị an tĩnh dị thường.

Cố Dật Nhĩ muốn điều tiết không khí, ôm ghế phụ hỏi hai người: “Thầy giáo nói cái gì về con vậy ạ? Không nói xấu con đấy chứ?”

“Con ưu tú như vậy, thầy có gì để nói xấu con?” Dì Cao nhẹ nhàng cười cười.

“Vậy biểu tình này của hai người là sao?”

Dì Cao không trả lời, ngược lại là ba Cố ông nói gà bà nói vịt trả lời vấn đề này: “Nếu không con làm mẫu một biểu tình tiêu chuẩn cho chúng ta xem?”

Cố Dật Nhĩ không còn gì để nói.

Xe chạy đến cổng hoa viên Phù Dung, ba Cố dừng xe cho bọn họ tự mình đi vào.

“Đừng gây thêm phiền toái cho anh trai con.” Ba Cố dặn dò cô, “Sang tuần là ba với dì con về, đến lúc đó lại đón con về.”

Cố Dật Nhĩ một chốc một lát còn chưa phản ứng lại thì xe đã đi rồi.

Đây là nhà của Cao Tự Án, không phải nhà cô.

Dưới bóng đêm lành lạnh, bóng của cô và Tư Dật bị kéo đến thật dài.

Trầm mặc hồi lâu, cuối cùng vẫn là Tư Dật mở miệng trước: “Nhĩ Đóa, sang tuần là cậu dọn đi rồi sao?”