Cô Ấy Và Vị Trí Đứng Đầu Tôi Đều Muốn

Chương 48: Chịu trách nhiệm




Trong phòng y tế.

Tư Dật yếu ớt nằm trên giường bệnh, thỉnh thoảng lại phát ra một tiếng kêu rên thống khổ khiến người nghe rơi lệ kẻ thấy thương tâm.

Cố Dật Nhĩ ngồi bên cạnh giống như người vợ nhỏ gọt táo cho cậu.

“Ối giời ơi, đau chết mất.” Tư Dật lại kêu một hồi.

Cố Dật Nhĩ chấp nhận số phận: “Đồng chí, bác sỹ đã nói không có gì đáng ngại rồi, cậu có cần đến mức này không?”

Tư Dật chỉ vào cô, ngữ khí rất kinh dị: “Đây là khẩu khí cậu nói chuyện với người bị hại sao?”

“Tớ sai rồi.” Cô không chút để ý mà nói bừa một câu xin lỗi.

Tư Dật than một tiếng: “Quá có lệ, không hề có thành ý.”

Cố Dật Nhĩ nhét quả táo đã gọt xong vào miệng cậu: “Ăn táo đi.”

Tư Dật cắn táo, hàm hồ nói: “Tớ thích ăn giòn, quả này bở quá.”

“Không phải nói đau đến không biết trời đất gì sao? Sao đến quả táo này giòn hay bở cũng phân biệt được vậy?” Cố Dật Nhĩ nhếch miệng, đứng dậy đi rửa dao gọt hoa quả.

“Cậu đi đâu?” Tư Dật vội vàng ngồi dậy, “Cậu không được đi, phải ở chỗ này chăm sóc tớ.”

Cố Dật Nhĩ giơ dao gọt hoa quả trong tay lên: “Tớ đi rửa dao, cậu yên tâm, tớ nhất định sẽ chịu trách nhiệm với cậu đến cùng.”

Đúng lúc này vải mành màu trắng bị kéo ra, bác sĩ bưng trà đi đến.

“Khá hơn chút nào không?” Bác sĩ đi đến bên cạnh Tư Dật hỏi.

Cố Dật Nhĩ đoạt trước đáp lời: “Không khá hơn chút nào, cậu ấy vẫn luôn la hét kêu đau ạ.”

Bác sĩ nhướng mày: “Đã nghỉ ngơi lâu như vậy còn không đỡ hả? Cởi quần ra để tôi nhìn xem có phải có máu bầm hay không?”

Tư Dật theo bản năng che kín đũng quần: “Không có máu bầm, nhất định là không có máu bầm.”

Cố Dật Nhĩ nghẹn cười: “Nhất định là bị tụ máu rồi, nếu không sao lâu vậy rồi mà vẫn còn đau.”

Tư Dật nằm trên giường bệnh quăng cho cô một ánh mắt hình viên đạn.

“Cậu lại không phải là tớ, cậu biết được à?” Cậu phẫn uất dỗi cô một câu, “Nói giống như là cậu nhìn thấy rồi ý.”

Bác sĩ đúng lúc mà ngắt lời cậu: “Được rồi, cởi quần ra tôi nhìn xem.”

“Không, không cần đâu ạ.” Tư Dật vẫn như cũ che chở nơi đó, “Không nghiêm trọng đến vậy ạ.”

Bác sĩ tuổi quá 50 cười hiền từ: “Không phải xấu hổ, trước khi tới Tứ Trung tôi là bác sĩ nam khoa, xem qua bao nhiêu người rồi, cậu cái đứa trẻ ranh ở trước mặt tôi xấu hổ cái gì.”

Trong lúc nhất thời Tư Dật không biết nên phản bác thế nào.

“Hơn nữa nếu thật sự có máu bầm sẽ khiến tinh hoàn sưng to, không xử lý sẽ để lại di chứng.” Bác sĩ vỗ vỗ vai cậu, “Cậu còn nhỏ thế này, nhân sinh mỹ diệu còn chưa kịp hưởng thụ đúng không? Nếu thế thì nói xem có đáng tiếc hay không?”

Không hổ là bác sĩ nam khoa, lái xe còn có thể nói nghiêm túc đến vậy.

Mặt Tư Dật đỏ lên, chỉ vào Cố Dật Nhĩ vẫn đang nghẹn cười sau lưng bác sĩ mà trách mắng: “Tất cả là tại cậu!”

Cố Dật Nhĩ mím môi, nói: “Bác sĩ ơi, nhất định phải chữa khỏi cho cậu ấy, nếu không thì cả đời này lương tâm của cháu sẽ bất an ạ.”

Học sinh bây giờ thật biết chơi, đánh nhau cứ trực tiếp nhằm chỗ yếu hại mà gõ.

“Nếu cậu ấy thực sự có chuyện gì thì cháu phụ trách đi.” Bác sĩ nhún vai, “Hủy diệt hạnh phúc nửa đời của người ta thì không phải nên chăm sóc người ta cả đời à?”

Cố Dật Nhĩ câm nín ngơ ngác nhìn bác sĩ, không nghĩ tới hậu quả sẽ nghiêm trọng như vậy.

Thật ra cô cũng chẳng dùng bao nhiêu sức, nhưng cũng không nghĩ tới là chỗ đó của nam sinh lại yếu ớt đến vậy, vốn cho rằng Tư Dật lừa cô, hiện tại nghe bác sĩ nói hậu quả, cô thật đúng là có chút luống cuống.

Lập tức khiến hai đứa nhóc nói không nên lời, bác sĩ vừa lòng cười, quay lại trọng điểm: “Cởi quần.”

Tư Dật nắm lưng quần, có chút thẹn thùng.

Từ lúc cậu có ký ức đến nay còn chưa bao giờ cởi quần trước mặt người khác đâu.

Không phải, hình như cởi rồi…

Trong khi đại não cậu đang làm đấu tranh tư tưởng kịch liệt thì bác sĩ quay đầu lại hỏi Cố Dật Nhĩ vẫn luôn đứng ở chỗ đó: “Bạn học, cháu không tránh đi một chút sao?”

Cố Dật Nhĩ đỏ mặt, sợ hãi đi lên trước: “Chuyện này là do cháu gây ra, cháu cũng phải nhìn xem có để lại hậu quả gì không.”

Tư Dật đứng hình, khoa tay múa chân nói với bác sĩ: “Bác sĩ mau đuổi cậu ấy ra đi ạ!”

Bác sĩ cũng không biết nghe ai, tùy ý để hai đứa nó náo loạn.

“Cậu mau đi ra đi! Cái đồ nữ lưu manh, ai cho cậu xem!” Ngữ khí của Tư Dật rất kinh hoảng, sợ cô thật sự ở lại đây cùng bác sĩ xem xét người anh em của mình.

Cố Dật Nhĩ nhíu mày: “Chỉ là nhìn xem mà thôi chứ không phải muốn làm cái gì, trước kia cũng không phải là cậu chưa từng cởi quần trước mặt tớ bao giờ.”

Bác sĩ nhướng mày, xã hội thời đại này đúng là thay đổi rồi, so với thời của ông thì cởi mở hơn nhiều.

“Cậu mà không đi thì tớ không khám nữa, nếu tớ thật sự không cứng được.” Tư Dật ngữ khí hung tợn, dáng vẻ như muốn nuốt cô luôn, “Thì cả đời này cậu cũng đừng mơ gả cho người khác!”

“Nếu cậu không cứng được tớ cũng không tiện hưởng phúc một mình.” Cố Dật Nhĩ vẻ mặt đau đớn kịch liệt, “Tớ nhận cậu làm con nuôi, về sau tìm chồng, nếu anh ta không tiếp nhận cậu thì tớ cả đời này không gả.”

“……”

Bác sĩ khụ khụ: “Còn chưa có khám mà, không nghiêm trọng như vậy đâu, bạn học, cháu ra ngoài trước đi.”

Cố Dật Nhĩ bị đuổi ra ngoài còn ghé vào mành nghe lén động tĩnh bên trong.

“Chân mở ra một chút.”

“……”

“Hình dạng không tồi.”

“… Cảm ơn.”

Cố Dật Nhĩ che lại cái mũi tiếp tục nghe.

“Không có máu bầm.”

“Thật không ạ?”

“Ừ, về sau vui đùa với người khác cũng đừng lấy nơi này ra đùa giỡn, nơi này yếu ớt hơn nhiều so với tưởng tượng của cháu đấy.”

“Vậy về sau cháu…”

“Đêm nay về tìm vài tấm ảnh xem đi, không có việc gì.”

Tư Dật nhẹ nhàng thở ra, tiếp theo đó là tiếng mặc quần sột sột soạt soạt.

Cố Dật Nhĩ ở ngoài mành cũng nhẹ nhàng thở ra.

Mành bị xốc lên, thân ảnh đáng khinh của Cố Dật Nhĩ đột nhiên không kịp phòng ngừa xuất hiện trước mặt Tư Dật và bác sĩ, cô vội vàng đứng nghiêm, xấu hổ cười cười.

Mặt Tư Dật phừng một cái thành màu gan heo.

Bác sĩ cười: “Nghe thấy rồi à?”

“Dạ.”

“Không cần cháu chịu trách nhiệm, yên tâm đi.” Bác sĩ an ủi cô, “Chờ cậu ấy thoải mái hơn một chút thì hai đứa về phòng học đi.”

Nói xong bác sĩ về bàn làm việc của mình, tiếp tục xem bộ phim luân lý gia đình vừa bị hai đứa đánh gãy.

Cố Dật Nhĩ bắt lấy mành, ngượng ngùng nửa ngày mới xoắn xít nói: “Cậu không có việc gì thật sự là quá tốt rồi.”

Tư Dật hừ một tiếng: “Không cần chịu trách nhiệm nữa, cậu rất vui vẻ nhỉ.”

“Tớ đây là mừng cho cậu.” Cố Dật Nhĩ ngồi xuống bên cạnh cậu, “Về sau chỉ cần cậu đừng nói lời cợt nhả thì nhất định tớ sẽ không đá cậu.”

Tư Dật nửa nằm xuống, bĩu môi: “Tớ nói lời cợt nhả gì?”

“Tự cậu biết.” Cố Dật Nhĩ hàm hồ.

“Mỗi ngày tớ nói với cậu nhiều thế sao biết được câu nào là cợt nhả câu nào không.” Tư Dật nghiêm trang, “Cậu không nói rõ ràng, về sau nếu tớ lại không cẩn thận nói ra, có còn bị cậu đá thế này không?”

Cố Dật Nhĩ cắn môi: “Cậu cố ý!”

“Tớ không có.” Tư Dật vô tội chớp chớp mắt, giống như thật sự không biết chuyện gì.

Cố Dật Nhĩ quay đầu không để ý tới cậu.

Tư Dật sờ sờ cằm: “Cậu đừng vội, để tớ nhớ lại một chút xem có nói không.”

Cô quay đầu không thèm nhìn cậu, Tư Dật cười xấu xa một tiếng, chống thân mình dịch đến bên cạnh cô ghé sát lại: “Có phải là câu hôn đến khi cậu mềm nhũn chân không?”

Cố Dật Nhĩ bịt tai lại.

Tư Dật không những không thu tay, ngược lại còn ghé sát môi vào tai cô, hô hấp nhẹ nhàng lướt qua sườn mặt cô: “Có phải không?”

Cố Dật Nhĩ hét lên một tiếng, đứng lên cầm lấy dao gọt hoa quả trên bàn mà ban nãy còn chưa kịp đi rửa, hướng về phía Tư Dật.

Tư Dật kinh hãi: “Cậu định làm gì!”

“Cắt đi là xong việc!” Cô nhảy lên giường khóa ngồi bên hông cậu, cầm dao lung lay trước mặt cậu.

Tư Dật nghẹn đến mức mặt đỏ bừng, duỗi tay muốn đẩy cô, Cố Dật Nhĩ dứt khoát ném dao xuống, hai tay ấn cậu xuống giường, ngăn cản cậu tiếp tục phản kháng.

“Dật ca! Tin tức tốt! Anh được giải nhất! Lần này cuối cùng anh cũng nông nô vùng dậy rồi, đè lên Cố Dật Nhĩ!”

Mành lại một lần bị xốc lên, Nhị Canh cầm giấy chứng nhận đoạt giải vẻ mặt hưng phấn vọt lại đây.

“……”

“……”

“……”

Một sự im lặng chết chóc.

“Dật Nhĩ, tớ cầm giấy chứng nhận lại đây giúp cậu nè!”

Lâm Vĩ Nguyệt cầm giấy chứng nhận trong tay, hưng phấn lao vào bên trong.

Cố Dật Nhĩ và Tư Dật há miệng thở dốc, đồng thời nói: “Các cậu nghe tớ giải thích.”

Lâm Vĩ Nguyệt và Nhị Canh nhấp miệng, đồng thời nói: “Thực xin lỗi, quấy rầy rồi.”

Sau đó mành bị đóng lại, giống như chưa hề có chuyện gì phát sinh.

Cố Dật Nhĩ từ trên người Tư Dật xuống, ngồi ở chỗ đó che đầu, dáng vẻ không còn gì nuối tiếc.

Cô sai rồi, cô thật sự sai rồi, từ lúc bắt đầu cô đã không nên đến Tứ Trung học, nếu cô không đến Tứ Trung, thanh danh một đời cô cũng sẽ không bị hủy trong một sớm một chiều.

Tư Dật nằm trên giường, ánh mắt dại ra nhìn trần nhà, hồi tưởng lại năm đó cậu ở Anh Tài hoành hành ngang ngược, được xưng “Anh Tài tiểu bá vương”, hiện giờ bị người ta thấy dáng vẻ này, về sau cũng không còn mặt mũi nào sống tạm trên đời này nữa.

Cũng không biết là đã gây nên cái nghiệp gì.

***

Bố cục bản thảo của Tư Dật so với Cố Dật Nhĩ thì phong phú hơn, sử dụng hình ảnh máy bay chiến đấu tàng hình hạng nặng như J-20 là phép ẩn dụ cho sự phát triển nhanh chóng của Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa trong bảy thập kỷ qua và những thành tựu to lớn của xây dựng công nghiệp trong nước, so với biểu đạt hoài niệm quá khứ thì càng khiến người xem chấn động, bởi vậy tổng điểm nhỉnh hơn Cố Dật Nhĩ vài phần nên đoạt được giải nhất.

Trận đánh cuộc này Cố Dật Nhĩ thua.

Cố Dật Nhĩ tự biết đuối lý, định chọn một ngày hoàng đạo thực hiện nghĩa vụ của người thua cuộc.

Tư Dật ngăn cản cô: “Thôi, đổi cái trừng phạt khác.”

“Cái gì?”

“Tối thứ 6 cậu cùng tớ đến Bích Thúy đình, nếu Tôn Yểu có ý đồ gây rối với tớ thì cậu phải giống như ngày đó, ra tay che chở cho tớ.”

Sau khi Cố Dật Nhĩ suy tư thật lâu: “Được, cứ quyết định vậy đi.”