Cô Bạn Gái Nhỏ

Chương 2




Dịch Nhàn đang ngưỡng đầu uống nước thì nghe thấy đồng đội kêu cô, cô nhanh chóng trả lời câu "Đến lúc đó chị đừng có khóc rồi nói hối hận đó", sau đó nhét điện thoại vào túi, chạy đi đánh bóng tiếp.

1

Còn Ngải Tiếu thì đã đến phòng học rồi, tuy rất muốn nghe tiếp nhạc của nữ thần nhưng tiết học này rất quan trọng, cô "cắn răng" tháo tai nghe xuống, tập trung tinh thần nghe giảng. Khó khăn lắm mới chịu đựng được đến hết tiết, cô gắn dây tai nghe vào, tính chuồn thì nghe một bạn học hỏi cô có muốn đến căn tin chung không.

"Không đi đâu, tớ còn có chuyện." cô đội nón lên, cúi đầu chạy ra khỏi phòng học. Vừa nghe nhạc vừa trở về phòng mình, cô mở máy tính ra chuẩn bị đánh chữ.

Có Buff bài hát mới của nữ thần, Ngải Tiếu quyết định hôm nay sẽ up tới một vạn chữ!

Kéo rèm lại, cô bắt đầu viết chương mới cho ngày hôm nay. Chắc có lẽ Buff của nữ thần rất có tác dụng, cô hầu như không bị kẹt lại chỗ nào, viết rất trôi chảy suôn sẻ.

Viết xong một vạn chữ, cô nhìn thời gian thì phát hiện đã gần 8h tối rồi.

Bạn cùng phòng biết cô viết tiểu thuyết, nhìn thấy cô kéo rèm thông thường sẽ không quấy rầy. đến khi cô chui ra khỏi rèm thì Hoàng Tiểu Duyệt mới nói: "Bọn tớ đang thảo luận xem cậu đã ăn cơm tối chưa."

"Chưa ăn......" Ngải Tiếu cúi đầu xuống nhìn bụng mình, giờ mới thấy đói.

"Mau kêu tớ một tiếng chị đi." Tiểu Duyệt lấy một hộp cơm ra, "Tớ biết cậu thế nào cũng quên ăn cơm mà, mua cho cậu một phần cơm đùi gà nè, đến chỗ dì quản lý hâm lò viba xíu là ăn được rồi."

Ngải Tiếu rất muốn xông qua đó giành hộp cơm, nhưng mà toàn thân mình không có khí thế gì hết, chỉ còn cách chạy qua đó kêu tiếng "Chị Duyệt" thôi.

Mái tóc ngắn bồng bềnh cộng với khuôn mặt nhỏ nhắn trắng trẻo, đôi mắt thuần khiết cứ nhìn chằm chằm vào hộp cơm, nhìn tới Hoàng Tiểu Duyệt cũng mềm lòng theo.

"Ây da, ngoan quá." Cô mau nhét hộp cơm cho cô ấy, còn nhân cơ hội xoa đầu nữa, cảm giác mềm mại ấm áp này rất giống như đang vuốt ve một con mèo. Ngải Tiếu cầm hộp cơm cẫn còn hơi nóng hỏi: "Nếu tớ không đói, cậu sao giải quyết hộp cơm này?"

Hoàng Tiểu Duyệt ngày nào cũng than phải giảm cân nói: "Tất nhiên là để ăn khuya rồi."

......

Uhm, cơm gà đêm khuya hẳn là giảm cân, cho cô ấy 108 cái like.5

Ngải Tiếu ôm hộp cơm gà đi hâm nóng lại, bà dì quản lý ký túc xá thấy cô đến thì rất nhiệt tình trò chuyện với cô: "Tối nay lại quên ăn cơm à?"

"Dạ..... bận quá nên quên ạ." Cô cho hộp vào lò, set thời gian là 2 phút, bà dì lại bắt đầu N lần "giáo dục" cô: "Cô bé như thế là không được đâu, đang trong tuổi trưởng thành phát triển mà, sao lại không ăn cơm đàng hoàng được chứ?"

Ngải Tiếu cười có chút gượng gạo: "Dì à, con 20 tuổi rồi."

"Con gái của hàng xóm nhà dì 24 tuổi mà vẫn cao lên đó thôi, dì nói con nghe......"

Bà dì quản lý cứ lại nhải hết 2 phút, Ngải Tiếu lấy cơm hộp ra, nói tiếng cám ơn rồi chuồn mất.

Về phòng cô than thở với bạn cùng phòng, Hoàng Tiểu Duyệt an ủi: "Ai kêu cậu dễ thương quá chi, làm người ta nhìn thôi là muốn quan tâm à. Mỗi lần tớ đi hâm cơm là bà dì đó chỉ kéo rèm ra và nói với tớ một câu: Đừng có hâm quá 3 phút."

Ngải Tiếu luôn cứ được người ta quan tâm chăm sóc, gãi gãi đầu rồi ngồi xuống ăn cơm. Khi ăn cơm thì trò chuyện với đám bạn trong group, ăn xong thì cô mở tài liệu ra bắt đầu học bài.

10h, Hoàng Tiểu Duyệt vẫn còn đang phấn đấu vì sự nghiệp thi lại, hai bạn cùng phòng còn lại thì đang coi phim truyền hình, Ngải Tiếu thì đóng sách lại chuẩn bị đi ngủ.

Nhìn thấy cô ấy lên giường ngủ, bạn Tiểu Duyệt cực kỳ ngưỡng mộ đố kỵ, quay đầu lại tiếp tục học bài.

Ngải Tiếu nằm trong chăn, nghiêng người qua thở dài một tiếng.

Ai nói ngủ sớm dậy sớm thì sẽ cao lên hả? Cô kiên trì thực hiện nhiều năm nay rồi sao không thấy có hiệu quả gì hết.....1

Trước khi nhắm mắt lại, cô chịu không nổi lại đi nhớ tới bài hát mới của nữ thần, qua một hồi là mỉm cười ngủ mất tiêu.

Còn Nhạn nữ thần của cô thì 10h giờ khuya mới kết thúc xong công việc của một ngày, mệt mỏi rời khỏi văn phòng làm việc.

Thân hình mảnh khảnh của cô dần dần hòa vào bóng đêm, đi được một hồi thì cô đột nhiên dừng lại, lấy điện thoại ra gọi điện.

"Alo? Dịch Nhàn?"

Dịch Nhàn thì đang chơi game, Nhạn Đường nghe thấy tiếng bàn phím cứ kêu lách tách lách tách, đột nhiên không muốn nói chuyện nữa.

Chơi xong một ván, Dịch Nhàn đẩy bàn phím ra, cầm điện thoại nói: "Lúc nãy đang chơi khúc quan trọng nên không nói chuyện với chị được, sao rồi, chị tan ca rồi hả?"

"Uhm." Nhạn Đường lại tiếp tục bước đi, ngẩng đầu lên ngắm các vì sao trên trời, "Dạo này bận quá, cũng không có thời gian tìm em, chú với dì mà biết chắc sẽ mắng chị đó."

"Ây da, chị đừng có nghe bọn họ, em làm gì cần chị chăm sóc chứ, em sống rất thảnh thơi nữa là." Dịch Nhàn cầm lấy thức uống trên bàn rồi uống một ngụm, hỏi: "Cho nên 10h đêm chị muốn gọi em ra để tiến hành công tác quan tâm em à?"

Nhạn Đường cười một tiếng, giọng cười tê tái cõi lòng, cũng may đầu dây bên kia là người đã quen với cô mười mấy năm rồi nên từ sớm đã miễn dịch.

"Gì vậy, có chuyện thì nói, đừng có chơi chiêu này." Dịch Nhàn vừa nói vừa xoa xoa cánh tay.

Nhạn Đường cười: "Thì muốn tìm em đi ăn khuya, chị cũng chẳng tìm được ai ngoài em hết."

Dịch Nhàn hứ một tiếng, "Chị mà muốn thì tìm 10 người cũng chả thành vấn đề. Em nói, chị mau đi tìm bạn gái đi, đừng có tối ngày quấy rối em hoài. Nếu không phải chị cứ tìm em đi ăn khuya hoài, thì em cũng đâu đến nỗi ngày nào cũng đánh bóng rổ nhưng lại ốm không nổi?"