Cô Bé Du Côn Của Tôi (Phần Hai)

Chương 52: Một kế hoạch đã bắt đầu ……từ lâu




Chap 52 : Một kế hoạch đã bắt đầu ……từ lâu .

Một buổi trưa ấm áp với nắng mặt trời , vào mùa đông mà có mặt trời thì hẳn không còn gì xung sướng hơn .

Tuy trời lạnh nhưng nếu chen lấn nhau trong căntin trường thì toát mồ hôi quả là rất bình thường .

Và ở một góc khuất nhất trong căntin này lại đang có một con Báo và một con Cọp đang ngồi mới nhau .

Người lên tiếng đầu tiên là con cọp và nó đang cười một cách vô cùng nhăn nhở .

- hô , muốn ăn được bữa trưa của một thằng điên quả là khó nha , vậy nên hôm nay chắc chắn ta sẽ phải vét sạch cái căntin này thôi –

Nó nở một nụ cười tà ám , mười đầu ngón tay gõ gõ xuống mặt bàn .

- Tình yêu chỉ mời Bảo Bảo ngồi xuống chỗ này thôi chứ có mời Bảo Bảo ăn đâu -

Thằng quỷ , hoá ra nó bị chơi xỏ , hứ , thế thôi nó đi chỗ khác , làm quái gì được nó ,

- vậy thì thôi , tôi ngồi chỗ khác , ngồi chỗ người ta mời cũng ngại lắm -

Nó đẩy ghế đứng dậy đang định rời khỏi thì bỗng bị Đăng kéo lại .

- Rách việc quá , bữa nay tình yêu mời được chưa ?-

Nhìn mặt cậu nhóc kìa , muốn kiếm người tâm sự chứ gì ? muốn nhờ người ta còn ra vẻ làm cao .

- hì , vậy thì đứng dậy đi mua đồ đi còn gì nữa -

Mặt nó vênh phải biết , mấy khi mà bắt nạt được cái tên khôn lỏi này chứ .

Đăng hậm hực lườm nó một cái mới chịu đi , vừa mất tiền lại còn làm osin cho nó chứ , đời này cậu chỉ muốn làm osin cho một người thôi .

- ha ha –

Nó cứ ngồi một chỗ cười lắc nẻ , tiếng cười càng lúc càng to , quả thực là nó không nhịn nổi .

Tiếng cười của nó thực có công suất lớn , bằng chứng chính là cả căntin cùng quay ra nhìn nó .

Bị nhìn đến thủng da mặt , tiếng cười của nó trở nên méo xệch , xấu hổ quá , xấu hổ quá .

- Ngồi mới Bảo Bảo tình yêu thấy thực xấu hổ -

Nhìn cái mặt đáng ghét của Đăng mà nó muốn đấm , nó cũng xấu hổ chết đi được chứ .

- hốc đi , ở đấy mà cằn nhằn –

Nó với tay lấy cái bánh mỳ cùng bát nước sốt , có thực mới vực được đạo , các cụ nói cấm có sai .

- Bảo Bảo , nói thật cho tình yêu biết đi , rốt cuộc là cô ấy đang làm gì ? đang suy tính gì ? –

Động tác ăn của nó ngay lập tức dừng lại , hoá ra cậu nhóc muốn hỏi chuyện này .

- này , em thấy mình quá đáng không ? sao lại giám nhắc cô ấy trước mặt tình yêu của mình hả -

Nhìn khuân mặt đen xì kìa , hẳn là rất tức giận rồi .

- Bảo Bảo - Cậu nhóc nghiến răng nghiến lợi này , nó mà chọc nữa chắc cậu nhóc nhẩy xồm lên mà bóp cổ nó mất .

- haizz, cậu biết thừa tính nó rồi , suy nghĩ của nó chẳng ai biết cũng chẳng ai đoán nổi –

- nhưng lần này cô ấy đến là vì chị mà -

Những điều xoay quanh cô gái tên Hoàng My đều khiến cậu khó hiểu , rốt cuộc là cô ấy tính toán điều gì chứ .

- chị biết nhưng chị có thể làm gì được chứ , em nghĩ một người như chị có thể độ chí với một người đã mang tên thiên tài sao ?, ngay cả em , em cũng có chiếm được tình cảm của cô ấy không ? 5 năm trước cô ấy không dùng dao đâm chị là cô ấy nhân từ rồi –

Nó cắn chặt môi trên của mình , phải , đáng nhẽ ra nó phải biến mất khỏi thế gian này 5 năm trước , cái năm mà chính tay nó đưa dao cho Hoàng My , quỳ xuống trước mặt My khóc lóc xin tha thứ , xin nhận được sự trừng phạt .

Hoàng My chỉ nhìn nó , một cái nhìn phức tạp , nó chưa bao giờ hiểu được cô nhóc muốn gì ? Hoàng My đã ném con dao về phía nó rồi nói một câu .

- từ bỏ đi , bỏ cái thứ đã hại anh tôi đi , và đó sẽ là sự trả thù bắt đầu , nhất định tôi sẽ quay lại , sẽ tặng cho chị một món quà , món quà mang tên anh tôi –

My bỏ đi ,chỉ để nó lại đó với hai hàng nước mắt .

- chị giúp em đi , chỉ có chị mới giúp được em , em rất yêu cô ấy , cô ấy ở đây chỉ tràn đầy đau khổ -

- chị xin lỗi nhưng chị không thể , 5 năm trước chị đã cướp đi tất cả tình cảm của cô ấy , 5 năm sau chị mong cô ấy được hạnh phúc –

Trước nụ cười nửa miệng của Đăng , nó nhìn ra sự hoang mang lo sợ trong đôi mắt ấy .

- chị nói dối , chị là vì người ấy đúng không ?và cũng chính vì bản thân chị -

Đăng nói hoàn toàn đúng , cũng vì người ấy và cũng vì bản thân nó , nó mong nhận được sự tha thứ .

Nó chỉ biết cúi đầu , nó thực sự bất lực không thể nào giúp được Đăng .

Đăng cười nó , cười cái vẻ có lỗi của nó

- chị thật ích kỷ -

Chỉ để lại cho nó một câu rồi Đăng bỏ đi , “ích kỷ” nó lắc đầu .

Nó không hề ích kỷ , nó chỉ đang đưa sự việc về đúng quỹ đạo của nó mà thôi .

Nó chạy thật nhanh ra khỏi căntin , nó cần chỗ nào thật yên tĩnh , cần một nơi có thể dãi bày hết sự hối hận , uất ức và cả đau đớn của nó .

Chạy thật nhanh , nó chạy đến một cái cây to , mẹ nó đã từng nói , cái cây này chính là cây định mệnh , nó đã gắn liền với cuộc đời mẹ , gắn liền với tình yêu của ba .

Gục đầu vào gốc cây nó bật khóc , cả người nó run lên bần bật , trái tim nó như bị bóp nghẹn , cuộc sống thật khó khăn , nó thật có nhiều màu .

------------------------

Hắn cùng Dương và Thiên Minh nói chuyện vui vẻ , hắn định buổi trưa dẫn nó ra khỏi trường rồi đến một nhà hàng nào đó ăn trưa nhưng nó lại nói bận .

Hắn cũng rất tò mò nó bận việc gì nhưng nó chỉ nói là việc của con gái , cô nhóc này càng ngày càng khó dạy .

- Tuấn Nguyên , tớ ăn trưa về thấy cô bạn gái cậu vừa khóc vừa chạy về phía sau trường đấy , hai người lại cãi nhau à –

Vừa nghe cậu bạn đó nói cả ba người cùng ngẩn ngơ nhìn nhau , nó khóc sao ? đây có phải chuyện lạ không nhỉ .

- này , tận mắt cậu nhìn thấy à , hay cậu nhìn nhầm ai giông giống thôi , chứ con nhỏ đó mà khóc thì cũng lạ -

Dương bật cười , cậu đang nghe một chuyện thật khó tin , khóc sao ? nằm mơ à .

- mình tận mắt nhìn , không nhầm được đâu –

- chẳng lẽ đã đến lúc rồi sao ? –

Cả Nguyên và Dương cùng nhìn Minh với ánh mắt khó hiểu .

- Nguyên đi đi , lúc này là cơ hội của mày , đi an ủi nó đi –

Hắn tuy thắc mắc nhưng hắn phải biết nó có bị làm sao không ? rốt cuộc ai đã làm gì mà khiến nó phải khóc .

- Dương , mày đi đâu đấy –

Thiên Minh thấy Dương định chạy đi thì liền kéo lại .

- Xem xét gì , đừng có làm kì đà cản mũi bọn họ -

- tao đi xem cô ta bị đánh bầm dập thế nào ? tiện thể hỏi xem ai mà anh hùng thế -

Thiên Minh liếc xéo thằng bạn , nó là đang mong em gái hắn bị người ta đánh bán sống bán chết sao ?

- mày yên tâm , nó không bị xước xát chỗ nào đâu –

Dương thấy thằng bạn mình hôm nay bị điên , sao nó biết được cô ta không bị làm sao chứ , thằng này mà không điên thì cô ta cũng bị điên .

- mày dựa vào đâu mà chắc chắn vậy –

- một cô gái thông minh thì không bao giờ dùng đến vũ lực , muốn người khác đau đớn thì đánh vào chỗ yếu nhất đó là tinh thần –

Dương có thể cảm thấy được độ nguy hiểm , cô gái này chắc chắn là một người rất nguy hiểm .

--------------------------

Hắn chạy thật nhanh đến chỗ nó , toàn thân không còn cảm nhận được hơi lạnh của không khí mà chỉ cảm thấy sự tức nghẹn của con tim , ai dám làm nó khóc hắn sẽ không bỏ qua đâu .

Bước chân hắn dừng lại trước một cái cây to , một cô nhóc đang khóc thật to dưới gốc , nhìn lúc này cô nhóc thật nhỏ bé và yếu ớt , điều gì đã khiến nó khóc , nhất định là một đả kích rất lớn .

Hắn đưa bàn tay ra , hắn thấy tay mình thật run , hắn cũng chẳng biết làm gì lúc này , chỉ làm theo mác bảo của con tim .

Đặt tay lên vai nó vỗ nhẹ , hắn thấy nó quay lại , thấy hai hàng nước mắt dài cùng ánh mắt long lanh đỏ hoe đầy nước mắt , thấy vẻ mặt nhăn nhó khổ sở .

- anh –

Nó gọi hắn một tiếng rồi nhào vào lòng hắn ôm chặt .

Nó dựa vào vai hắn khóc thật to , hắn chỉ biết ôm nó vào lòng mà vỗ về , truyền cho nó hơi ấm của chính mình , ai cũng vậy họ luôn có có một tâm hồn thât yếu mềm , họ đã cố dấu đi , dấu thật sâu để người khác không thấy .

Có thể khóc cũng là có thể dải toả , hãy khóc , khóc thật to để trôi đi ký ức , khóc thật to để trôi đi nỗi buồn , hãy khóc để chào đón một nụ cười thật tươi của hạnh phúc .