Cô Bé Lọ Lem Của Tổng Giám Đốc Bá Đạo

Chương 145: Cố ý hành hạ




Tuy nói Mạc Dĩ Trạch khiến Âu Y Tuyết ở sinh đứa bé ở tại Mạc gia, chỉ là ngoài ra còn có một người cũng theo đó chuyển vào Mạc gia, đó chính là anh! Nói chuyển vào cũng giống như không, bởi vì anh không có mang bất kỳ hành lý, hơn nữa còn là 5h30 chiều đến Mạc gia sau đó mười hai giờ khuya sẽ rời đi. Dĩ nhiên, anh lấy cớ chính là cùng bọn họ thảo luận hôn lễ.

Lục Bình cùng Mạc Dũng mặc dù cũng biết nguyên nhân thực sự anh làm như thế , nhưng lại ngại vì anh mà không nói, cũng chỉ có thể mặc cho anh đến.

Mà chính là ngày cũng kéo dài một tuần lễ, cho đến anh khi trước ngày kết hôn một ngày.

"Vừa đúng hôm nay không có chuyện gì, Y Tuyết con cùng với bác cùng đi ra ngoài mua chút đồ". Trên bàn ăn, Lục Bình vừa ăn vừa mỉm cười đối với Âu Y Tuyết nói.

Nghe vậy, Âu Y Tuyết sửng sốt một lát, vẫn không trả lời một tiếng nói vang thay cô làm chủ.

"Cũng đúng". Mạc Dũng bên cạnh cũng phụ họa nói, trên mặt tràn ra nụ cười hiền lành: "Đứa bé sắp ra đời, con là mẹ cũng nên vì đứa bé chuẩn bị ít đồ rồi". Ngoài ý muốn có được đứa cháu bảo bối, ông vui mừng vô cùng. Mặc dù quyết định của Dĩ Trạch để cho ông thật sợ hết hồn, chỉ là này dù sao cũng là chuyện của bọn trẻ, ông cũng không nhúng tay.

Âu Y Tuyết muốn cự tuyệt nhưng khi nhìn thấy nụ cười của bọn họ thì không đành lòng, vì vậy không thể làm khác hơn là gật đầu một cái coi như là đáp ứng.

Either—market là cả Đài Bắc xa hoa nhất, sản phẩm tập trung nhất, cũng là lưu lượng khách nhiều nhất. Nó đứng sững ở trung tâm Đài Bắc chợ tốt nhất khu vực, phải có mấy ngàn mét vuông diện tích, tổng cộng 70 tầng lầu. Ngoại hình áp dụng toàn bộ thủy tinh, dưới ánh mặt trời rạng rỡ phát sáng, phải có Tiểu La nổi cung danh hiệu. Dĩ nhiên, nó cũng là Mạc Dĩ Trạch mấy tỷ hoa hồng trong một năm.

Đi vào các trong tầng lầu, các sản phẩm trong shop, Âu Y Tuyết hoàn toàn không có một loại cảm giác hưởng thụ , ngược lại cảm thấy khó chịu. Mặc dù vẫn chưa đi được bao nhiêu, chỉ là cô đã cảm thấy hành động có chút khó khăn, nhưng là cô không dám nói, bởi vì. . .

“Cái áo đầm này rất thích hợp với con”. Hai người đi đến một shop quần áo cho phụ nữ mang thai, Lục Bình chọn thật kĩ mới thấy một cái áo đầm xanh nhạt, bà hướng về phía Âu Y Tuyết so thử, lại phát hiện tâm tư cô không có tập trung nên hỏi.

"Có phải hay không mệt mỏi?". Đem lấy trong tay áo đầm đưa cho bên cạnh nhân viên bán hàng, một mặt quan tâm hỏi.

Khuôn mặt xinh đẹp có chút trắng bệch. Những ngày ở chung bà phát hiện tính tình của cô rất trầm lặng nhưng vì cô không nói gì làm bà rất là lo lắng.

"Không mệt".Âu Y Tuyết lắc đầu một cái, miễn cưỡng nặn ra vẻ mỉm cười.

"Có thật không? Nhưng bác xem con. . .". Lục Bình nói rõ không tin lời của cô..., chỉ là thấy cô kiên định vẻ mặt sau cũng không có nói cái gì nữa. Chỉ là quay đầu lại khiến sau lưng nhân viên bán hàng đem lấy mấy bộ quần áo bà bầu bọc lại, sau đó hai người liền ra khỏi shop.

Đi ra khỏi giữ tầng lầu vừa rồi, Lục Bình định mang theo cô đi về, nhưng là khi đến tầng trang sức thì ngừng lại.

"Đứa bé sẽ rất nhanh ra đời, cho nên thừa dịp rãnh rỗi, bác muốn mua cho nó chút quà". Nhớ tới mình sắp sẽ có được một cháu gái, bà nằm mơ đều cười! Mặc dù Dĩ Trạch lựa chọn để cho bà có chút tiếc nuối, chỉ là. . . bà tin tưởng anh quyết định. Bà sâu xa liếc mắt nhìn im lặng không lên tiếng Âu Y Tuyết, ngay sau đó liền đem cô kéo vào TIFFANY&CO.

Mới vào trong cửa hàng, nhân viên phục vụ trực tiếp tự chạy hướng họ.

Lục Bình mỉm cười gật đầu, liền dẫn Âu Y Tuyết bắt đầu vì bảo bối chọn quà. Ước chừng nửa giờ sau, Lục Bình rốt cuộc đã chọn một bộ bằng bạc khảm kim cương hình dây chuyền, cùng với một bộ bằng bạc thủ trạc. Đang giao hết khoản tính toán rời đi, cách đó không xa hai bóng dáng lại hấp dẫn chú ý của bà.

"Ah, đó không phải là Dĩ Trạch sao?". Lục bình trong mắt lóe ra ánh sáng, bà hướng về phía bên cạnh Âu Y Tuyết kêu.

Theo tầm mắt của bà nhìn sang, Âu Y Tuyết quả nhiên ở chỗ không xa thấy được Mạc Dĩ Trạch, vậy mà Mạc Dĩ Trạch bên cạnh bóng dáng yểu điệu lại đau nhói ánh mắt của cô, làm cô trái tim không khỏi một hồi đau đớn.

"Chúng ta qua đó". Hoàn toàn không có chú ý tới sắc mặt thay đổi của Âu Y Tuyết, Lục Bình tự nhiên liền lôi kéo Âu Y Tuyết đi về phía bọn họ.

Cho đến khi đến gần họ, Âu Y Tuyết mới cảm thấy hô hấp của mình càng ngày càng nặng nề, tâm cũng không khỏi càng ngày càng đau.

"Dĩ Trạch, làm sao con lại ở chỗ này?". Lục Bình vui mừng kêu. Dứt lời, lại thấy này hai người đưa lưng về phía các cô lúc này mới quay lại.

Mới gặp gỡ Lục Bình, Mạc Dĩ Trạch cũng là rất đáng sợ, anh cau mày không muốn giải thích. Vậy mà ánh mắt cũng không chú ý nghiêng mắt nhìn đến bị Lục Bình dắt tại bên cạnh Âu Y Tuyết, sau đó một giây kế tiếp, lập tức đem người con gái xinh đẹp cách anh hai ba bước kéo vào trong ngực, sau đó thân mật nhìn cô một cái nói.

"Con cùng Nhiên nhi đi xem nhẫn cưới". Giọng nói vô cùng nhẹ nhàng, nói lúc còn không tự giác nhướng nhướng mày vừa liếc nhìn Âu Y Tuyết.

Bởi vì anh không ngờ động tác, Âu Y Tuyết máu trên mặt sắc lập tức cởi hết, chỉ cảm thấy có chút không khí chung quanh hít thở không thông, cô gắt gao cắn của mình môi dưới, cúi đầu khiến ình không đi chú ý tới anh ôm nữ nhân kia tay, còn có. . . bộ dáng hắn rất hạnh phúc. . .

"Như vậy à. . .". Lục Bình có chút xấu hổ nhìn Mạc Dĩ Trạch nụ cười, cảm giác mình thật là không nên tiến lên đây chào hỏi. Cảm thấy trong lòng bàn tay cái tay kia khẽ run, bà áy náy thật nhiều. Vì hòa hoãn một cái không khí, Lục Bình lại nói: "Vậy chọn xong chưa?".

"Chưa xong". Trả lời cô là một giong nói phụ nữ mềm mại. Bùi Nhiên, Bùi thị thiên kim tiểu thư, cũng là mấy ngày nay các báo chí tạp chí đua tranh đăng tin! Mới từ Mĩ trở về, cùng Mạc Dĩ Trạch lần thứ nhất hôn, sau đó liền bị anh hấp dẫn! Mặc dù đối với cho anh kết hôn cảm thấy thật bất ngờ, bởi vì thích anh, cho nên cũng vui vẻ tiếp thụ anh chuẩn bị tất cả.

"Vừa đúng bác ở đây, không bằng giúp con chọn". Bùi Nhiên thản nhiên cười, lộ ra lấy lòng.

"Nhưng. . . Nhưng bác muốn về rồi, bởi vì cô ấy. . . Xem ra có chút không thoải mái, bác muốn mang cô ấy đi bệnh viện". Lục Bình áy náy cười một tiếng, sau đó đem tầm mắt dời về phía Âu Y Tuyết. Thật ra thì Âu Y Tuyết chỉ là mệt mỏi, chỉ là vì đưa tới Mạc Dĩ Trạch chú ý, bà cố ý nói khoa trương lên.