Cố Chấp Không Muốn Rời Xa

Chương 28




Ngoài cửa là một cô gái nhà hàng xóm.

Không lâu sau khi cô ấy chuyển đến đây, đã vài lần gặp Dịch Tuyên trong thang máy, cô ấy lo lắng mấy ngày liền, nhân lúc ở nhà đang nấu canh, lấy hết can đảm gõ cửa, hy vọng được chính thức làm quen với Dịch Tuyên.

Cửa mở, Dịch Tuyên mặt lạnh tanh.

"Có chuyện gì vậy?"

Hắn bị gián đoạn chuyện tốt, lúc này tâm trạng cực kì tệ. Tuy rằng dục vọng trong mắt vẫn chưa hoàn toàn biến mất, nhưng toàn thân đều là hàn khí.

Nhìn thấy hắn như vậy, cô gái đang cầm trong tay nồi canh nhỏ, nhiệt huyết còn chưa muốn sôi lên, lập tức đông lại thành băng, run rẩy không nói nên lời.

"Tôi... tôi, tôi muốn mang cho anh một ít canh..."

Lông mày của Dịch Tuyên trầm thêm hai điểm, "Cô đi đi."

Không quan tâm đến biểu hiện của những người bên ngoài, anh đưa tay đóng sầm cửa lại.

"Rầm—"

Cánh cửa đóng sầm rất lớn khiến cửa ra vào và cửa sổ trong nhà đều rung lên ba cái.

Tân Nguyệt bưng bát canh từ trong bếp ra, bất bình nói với Dịch Tuyên: "Em thật là lỗ mãng, cửa sẽ bị em làm gãy mất."

Dịch Tuyên nhìn chị, mái tóc hơi rối bù nhưng cũng không che giấu được những tàn tích còn trên mặt. Màu đỏ hồng, mùi vị ngọt ngào trên cơ thể dường như vẫn còn đọng lại trên đầu lưỡi.

Chỉ trong vòng hai phút, cô đã tự mình sửa sang lại bản thân, coi như không có chuyện gì xảy ra.

Hắn khẽ động đậy trong cổ họng, bước tới ôm lấy cô, muốn tiếp tục cuộc giao lưu tuyệt vời vừa rồi.

Tân Nguyệt nhanh trí trượt ra khỏi vòng tay của hắn khi hắn định ôm cô vào lòng.

Vẫn còn vết đỏ trên mặt, nhưng trong lời nói của mình, cô đã bình tĩnh lại.

"Đừng làm loạn nữa, đồ ăn sắp nguội hết rồi."

Dịch Tuyên vẫn muốn tiếp tục dây dưa với cô, nhưng Tân Nguyệt đã nắm lấy cổ tay của hắn trước.

Cô dẫn hắn đến bồn rửa tay, nhìn hắn miễn cưỡng mà vặn vòi nước, nhấn nước rửa tay, rửa sạch bọt một cái, sau khi rửa sạch sẽ, cô đưa tay lên kiểm tra lại.

"Được chứ?"

Dịch Tuyên cau mày, nhưng sau đó hắn vẫn ngoan ngoãn hợp tác với mọi yêu cầu của Tân Nguyệt, mặc dù vẻ mặt có chút ủy khuất nhưng Tân Nguyệt cảm thấy rất đáng yêu.

Cô cong mắt cười, gật đầu nói: "Được rồi."

Hôm nay cô có vẻ rất vui vẻ, lông mày vòng cung mềm mại hơn bình thường, khi treo trên cánh tay hắn, thắt lưng cũng mềm mại hơn.

Hắn thích cô mềm mại như vậy, nhưng hôm nay lại là một ngoại lệ.

Tại bàn cơm, Dịch Tuyên thấy đồ ăn phong phú hơn bình thường, vẻ mặt của hắn cũng không vui vẻ như Tân Nguyệt tưởng tượng.

Hai người lặng lẽ ăn, không ai nói một lời, không khí trong phòng ăn thật im lặng.

Sau khi ăn xong, Tân Nguyệt đứng dậy để dọn dẹp bát đĩa, nhưng Dịch Tuyên lại đưa tay ra để giữ cô lại.

Tân Nguyệt nghi ngờ nhìn hắn.

Hắn nhẹ nhàng nói: "Ngồi xuống đi."

"Có chuyện gì vậy?" Tân Nguyệt nhận thấy hôm nay biểu hiện của hắn có điều gì đó bất thường, nhưng không rõ lý do.

Họ ngồi đối mặt, Tân Nguyệt nhìn thấy ánh sáng trong mắt hắn chập chờn, cô lo lắng hỏi: "Mắt em có khó chịu không?"

Dịch Tuyên lắc đầu, "Em không sao. Chiều nay chị đi siêu thị mua sắm à?"

Hắn chuyển đề tài quá nhanh, Tân Nguyệt ngây người một lúc, "Ừm."

"Sao chị không kêu em đi cùng?"

"Em có gì cần mua sao?" Tân Nguyệt nói, "Buổi chiều em cũng không mua đồ gì, chỉ gọi mua vài món ăn thôi. Nếu có gì muốn mua, lát nữa chúng ta cùng đi siêu thị một chuyến. "

Dịch Tuyên phớt lờ đi lời mời của cô, rồi hỏi:" Bình thường vào buổi trưa, chị ăn cơm một mình à? "

" Không, chị... " Tân Nguyệt nói, như là nhận ra điều gì đó, cô ngước mắt lên và nhìn vào mắt hắn, không nói hết những lời còn lại.

Cô dừng lại lời nói không rõ ý nghĩa của mình, Dịch Tuyên cau mày gần như không thể không phát hiện ra, "Chị như thế nào?"

"Dịch Tuyên." Cô nhìn thấy biểu hiện của hắn trong mắt mình, Tân Nguyệt nhẹ nhàng gọi tên hắn, "Em rốt cuộc là muốn hỏi cái gì vậy? "

Một lần nữa, không gian trong phòng ăn nhỏ lại bị bao trùm bởi sự im lặng.

Dịch Tuyên nhìn Tân Nguyệt, đôi mắt trong veo, không thể nhìn thấy cảm xúc nào bên trong.

Hắn đột nhiên rũ mắt xuống, khóe miệng cũng hơi trùng xuống, trầm giọng nói ủy khuất: "Chị đã lâu lắm rồi không cùng em ăn trưa. Buổi chiều chị không có lớp, mà cũng không gọi cho em cùng ăn tối. "

Tân Nguyệt nhìn hắn, dường như đang đánh giá xem biểu hiện của hắn lúc này là thật hay là giả.

Một lúc sau, cô đứng dậy cầm bát đi vào bếp.

Cô đi ngang qua Dịch Tuyên, để lại hương thơm thoang thoảng.

Mây che khuất mặt trời, u ám chỉ trong chốc lát.

Dịch Tuyên rũ mắt xuống, nắm chặt tay buông thõng bên cạnh thành quyền.

Bước chân của Tân Nguyệt chỉ ở trong bếp vài giây, sau đó hơi thở của cô xuất hiện sau lưng.

Nắm đấm của Dịch Tuyên đột nhiên buông lỏng ra.

Cô có vẻ không hài lòng, bàn tay đặt trên đầu Dịch Tuyên cũng không sớm rời đi, cô xoa xoa mái tóc rối tung của hắn.

"Em rửa bát đi, sau khi rửa xong thì cùng chị đi siêu thị."

Dịch Tuyên bị sốc cả về thể xác lẫn tinh thần.

"Đừng cố gặng hỏi chuyện riêng tư của chị." Tân Nguyệt nói, lại nhéo vành tai của Dịch Tuyên một lần nữa, hung dữ nói: "Em có nghe thấy không?"

Ngay khi giọng nói của Tân Nguyệt vừa dứt, cổ tay của cô đột nhiên bị tóm lấy, cô không thể phản kháng lại, liền trực tiếp ngã vào vòng tay của Dịch Tuyên.

Cô ngồi trên đùi hắn, ánh mắt Dịch Tuyên liền hướng lên ngay phía trên cô.

Hắn nhìn cô thật sâu, cảm xúc trong mắt như muốn bị ép xuống bất cứ lúc nào.

Tân Nguyệt mặt hơi nóng, cô cố gắng giãy giụa để đứng dậy, nhưng hắn lại trực tiếp hôn cô.

Hắn luôn độc đoán và bá đạo như vậy.

Một nụ hôn sâu như cuốn đi tất cả khí huyết trong cơ thể Tân Nguyệt, cuối cùng Dịch Tuyên cũng chịu buông cô ra.

Hắn chống trán cô, cắn xé môi cô, giữa môi và răng phát ra những lời nói ngắt quãng, vô cùng gợi cảm, "Một ngày nào đó, trong chốn riêng tư của chị, chỉ có em."

Khi sinh viên năm nhất chính thức nhập học, thành phố Z đã vào thu.

Vào ngày đầu tiên Dịch Tuyên đến trường đại học, hắn muốn ở bên cạnh Tân Nguyệt, nhưng Tần Thừa đã kéo hắn đi, nói rằng ba người họ phải xuất hiện cùng một lúc, để mọi người trong trường nhận ra rằng chiều gió sau này.

Tân Nguyệt cảm thấy điều đó thật buồn cười, nhưng cô chưa kịp phản đối. Thì Dịch Tuyên đã bị Tần Thừa kéo đi, cô không thèm từ chối lời đề nghị đi học cùng nhau của anh.

Cô đã mua một chiếc xe hơi mới cho Dịch Tuyên, trong thời điểm hiện tại, cô không thể trả tiền để mua một chiếc xe thể thao tốt hơn. May mắn thay, Dịch Tuyên không phải là người quá cuồng nhiệt về xe hơi. Hắn chọn một chiếc Wrangler màu đen.

Tân Nguyệt ban đầu định mua một chiếc xe mô hình tốt hơn, nhưng Dịch Tuyên nhất quyết không chịu, cô liền để hắn đi chiếc xe mà mình đã mua.

Vào ngày đầu tiên đến trường, khi Dịch Tuyên xuất hiện liền trở thành đề tài nóng nhất của trường. Kiểu dáng mà Tần Thừa lo lắng tạo hình và chiếc siêu xe mà anh ấy khoe đã làm nền cho hắn.

Các bài đăng, diễn đàn, các nhóm WeChat và QQ khác nhau của trường đều thảo luận về tên của hắn.

Khi Miêu Miểu đưa điện thoại di động của mình cho Tân Nguyệt, trong lời nói của cô ấy có sự phấn khích và kích động không thể kiềm chế lại được.

"Tân Nguyệt, nhìn em trai của cô này! Anh ấy so với lần trước tôi nhìn thấy, còn đẹp trai hơn nữa!"

Tân Nguyệt nghiêng mặt nhìn ảnh chụp trên điện thoại, vẻ mặt không thay đổi, chỉ hỏi, "Như vậy tính là chụp lén sao? "

"Hẳn là vậy đó." Miêu Miểu không để lại ảnh của Dịch Tuyên rời đi. "Nếu hôm nay không đi học sớm như vậy, tôi cũng muốn chụp lén. "

Cô ấy phấn khích nói xong, nhanh chóng nhận ra vẻ mặt của Tân Nguyệt, liền thu nụ cười lại.

"Tân Nguyệt, cái đó..." Miêu Miểu cất điện thoại, thấp giọng ngượng ngùng hỏi: "Chà, buổi trưa cô cùng Dịch Tuyên ăn cơm, có thể cho tôi đi cùng với được không?"

Tác giả có đôi điều muốn nói: " Sau gần như cả ngày ở bên trong bệnh viện, kiểm tra đủ các loại khác nhau ở những nơi khác nhau, nhiều người chạy đi chạy lại xung quanh làm tôi cảm thấy không quá khó chịu.

Duy chỉ có điều là khi làm NMR, tiếng máy quá to, không gian lại kín, nhiệt độ thì thấp, vừa nằm vào là tôi bắt đầu phát run. Mà thời gian khám thì đặc biệt dài, làm tôi cảm thấy như bị mắc kẹt bên trong...