Cố Chấp Không Muốn Rời Xa

Chương 7




Hẻm tối ở bên cạnh quán Bar.

Cao Phi bị một trái một phải bao vây, cổ áo sơ mi trên người anh ta bị kéo rách, vết máu loang lổ trước ngực, bộ dạng yếu đuối, chật vật, nhưng kỳ quái chính là trên mặt anh ta một chút cũng không có dấu vết bị thương.

Một tiếng trước, anh ta kết thúc tiết dạy học buổi tối, đi vào quán bar cùng bạn bè tụ hội. Anh ta vừa ngồi xuống chưa đầy năm phút, thì một đám nam tử xa lạ liền xông tới, bọn họ hỏi ai là Cao Phi.

Nhóm người này tới đây chắc chắn là không có ý tốt gì, bọn Cao Phi cũng không phải đồ ngốc, nhưng còn chưa đợi bọn họ nghĩ cách chu toàn, một người trong nhóm đó lấy ra điện thoại nhìn thoáng qua, Cao Phi đã bị cưỡng chế mang đi.

Bạn bè của anh ta đã cố gắng ngăn cản, nhưng vô ích.

Cao Phi anh làm người đàng hoàng, cũng không gây thù với ai, anh ta không biết nhóm người này muốn làm gì, xác thực đã chịu thương tổn phía trước, nhưng anh ta vẫn giữ được chút bình tĩnh.

Những người đó đầu tiên là mang anh vào một phòng trên tầng quán bar, bên trong Cao Phi không quan biết một ai.

Thời điểm bước vào căn phòng này, Cao Phi còn ôm ý tưởng rằng bọn chúng nhận nhầm người, anh ta biết mục đích của chúng là gì, nhưng rất nhanh kẻ cầm đầu đã đập tan mộng tưởng đó của anh ta.

"Chính là hắn?"

"Đúng vậy lão đại."

Nam nhân được gọi là lão đại kia dáng người thật "tai to mặt lớn", trên cổ còn đeo một dây chuyền vàng rất to đặc biệt chói mắt, mặc áo thun bông, tóc húi cua, khí chất chẳng khác một vai ác chính hiệu.

"Mày chính là Cao Phi?" Hắn rất có hứng thú mà nhìn Cao Phi, "Mày nói thử xem thân là một thầy giáo, sao không lo dạy học đi thích quản nhiều chuyện vậy?"

Cao Phi không hiểu hắn đang nói cái gì. Nhưng có thể khẳng định là, bọn họ không có nhận sai người. Biết tên Cao Phi, lại biết anh ta làm nghề thầy giáo, xác suất chuyện này trùng hợp là cực kỳ thấp.

Kim Liên Nam hiển nhiên không tính toán giải thích nhiều với anh ta, ngón tay vẩy vẩy ra hiệu, rất nhanh liền có một nhóm người khác xông tới

Cao Phi bị một người dùng miếng vải đen bao lại đầu, tay đấm chân đá như những hạt mưa rơi xuống người anh ta.

Những người này đều là dân chuyên nghiệp lại được thông báo trước, tuy không có công cụ, nhưng từng quyền đấm vào thịt cũng có thể khiến người ta đau đớn muốn chết.

40 phút qua đi, trừ bỏ mặt, toàn thân Cao Phi mình đầy thương tích.

Bên này mới vừa dừng tay không lâu, Kim Liên Nam tiếp nhận cuộc điện thoại, Cao Phi lại bị bọn họ đưa tới hẻm nhỏ này.

Khăn trùm đầu bị một tên thô lỗ cởi ra, dưới ánh sáng mờ ảo, được một kẻ đỡ dậy Cao Phi thấy cách đó không xa, dưới ánh đèn đường một người đang hút thuốc, bóng dáng có chút quen thuộc. Hiện tại cả người anh ta đều đau, đầu váng mắt hoa nhìn lầm rồi cũng nên.

"Dịch Tuyên?" Anh ta thử kêu một tiếng.

Người nọ không nhúc nhích.

Cao Phi thở dài nhẹ nhõm một hơi, không phải cậu ta.

Thời điểm tìm Tân Nguyệt nói chuyện cũng đã qua 1 tuần, hiệu trưởng biết chuyện này liên tục nhắc nhở anh ta nhất định phải chú ý an toàn.

Cao Phi mới đầu cũng không tin, tuy gia đình Dịch Tuyên bối cảnh có chút đặc thù, nhưng thầy cô bàn bạc với người giám hộ thì có gì sai chứ, anh ta không cảm thấy chính mình nơi nào có vấn đề. Đặc biệt một tuần ở trường học gió êm sóng lặng, Cao Phi càng cảm thấy hiệu trưởng cứ buồn lo vô cớ.

Vừa rồi ở lúc bị người ta đánh trong phòng kia, nháy mắt anh ta hoài nghi chuyện này có liên quan đến Dịch Tuyên, nhưng thời điểm nhìn Kim Liên Nam, loại ý tưởng này rất nhanh liền dập tắt.

Hôm nay phát sinh hết thảy những chuyện không thể tưởng tượng được, Cao Phi thật sự nghĩ không ra bản thân rốt cuộc đã đắc tội với ai.

Sau một lúc lâu, người dưới ánh đèn hút thuốc xong, vỗ vỗ tay, xoay người lại.

Ánh đèn đường mờ nhạt chiếu xuống, ngũ quan hoàn mỹ của Dịch Tuyên bị giấu sau bóng tối mờ ảo, phía dưới trán, cặp mắt hung ác như được phủ bởi một tầng lụa mỏng.

Cậu nhếch miệng cười một chút, nụ cười máy móc lạnh băng, "Cao lão sư."

Nghe thấy giọng nói này, Cao Phi không dám tin tưởng mà ngẩng đầu.

Nhìn Dịch Tuyên đi tới gần mình, mang theo một thân màu đen lệ khí, giống như trong Tu La địa ngục, đồng tử Cao Phi không ngừng mở to.

Dịch Tuyên ở trong trường học biểu hiện tương đối cô độc và thường không giơ tay phát biểu, nhưng rốt cuộc cậu ta vẫn là học sinh. Mà hiện tại, người đang đứng ở trước mặt anh ta, toàn thân đều tràn ngập hơi thở âm trầm đáng sợ, khuôn mặt lạnh lùng lại càn rỡ.

Câu ta không phải là một học sinh,cậu là ma quỷ.

Cao Phi nhìn cậu, trong ánh mắt xa lạ tràn ngập sợ hãi, "Dịch Tuyên, cậu muốn làm gì?!"

Dịch Tuyên lạnh lùng mà cong cong khóe môi: "Đừng khẩn trương, tôi sẽ không làm gì với anh cả, chỉ là muốn cho anh nhớ rõ một chuyện thôi."

Cao Phi nhíu mày: "Cậu có ý tứ gì?! Cậu đem tôi trói đến đây, chị cậu Tân Nguyệt có biết hay không?! A ——!"

Lời còn chưa dứt, bụng anh ta bỗng nhiên truyền đến một trận đau nhức, Cao Phi theo bản năng muốn cuộn thân thể lại, nhưng hai người hai bên giống như đầu gỗ, gắt gao cố định anh ta lại, căn bản không cho phép anh ta khom lưng.

Tuy rằng sức lực của Dịch Tuyên không bằng đám người kia, nhưng một quyền này của cậu hạ xuống, Cao Phi cũng không kêu được.

Cậu ta ấn xuống bả vai Cao Phi, ngón tay cái dùng sức đâm vào xương quai xanh anh ta như thể muốn đem nó bóp vụn ra, "Ai cho thầy gọi tên cô ấy? Tôi không phải đã nói với thầy, không được gọi điện cho Tân Nguyệt. Tại sao không nghe lời hả?"

Cao Phi cố hết sức mà ngẩng đầu, thấy được sự tức giận trong mắt Dịch Tuyên, anh ta hoảng hốt giống như muốn giải thích gì đó, "Ngươi, ngươi......"

"Hừ" Dịch Tuyên đột nhiên nở nụ cười lạnh, cậu buông tay ra, Cao Phi tiều tụy rủ xuống, nếu không phải có hai tên bên cạnh, chắc chắn hiện giờ anh ta đã nằm tê liệt trên mặt đất.

"Tôi đã từng đáp ứng cô ấy, muốn thuận lợi tốt nghiệp. Cho nên, Cao lão sư, tôi hi vọng đây là lần đầu tiên, cũng là lần cuối cùng." Ngữ khí Dịch Tuyên thoải mái mà nói, xoay người giống như chuẩn bị rời đi.

Một quyền vừa rồi quá mạnh, cả người Cao Phi giờ phút này dường như muốn rời ra, anh ta vô lực mà rũ đầu.

Ánh trăng treo cao trên bầu trời, trong vắt lạnh lẽo chiếu xuống mặt đất, đổ bóng xuống chân mọi người.

Bỗng dưng, Cao Phi thấy bóng dáng Dịch Tuyên trên mặt đất đột nhiên xoay người lại, bên cạnh cậu ta xuất hiện một thanh sắt phản chiếu ánh sáng bạc, tiếng động chói tai từ từ tới gần anh ta.

Trái tim bỗng chốc co rụt lại, Cao Phi nhắm chặt hai mắt.

"VỤT ——"

Hơi thở lạnh lẽo của thanh sắt gần trong gang tấc, huyệt thái dương Cao Phi nhảy thình thịch thời điểm "nó" đụng vào.

Đợi hai giây sau, cơn đau đoán trước không xuất hiện, Cao Phi mở mắt ra, Dịch Tuyên chỉ cách trước mặt anh ta ba bước.

Tay phải cậu sờ đỉnh đầu thanh sắt, khóe miệng giương lên tạo thành một độ cong vô cùng lạnh băng, đáng sợ.

Trong mắt cậu chứa đầy sự điên cuồng cùng lạnh nhạt.

Một giọt mồ hôi lạnh men theo thái dương anh ta chảy xuống.

Ngay lúc này, Dịch Tuyên đột nhiên thu tay.

Rất nhanh điện thoại liền kết nối, Dịch Tuyên một thân lệ khí đột nhiên biến mất vô tung.

"Nguyệt."

Giọng hắn trầm thấp mang theo một chút khàn khàn, trong giọng nói tràn ngập say đắm ấy khiến Cao Phi không khỏi ngẩng đầu nhìn.

Dưới ánh trăng, một nửa khuôn mặt Dịch Tuyên chìm trong bóng tối u ám không thấy ánh sáng, một nửa kia lại được vầng trăng dịu khẽ chiếu xuống, ôn nhu như nước.

"Em đang ở đâu?"

Giọng nói lạnh lùng của Tân Nguyệt bị khuếch đại nhiều lần trong bóng tối ngột ngạt, Dịch Tuyên tựa hồ không muốn để cô nghe thấy những âm thanh khác, cậu xoay người, nhẹ giọng đáp: "Ở bên ngoài."

"Trong nhà đột nhiên mất điện."

Tuy giọng nói Tân Nguyệt rất bình tĩnh, nhưng chỉ mình Dịch Tuyên nghe ra được điều không bình thường ở đây, cậu ngẩn người ra một giây, khoé môi theo sau gợi lên nụ cười tươi sáng, "Sợ sao?"

"...... Em mau trở về nhanh lên."

Cô không nói sợ, Dịch Tuyên ngược lại càng cao hứng, "Được."

"Đừng nói được, hiện tại em mau trở về cho chị, ngay bây giờ liền xuất phát, một chút cũng không được chần chờ."

"Được rồi, em đang trên đường về nhà này, rất nhanh sẽ đến."

Cậu nhẹ nhàng, ngữ điệu tràn ngập nhu tình cùng sủng nịch mà dỗ ngọt Tân Nguyệt, cô "Ừ" một tiếng, cúp máy.

Cuộc gọi kết thúc, Dịch Tuyên ném thanh sắt xuống, tùy ý phất phất tay, "Giải tán." Liền xoay người đi thẳng vào ngõ nhỏ, không thèm ngoảnh đầu nhìn.

Cậu luôn luôn tùy ý riết rồi thành thói quen. Thân ảnh Dịch Tuyên biến mất ở đầu ngõ, Cao Phi thoát khỏi lồng giam, anh ta bị hai tên kia tùy ý ném qua một bên.

Thẳng đến ngõ nhỏ chỉ còn mình anh ta nằm liệt trên mặt đất, thở hổn hển từng ngụm từng ngụm.

Mới vừa rồi, ánh mắt ấy của Dịch Tuyên quả thật đã động sát tâm*, nếu không có cuộc gọi kia của Tân Nguyệt, anh ta không khó để tưởng tượng cái cảnh đầu lìa khỏi cổ máu chảy đầm đìa.

Dịch Tuyên cậu ta, rốt cuộc là người như thế nào?

*Động sát tâm: hiểu đơn giản là muốn giết người:))

Dịch Tuyên vào cửa, trong nhà đèn đuốc sáng trưng.

Hắn đứng ở cạnh cửa, cúi đầu nhìn thấy giày Tân Nguyệt trên mặt đất, mặt mày âm trầm tối sầm xuống.

Đóng cửa lại, Dịch Tuyên khom lưng, tháo đôi giày thể thao màu trắng ra đặt bên cạnh cánh cửa và sắp xếp chúng cạnh nhau.

Phòng khách, Tân Nguyệt ngồi trên sô pha, mở TV, truyền hình đang phát phim điện ảnh nhưng không có tiếng, người đi tới đi lui, giống như một vở kịch câm hoang đường.

Dịch Tuyên đi qua, ngồi bên cạnh Tân Nguyệt.

Sô pha chìm xuống một ít, Tân Nguyệt bừng tỉnh.

Quay đầu nhìn thấy Dịch Tuyên, biểu tình cô dại ra một giây, thanh âm màu sắc bất động mà hướng phía hắn.

"Em về rồi."

"Ừ." Dịch Tuyên vô cùng tự nhiên mà vươn cánh tay, vòng qua phía sau Tân Nguyệt, dừng ngay tấm lưng cô, "Vừa rồi đi ra ngoài làm gì?"

Cậu dựa sát vào người cô, cơ thể Tân Nguyệt hơi mất tự nhiên, nghiêng người sang hướng khác, "Ừ, ta nạp tiền vào thẻ."

Cô lảng tránh làm Dịch Tuyên không vui nhíu mày, hắn lại hướng tới phía cô một ít, "Tại sao TV lại không có âm thanh?"

Lúc này đây Tân Nguyệt lại trực tiếp đứng dậy rời khỏi sô pha.

"Không còn sớm nữa, chị đi ngủ đây, em cũng nghỉ ngơi sớm một chút." Cô đưa lưng về phía Dịch Tuyên, khi nói chuyện ngữ khí của cô có chút vội vàng không dễ phát hiện.

Cô đột nhiên biến hóa làm Dịch Tuyên có chút khó hiểu.

Nhìn cô trốn vào phòng, sắc mặt Dịch Tuyên liền tối tăm, sau khi Tân Nguyệt rời đi, toàn bộ màu sắc trong phòng khách giống như càng thêm u ám.

Điện thoại trong túi bỗng nhiên vang lên.

Dịch Tuyên lấy điện thoại ra, nhìn vào số điện thoại hiện lên, cậu tiếp nhận, tạp âm bên kia đầu dây rất nhanh làm cậu nhíu mày.

Tân Nguyệt ở trong phòng ngủ nghe thấy tiếng cửa lớn vang lên, cô vặn cửa phòng ra, phòng khách một mảnh yên tĩnh.

Cô trở lại trên sô pha ngồi lại vị trí vừa rồi, độ ấm của Dịch Tuyên còn lưu lại bên người.

Khung cảnh ngoài hẻm nhỏ ấy một lần nữa hiện lên trước mắt.

Tân Nguyệt nhắm chặt mắt lại, cuộn thân mình trên sô pha. Trong bóng đêm, hai vai cô gầy yếu mà phập phồng.