Có Chồng Là Thần Y

Chương 488: Dương Chấn Đông






**********
Chương 488: Dương Chấn Đông
Gương mặt đang sưng tấy lên của Lâm Thanh Di mang vẻ đau khổ, nhìn thấy quần áo xộc xệch và vết máu trên da đầu cô, anh nhất thời có một cảm giác đau lòng không thể nào giải thích được.

“Thanh Di, anh xin lỗi...!Sở Quốc Thiên vừa lấy áo khoác của mình choàng lên người Lâm Thanh Di vừa khàn giọng nói một câu.

Nghe vậy, Lâm Thanh Di mới hoàn hồn lại, cô nhìn Sở Quốc Thiên, sau đó nói với vẻ mặt buồn bã: “Sở Quốc Thiên, thực xin lỗi, em đã không bảo vệ được dì Nhã Đan...!
Sở Quốc Thiên nghe xong, lòng như dao cắt, anh cắn chặt răng, trán nổi đầy gân xanh.

Lúc này, anh càng muốn nhìn thấy Lâm Thanh Di mắng mình một trận, để cô có thể trút bỏ những uất ức và buồn bã trong lòng mình, nhưng cô không làm như vậy, cô chỉ xin lỗi anh một câu.


Nhìn thấy vẻ mặt tức giận của Sở Quốc Thiên, Lâm Thanh Di dao động, nói với anh: “Sở Quốc Thiên, chúng ta về nhà đi, chúng ta không thể nào đắc tội với những người ở đây được, cũng không dám đắc tội...!“Được thôi!”
Sở Quốc Thiên mạnh mẽ gật đầu: “Bây giờ vẫn chưa thể về được, anh sẽ đưa em và dì Nhã Đan về khách sạn trước, đợt sai khi hai người nghỉ ngơi thật tốt, anh lại đưa hai người về nhà!” “Vâng...!
Lâm Thanh Di nhẹ nhàng gật đầu, sau đó nhắm đôi mắt xinh đẹp của mình lại, nhưng cái mà cô không nhìn thấy chính là lửa giận trong mắt Sở Quốc Thiên.

“Anh Sở, hay là tôi đưa bác gái về trước nhé?” Dương Hạo Phương, người đang ở bên cạnh, thấy vậy liền cứng đầu nói.

Nhưng mà Sở Quốc Thiên lại lạnh lùng từ chối, sau đó liền gửi một tin nhắn đi.

Không lâu sau, một chiếc xe địa hình nhanh chóng dừng lại dưới gầm cầu, Sở Quốc Thiên nhìn thấy liền lần lượt bế Dương Nhã Đan và Lâm Thanh Di lên xe.

Thấy hai người phụ nữ đều đã ngủ say, Sở Quốc Thiên phi thẳng vào ghế phụ lái.

“Anh Sở, anh hãy nghe tôi nói, không thể đưa bác gái đi quanh như vậy được nữa, nhà họ Dương sẽ không buông tha bác ấy đâu! Cách tốt nhất bây giờ chính là đưa bác ấy trở về, như vậy mới có thể khiến tình hình không trở nên tồi tệ hơn!”
Nhìn thấy Sở Quốc Thiên và những người khác chuẩn bị rời đi, Dương Hạo Phương lại lo lắng nói một câu “Đưa về để đợi chết sao? Dương Hạo Phương cậu có thể trừng mắt nhìn bác gái của mình chờ chết ở một nơi hỗn độn như vậy, nhưng Sở Quốc Thiên tôi làm không được!” “Tôi..

Dương Hạo Phương không nói nên lời.

“Từ nay về sau, tôi và nhà họ Dương không đội trời chung, nhanh thôi, tôi sẽ đi tìm bọn họ!” Sở Quốc Thiên nói xong liền ra hiệu cho tài xế lái xe đi.


Nhìn chiếc xe địa hình nhanh chóng rời đi, trái tim Dương Hạo Phương rung động dữ dội, xong rồi! Lần này thực sự gây ra chuyện lớn rồi!
Càng nghĩ càng thấy hoảng sợ, Dương Hạo Phương nhanh chóng gọi điện thoại cho Dương Chấn Đông.

“Hạo Phương à? Cháu tìm ông có chuyện gì không?” Cuộc gọi nhanh chóng được kết nối, giọng nói già nua của Dương Chấn Đông vọng ra từ trong điện thoại.

“Ông ơi! Đã xảy ra chuyện rồi, ông phải cứu anh Sở Dương Hạo Phương nói nhanh.

“Cậu Sở sao? Ý của cháu là thần y Sở mà lúc trước đã cứu ông sao?” “Chính là anh ta!” “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, cháu nói cho ông nghe” Dương Chấn Đông hỏi.

Тrц*уeлAРР.cом trang web cập nhật nhanh nhất
Thế là, Dương Hạo Phương kể chi tiết những việc đã xảy ra cho Dương Chấn Đông nghe.


Sau khi nghe Dương Hạo Phương kể xong, Dương Chấn Đông vô cùng kinh hoàng: “Ý của cháu là thần ý Sở đã nhúng tay vào chuyện của Nhã Đan rồi sao?” “Đúng vậy ạ, hơn nữa lúc nãy Dương Ngọc Hoa đã đánh bác gái bị thương.

Nếu không phải thần y Sở trở về kịp thời, nói không chừng hôm nay bác gái đã mất mạng rồi.

“Đồ súc sinh! Cái đảm khốn kiếp này thật sự càng ngày càng mất nhân tính!” Nghe vậy, Dương Chấn Đông tức đến nỗi toàn thân run lên.

“Ông nội, ông mau nghĩ cách đi, bây giờ anh Sở rất tức giận, hơn nữa còn dọa cắt đứt quan hệ với chúng ta, sẽ tìm nhà họ Dương của chúng ta để trả thù.

Suy nghĩ của Dương Chấn Đông nhanh chóng xoay chuyển, ông cụ nghiêm nghị nói: “Hạo Phương, ông không cần biết cháu dùng cách gì, hãy nhanh chóng ổn định tâm trạng của thần y Sở, ông sẽ đích thân giải thích với cậu ấy!”.