Có Chồng Là Thần Y

Chương 527: Không Chết Không Dừng






Tốc độ của hai người cực nhanh nên tạo ra tiếng tách tách trong không khí.

Bất kể là đệ tử nhà họ Dương hay đảm vệ sĩ đều sững sờ nhìn cảnh trước mắt, chẳng ai dám nhúng tay vào.

“Rầm!”
Chẳng mấy chốc, đòn tấn công của hai người va chạm vào nhau.

Khâu Đức Thiên kêu lên thảm thiết, sau đó bị bay ngược về sau.

Lúc ông ta rơi xuống đất, cả đám mới bàng hoàng phát hiện hai móng vuốt sắc bén của ông ta đã gãy, rủ xuống một cách vô lực.

Ông ta không thể tự chủ được run lên bần bật.

“Chú Khấu!”
Dương Quốc Huy trừng như sắp rách cả mí mắt ra, ông ta nhanh chóng chạy tới đỡ Khâu Đức Thiên dậy.


Khâu Đức Thiên cố nén sự đảo lộn trong cơ thể, ảnh mắt ông ta nhìn về phía Sở Quốc Thiên tràn đầy sợ hãi: “Tôi...!Không phải đối thủ của cậu ta.

"Soạt! Nhìn Khâu Đức Thiên lựa chọn nhận thua nhanh như vậy, đám vệ sĩ đều kinh ngạc tới trợn mắt há mồm.

“Đây chính là Khâu Đức Thiên đấy! Sao ông ta lại bị đánh bại nhanh như vậy được?” Đội trưởng đội vệ sĩ nói với giọng không thể tin nổi.

Sở Quốc Thiên cũng chẳng thèm để ý tới đám người đang kinh ngạc kia, anh thấy Khâu Đức Thiên không tấn công nữa thì lại đi về phía Dương Ngọc Hoa một lần nữa.

“Anh...!Anh đừng tới đây! Đừng...!đừng mà!” Cô ta đã bị thân thủ của Sở Quốc Thiên làm cho sợ ngây ra.

Dương Ngọc Hoa không bao giờ nghĩ tới chuyện một cao thủ như ông Khâu mà chẳng là gì khi đứng trước mặt Sở Quốc Thiên.

“Dừng Lại!”
Dương Quốc Huy thấy thế thì vội bỏ Khâu Đức Thiên sang một bên, bảo vệ Dương Ngọc Hoa ở phía sau lưng, sau đó nói với giọng khẩn khoản: “Thần y Sở, cậu hay tha cho Ngọc Hoa nhà tôi đi.

Tôi có thể thỏa mãn mọi yêu cầu của cậu” “Muộn rồi!” Sở Quốc Thiên giơ tay lên.

Đội trưởng đội bảo vệ thấy thế thì sững sờ, nhưng lập tức phản ứng lại đưa dao bầu trong tay cho anh.

Sau khi nhìn con dao bầu trong tay một lượt, Sở Quốc Thiên nhìn chằm chằm Dương Quốc Huy và nói: “Cút!” “Thần y Sở, Thật...!thật sự không có cách nào giải quyết sao?” Ông ta nuốt một ngụm nước miếng, hỏi với giọng khàn khàn.

Sở Quốc Thiên không hề đáp lại.

Không thể làm gì khác nên ông ta chỉ đành nhìn về phía Dương Chấn Đông để cầu cứu.

Dương Quốc Huy biết ông cụ là người duy nhất ở đây có thể lên tiếng.

Nhưng điều làm ông ta tuyệt vọng là Dương Chấn Đông chỉ chậm rãi lắc đầu, tỏ ra thương xót nhưng không giúp được gì.


Thấy Sở Quốc Thiên thật sự sẽ đập gãy hai chân cháu mình, Dương Chấn Nam tức tới run rẩy, ông cụ tức giận quát lên: “Thần y Sở, cậu...!đúng là khinh người quá đáng!”
Câu nói vừa dứt, tay ông cụ vung lên.

Từ bên ngoài sảnh, một đám vệ sĩ của nhà họ Dương tràn vào trong.

Đội trưởng của đội vệ sĩ thấy thế vội dẫn cấp dưới tới ngăn cản.

Lúc này, tiếng gào thét của cả hai bên vang lên không ngừng, bầu không khí trở nên ngột ngạt hơn bao giờ hết.

Cập nhật chương mới n*hất tại TгцуenАРР.cом
Sở Quốc Thiên vẫn bình tĩnh như trước, anh chỉ lẳng lặng nhìn Dương Quốc Huy và nói: “Tôi cho ông cơ hội cuối cùng, nếu không tránh ra tôi sẽ phế cả ông” “Đừng mà!”
Dương Ngọc Hoa sợ hãi, hô lên trong tuyệt vọng.

Trên mặt Dương Chấn Nam nổi đầy gân xanh, đôi mắt già nua trở nên đỏ lừ.

Đường đường là nhà họ Dương ở Yên Kinh, nhà họ nào đã nhận qua sự khuất nhục như vậy? Quả thực là vô cùng nhục nhã.

Nếu không phải ông cụ biết mình không làm gì được thì đã xông lên liều mạng với anh từ lâu rồi.

“Dương Quốc Huy, cháu không phải đối thủ của cậu ta đầu, mau tránh ra đi!” Đột nhiên, Dương Chấn Đông quát to một tiếng.


Dương Quốc Huy cắn chặt răng, ánh mắt nhìn Sở quốc Thiên sáng rực, ông ta không hề xê dịch chút nào.

Dương Chấn Nam cũng không nhịn được nữa quát lớn: “Tất cả xông lên cho tôi.

Dù sống hay chết cũng phải giải quyết thần y Sở!”
Lời nói của ông cụ vừa dứt, đám vệ sĩ lập tức tăng thêm thể công.

Nhưng với tố chất của bọn họ thì còn lệch xa so với đảm vệ sĩ cấp S.

Dù họ chiếm ưu thế về số lượng, nhưng vẫn không phá được phòng tuyến “Người đâu, điều tất cả lực lượng của nhà họ Dương tới.

Hôm nay, tôi muốn sống mái với thần y Sở!” Kế đầu không thành, Dương Chấn Nam lại nghĩ ra kế khác.

Sở Quốc Thiên nghe vậy thì ánh mắt trở nên lạnh lẽo: “Ông già, ông...!đang tìm đường chết đúng không?".